Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 111: Kết thúc


Đọc truyện Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy – Chương 111: Kết thúc

—o0o—

“Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã trở lại? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã chết!” Ngày hôm sau Thi đấu Tam Pháp thuật, tin tức của Rita Skeeter theo ‘Nhật báo Tiên tri’ truyền khắp giới phù thủy. Khi lại nghe được tin tức về người ngay cả tên cũng không nói ra kia, chỉ là nhìn đến cái tên kia thôi cũng đủ để người phụt cà phê trong miệng ra hoặc trực tiếp lỡ tay đánh rơi cái gì đó.

“Ôi Merlin ơi!” Đây là phản ứng đàu tiên khi mọi người thấy tên đó trên báo, rồi bọn họ mới nơm nớp lo sợ cầm lên đọc.

“Đến giờ phút cuối cùng diễn ra bài thi thứ ba Thi đấu Tam Pháp thuật, nơi sân đấu diễn ra cuộc thi sụp ầm ầm, Kẻ Được Chọn Harry Potter cầm cúp trong tay xuất hiện trước mặt mọi người. Nhưng không đợi mọi người hoan hô thì Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy liền xuất hiện…” Rita Skeeter khuếch đại kể lại quá trình Voldemort xuất hiện và đối đầu ngắn ngủi của hắn và Harry, Rita Skeeter có nhược điểm bị Harry tóm trong tay không dám gây thêm rắc rối cho cậu.

Đương nhiên cũng không ít người nghi ngờ rốt cuộc đó có phải là Voldemort hay không, dù sao lúc đó mọi thứ diễn ra quá nhanh, Chúa tể Hắc ám đã từng tạo ra không khí khủng bố bao trùm giới pháp thuật hơn mười ba năm trước lại chưa xuất hiện được mười phút đã biến mất, khó tránh khỏi để người ta phải nghi ngờ.

Nhưng cho dù thế nào, nếu đó không phải Chúa tể Hắc ám thì lo lắng của mọi người hoàn toàn không có ý nghĩa. Nếu đó là Chúa tể Hắc ám, bị Kẻ Được Chọn tiêu diệt rồi mọi người cũng không phải lo lắng nữa. Mặc dù chưa tin tưởng lắm là Chúa tể Hắc ám trở về, còn nghi ngờ rốt cuộc Chúa tể Hắc ám đã chết thật hay chỉ biến mất giống như mười ba năm trước, nhưng dưới sự tuyên truyền cực lực của ‘Nhật báo Tiên tri’ thì mọi người dần dần không nghi ngờ nữa, dù sao thì rất nhiều người đều dễ dàng bị ảnh hưởng bởi dư luận.

Cho dù người ngoài nói thế nào thì Hogwarts vẫn không chịu ảnh hưởng gì như trước. Sau khi Thi đấu Tam Pháp thuật kết thúc, người Durmstrang và Beauxbatons liền rời khỏi Hogwarts, tuy rằng mọi người hoảng sợ vì Voldemort xuất hiện nhưng sau khi thấy Voldemort biến mất cộng thêm Harry cam đoan, sự hoảng sợ đó cũng được thay thế bởi vinh dự vì Harry chiến thắng.

Những người nhà sau khi nhìn thấy ‘Nhật báo Tiên tri’ thì liền viết thư gửi cho con của mình trước, sau khi nhận được tin tức an toàn của bọn nhỏ cũng yên tâm, cũng không nói gì khi Hogwarts chậm lại một ngày nghỉ.

Nhóm động vật nhỏ còn đang đắm chìm trong kích thích, bọn họ cũng không hề ngại chậm lại một ngày nghỉ, vì bọn họ rất vui vẻ cho nên cần tụ tập với bạn bè của mình, một ngày thời gian thôi có một số người còn chê ít kìa.

“Harry, …Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thật sự đã chết sao?” Ron nhìn Harry đầy mặt nhẹ nhàng, hơi lo lắng hỏi.

“Cho dù không chết cũng không dậy nổi sóng gió gì nữa.” Harry tựa vào gốc cây bên cạnh, nhàn nhã nói.

Mấy người nhìn nhau, không rõ ý Harry là gì.

“Không sao đâu, các cậu không cần để ý.” Harry khẽ cười nói, “Chúng ta chỉ cần chào đón mùa hè tới là được rồi.” Đương nhiên, đêm nay còn có chuyện, nhất định bọn họ sẽ rất ngạc nhiên.

“Mình thật không dám tin, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cứ thế biến mất.” Ron tới gần Harry, “Đó có phải mang ý nghĩa về sau chúng ta không phải sợ hãi gì nữa đúng không?”

