Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy

Chương 11: Gặp Draco


Đọc truyện Đương Sinh Mệnh Trọng Tân Khai Thủy – Chương 11: Gặp Draco

—o0o—

Harry ngồi trong tiệm đồ uống, nhìn người bên ngoài đi đi lại lại, hơi ngơ ngẩn, nhất là khi nhìn thấy một người lớn mang theo một đứa nhỏ sẽ không tự giác mím môi, cậu biết cậu có lòng tham. Khi còn ở tại gia đình Dursley, cậu nghĩ cậu có thể gặp lại ba mẹ một lần nữa. Nhưng sau khi nhìn thấy ba mẹ, cậu càng tưởng tượng giống như một đứa nhỏ bình thường, khi ra khỏi nhà có thể được ba mẹ mang theo, khi nhìn thấy một cái gì mình thích cũng có thể được làm nũng để ba mẹ mua cho mình. Nhưng hiện tại điều đó là không thể, mỗi khi nghĩ đến, cậu lại càng thêm oán hận Voldemort.

“Cậu chủ, ông chủ không muốn cậu tới nơi này.”

“Ta đã được ba đồng ý, trong khi ba cùng với ba đỡ đầu đi tới hẻm Knockturn sẽ ở đây chờ họ.” Một giọng nói ngạo mạn vang lên, mới nhỏ tuổi mà đã có phong cách quý tộc, Harry nhìn lại, nhận ra Draco tuy tuổi còn nhỏ mà cực kỳ kiêu ngạo, cười trộm.

Không bao lâu, sau khi Draco đi xung quanh, nhận ra bởi vì đến giữa trưa trong quán đã hết chỗ ngồi, liền đi tới chỗ Harry.

“Xin chào,” Cậu ta có lễ nói, “Tôi nghĩ, cậu hẳn là không để ý nếu tôi ngồi xuống đây cùng hưởng thụ đồ ăn mỹ vị này chứ?”

“Ừm, đúng vậy, ý mình là, mình không ngại.” Harry nén cười nói, hiển nhiên Draco lúc này còn chưa học được cách nói lòng vòng của gia tộc, “Sao bây giờ cậu vẫn chưa ngồi xuống nhỉ?”

Draco học theo ba cậu ta, nhíu mày, mang theo ý “Tôi ngồi đối diện với cậu là vinh hạnh của cậu” nói, “Đó là một đề nghị không tồi.”

Khi đồ uống được mang lên, theo nguyên tắc khi ăn không được nói, Draco cúi đầu lẳng lặng ăn, nhưng Harry không kiên nhẫn được như vậy, phải biết rằng cậu là một Gryffindor, ai cũng đừng mong cậu rảnh rỗi, “Hì, ba mẹ cậu yên tâm để cậu một mình ở đây sao?”


“Ba tôi cùng ba đỡ đầu đi nơi khác làm việc rồi, bảo tôi ở đây chờ họ.” Draco chậm rãi nói, “Còn cậu?”

“Ừm, bọn họ cũng không còn nữa,” Harry nói, “Mình sống một mình bên trong biệt thự.”

“Biệt thự?” Draco sâu sắc nhắc lại từ này, “Ba mẹ cậu… đều là phù thủy?”

“Đúng vậy, tất nhiên rồi.” Harry ăn xong một ít kem ly cuối cùng, “Còn cậu? Cả ba và mẹ chứ?”

“Malfoy là phù thủy quý tộc máu trong thuần khiết nhất.” Draco kiêu ngạo nói, rất khó chịu với suy đoán của Harry về việc ba mẹ của mình đều là Muggle. Cậu cảm thấy tốt hơn hết là mình nên giới thiệu, dù sao tại giới phù thủy không có mấy người không biết tới gia tộc Malfoy, cậu giơ tay tới trước mặt Harry, “Xin lỗi, tôi còn chưa giới thiệu, tôi tên là Draco Malfoy, có thể biết tên của cậu được không?”

Harry nhìn thấy bàn tay trước mặt, đột nhiên hoảng hốt. Trước khi sống lại, rất nhiều năm về trước, người này cũng hướng bàn tay hữu nghị tới cậu, trong phần đông học trò quý tộc xung quanh, một mình cậu ấy vươn tay, mà chính mình lúc ấy lại đẩy tay cậu ấy ra.

Bởi một lần bỏ qua, cuối cùng họ phải dùng bao nhiêu thời gian mới có thể đền bù lại thời niên thiếu khinh cuồng ấy, cậu đã sớm không nhớ nổi, bên tai vẫn rõ ràng vang lên lời nói trước khi Draco mất: “Nếu được sống lại một lần nữa, mình sẽ không buông tay chỉ vì cậu đẩy tay ra, mà sẽ bắt lấy bàn tay cậu đẩy mình ra.” Mà chính mình lúc đó lại không thể thốt ra được lời nào.

Cậu nhớ rõ, là Ron trước khi Draco chết đã thay cậu cam đoan, “Nếu Merlin thật sự có thể làm phù thủy sống lại, như vậy ai cũng không cần đẩy tay ai ra nữa.”

“Ôi, kiếp sau lại cùng cậu kết bạn thật sự là ác mộng, Weasley.” Draco nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, “Nhưng có thể tiếp tục cãi nhau cũng không tồi…”

Bọn họ đã cam đoan, không cần lại đẩy tay đối phương ra, cho dù là thời điểm nào đi nữa…

Harry cầm bàn tay tuy tuổi nhỏ mà có vẻ tái nhợt, thu hồi đau buồn, mỉm cười nói, “Xin chào, mình là Harry Potter.”

“Harry Potter?” Draco kinh ngạc kêu lên, cuối cùng che miệng nhìn xung quanh, xác nhận không có ai nhìn thấy cậu ta hành động một cách không quý tộc – thật ra Harry đã âm thầm ếm thần chú cách âm rồi, cho nên người chung quanh không thể nghe được nội dung bọn họ nói chuyện – sau đó vội vàng hỏi: “Là Potter kia sao? Trong sách nói cái đó…”

Harry vụng trộm tháo băng dính trên trán cho Draco có thể nhìn thấy vết sẹo, Draco kinh ngạc mở to hai mắt, có vẻ rất kích động.

Draco chưa trưởng thành, chẳng qua so với một đứa nhỏ bình thường có vẻ hiểu chuyện hơn mà thôi, Harry nghĩ trong lòng, lại che vết sẹo đi.


“A, gặp được cậu thật sự rất vui, Harry.” Draco há miệng nửa ngày mới nói được một câu, so với giọng điệu giới thiệu bản thân lúc trước, hiện tại lại là vội vàng mà vui sướng khiến cho Draco có vẻ trẻ con hơn.

“Mình cũng rất vui khi quen cậu, Draco.” Harry cười nói, “Nhưng có lẽ chúng ta cần phải hẹn gặp lại, mình phải trở về biệt thự rồi.”

“Biệt thự? Biệt thự Potter sao?” Draco hưng trí bừng bừng hỏi, “Nghe ba nói, biệt thự Potter đã phong bế từ lâu, không có ai biết nó hiện đang ở nơi nào, sao cậu có thể tìm được?”

“Draco, mình là người thừa kế gia tộc Potter mà,” Harry học theo giọng điệu của Draco, “Đương nhiên là sẽ tìm được, hiện tại mình cần phải trở về.”

“A…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Draco xìu xuống, “Nhưng ý mình là, chúng ta vừa mới gặp mặt, mình còn muốn kết bạn với cậu, cậu…”

“Chúng ta đã kết bạn rồi, ngay khi chúng ta bắt tay đấy thôi.” Harry thật sự không muốn Draco buồn, liền an ủi cậu ta, “Draco, ý mình là, nếu cậu đồng ý với mình một việc mình sẽ nói cho cậu làm thế nào có thể đưa thư tới biệt thự Potter, chúng ta có thể viết thư cho nhau mà.”

“Việc gì vậy? Mình đồng ý!” Draco lập tức nói.

Harry nhíu mày, nghiêm túc nói với Draco: “Draco, nhớ kỹ sau này nếu có người muốn đặt ra điều kiện với cậu, nhất định phải nghe kỹ rồi mới quyết định có đồng ý hay không, hiểu chưa?”

“Ừm… Nếu là người khác, mình mới không đồng ý nhanh như vậy.” Draco giả vờ nói, “Harry, nói nhanh, điều kiện của cậu là gì?”

“Điều kiện của mình rất đơn giản, cậu không được nói cho bất cứ ai cậu quen biết mình bao gồm cả ba của cậu, có thể không?” Draco là quý tộc, trên người nhất định có pháp thuật chống xâm nhập nào đó, cho nên chỉ cần Draco không nói sẽ không có ai biết hôm nay cậu ta gặp mình.

Draco do dự, sau một lúc mới gật đầu đồng ý.


“Như vậy khi cậu cùng mình viết thư, cần phải tìm một con cú màu trắng tuyết, trên chân nó có một viên đá quý màu đỏ, nó có thể tìm được biệt thự của mình, hơn nữa vào trong biệt thự đưa thư cho mình nữa.”

“Thật sao?”

“Lấy danh nghĩa huyết thống tinh thuần bảo đảm.” Harry nói.

Sau khi trấn an được Draco, Harry rời khỏi tiệm đồ uống – nơi này gặp được Draco, gặp thoáng qua…

Nhưng rõ ràng hôm nay vận may Harry không tốt lắm, sau một lần đi đến hẻm Knockturn lại bị một người khác ngăn cản, chỉ là lần này người đó khiến Harry cứng lại không biết nên làm cái gì.

“Ôi, nhìn xem người nào đây?” Giọng nói mang theo lửa giận vang lên bên tai Harry, “Trong khi tất cả mọi người đều sốt ruột tìm kiếm, Kẻ Được Chọn vĩ đại của chúng ta lại lắc lư chơi đùa bên trong Hẻm Xéo.”

Ôi, không, Merlin, thầy Snape không phải đang ở trong hẻm Knockturn sao? Harry kêu rên trong lòng.

– Hết chương 10 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.