Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 5: Nghi phạm thứ hai hiện thân


Đọc truyện Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác – Chương 5: Nghi phạm thứ hai hiện thân

“Ý là không thẩm lí và phán quyết có tội trước, mà suy đoán bị cáo vô tội trước.” Đây là nguyên tắc suy đoán vô tội của hiện đại, lời nói ra, bốn người khác trước sau như một ngơ ngác nhìn A Tài, vì sao mỗi lần A Tài nói loại lời này, cũng cảm giác sau lưng hắn như là có hào quang, hình tượng rất là cao lớn.

Theo thường lệ, Ngô Viêm kịp phản ứng trước tiên, “Ngạch…. Bị cáo là cái gì?”

“Nói đơn giản chính là người bị tình nghi như A Đức.” Mọi người lĩnh hội gật đầu.

“Ân… Cẩn thận nhận thức, lời của A Tài không phải không có lý.” Cao Chí rất cảm khái nói. “Nhưng án này chỉ có một mình A Đức là nghi phạm…”

“Trừ phi chứng minh được A Đức chính là hung thủ thực sự, nói cách khác đương nhiên là tiếp tục điều tra, khẳng định còn cái gì mà chúng ta chưa phát hiện hoặc bị xem nhẹ không.” A Tài tiếp lời. “A Đức đã biết rõ Lý gia tiểu thư có mang cốt nhục của hắn, hơn nữa không chê hắn là đứa ở, sẵn sàng cùng hắn bỏ trốn, sao hắn phải hung ác hạ sát, ghìm chết tiểu thư Lý gia? Động cơ là gì?”

“Động cơ?” Hắn không nên dùng nhiều từ kỳ quái như vậy, Cao Hành nghĩ thầm.

“Động cơ chính là nguyên nhân hắn giết người.” A Tài giải thích, thầm nghĩ cổ nhân thật phiền toái. “Vì sao hắn giết người? Nguyên nhân giết người thường có ba nguyên nhân chính, thứ nhất vì tình, thứ hai vì tiền, thứ ba vì cừu. Nếu A Đức là vì tình? Nói không thông, hắn vốn cùng Lý tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, nam nhân dù nghèo hèn, cũng không muốn nữ nhân mình yêu bị gả cho người khác a, huống chi còn mang thai con của mình. Vì tiền? Càng không thể, cùng tiểu thư Lý gia bỏ trốn còn có được một số ngân lượng nàng mang ra…”

“Hơn nữa trong tay nải của Lý tiểu vẫn còn hai trăm lượng bạc….” Cao Chí nhớ tới tay nải kia.

“Đúng vậy, cũng không phải là tiền. Vì cừu? Có thể là Lý tiểu thư cưỡng bức A Đức làm cho mình mang thai?” A Tài nói đến cái này, nếu như mọi người còn cho rằng A Đức là nghi phạm thì thật sự quá đần.

“Bây giờ chúng ta…” Hứa Ngụy cũng nhíu mày, không còn nghi phạm nào.

“Trở lại hiện trường án mạng, kiểm tra lại lần nữa, tìm kiếm những thứ bị chúng ta xem nhẹ.” A Tài cảm giác mình hẳn nên cầm hai phần tiền lương, ngỗ tác kiêm bộ khoái, xem ta suy luận, cũng có tiêu chuẩn nhất định.

“Cao bộ đầu….” Ngô Viêm nhìn Cao Chí.

“Vâng, ta lập tức quay lại khách *** xem còn bỏ sót gì không.” Cao Chí ôm quyền, sau đó quay sang nhìn A Tài, “Có thể thỉnh A Tài đi cùng, nói không chừng sẽ phát hiện cái gì mới.”


“Ta là ngỗ tác, cái này… Vượt quá chức phận không tốt.” Nhận thấy sự tức giận của Cao Hành, hắn cũng không muốn làm không công a.

“Chỉ là muốn mau chóng tìm ra hung thủ, vượt quá chức phận thì như thế nào, quan hệ đến một cái mạng.” A Tài nghe Cao Chí nói như vậy, chối từ cũng không quá tốt, “Có thể không giúp đỡ được lại thêm gánh nặng, ta cũng không dám cam đoan.”

Cao Chí nở nụ cười hiếm có, “Vậy đi thôi.”

“Ngay bây giờ?” Hắn còn chưa ăn cơm.

Đợi bọn người A Tài rời đi, đại sảnh chỉ còn lại Ngô Viêm cùng Hứa Ngụy, “Đại nhân, về nguyên tắc suy đoán vô tội của A Tài vừa nói, nếu như quan trên tiếp nhận, nói không chừng ngài có thể sớm ngày trở lại kinh ….”

“Việc này ta tự có chừng mực.” Hắn hiểu ý tứ của Hứa Ngụy, chỉ cần có thể nhanh chóng trở lại kinh, bất kể là dùng phương pháp nào. Ngô Viêm xuyên qua cửa sổ, kiên định nhìn về kinh thành nơi phương bắc.