“Mình cảm thấy Harry nói đúng, chúng ta nên gọi hắn là ‘Voldemort’, trước khi chiến thắng cần phải vượt qua nỗi sợ hãi của mình,” Hermione trợn trắng mắt với Ron một cái, “Nói cách khác, cho dù hắn chết, nếu chúng ta vẫn còn sợ hãi như khi hắn còn sống, vậy Voldemort chết hay không có gì khác nhau đâu chứ? Chẳng qua mình cảm tháy, cậu vẫn nên lo lắng cho mình thì hơn.”

Có ý gì?

Ron còn chưa hiểu ý của Hermione, liền cảm thấy rùng cả mình.


Cậu run run một cái, cậu rất quen thuộc loại khí lạnh này, mỗi khi cậu biến độc dược thành thuốc độc thì cậu sẽ cảm thấy rùng cả mình như vậy, rồi…lão dơi già sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

“Sev.” Ron còn chưa kịp tìm Snape ở nơi nào thì Harry bên cạnh cậu đã khẽ hô lên.

Người đàn ông mặc áo chùng đen không biết khi nào xuất hiện bên người bọn họ, không coi ai ra gì đến trước mặt Harry kéo cậu đứng lên.

Harry hiền hòa mặc Snape khoác áo chùng màu đen lên trên người mình, gật gật đầu với nhóm bạn tốt rồi nắm tay rời đi.

“Mình vẫn chưa thể tin được,” Ron lẳng lặng nhìn bóng dáng Harry và Snape rời đi, tuy rằng không thể tin được nhưng không thể không thừa nhận hai bóng dáng đó thật sự rất hài hòa, “Harry lại thật sự ở cạnh Snape.”

“Là giáo sư Snape, Ron.” Hermione không phiền sửa đúng, “Mình cảm thấy rất phù hợp.”

“Éc, vì sao vậy?”

Hermione phức tạp nhìn bóng dáng ngày càng mơ hồ, nhất thời không mở miệng, ngược lại Draco bên cạnh nói tiếp lời của Hermione, “Cho dù là mọi người đặt danh tiếng ‘Kẻ Được Chọn’ trên đầu Harry hay là Harry mang thân phận gia chủ, cũng không thể không để Harry mang trọng trách từ rất sớm. Cậu không phát hiện thậm chí Harry còn suy nghĩ lâu dài khi làm chuyện gì hơn cả người thừa kế gia tộc chúng mình sao. Trên người cậu ấy nhận quá nhiều làm cậu ấy cần phải trưởng thành nhanh chóng, cho nên người cùng tuổi không phù hợp với Harry. Harry cần là một người có thể sóng vai cùng cậu ấy, chứ không phải là một người cần cậu ấy chăm sóc, cho nên, ba đỡ đầu rất thích hợp với Harry.”

Cho dù ba đỡ đầu thoạt nhìn cũng không phải một lựa chọn tốt, nhưng chắc chắn là lựa chọn thích hợp nhất với Harry.

“Hóa ra là vậy…” Phương xa, đã không còn thấy bóng dáng Harry và Snape, Ron hơi đăm chiêu không nhìn nữa, “Bọn họ sẽ hạnh phúc chứ.”

“Đương nhiên sẽ.” Blaise không biết khi nào đi tới bên cạnh cậu, nhẹ nhàng nắm tay cậu, “Chúng ta cũng sẽ.”

Ron nhìn tay hai người giao nhau, tuy rằng đỏ bừng mặt cũng không né tránh.

Hermione nhìn hai người, nhẹ nhàng mỉm cười đứng lên, xem ra ngày sau sẽ có người tiếp nhận quan tâm Ron rồi.

“Chúng ta cũng sẽ.” Trong lúc mơ hồ, cô dường như nghe thấy có người ở bên cạnh khẽ nói kiên định, Hermione quay đầu, nhìn mái tóc bạch kim vô cùng lóng lánh dưới nắng mặt trời, hạnh phúc nở nụ cười.

Buổi tối trước khi nghỉ hè, Hogwarts tổ chức bữa tiệc cuối năm, hiệu trưởng Dumbledore vẫn theo lệ cũ nói vài câu ‘điên điên khùng khùng’ không phải để người khác có thể dễ dàng hiểu được, rồi tuyên bố tiệc tối bắt đầu.

Bên Slytherin, Harry lịch sự ăn uống, nhưng mọi người chú ý tới đồ ăn trong đĩa của cậu ít hơn rất nhiều so với bình thường, xem ra dường như đang rút ngắn thời gian.

Nhóm Slytherin nhìn nhau, không lâu sau, quyết định chọn một ít thức ăn dễ dàng lấp đầy bụng nhưng lại không dễ đói, thủ tịch chắc có chuyện gì cần phải tuyên bố.


Quả thật Harry có chuyện cần phải tuyên bố, chẳng qua không phải trở lại phòng sinh hoạt mới nói như Slytherin suy đoán, khi Harry buông đồ ăn, cụ Dumbledore đứng lên.

“Tốt lắm bọn nhỏ, thầy cảm thấy thầy còn có chuyện muốn nói rõ cho các trò.” Cụ Dumbledore hiền từ nói, giọng nói của cụ không lớn nhưng lại khiến bọn nhỏ đang thảo luận ầm ĩ im lặng lại, “Có liên quan tới việc vì sao chúng ta lại muốn đẩy một ngày nghỉ, thầy cảm thấy thầy nên nói cho các trò nguyên nhân.”

Bọn họ khó hiểu nhìn cụ Dumbledore, chờ cụ giải đáp.

“Quán quân của chúng ta, trò Harry Potter đã xin phép thầy chậm lại một ngày nghỉ. Trò ấy nói có một chuyện cần phải nói cho các trò trước khi các trò tận hưởng mùa hè vui vẻ, vậy kế tiếp liền giao cho trò, trò Potter.”

Harry đứng lên từ chỗ ngồi thủ tịch Slytherin, lịch sự cúi đầu với cụ Dumbledore, rồi đi lên bục.

“Tôi không biết các bạn có chú ý tới hay không, một năm này Hogwarts đã thay đổi.” Harry không hề vòng vo, cậu trực tiếp nhập chủ đề chính, “Tôi nghĩ, trong các bạn có một số người có lẽ không chú ý, cho nên tôi cần cho các bạn biết, nay, thay đổi Hogwarts làm người ta vui mừng biết bao nhiêu.”

Cậu lấy ra một bình thủy tinh, mở nắp bình rồi đổ chất bên trong ra không trung, sau đó cậu cầm lấy đũa phép ếm thêm một thần chú trên mặt, chất lỏng bên trong dần dần hình thành một hình ảnh.

“Đây là Hogwarts trước năm nay.” Giọng nói Harry xuyên qua hình ảnh hơi có vẻ nhiễu, lại thu hút lực chú ý của mọi người.

Trên hình ảnh, nhóm rắn nhỏ và nhóm sư tử đang cãi nhau, rắn nhỏ đầy mặt kiêu ngạo cười lạnh nói gì đó, cuối cùng nhóm sư tử nhỏ không khống chế được đánh qua, mà nhóm rắn nhỏ cũng không chịu lép vế đánh lại, có một số người quan tâm mặt mũi thì rút đũa phép ra phóng thần chú đùa dai.

Hình ảnh không có tiếng động gì lại để người ta thấy được khoảng cách cực lớn giữa hai Nhà.

Hình ảnh vừa chuyển, lại biến thành nhóm học sinh Ravenclaw, mỗi người cầm một quyển sách đang nghiên cứu, không hề để ý tới chuyện người khác, giống như, không có cái gì quan trọng hơn sách cả.

Sau đó là nhóm lửng nhỏ giấu mình, tri thức của bọn họ không hề kém với các Nhà khác, lại là người đầu tiên tránh đi khi nhóm Gryffindor và Slytherin nảy sinh xung đột, e sợ liên lụy vào thân.

Đây, chính là Hogwarts trước năm nay.

Khi hình ảnh biến mất, mọi người im lặng, cho dù là Gryffindor trước đó vừa ăn vừa quan sát cũng không biết khi nào buông đồ ăn trong tay xuống.

Bọn họ đã từng thật sự không quan tâm với Hogwarts như thế, thật sự đối xử với bạn học như thế sao?

“Mà đây, là Hogwarts bây giờ.” Harry hiền hòa cười, lại lần nữa lấy ra một đoạn ký ức.


Trên mặt cỏ xanh mướt, nhóm phù thủy nhỏ Ravenclaw và Hufflepuff đang vui vẻ trò chuyện gì đó, sau trưa ánh nắng chiếu khắp mặt cỏ, ấm áp vui vẻ.

Trước cửa văn phòng Umbridge, nhóm Slytherin lạnh nhạt đứng ở góc cùng nhóm Gryffindor đợi đứa nhỏ bị giam ra ngoài, một phút đó bọn họ đã vượt qua ngăn cách giữa hai Nhà đã kéo dài hơn một thế kỷ.

