Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 16: Tập trung nghi phạm


Đọc truyện Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác – Chương 16: Tập trung nghi phạm

Hiện tại nghĩ về chứng cứ chứng tỏ Từ phu nhân và Chung quản sự không có mặt tại hiện trường.

Từ phu nhân: “Khi đó ta đánh đàn trong phòng, Tiểu Đào luôn ở bên cạnh ta, ta nghĩ hạ nhân làm việc gần đó cũng nghe được tiếng đàn.”

Tiểu Đào: “Phu nhân ở trong phòng đánh đàn, ta luôn hầu hạ bên cạnh.”

Hạ nhân làm việc gần đó: “Đúng vậy, mỗi ngày ta đều quét dọn sân, ngày đó ta có nghe được tiếng đàn của phu nhân, phu nhân đàn từ lúc ta bắt đầu làm việc đến khi kết thúc, khoảng một canh giờ.”

Hạ nhân làm việc gần đó: “Có gián đoạn hay không? Có a, ngừng một chút, rất nhanh lại tiếp tục, nhưng hình như thay đổi thủ khúc, có vẻ phu nhân không quá quen thuộc, bởi vì đàn hơi đứt quãng.”

Chung quản sự: “Lúc ấy ta ở trong quầy, công việc bận rộn, đôi khi món ăn đến chậm, ta sẽ xuống nhà bếp thúc thúc giục.”

Tiểu nhị giáp: “Ta luôn ở dưới lầu, hình như Chung quản sự luôn ở trong quầy.”

Tiểu nhị giáp: “Khẳng định? Cái này… Ngươi cũng biết, chúng ta rất bận rộn, nhưng mỗi lần ta nhìn thì hắn đều ở đây, có phải luôn ở hay không, ta không biết.”

Tiểu nhị ất: “Đúng vậy, đến thúc giục mấy lần, lúc đó là lúc người đến dùng cơm đông nhất, bình thường nếu Chung quản sự thấy thức ăn mang lên tương đối chậm thì sẽ đến thúc giục. Kỳ thật là do người làm của chúng ta không đủ….”

Tiểu nhị ất: “Hậu viện? Không có, Chung quản sự thúc giục nhưng vẫn không thấy món ăn được đưa lên sẽ tự mình bưng đi, bưng món ăn không thể ra hậu viện. Mà nhà bếp bận rộn như vậy, ai có thời gian nhìn chằm chằm vào Chung quản sự.”

Nghe cái này hoàn toàn có thể chứng minh bọn họ không ở hiện trường, nhưng muốn tìm lỗ thủng, đầu tiên là tiếng đàn đình chỉ sau đó đứt quãng, cũng có thể là nha hoàn Đào Hoa của Từ phu nhân gảy, đương nhiên phải xác định Đào Hoa biết đánh đàn. Mặt khác, những người trong đại sảnh có vẻ là nhân chứng rất có lợi, nhưng không ai thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào Chung quản sự, như vậy giết người rồi trở lại đại sảnh, cũng có khả năng.

Nghĩ vậy, A Tài cảm giác có gì đó đang trở nên rõ ràng.

“Ta nghe từ đại tỷ trong đại viện kia, hóa ra Tiểu Lục Tử từng làm đầu bếp, lúc chặt thịt không cẩn thận chặt phải ngón giữa, cho nên ngón giữa tay trái của hắn không có đầu ngón tay.” Cao Hành hưng phấn.

“Đại tỷ?” Thấy biểu tình của Cao Hành cứng lại, “Nghĩa là qua ngón tay chúng ta mới có thể nhận ra đó là Tiểu lục tử.” A Tài nói.

“Đúng.” Cao Hành nói.

“Không biết Tiểu Lục Tử phát hiện cái gì, biết cái gì?” A Tài đong đưa võng.


“Ngươi hỏi ta?” CaoHành gãi gãi đầu.

“Đúng rồi, lần trước phát hiện dấu giày trong miếu, dấu giày?” A Tài đột nhiên nghĩ đến, “Ngươi đến nhà Tiểu Lục Tử lần nữa, cầm giày của hắn so với dấu giày kia, nhìn xem có kết quả gì, nói không chừng là hung thủ lưu lại.”

“Đúng a, ta thiếu chút nữa quên dấu giày kia, ta đi ngay lập tức.”

Cao Hành rời đi, A Tài quyết định đến Nhất Phẩm Lâu kiểm tra lại.

