Đọc truyện Đường Phong Chi Thừa Càn FULL – Chương 54: Vì Bốn Năm Nhị
“Cậu, ta muốn gặp Trầm Quân Nguyên .” Thừa Kiền nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vô Kỵ, chậm rãi mở miệng,“Vô luận như thế nào, ta đều phải gặp Trầm Quân Nguyên .”
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn chằm chằm Thừa Kiền, trong lòng rất phiền não, khi nhìn đến phong thư , liền đoán trước đứa nhỏ này nhất định sẽ đến Thiên lao , quả nhiên, thật sự đến đây.
Nhưng đứa nhỏ này, chẳng lẽ sẽ không biết , giờ này khắc này, hắn chỉ có thể bảo trì im lặng, hắn cùng Quan Âm Tì đều phải cách rất xa Trầm Quân Nguyên ?! Hắn chẳng lẽ không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn bọn hắn chằm chằm?!
“Điện hạ, xin nghe thần một câu, trở về! Lập tức trở về!” Trưởng Tôn Vô Kỵ tiến lên từng bước , chắp tay hành lễ nói.
Thừa Kiền chậm rãi lắc đầu,“Cậu, Trầm Quân Nguyên từng cứu ta, ta phải thấy hắn, giáp mặt tạ hắn.” Thừa Kiền vừa nói vừa xuất ra ngọc bội,“Ta nghĩ, cái này là có thể đi?”
Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa thấy ngọc bội, nhất thời biến sắc.
Trong lòng hiểu ra, không khỏi sắc mặt chính chính, lần đầu tiên còn thật sự nhìn chằm chằm Thừa Kiền, tinh tế đánh giá, nguyên lai là như thế?! Hướng nhi tiến thư phòng hắn , mục đích chân chính là cái này?! Kia trên người Hướng nhi hẳn là không chỉ một phong thư !?
“Điện hạ, ngươi cũng biết, ngươi làm như vậy, Hoàng Thượng sao nhìn ngươi?” Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm mặc gắt gao nhìn chằm chằm Thừa Kiền, sau một lúc lâu, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi nói.
Hồng Ngọc phong phượng bội, nhiều ân sủng!
Có thế chăng , đứa nhỏ này thật sự bỏ được ân sủng vô thượng này?!
Thừa Kiền trong lòng đau xót, nghĩ khả năng phụ hoàng sẽ có kinh ngạc, phẫn nộ, thương tâm… tâm hắn liền một trận một trận khó chịu, nhưng trên mặt lại cường cười nói,“Cậu, không có biện pháp, ta chỉ có một mẫu thân.”
Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt.
Trong lòng không khỏi có chút phức tạp.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng bất động sau một lúc lâu, mới chậm rãi dời đi , khi Thừa Kiền lướt qua hắn, thấp giọng nói,“Điện hạ, thần hội phục hết sức.”
Thừa Kiền sửng sốt, quay đầu, đã thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời đêm, thấp giọng thì thào,“Ta cũng chỉ có một muội muội a.”
Lúc này Cam Lộ điện .
“Bẩm Hoàng Thượng, Trung Sơn vương điện hạ cầm ngọc bội đi thiên lao .”
“Lý Tĩnh đâu?”
“Đã nhận ý chỉ.”
“Đi xuống đi.”
Thái Tông đế cầm rượu trong tay , uống cạn sạch một hơi, đứng dậy đi hướng cửa sổ, thanh âm có chút trầm thấp,“Lí Phúc, ngươi nói, trẫm đối hắn không tốt sao?”
Lí Phúc ngẩn ngơ, sau một lúc lâu, mới cúi đầu nói “Điện hạ đối Trưởng Tôn đại nhân nói — hắn chỉ có một mẫu thân.”
Thái Tông đế sửng sốt, lập tức trầm mặc một hồi, mới thản nhiên mở miệng “Đi thiên lao !”
Thiên lao , Trầm Quân Nguyên có chút kinh ngạc nhìn về phía Thừa Kiền ngoài cửa lao .“Điện hạ sao đến đây?”
Thừa Kiền trên mặt thản nhiên,“Ta đến, là muốn thỉnh giáo tiên sinh, bách hoa đăng trản ngọc lưu ly làm như thế nào?”