Khi sắp thi cuối kỳ, trên bãi cỏ hay trong thư viện mọi người đọc sách không hề chỉ ngồi giới hạn trong Nhà mình, bốn Nhà ngồi lộn xộn với nhau. Mỗi người có thành tích tương đối tốt ở mỗi một môn đang kiên nhẫn giải thích với người kém hơn, dường như khói thuốc súng đã tràn ngập Hogwarts cả một thế kỷ không còn tồn tại nữa…

Hogwarts như vậy, mới là gia đình…

“Các bạn thích Hogwarts thế nào?” Cuối cùng Harry cười khẽ hỏi.

Không ai trả lời nhưng trong lòng mỗi người biết rõ đáp án.

“Mỗi người các bạn đã viết mấy luận văn không phải bài tập do nhóm giáo sư đưa ra, các bạn cũng đã từng tò mò là ai sửa chữa luận văn cho các bạn.” Harry vẫn lịch sự như trước, “Tôi đã từng từ chối nói cho các bạn, vì khi đó người sửa chữa luận văn cho các bạn không hài lòng với hiện trạng của Hogwarts, thậm chí là thất vọng, cho nên bọn họ không muốn nhìn thấy các bạn. Nhưng bây giờ, Hogwarts đã thay đổi rất lớn, cho nên tôi cảm thấy đã đến lúc cho các bạn gặp mặt rồi.” Harry khởi động trận pháp mình đã sớm vẽ trong lễ đường, mỗi Nhà xuất hiện một cánh cửa, “Theo thứ tự, xin mọi người im lặng, các bạn sẽ gặp họ thôi.”

Tất cả mọi người vội vàng đứng lên, bọn họ đã muốn gặp người phê chữa luận văn cho bọn họ rất lâu rồi, nhưng vì Harry lắc đầu nên bọn họ vẫn chưa nhìn thấy. Các học sinh năm thứ bảy rất thất vọng vì qua năm nay bọn họ sẽ tốt nghiệp, sẽ có thể không còn cơ hội gặp được nữa. Nhưng không ngờ Harry lại cho bọn họ một bất ngờ lớn đến thế, không ít người khẽ oán giận vì chậm lại một ngày nghỉ cũng chốc lát tan thành mây khói.

“Giáo sư, các thầy cô cũng có thể đi xem, bọn họ đáng giá để mọi người gặp mặt.”

Harry xoay người nói với các giáo sư trên dãy bàn giáo sư.

Cụ Dumbledore cười ha hả dẫn đầu đi vào, những giáo sư khác hơi do dự một lúc cũng đi theo vào.

Bọn họ phát hiện bọn họ đi tới một căn phòng rất lớn, thậm chí phòng này có lẽ còn lớn hơn cả lễ đường ấy chứ?

Trên tường là một bức ảnh cực lớn, nhưng không có ai ở bên trong.

Trong phòng đã sắp xếp ghế ngồi, các Nhà theo thứ tự ngồi xuống.

“Nơi này là phòng chứa mà ngay cả hiệu trưởng cũng không biết.” Harry không biết khi nào vào đi tới trước mặt bọn họ, “Các vị, mọi người biết không, bốn người sáng lập Hogwarts chưa bao giờ rời khỏi chúng ta.”

Giọng nói của Harry khiến tất cả mọi người mở to hai mắt.

“Vì bảo vệ Hogwarts, không để nó vì sự cố hủy diệt, người sáng lập đã để linh hồn của mình nhập vào trong bức ảnh chúng ta đang chứng kiến để có thể bảo vệ Hogwarts khi nguy cấp. Bọn họ đã bảo vệ Hogwarts hơn một ngàn năm, thậm chí, khi biết được Voldemort sống lại hơn nữa đang âm mưu tiến vào Hogwarts, bọn họ không màng tới linh hồn của mình có thể bị thương, dùng pháp lực của mình tạo ra trận pháp phòng ngự mạnh mẽ cho mọi người. Trận pháp phòng ngự này, từ giữa thế kỷ trước cũng chưa từng mở ra lần nào, các bạn có thể vĩnh viễn không biết cần bao nhiêu pháp lực mới có thể duy trì trận pháp phòng ngự này đâu.”

Không ít người run rẩy lấy tay che miệng mình, bọn họ đã đoán được ai sửa chữa luận văn của bọn họ rồi.

“Mọi người đã đoán được rồi, đúng không?” Harry nhìn nhìn phản ứng của mọi người phía dưới, “Đúng vậy, luận văn của mọi người là do họ không ăn không ngủ liên tục phê sửa, cho dù tôi đã từng phân luận văn đưa cho bọn họ nhưng bọn họ vẫn kiên trì sửa tất cả một lần, thừa lúc mọi người còn chưa quên mình đã viết gì để tôi phát xuống.”

Không ăn không ngủ có nghĩa gì? Không ít người biết rõ bức ảnh linh hồn khác biệt chỗ nào với bức ảnh bình thường, bức ảnh linh hồn, ngoại trừ việc linh hồn của mình bị nhốt trong bức ảnh vĩnh viễn không ra được ngoài thì người bên trong cũng không khác gì người bình thường. Không ăn không ngủ liên tục thì có rất ít người thường duy trì được ba ngày. Bọn họ biết rõ từng Nhà có bao nhiêu học sinh, mà mỗi lần, luận văn của bọn họ đều trong ba ngày từ khi nộp lên được phát xuống,


“Không đến để trông thấy bọn nhỏ sao, Sarah, Godric, Nana, Hull?” Harry xoay người, hỏi bức ảnh.

Tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên trong phòng, bức ảnh ban đầu không có ai từ từ xuất hiện hình dáng mơ hồ rồi dần dần trở nên rõ ràng.

“Cậu đã mang cả người đến đây rồi, sao chúng tôi có thể không gặp chứ?” Rowena mỉm cười bất đắc dĩ, hiền hòa nhìn bọn nhỏ đã đỏ hốc mắt, “Chào bọn nhỏ, ta là Rowena Ravenclaw.”

Nhóm ưng nhỏ toàn thể đứng lên, lại không biết xưng hô đối phương thế nào.

“Gọi chúng ta là giáo sư.” Helga ở bên cạnh hóa giải nhóm ưng nhỏ xấu hổ, “Dù sao thì trước khi chúng ta trở thành bức ảnh thì bọn nhỏ đều gọi chúng ta là giáo sư. Đã rất lâu rồi không có ai gọi chúng ta như vậy, các trò đồng ý gọi chúng ta là ‘giáo sư’ sao? Tuy chúng ta cũng không dạy các trò…”

“Giáo sư Ravenclaw.” Nhóm ưng nhỏ chỉnh tề nói, đồng thời, nhóm lửng nhỏ cũng đứng lên chào hỏi Helga.

Bên kia, Gryffindor cũng đại khái đoán được người sáng lập Nhà mình là ai, nhưng lại bị sâu sắc kích thích bởi người sáng lập chống cằm lên trên người nào đó.

“Ta muốn giải thích với các trò.” Salazar Slytherin ngày thường lạnh nhạt lúc này cũng hiền hòa hơn, “Đời sau của ta gây rắc rối lớn cho các trò như vậy, rất xin lỗi.”

Nhóm Slytherin lắc đầu, xà tổ xin lỗi vì sai lầm vốn không phải của mình, bọn họ không nhận nổi.

“Chúng ta đã từng cảm thấy rất thất vọng với hành động không hòa đồng của các trò.” Godric tựa vào sau lưng Salazar xa xăm mở miệng, “Có đôi khi thậm chí nghĩ rằng, Hogwarts đã phân tách như thế, rốt cuộc có phải Hogwarts hay không. Đã từng có một đoạn thời gian, chúng ta đều thảo luận có muốn khiến Hogwarts tan rã hay không, vì Hogwarts phân cách như thế không thể trở thành nhà.”

Nhóm phù thủy nhỏ cúi đầu, nghe Godric phát biểu.

“Nhưng bọn nhỏ à, các trò khiến chúng ta thấy được hy vọng, các trò khiến chúng ta thấy được thật ra Hogwarts còn tồn tại ấm áp, cảm ơn các trò.”

“Linh hồn Voldemort đã bị ta giam cầm trong bức ảnh này, nhận tra tấn vĩnh viễn, các trò không cần lo lắng hắn nữa.” Salazar nói với nhóm phù thủy nhỏ, lúc này bọn họ mới biết được Voldemort biến mất rốt cuộc đi nơi nào, “Các trò, có thể đồng ý với ta một việc hay không?”

Nhóm phù thủy nhỏ ở đây không hẹn đồng thời gật gật đầu.

Trong bức ảnh, bốn người sáng lập nhìn nhau một cái, đều mỉm cười.

“Bọn nhỏ, đồng ý với chúng ta, phải nhanh chóng trưởng thành, đây là hy vọng lớn nhất của chúng ta.”

Bên cạnh, Harry nắm tay Snape, nhìn nhau cười.

Sẽ, Hogwarts nhất định sẽ trở nên tốt hơn…

– Hết chương 110 – hoàn chính văn –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.