Hứa Ngụy thức thời lui xuống.

———————–

Đến khách *** làm việc cũng có chỗ tốt, có thể lấp đầy bụng bất cứ lúc nào.

A Tài dưới ánh mắt “quan ái” của Cao Hành, cắn xé gà quay vừa mới được bưng lên, “Tướng ăn của ta mê người vậy sao? Mỗi lần đều nhìn chằm chằm ta ăn.”

“Không phải ngươi đến hỗ trợ sao?” Cao Hành chất vấn.

“Đúng vậy a.” Nhấp một hớp súp, thật sự là tiên a.

“Hỗ trợ ăn chứ gì.” A Tài liếc nhìn Cao Hành đang nghiến răng nghiến lợi, nếu như hắn nói đúng, người này có thể nhào lên cắn hắn hay không. Vì tránh làm người này kích động, A Tài lựa chọn cầm đùi gà trong tay giải quyết hết rồi nói sau.


“Tiểu nhị…” A Tài ném đi xương gà trong tay.

“Đại nhân, còn muốn gì sao?” Biết rõ bọn họ là quan gia, tiểu nhị rất cung kính.

“Không cần, ta muốn rửa tay.” A Tài giơ lên hai tay đầy mỡ, cũng hướng Cao Hành ý bảo hắn rửa sạch tay mới có thể làm việc.

“Ngài đi qua nhà bếp ra sau hậu viện, có thể nhìn thấy giếng nước.” Tiểu nhị chỉ vào một cánh cửa bên cạnh quầy hàng.

“Cám ơn.” Không ý thức được bởi vì lời cảm tạ của chính mình mà tiểu nhị sững sờ, A Tài trực tiếp đi về hướng hậu viện.

Cao Hành căng bước đi theo, “Ngươi còn sợ ta chạy sao? Rửa cái tay ngươi cũng muốn đi theo a. Đợi tí nữa ta muốn đi nhà xí ngươi có muốn theo vào xem không?”

Cao Hành cũng hiểu được chính mình có chút quá phận, dừng lại cước bộ, “Ngươi nhanh lên, chúng ta chờ ngươi trên lầu.”

A Tài khoát tay. “Được rồi, rửa sạch tay ta lập tức quay lại.” Sao lúc trước không phát hiện người này có tính cách đặc biệt của một lão già a.

Nước ở cổ đại không bị ô nhiễm thật là tốt, nước trực tiếp múc lên từ giếng còn có vị ngọt. Rửa tay, súc miệng. Đi ngang qua nhà bếp thì, bên cạnh hỏa lò có một cái đai lưng bị thiêu phân nửa khiến A Tài chú ý, trực giác làm hắn cảm thấy khác thường, đầu bếp sẽ không dùng cái này châm lửa.

“Đầu bếp của các ngươi tự đốt đai lưng của chính mình sao?” A Tài cầm lấy khăn bố, hỏi một tiểu nhi đang thái rau bên cạnh.

“Không phải, tối hôm qua ta nhìn thấy nó trong bếp lò, xem chất liệu rất tốt, nghĩ là khách nhân nào đó không cẩn thận để rơi vào, nên dùng mộc côn lấy nó ra, sau đó đặt một bên.” Tiểu nhị giải thích.

Khách nhân? Không có khả năng, rơi cũng không thể trùng hợp rơi vào bếp lò như vậy, trừ phi….


“Ngươi đến xem vào giờ Thân sao?” A Tài hỏi.

Tiểu nhị suy nghĩ một chút, “Không sai biệt lắm, lúc đó ta vừa rửa sạch thức ăn, chuẩn bị dùng cho buổi tối.” A Tài đưa đai lưng bị thiêu phân nửa cất kỹ, nói câu đa tạ rồi rời khỏi nhà bếp, đi đến khách phòng trên lầu.

“Hắn đang làm gì?” A Tài đứng bên cạnh Cao Chí, nhìn Cao Hành đang vươn nửa người ra ngoài cửa sổ.

“Ăn no?” Trong giọng nói không có bất luận trách cứ gì, lại có thêm một tia trêu chọc.

A Tài thu liễm, “Ân, hiện tại nhiệt tình mười phần a.”

“Trong phòng sạch sẽ, không thấy bất luận cái gì hữu dụng, cho nên hắn nhìn xem trên phòng có cái gì không.” Cao Chí khoanh hai tay trước ngực, nhìn chung quanh gian phòng.

“Bản thân ta phát hiện một thứ thú vị.” Nói xong, A Tài lấy đai lưng bị thiêu phân nửa trong ***g ngực ra.

Cao Chí nhận lấy, nhìn nhìn, “Đây là?”

“Tiểu nhị của nhà bếp nói, giờ Thân hôm qua thấy nó trong hỏa lò, hắn nghĩ khách nhân nào đó làm rơi, dùng mộc côn lấy ra.” A Tài cũng học Cao Chí, khoanh hai tay trước ngực, “Ngươi nói xem, hung thủ có thể dùng đai lưng ghìm chết Lý tiểu thư hay không, sau đó đem nàng ngụy trang thành tự sát, rồi ra ngoài bằng cửa sau của khách ***, đi ngang qua nhà bếp, hắn ném nó vào bếp lò, muốn thiêu ‘hung khí’, không khéo chính là tiểu nhị của nhà bếp lại phát hiện, hơn nữa còn lấy ra….”

“Đai lưng này hẳn là người bình thường mua không nổi.” Cao Chí phân tích, “Ta đã nói, mang ngươi theo nhất định sẽ có phát hiện mới.”

A Tài tỏ vẻ không có gì, “Cái này gọi là mèo mù gặp được chuột chết.” Trùng hợp mà thôi.

“Cái gì cũng không có.” Cao Hành dò xét ngoài cửa sổ trở về, vỗ vỗ bụi đất, thấy đai lưng trong tay Cao Chí, “Đây là cái gì?”

“A Tài phát hiện đầu mối mới.” Cao Chí nhìn A Tài, cười nói.

Cao Hành nhìn về phía A Tài, “…”A Tài nhún vai. Gặp may như thế, hắn cũng rất bất đắc dĩ.


Rời khỏi khách *** Lai Phúc, trên đường náo nhiệt sầm uất, A Tài nhìn cái này một chút, cái kia một chút.

“Ngươi không định đi dạo trong lúc này chứ?” Cao Chí nhìn vẻ mặt rất ngạc nhiên của hắn.

“Không có a, ta trước… Trước kia luôn ở nghĩa trang, cũng không ra ngoài. Lần trước ta và Tiểu Hổ ra ngoài nhưng không đi qua nơi này.” A Tài đột nhiên ý thức được mình như mỗ mỗ đi dạo đại viện, nhìn Cao Chí, xấu hổ cười cười.

Lúc này trong mắt Cao Chí, A Tài giống như hài đồng nhà bên, ngây thơ đáng yêu, ai có thể ngờ một hài tử bề ngoài vô hại như vậy lại là một ngỗ tác của nha môn. Hắn là bộ đầu độc lập phá án đã 5 năm, chưa bao giờ thấy một ngỗ tác “trẻ tuổi chuyên nghiệp” như vậy, mặt khác, hài tử này cũng rất nhạy cảm trong việc điều tra án. Nếu như lúc bắt đầu để Cao Hành đi theo bên cạnh chủ yếu là dò xét lai lịch, như vậy hiện tại hắn càng hy vọng Cao Hành có thể học được gì đó từ người này. Một hài tử còn có nhiều bí ẩn về thân thế, hắn càng mong đợi những ngày sắp tới…..

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Đây không phải đường trở lại nha môn a.

“Đi xem đai lưng này thuộc về ai.” Cao Chí nói, rất nhanh hai người tới một tiệm vải.

“Hai vị khách quan, bên trong mời, hôm nay chúng ta có vải mới tới, nhìn xem thích hay không.” Tiểu nhị rất nhiệt tình đón chào.

“Chúng ta muốn tìm chưởng quầy của các ngươi.” Cao Chí nói rõ ý đồ đến.

“A…. Ta gọi chưởng quầy đến.” Tiểu nhị thấy trên tay cao chí là kiếm. Dưới ban ngày ban mặt chỉ có bộ khoái mới có thể mang đao kiếm. Rất nhanh, chưởng quầy đi ra, “Hai vị đại nhân, không biết tìm tiểu nhân có chuyện gì?”

Cao Chí đưa đai lưng cho chưởng quầy, “Không biết chưởng quầy có thể nhận ra đai lưng này?”

Chưởng quầy nhìn kỹ vật liệu của đai lưng, “Loại này không phải người bình thường mua nổi, hơn nữa đây là hàng từ Tô Châu mới đến tiệm của tiểu nhân tháng trước, bởi vì giá cả cao cho nên mới bán được một cây vải.”

A Tài cùng Cao Chí liếc nhau, may mắn như vậy!

“Ngươi nhớ rõ ngươi bán cho ai không?” A Tài truy vấn.

“Đương nhiên nhớ rõ, là bán cho tiễn trang Lý gia, bởi vì biểu thiếu gia rất thích vải trong tiệm của tiểu nhân. Ngài nói, kẻ có tiền chính là không giống người thường, người ta thích may y phục, hắn thích may đai lưng, vải thừa còn lại thì cho chúng ta may y phục.” Chưởng quầy không suy nghĩ, trực tiếp trả lời.

Hiển nhiên nghi phạm thứ hai đã hiện thân, xem ra bọn họ phải tìm vị biểu thiếu gia này nói chuyện rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.