Đọc truyện Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác – Chương 1: Tiểu thí ngưu đao
Nghe nói người trước khi chết sẽ trải qua năm gia đoạn tâm lý: Phủ nhận, tức giận, níu kéo, uể oải, tiếp nhận.
Nếu như người sau khi chết sống lại tại thời đại khác với thân phận khác, như vậy chỉ cần làm hai chuyện, tiếp nhận và thích ứng.
“A Tài, lại có khách.” Tiểu nha dịch mới vào nha môn Vương Tiểu Hổ cùng Cao Hành khiêng thi thể đắp bạch bố đi vào nghĩa trang.
A Tài vừa nghe được tiếng quát tháo liền chạy ra khỏi buồng, “Đặt ở đây a.” Chỉ vào một khoảng không trên giường.
Đem thi thể thả xuống, Vương Tiểu Hổ đi đến bên cạnh A Tài, “A Tài, một mình ngươi ở trong này không sợ sao, nhiều người chết như vậy….” Nhìn quanh cả phòng đặt đầy thi thể, ánh sáng mờ mờ, bạch linh bồng bềnh đung đưa, cùng với linh cữu, lư hương lượn lờ, khiến Tiểu Hổ nhịn không được run lên.
Nói đến A Tài, hắn là do Tiền thúc nhặt được gần nghĩa trang, bởi vì ở tại nghĩa trang, cho nên có rất ít hài tử muốn chơi với hắn, hắn một mực cùng Tiền thúc sống nương tựa lẫn nhau cho đến 1 tháng trước, Tiền thúc bị bệnh qua đời, chỉ còn lại một mình hắn, hiển nhiên hắn kế thừa “Sự nghiệp” của Tiền thúc.
“Ở lâu sẽ quen.” A Tài xốc lên một góc vải trắng, liếc một cái. “Người nào?”
Thói quen? Vương Tiểu Hổ nghĩ thầm hắn mới không cần quen, hắn lại không ở nghĩa trang. “Là Lý Tứ, Lý tú tài, vốn hôm nay lên kinh dự thi, được mọi người phát hiện trên đường nhỏ đi tới bến tàu, thật đáng tiếc a.” Lập tức dời đi chú ý, Vương Tiểu Hổ vẻ mặt tiếc hận. “Nghe nói học thức của hắn không tệ, nói không chừng năm nay có thể đạt công danh, lại chết như vậy.”
“Có nghi phạm?” Bệnh nghề nghiệp không bỏ được. Trước kia hắn là pháp y.
“Đương nhiên, sáng sớm nay hung thủ đã bị bắt. Là ta cùng Cao Hành bắt lại.” Vương Tiểu Hổ kiêu ngạo nói. “Chính là Trương Tam – Trương tú tài chuẩn bị cùng Lý tú tài đi thi. Vốn hai người bọn họ dự định hôm nay cùng nhau lên kinh dự thi, hẹn giờ mẹo gặp ở bến tàu, bọn họ bao hết thuyền của Hoàng Bá, nhưng đến giờ Thìn thì Trương tú tài mới tới bến tàu, Lý tú tài vẫn chưa tới. Sau đó người chèo thuyền Hoàng Bá chạy đến nhà Lý tú tài hỏi: Lý nương tử, tướng công của ngươi ở nhà không? Lý nương tử nói tướng công nhà nàng đã rời nhà vào giờ dần canh ba. Lúc này hai người mới cảm thấy có vấn đề, sau đó nhờ hàng xóm tìm kiếm, sau đó phát hiện thi thể Lý tú tài tại một đường nhỏ vắng vẻ cạnh bến tàu, hơn nữa lúc ấy ngân lượng trên người hắn cũng bị mất.” Vương Tiểu Hổ mặt tươi như hoa kể hết cả quá trình. Đây là lần đầu tiên hắn phá án, nửa ngày tìm ra hung thủ, vô cùng hưng phấn. “Án này ngày mai sẽ thẩm tra xử lí.”
“Vì sao nói Trương Tam là hung thủ?” A Tài hiếu kỳ hỏi, cũng cầm lư hương bên cạnh đặt trước thi thể.
“Bởi vì hắn không đúng thời gian ước định đến bến tàu, chậm nửa canh giờ, mà trong vòng nửa canh giờ cũng đủ để hắn mai phục trên đường Lý tú tài đi đến bến tàu, hạ sát. Hơn nữa hắn thiếu nợ sòng bạc, hắn biết rõ Lý tú tài lên kinh dự thi nhất định sẽ mang theo không ít ngân lượng, nên giết người sau đó trộm ngân lượng.” Vương Tiểu Hổ càng nói càng kích động, càng nói càng oán giận.
“Chúng ta cần phải trở về.” Cao Hành nhắc nhở, xoay người đi ra ngoài. “Thi thể để lại đây. Chờ án xử xong, Lý nương tử sẽ đến mang về.”
“Ngạch… Chúng ta đi trước.” Nói xong, Vương Tiểu Hổ vội vàng đuổi theo Cao Hành.
Đợi hai người rời đi, A Tài mới liếc nhìn cỗ thi thể kia, xoay người trở về phòng. Ăn xong cơm tối đơn giản, thu dọn xong, A Tài nghĩ tới lời của Vương Tiểu Hổ. Tuy hắn muốn làm người thấp kém, nhưng nếu tiếp tục im lặng, Trương Tam kia sẽ uổng mạng…. Đắn đo một chút, A Tài đứng dậy đi vào phòng, đứng bên cạnh cỗ thi thể. Đã mang đến nghĩa trang, coi như là số mệnh được sắp xếp xong xuôi.
“Đắc tội, thỉnh thứ lỗi!” A Tài mở bạch bố ra……
A Tài đứng dậy duỗi lưng một cái, thật sự là đã lâu không thức đêm, được ánh mặt trời chiếu vào như vậy thật là thoải mái, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ… A, đã trễ như vậy… Tiếp theo, A Tài nhanh chóng mặc y phục, giầy, dùng bàn chải đánh răng chính mình đặc chế rửa sạch hàm răng cùng khoang miệng, sau đó trực tiếp chạy đến công đường.
Huyện lệnh huyện Đạo Hà công khai thẩm tra xử lí án giết người này, mọi người đều đến trước công đường xem ám, ba tầng trong ba tầng ngoài chật như nêm cối.
“Ba.” Huyện lệnh Ngô Viêm ngồi trên công đường vỗ án một cái, nội đường lập tức an tĩnh lại. Sư gia Hứa Ngụy cầm bút lông trong tay, bộ khoái Cao Chí đứng bên cạnh, hai bên là nha dịch mặt mũi đầy nghiêm túc nhìn thẳng phía trước, tấm biển “Công minh liêm uy” treo trên cao càng giúp công đường thêm phần chính khí.
Nói đến Huyện lệnh Ngô Viêm, chính là bảng nhãn, trước kia đảm nhiệm chức hộ bộ, nhưng vì vô cùng chính trực mà đắc tội với thái sư Lữ Phong, bị giáng chức đuổi khỏi kinh thành đến nơi này nhậm chức Huyện lệnh. Hứa Ngụy vốn là bạn thâm giao, lúc dự thi vì sốt cao mà không phát huy hết khả năng, không được công danh gì. Nhưng hai người hiểu nhau, tài năng của Hưá Ngụy, Ngô Viêm rất rõ ràng, liền mời hắn đảm nhiệm chức sư gia. Cao Chí đến từ bộ khoái thế gia, cha cùng với hai vị ca ca đều ở kinh thành nhậm chức, Cao Hành là đệ đệ của hắn, đi theo hắn học tập.
Trương Tam, Hoàng bá, Lý nương tử đều quỳ gối dưới công đường.
Một đêm lao ngục khiến Trương Tam nhìn rất tiều tụy, Hoàng bá có chút khẩn trương, mà Lý thị vì tướng công mất đi nên nức nở nghẹn ngào.
“Trương tú tài, ngươi nói ngươi ngủ muộn nên mới đến chậm nửa canh giờ, có nhân chứng?” Ngô Viêm hