Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 32: Cái chết của thượng thư 2


Đọc truyện Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác – Chương 32: Cái chết của thượng thư 2

Trở lại nha môn, Thôi đại nhân mở “Hội nghị khẩn cấp”.

“Lần này người chết không phải người bình thường, là hình bộ thượng thư, chuyện này ta đã thượng tấu hoàng thượng, cho nên các ngươi để xuống tất cả án tử gần đây, chuyên tâm điều tra án tử của Hà đại nhân.” Thôi đại nhân chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui.

“A Tài, bọn ngươi ghi chép kỹ càng việc kiểm tra thi thể của Hà đại nhân, rồi đưa cho ta xem. Còn Cao Vấn, ngươi tra hỏi tất cả người trong Hà gia, động não cho ta, nhất định phải mau chóng tìm ra hung thủ.”

“Vâng.” Mọi người trăm miệng một lời.

“Ta đi nghỉ ngơi một chút, có tiến triển gì lập tức nói cho ta biết.” Nói xong Thôi đại nhân xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu đi ra ngoài. “Ai, lão Cao lại xin nghỉ lúc này…..”

Trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ Cao gia và hai sư đồ A Tài, bốn người ngồi xuống bàn tròn, A Tài nhịn không được hỏi, “Cao bá bá đi đâu?”

“Cha ta có việc, hôm qua rời kinh.” Cao Vấn giải thích.“Ta và các ngươi cùng tới nghiệm thi, như vậy có thể nhanh biết kết quả hơn.”

“Ân.” A Tài liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Cao Hành khi nghe đến thi thể, “Vậy ngươi có đi không?”

“Ta? Ta đương nhiên muốn đi, nếu không ai ghi chép cho ngươi.” Cao Hành cậy mạnh nói.

“Không phải còn có đại ca ngươi sao, ngươi xác định ngươi chống đỡ được chứ?” Ngữ khí của A Tài đầy hoài nghi, đả kích Cao Hành.

“Đương nhiên, làm bộ đâu sao có thể không chịu nổi điểm ấy. Ít nói nhảm, nắm chặt thời gian, ta sẽ đi ngay bây giờ.” Cao Hành xung trận trước, ra cửa đi thẳng.

“Uy, phòng nghiệm thi ở bên trái.” A Tài “Hảo tâm” nhắc nhở, cùng Cao Vấn giễu cợt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thổ Đậu ngây ngốc, mặc dù không hiểu sư phụ đang cười cái gì, nhưng tất cả mọi người đều cười, nó cũng hòa vào mà cùng nhau “Cười khúc khích”.

Cao Hành xấu hổ liếc bọn họ, “…. Ta biết rõ.” Nói xong, rẽ trái tiếp tục đi.

Trong phòng nghiệm thi, A Tài thay bộ “Bao tay” mới, gọi Thổ Đậu tới một bên, “Đây là cơ hội học tập hiếm có, trước kia chỉ cho ngươi xem bản vẽ thân thể người, hiện tại có một thân thể thực, nhìn cho kỹ.” Nói xong cầm lấy tiểu đao, cắt đứt chỉ khâu lúc trước.

Thổ Đậu khẩn trương ngừng thở, nhìn sợi dây đứt rời.

“Yên tâm, sư phụ đã xử lý, không đáng sợ như trước.” A Tài vừa nói vừa mở da người ra, Thổ Đậu cố gắng mở to hai mắt nhìn.


Tiếp theo, A Tài dựa theo y học hiện đại chỉ vào các bộ phận, giới thiệu vai trò của chúng, cũng thêm vào một số hiểu biết của pháp y.

Đối với Cao Vấn và Cao Hành mà nói, đây cũng là một khóa học hữu dụng.

“….. Cho nên nói, nguyên nhân tử vong của một người, không thể đơn giản nhìn bên ngoài mà phán đoán, có đôi khi mổ thi là tất yếu.” A Tài nói xong lại đem da người đắp lên, “May vá.” Thổ Đậu vội vàng giúp đỡ. Lần này A Tài rất cẩn thận khâu da lại.

“Đắc tội.” Hai tay A Tài tạo thành chữ thập. Thổ Đậu cũng bắt chước theo.

“Kế tiếp bắt đầu nghiệm thi.” A Tài nói.

Cao Hành “A” Một tiếng. “Ta đều nhớ kỹ lời vừa rồi ….”

“Không liên quan, cái đó lát nữa ghi lại cho Thổ Đậu học tập.” A Tài nhìn hắn nói.

“A.” Cao Hành lật tờ khác chuẩn bị ghi chép.