Lúc A Tài mang theo Thổ Đậu vào Nhất Phẩm Lâu, thấy tửu lâu bình thường kín người hết chỗ, hôm nay lại trống rỗng, trừ bọn họ ra không có…. A, không, còn có một người khác, đợi A Tài dắt Thổ Đậu ngồi vào chỗ, nhịn không được quay lại nhìn người nọ, dù sao thấy được “Khổng tước nam” như vậy, hiếm có người không để ý. Một thân tơ lụa hoa lệ, thắt lưng mang ngọc bội tinh mĩ, tay cầm quạt xếp, mỉm cười nhìn A Tài. Người này không phải ai khác, chính là Âu Dương Húc, hắn rất hứng thú đối với những thứ có thể khiến Triển Cảnh Nham để ý, a, không, cho dù là người có thể khiến Triển Cảnh Nham dõi mắt theo, hắn cũng có hứng thú.

A Tài thu hồi ánh mắt, hai tay bị Thổ Đậu nắm chặt, hắn cảm nhận được sự lo lắng của Thổ Đậu, vỗ vỗ lưng nó, “Không cần sợ, hôm nay ta mang ngươi đến đây ăn ngon.”

A Tài nhìn một cái, tiểu nhị rất lanh lợi tiến lên phục vụ. “Nhị vị muốn dùng gì?”

A Tài nhìn Thổ Đậu hỏi, “Thổ Đậu muốn ăn cái gì?”

Thổ Đậu nhìn nhìn A Tài, lại nhìn nhìn tiểu nhị, như là được cổ vũ, “Ta… Ta muốn bánh màn thầu.”

Tiểu nhị sửng sốt một chút, “Bánh màn thầu?” Thật chứ?

“Đúng vậy, Thổ Đậu nhà ta muốn ăn bánh màn thầu.” A Tài cười nói với Thổ Đậu, “Cho ta một số món ngon của tiệm các ngươi.”

“Trước kia Thổ Đậu đã tới đây?” A Tài thử hỏi.

Thổ Đậu nhìn bốn phía, lắc đầu.

“Nơi này có món ngon nhất kinh thành.”

Rất nhanh món ăn được bưng lên bàn, dù sao chỉ có hai bàn khách nhân.


Thổ Đậu nhìn A Tài đang cười với mình, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Vậy ăn đi.” Ngay sau đó A Tài không chút khách khí, không để ý hình tượng vừa ăn vừa nói. Thổ Đậu miệng mở rộng, giật mình nhìn tướng ăn của hắn.

Như là ý thức được cái gì, đột nhiên A Tài dừng lại, xấu hổ nhìn Thổ Đậu, “Ha ha, đối với mỹ thực, ta rất khó kháng cự. Hơn nữa ăn ngon thì phải tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế).”

Thổ Đậu ngại ngùng cười cười.

Miệng Âu Dương Húc cũng mở rộng đến mức có thể nhét được cả quả trứng vịt vào, hắn bị tướng ăn của A Tài dọa. Người này không ăn cơm mấy ngày sao? Món ăn của Nhất Phẩm Lâu là muốn người tinh tế thưởng thức, hắn ăn như thế quả thực là chà đạp danh tiếng.

Lại ăn vài miếng, A Tài phát hiện Thổ Đậu không hề động đũa, “Sao không ăn?”

Sắc mặt Thổ Đậu không được tự nhiên, sau đó lắc đầu, “Hương vị, không thoải mái.”

A Tài đột nhiên ý thức được, trước đó nó toàn ăn thức ăn ở Nhất Phẩm Lâu…. Hắn cầm lấy bánh màn thầu, lau lau khóe miệng đầy mỡ, sau đó nhét vào trong miệng.

“Thực xin lỗi.” A Tài thành khẩn nói, hắn thật không ngờ điểm ấy.

Thổ Đậu nghi hoặc nhìn hắn, “Vì sao lại xin lỗi?”

“Rất nhiều chuyện.” A Tài nắm tay Thổ Đậu.

Mới từ bên ngoài vào, Chung quản sự thấy bàn A Tài ngồi, mà vị trí của Thổ Đậu thì vừa vặn bị ngăn tủ và bình hoa che đi.

Chung quản sự đi lên trước bắt chuyện với A Tài, “Quan gia, mang bằng hữu tới dùng cơm.” A Tài quan sát phản ứng của Chung quản sự, không có chút khác thường nào.

“Chung quản sự, gần đây có tốt không?”


“Ngươi cũng thấy đấy, trên cơ bản không có người đến.” Chung quản sự bất đắc dĩ nói.

“.. Sau này có tính toán gì không?” A Tài hỏi thêm một câu.

“Phu nhân muốn bán nơi này đi, nơi này khó có khả năng khôi phục quang cảnh trước kia.” Trong giọng nói của Chung quản sự tràn đầy tiếc hận. “Ngạch, không quấy rầy nhị vị dùng cơm, ta còn có một số việc….”

“Ân, ngươi đi a.” A Tài vội vàng nói.

“Nhị vị chậm dùng.”

A Tài nhìn Chung quản sự, đại não bắt đầu vận chuyển.

“Hai vị hảo, không biết ta có thể ngồi đây hay không?” Nói xong, Âu Dương Húc đi đến bàn A Tài, ngồi đối diện với Thổ Đậu.

Bị cắt đứt suy nghĩ, A Tài nhìn vị khách không mời mà đến. “Đương nhiên có thể.” Sau đó móc ra ngân lượng đặt lên bàn, kéo Thổ Đậu, nói, “Chúng ta đang địnhrời đi.”

Âu Dương Húc nhìn hai người rời đi, khóe miệng hiện lên một đường cong đẹp mắt.

Trở lại Cao phủ, A Tài xông vào trong phòng bếp, bắt đầu binh lách cách bàng “Hoạt động”. Sau một lát, bưng một chén cơm chiên trứng đến trước mặt Thổ Đậu.

“Ừ, nếm thử, ta làm cơm chiên trứng.” A Tài chờ mong nhìn Thổ Đậu.

Thổ Đậu cầm lấy thìa, ăn một miếng, liên tục gật đầu, “Hảo, ăn ngon.” Bởi vì cơm tràn đầy cả khoang miệng, khiến lời Thổ Đậu nói ra hơi ngọng.

“Ngon thì ăn nhiều một chút.”

“Ta đã trở về.” Cao Hành không hề báo trước đẩy cửa tiến đến, thấy Thổ Đậu ở đây, áy náy cười. Trên thực tế, hiện tại Thổ Đậu đã khá hơn so với trước kia, tối thiểu nhìn thấy hành động lỗ mãng của Cao Hành, cũng sẽ không bị dọa.

“Kết quả thế nào?” A Tài hỏi.

“Bằng dấu giày của Tiểu Lục Tử. Xem ra không phải của hung thủ.” Cao Hành có chút tiếc nuối.

“Tuy không phải hung thủ, nhưng ít nhất có thể chứng minh, có lẽ Tiểu Lục Tử từng đến hiện trường.” Dù sao dựa vào dấu giày, cả kinh thành không có hơn một ngàn thì ít nhất cũng phải trăm người giống thế. Hơn nữa những suy luận này muốn chứng tỏ cỗ thi thể kia là Tiểu Lục Tử.

Với phản ứng của Chung quản sự khi thấy Thổ Đậu, hẳn là hắn chưa từng gặp qua nó, dù sao mọi người đều cho rằng án tử đã kết thúc, nếu hắn từng hãm hại nó, không có khả năng không phản ứng gì.


Xem ra Từ phu nhân là nghi phạm lớn nhất.

“…. Uy? Uy?” Cao Hành vươn tay quơ quơ trước mặt A Tài.

“A, cái gì?” A Tài thoát khỏi suy nghĩ của chính mình.

“Lời ta vừa nói người không nghe được sao?” Ánh mắt Cao Hành phóng ra sát khí.

“… Ngạch, ta nghĩ án tử.”

“A? Nói nghe một chút?” Cao Hành tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.

“Tiểu Đào có biết đánh đàn hay không?”

“A? Cái gì? Tiểu Đào nào?”

“Nha hoàn Tiểu Đào của Từ phu nhân.”

“Ta làm sao biết.”

“Vậy nhanh đi điều tra rõ.”

“Cái này có quan hệ gì đến án tử?”

“Quan hệ rất lớn.”

“Quan hệ rất lớn là quan hệ gì?”

“Ngươi cứ đi hỏi rõ, ta sẽ nói cho ngươi biết sau.” Thấy Thổ Đậu đã ăn sạch sẽ chén cơm, “Thêm một chén nữa, ta bới cho ngươi.”

Nói xong nhanh chóng chạy đi.

Nhìn A Tài chạy so với thỏ còn nhanh hơn, Cao Hành không nói gì, xoay đầu, vừa vặn thấy ánh mắt đơn thuần của Thổ Đậu nhìn hắn, hắn cười hữu hảo, sau đó cũng rời khỏi phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.