Trầm Quân Nguyên biến sắc.
Lập tức lại khôi phục như thường, lạnh lùng mở miệng,“Điện hạ không nên tới.”
“Ta không nên tới, lại càng không nghĩ đến!” Thừa Kiền thu hồi tươi cười, cũng lạnh lùng nói.
Trầm Quân Nguyên đạm mạc xoay người,“Kia , điện hạ xin mời về đi.”
Thừa Kiền mở túi hương , ném qua, lạnh lùng nói,“Đây là lễ vật tiên sinh đưa, nay Thừa Kiền trả lại cho tiên sinh! Ngân, chúng ta đi!”
Dứt lời, liền lưu loát xoay người.
Khi ra Thiên lao , Thừa Kiền sửng sốt, ngoài thiên lao , Trưởng Tôn Vô Kỵ quỳ rạp trên đất, cách đó không xa đứng một nam nhân tuấn dật đang chắp hai tay sau lưng.
“Phụ hoàng?” Thừa Kiền thấp nam.
Trong lúc nhất thời, hắn lại không có gì để nói , chỉ có thể dùng ánh mắt phức tạp ngóng nhìn .
Thái Tông đế chậm rãi hướng Thừa Kiền đi đến, dừng ở Thừa Kiền một lúc lâu, mới ngồi xuống , nhẹ nhàng đem ngọc bội từ trong tay Thừa Kiền nắm chặt lấy ra , trong nháy mắt, Thừa Kiền nghĩ đến, phụ hoàng sẽ thu hồi Hồng Ngọc phong phượng bội đã ban thưởng hắn , nhưng , sau khi lấy ra ngọc bội , chỉ là có chút ngốc đem ngọc bội cẩn thận đeo lại nơi thắt lưng cho hắn .
“Quá muộn, cùng phụ hoàng hồi Cam Lộ điện đi.” Thái Tông đế thản nhiên nói xong.
Cúi người ôm lấy Thừa Kiền, liền xoay người mà đi.
Thừa Kiền có chút ngẩn ngơ nhìn sườn mặt tuấn lãng của Thái Tông đế, đã thấy vẻ mặt Thái Tông đế bình tĩnh, không có gì tức giận, trong lòng không khỏi không yên.
Nhịn không được mở miệng thấp giọng nói,“Phụ hoàng…”
“Ngày mai rồi nói sau.” ngữ khí Thái Tông đế bình thản, cũng không cho cự tuyệt.
Thừa Kiền đành phải im lặng.
Nhớ tới cậu Trưởng Tôn Vô Kỵ, vội vàng quay đầu , mắt nhìn thấy Lí Phúc đang nâng Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng dậy, trong lòng lo lắng, cậu sẽ không bị giận chó đánh mèo đi?
Khi đến Cam Lộ điện, Thái Tông đế đột ngột mở miệng “ Bọn Đỗ Cấu đã bị Lý Tĩnh mang về.”
Thừa Kiền cả kinh “Phụ hoàng?”
“Suy nghĩ của ngươi tốt lắm.
Phao tin đồn , đảo loạn cục diện.
Ngươi có biết Khởi Huy điện trừ ba người bên cạnh ngươi , cái khác đều là người của phụ hoàng , phái Ngân truyền tin cấp Trưởng Tôn Vô Kỵ, làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ biết chuyện ngươi phải làm, làm cho hắn không thể không âm thầm hiệp trợ ngươi, hoặc là nói, cho dù không thể hiệp trợ, hắn cũng sẽ chiếu cố ngươi… tái làm cho Châu nhi truyền tin cấp Trưởng Tôn Hướng, trộm thủ dụ của trẫm , phái Kim truyền tin cấp Đỗ Cấu, làm cho bọn Đỗ Cấu phao tin đồn …” Thái Tông đế đem Thừa Kiền phóng tới tháp thượng, hai tay chống ở hai bên Thừa Kiền, trầm giọng nói, dừng ở khuôn mặt Thừa Kiền ngạc nhiên, tâm tình hậm hực thoáng hảo chuyển,“Nhưng là, Kiền Nhi, suy nghĩ của ngươi tuy rằng tốt, nhưng ngươi đã quên? Ngươi nếu biết Khởi Huy điện , nơi nơi đều là người của phụ hoàng , vậy ngươi cũng có thể biết, nhất cử nhất động của ngươi , phụ hoàng đều biết… còn có Đỗ Cấu bọn họ, đều là do cha mẹ sủng ái lớn lên, ngươi liền như vậy tin tưởng năng lực nhóm chúng ?”
Thừa Kiền từ lúc ban đầu ngạc nhiên chậm rãi chuyển bình tĩnh.
“Phụ hoàng, con cũng muốn cho người biết .”
Thái Tông đế hơi hơi nhướng mày, có chút khó hiểu, thấy Thừa Kiền chậm rãi đỏ mắt, mới có chút giật mình.
Tâm tê rần, nhịn không được thấp giọng mắng một câu, mạnh mẽ đem Thừa Kiền ôm vào trong lòng, gắt gao ôm lấy.
“Phụ hoàng…, con thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ? Mẫu hậu khổ sở như vậy , thống khổ như vậy, con biết, việc này liên lụy nhiều lắm, con không nên nhúng tay, không nên làm rối, nhưng để con nhìn mẫu hậu thống khổ như vậy , con làm không được… Con không thể trực tiếp nói cho phụ hoàng , con càng không thể vì Trầm Quân Nguyên hướng phụ hoàng cầu tình… Cho nên, con vô năng, chỉ có thể, chỉ có thể, dùng loại phương pháp này… Nói cho phụ hoàng, cầu phụ hoàng…” Thừa Kiền gắt gao nắm lấy bào sam của Thái Tông đế, thanh âm có chút run run, trong lòng tối nghĩa chua xót không thể nói nên lời .
“Mẫu hậu trước khi gả cho phụ hoàng liền nhận thức người kia, nhưng phụ hoàng, mẫu hậu nàng vẫn đều không có đã làm chuyện có lỗi với phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng không nên trách tội mẫu hậu…” Thừa Kiền hoảng loạn ngẩng đầu , liều mạng giải thích .
“Ta biết, ta biết, Kiền Nhi đừng nóng vội…” Thái Tông đế ôn nhu trấn an nói.
“Phụ hoàng?” Thừa Kiền khó hiểu, mờ mịt.
Phụ hoàng biết?
Thái Tông đế là ôm lấy Thừa Kiền , xoay người ngồi vào tháp thượng, ngẩng đầu, mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trời có lẽ sắp sáng ?
“Kiền Nhi đừng nói nữa, ngủ đi.” Thái Tông đế phủ lên lưng Thừa Kiền, ôn nhu nói.
Thừa Kiền lúc này đã thập phần uể oải, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương như cũ , chuyện này, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm Thái Tông đế, không chịu nhắm lại.
Thái Tông đế nhìn cử chỉ Thừa Kiền gần như tính trẻ con, nhịn không được buồn cười, nhưng lại đau lòng vì sắc mặt uể oải mệt mỏi kia , liền cúi đầu hôn trán Thừa Kiền, thấp giọng nỉ non nói : “Kiền Nhi tin tưởng phụ hoàng đi.”
Thừa Kiền bình tĩnh nhìn chằm chằm Thái Tông đế, sau một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu, nhắm mắt lại, an tâm nằm trong cái ôm rộng lớn ấm áp , tùy ý ngã vào hắc ám.
Cho nên, Thừa Kiền không biết, nam nhân ôm hắn, khi hắn nhắm mắt lại nặng nề ngủ, thật sâu dừng lại nhìn , chậm rãi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán hắn , quyến luyến cùng thương tiếc.
Cùng với, câu nói rất nhỏ : “Kiền Nhi, ta sao bỏ được, để ngươi khổ sở …”
*********
Thiên lao , Trầm Quân Nguyên mở ra túi hương mà Thừa Kiền ném , đã thấy trong túi hương là một mảnh giấy , trên đó , là nét chữ hắn vô cùng quen thuộc .
Người và ngọc độc lập , xin chia đôi ngọc này lấy làm tín vật .
Trầm Quân Nguyên si ngốc dừng ở mảnh giấy trên tay , cho đến khi một thanh âm trầm thấp vang lên “Là Quan Âm Tì đi?”
Trầm Quân Nguyên lập tức lấy lại tinh thần, đem mảnh giấy gắt gao nắm trong lòng bàn tay , đạm mạc ngẩng đầu,“Khó được, Hoàng Thượng cũng tới loại địa phương này?”
Thái Tông đế chắp hai tay sau lưng, từ từ quét mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía, miễn cưỡng nói,“Trong thiên hạ này là vương thổ, trẫm nơi nào không thể đi sao?”
Trầm Quân Nguyên trầm mặc, sau một lúc lâu, lạnh lùng mở miệng hỏi “Ngươi tới, là vì chuyện gì?”
“Thả ngươi đi.” Thái Tông đế thản nhiên nói.
Trầm Quân Nguyên sửng sốt.
*******
Hướng nghị xong, Trưởng Tôn Vô Kỵ liền vội vàng tới Lập Chính điện.
“Ca ca, ngươi nói cái gì?! Kiền Nhi tối hôm qua đi thiên lao ?!” Trưởng Tôn hoàng hậu nghe thấy, kêu sợ hãi lên .
Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm giọng nói,“Ngươi yên tâm đi.
Tối hôm qua hoàng thượng tự mình đi vào thiên lao , Hoàng Thượng hắn… Không có sinh khí.” Điểm ấy làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ thập phần hoang mang, một sự kiện lớn như vậy, hoàng tử lén vào thiên lao gặp tội nhân tiền triều, Hoàng Thượng liền như vậy nhẹ nhàng bâng quơ để trôi qua?!
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng giật mình , nhẹ nhàng thở ra.
“Bất quá, Quan Âm Tì , chính ngươi rốt cuộc là tính thế nào?” Trưởng Tôn Vô Kỵ hạ giọng hỏi.“Nếu, ngươi thật sự nghĩ cứu hắn, có lẽ ta có thể ngẫm lại biện pháp…”
Trưởng Tôn hoàng hậu có chút ngoài ý muốn,“Ca ca, ngươi…”
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ,“Như Trung Sơn vương nói , hắn chỉ có một mẫu thân, ta cũng chỉ có một muội muội.”
Trưởng Tôn hoàng hậu trong lòng tư vị tạp trần , giương mắt nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ “Ca ca…”
Trưởng Tôn Vô Kỵ than nhẹ một tiếng,“Ta sẽ hết sức, Quan Âm Tì , ngươi phải bảo trọng bản thân .”
“Ca ca, không cần miễn cưỡng, nếu không được, liền…” Trưởng Tôn hoàng hậu nói lời cuối cùng, có chút tắc nghẹn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu, xoay người liền đi ra Lập Chính điện.
Lúc này, trong thiên lao, Trầm Quân Nguyên nhìn chằm chằm Thái Tông đế ngồi đối diện, vẻ mặt đạm mạc mở miệng hỏi “Vì sao lúc này thả ta đi? Không phải nói là lúc thu quyết tốt nhất sao ?”
“Kiền Nhi khó xử .” Thái Tông đế nhíu mày không hờn giận nói,“Ta không nghĩ tới Quan Âm Tì lại đem chuyện hai ngươi năm đó đều cùng Kiền Nhi nói!”
Trầm Quân Nguyên cười lạnh,“Thì tính sao? Vô Cấu nói đều là sự thật, năm đó nếu không phải –” Trầm Quân Nguyên bỗng nhiên trầm mặc, nắm chặt tay.
Thái Tông đế nhướng mày “Như thế nào? Không cam lòng?”
“Người thắng làm vua , người thua làm giặc! Ta đã sớm nhận thức.” Trầm Quân Nguyên trào phúng nói.
Thái Tông đế khẽ gật đầu,“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tốt lắm.”
“Ngươi lúc này thả ta đi, kế hoạch không phải sẽ cải biến sao , người sau âm mưu này cứ thế buông tha ?” Trầm Quân Nguyên nhìn chăm chú Thái Tông đế, có chút do dự,“Liền bởi vì Trung Sơn vương khổ sở?”
Thái Tông đế gợi lên khóe miệng trào phúng cười : “Mấy kẻ ngu ngốc kia loạn múa , trẫm biết nên tránh thế nào , chính là, hiện tại, thời cơ chưa tới thôi.” Nhắc tới Thừa Kiền, Thái Tông đế không chút nào che dấu mặt mày nhu hòa,“Kiền Nhi từ nhỏ thân thể không tốt , nếu tái tích tụ , đối tâm tình cũng không hảo .”
Trầm Quân Nguyên nhìn Thái Tông đế , mặt mày lúc này nhu hòa, nhớ tới đêm ngày ấy, dưới ánh trăng đối thiếu niên thương tiếc hôn môi, trong lòng không khỏi có chút run như cầy sấy.
“Đợi đi , sẽ có người đưa ngươi ra ngoài , đầu xuân sang năm là lúc ngươi đón Quan Âm Tì đi.”
Trầm Quân Nguyên lấy lại tinh thần, vừa nghe lời này, lắc đầu nói “Vô Cấu sẽ không theo ta đi, nàng không bỏ xuống được đứa nhỏ của nàng…”
Thái Tông đế khinh đạm mở miệng “Ngươi yên tâm, nàng sẽ đi theo ngươi.”
********
Thời điểm Thừa Kiền tỉnh lại, phát hiện chỉ còn lại một mình , cố gắng ngồi dậy, mê mang một hồi, ý nghĩ dần dần rõ ràng, giương mắt chung quanh nhìn xung quanh một chút, là Cam Lộ điện của phụ hoàng?
Nhớ tới tối hôm qua, Thừa Kiền không khỏi mặt nhăn mày nhó , không biết Trầm Quân Nguyên hiện tại thế nào? Mẫu hậu thế nào?
Lại nghĩ tới , tối hôm qua phụ hoàng phân tích đủ loại, Thừa Kiền trong lòng bất đắc dĩ, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu diếm được phụ hoàng, tối hôm qua hết thảy bất quá là một cuộc đánh bạc, nếu phụ hoàng có thể hiểu được tâm tình của hắn, vậy tốt nhất, như tối hôm qua, kết cục giai đại vui mừng, mà nếu không , phụ hoàng không hiểu, thậm chí tức giận…
Thời điểm khi đi ra khỏi thiên lao lại thấy phụ hoàng đứng đó , trong lòng hắn có bao nhiêu sợ hãi.
May mắn là, hắn đổ thắng.
Chính là, loại hành vi này rất mạo hiểm, về sau không còn cần như vậy.
Thừa Kiền lòng còn sợ hãi, nếu là mình hoàn hảo, nhưng sợ là liên lụy mẫu hậu .
Không biết phụ hoàng làm sao an bài?
Cố gắng mặc quần áo xong , Thừa Kiền vừa mới hoạt động một chút, chợt nghe ngoài liêm mạc có tiếng chi nha , lập tức là tiếng bước chân nhẹ nhàng quen thuộc, hình như là phụ hoàng? Thừa Kiền liền giương giọng,“Phụ hoàng?”
Tiếng bước chân dừng một chút, lập tức đi mau vài bước, liêm mạc bị xốc lên, Thái Tông đế nhìn Thừa Kiền đã đổi hảo quần áo , điềm đạm cười với mình , nhíu mày,“Kiền Nhi sao không ngủ thêm một hồi?” Vừa nói vừa ngồi vào bên người Thừa Kiền, thân thủ dò xét cái trán Thừa Kiền.
“Phụ hoàng, con không có việc gì!” Thừa Kiền mặt nhăn, kéo tay Thái Tông đế, một bên hỏi “Phụ hoàng đã hạ triều sao ?”
Cảm thấy còn độ ấm , Thái Tông đế liền sủng nịch cười, bao lấy tay thừa kiền : “Ân, Kiền Nhi đói bụng đi? Phụ hoàng cho người làm ngươi thủy tinh sủi cảo ngươi thích .” Dứt lời, liền ôm lấy Thừa Kiền.
Thừa Kiền nhìn im lặng trầm mặc , cung nữ bọn thái giám rất nhanh mang bàn lên, đồ vật rửa mặt được Lí Phúc trình lên.
“Phụ hoàng?”
“Dùng xong thiện, ngươi hỏi cái gì, phụ hoàng đều đã trả lời ngươi.”.