A Tài bắt đầu kiểm tra thi thể, đầu tiên là tay, xác định không tổn hao gì, mắt miệng tai mũi, kiểm tra từng cái, cũng không phát hiện gì. Sau đó kiểm tra móng tay người chết, phát hiện có vật khác thường tồn tại, hắn dùng một cây gỗ được vót dẹt lấy vật trong móng tay ra, đặt trên tờ giấy trắng.

“Là cái gì?” Cao Hành cúi sát nhìn.

“Là da. Hẳn là Hà đại nhân cào được trên người ai đó.” A Tài vừa nói vừa đưa cho Thổ Đậu xem, lại xem xét qua thi thể Hà đại nhân, “Trên người Hà đại nhân không có vết cào.”

“Nói như vậy, Hà đại nhân cào hung thủ bị thương.” Cao Vấn rút kết luận, “Nhưng vết thương ở đâu?”

A Tài đi đến trước mặt Cao Hành, “Giả như ta là Hà đại nhân, A Hành là hung thủ, hung thủ muốn xé mở ngực ta…. Ngươi tới.” A Tài nói với Cao Hành.

“A.” Cao Hành kẹp bản ghi chép dưới nách, vươn tay làm động tác của hung thủ.

“Ta vì ngăn cản có thể như vậy…..” A Tài mang theo bao tay nên không thuận tiên trực tiếp cào Cao Hành, chỉ làm bộ cào. A Tài nhìn bàn tay mình đang giữ lấy tay Cao Hành, cái này…..

“Đả thương nơi mu bàn tay.” Cao Hành nói.


A Tài trở lại bên cạnh thi thể, xác nhận, “Đúng, chắc chắn mu bàn tay của hung thủ có vết thương, hơn nữa là bên tay trái.”

“Sao ngươi biết?” Cao Hành hỏi.

“Vừa rồi ngươi dùng tay phải hướng về phía ta, ngón cái nằm phía dưới bên trái, nhưng ngươi xem, vùng ngực bị xé toang của Hà đại nhân có dấu ấn ngón cái nằm bên phải, như vậy hung thủ dùng tay trái.” A Tài chỉ rõ.

“A…. Hóa ra là như vậy ….” Cao Hành minh bạch gật đầu.

“A Tài quả nhiên cẩn thận.” Cao Vấn nhìn A Tài cười nói.

“Ngạch, đâu có…” Nguyên lý này rất phổ biến ở hiện đại, người biết đều dễ dàng phát hiện, A Tài được khen lại vô thức muốn vò đầu, nhưng bị Cao Vấn giữ cổ tay.

“Trên tay ngươi còn mang bao nghiệm thi.” Cao Vấn nhắc nhở.

“Ngạch, đa tạ.” A Tài thu hồi tay, nhìn hắn.

A Tài tiếp tục kiểm tra thi thể, hy vọng có thể tìm ra chút dấu vết để lại.

Một lúc lâu sau, “Nghiệm thi đã xong.” A Tài thở dài, “Không phát hiện gì.” Nói xong đi đến một bên, lôi kéo Thổ Đậu rửa tay sạch sẽ.

“Nhớ kỹ, nghiệm thi xong phải rửa tay sạch sẽ, thi thể cũng có ‘Độc’.” A Tài nói vi khuẩn là độc, để Thổ Đậu dễ dàng hiểu.

“A.” Thổ Đậu ghi tạc trong lòng.

Cao Hành viết xong chữ cuối cùng, “Ta cũng nhớ kĩ.” Nói xong đưa bản nghiệm thi cho Cao Vấn.

Lúc này, chỉ nghe “Cô lỗ cô lỗ” một tiếng, mọi người quay đầu nhìn về phía A Tài, “Ngạch, ta chưa ăn cơm trưa.”

Cao Hành xem thường, “Chúng ta một ngày hai bữa cơm cũng không đói nhanh như ngươi.”


“Cô lỗ cô lỗ” Lại tiếng bụng, mọi người lại nhìn về phía Thổ Đậu, Thổ Đậu xấu hổ vuốt bụng, A Tài lui về phía sau ôm lấy nó, “Tự hào” nói, “Chúng ta một ngày ba bữa cơm, đều đói nhanh như vậy.”

“Các ngươi đi ăn cơm trước, ta đưa cái này cho Thôi đại nhân.” Cao Vấn giơ lên bản ghi chép nghiệm thi trong tay.

Trên đường trở lại Cao phủ, A Tài đề nghị, “Chi bằng chúng ta ăn ở bên ngoài rồi trở về? Về nhà còn phải làm cơm.” Hắn rất đói a….

“Tiên sinh trong nhà, chúng ta ăn xong mang về cho y chứ?” Thổ Đậu ngẩng đầu nhìn sư phụ.

A…. Sao hắn lại quên chuyện này, nhớ tới Triển Cảnh Nham, A Tài bối rối.

“Chúng ta ăn trước, sau đó mang về cho tiên sinh.” Hắn muốn lấp đầy bụng trước mới hảo hảo ngẫm lại, muốn đại não hoạt động tốt phải bổ sung năng lượng.

Vừa vặn đi ngang qua một quán ven đường, A Tài nói, “Ở đây đi.”

“Ở đây?” Cao Hành hỏi.

“Đúng vậy, ngươi có muốn ăn hay không?” Thấy Cao Hành chán ghét lắc đầu, A Tài lớn tiếng hét to,“Lão bản, cho hai chén.” Cùng Thổ Đậu chọn một bàn trống ngồi xuống.

“Hảo, có ngay.” Lão bản đáp.

Cao Hành cũng ngồi xuống.

A Tài nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Cao Hành, “Sao nào, ăn ở đây, mất bộ mặt của Cao bộ đầu sao?”

“Ta không có ý này….” Cao Hành vội vàng nói, càng nói càng nhỏ.

“Cái gì? Ngươi nói lớn một chút, nghe không được….”

“Ý ta là, lần nào ta ăn ở đây cũng hỏng bụng.” Cao Hành xấu hổ nói.

“Ngươi ăn phải tả dược (thuốc xổ) sao?” A Tài không tin.

Đúng lúc lão bản bưng lên hai chén, “Hai vị, mời.”

“Ta…. Ta ăn cho ngươi xem.” Cao Hành đoạt lấy một chén.


A Tài sững sờ nhìn hắn, sau đó đem một chén giao cho Thổ đậu, “Ngươi ăn trước.” Rồi hô với lão bản, “Một chén nữa.”

“Muốn ăn thì nói, sao lại đoạt của ta.” A Tài một tay chống cằm, một tay gõ mặt bàn, vẻ mặt “Ngươi chiếm tiện nghi ta” nhìn Cao Hành.

“Khụ khụ…. Khụ khụ….” Nghe xong lời của A Tài, Cao Hành không cẩn thận sặc nước, trong lòng ủy khuất nghĩ, người này không tin hắn, cho nên hắn mới ăn để chứng minh…….

Cuối cùng A Tài quyết định mua chút điểm tâm mang về, món này không tiện đóng gói.

Về đến nhà, Thổ Đậu ôm điểm tâm chạy vào tiểu viện trước, “Tiên sinh, chúng ta mang cho ngươi một ít điểm tâm.” Gọi xong mới phát hiện không người trả lời.

Thổ Đậu vào phòng của tiên sinh, bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, đệm giường cũng đã trải mới, bàn trà được lau sáng bóng, sách thường xem đặt trên mặt bàn, giấy và bút cũng đầy đủ hết, giống như luôn luôn ở đây. A Tài đi vào, hai tay khoát lên vai Thổ Đậu, “Xem ra Nghiêm tiên sinh đã thu thập xong, có lẽ đi đâu đó.”

“A.” Thổ Đậu có chút thất vọng.

“Đặt trên bàn của tiên sinh, lát nữa y về sẽ thấy.” A Tài vỗ vỗ, an ủi Thổ Đậu.

Thổ Đậu đặt bọc giấy trên bàn, theo sư phụ ra ngoài, “Đã qua thời gian lên lớp, tiên sinh sinh khí phải không?” Thổ Đậu có chút lo lắng hỏi.

“Tiên sinh biết rõ chúng ta đến nhà Hà đại nhân, sẽ không tức giận vì chuyện này.” A Tài xoa đầu Thổ Đậu, “Nhanh đi luyện chữ, ôn tập thêm chuyện hôm nay ta giảng.”

“Ân.” Thổ Đậu gật đầu vào thư phòng.

“Thổ Đậu rất yêu mến Nghiêm tiên sinh này?” Cao Hành đột nhiên lên tiếng, dọa A Tài nhảy dựng.

“Ngươi đi đường không thể phát ra tiếng động sao, Nghiêm tiên sinh xem Thổ Đậu như một hài tử bình thường mà dạy dỗ, nghiêm khắc và khoan dung, ta nghĩ nên tôn kính nhiều một chút.” A Tài nói.

“A….. Ai u, không tốt…..” Cao Hành đột nhiên ôm bụng.

“Sao vậy? Muốn đi mao phòng?” Sẽ không thật như vậy chứ.

“Đã nói với ngươi là ăn sẽ hỏng bụng, còn không tin….” Nói xong, không dám dừng lại, chạy tới mao phòng.

Nhìn Cao Hành túng quẫn, A Tài cười rộ lên.

Sau đó hắn xoay người lại nhìn gian phòng được thu thập sạch sẽ, y xem nơi này là nhà mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.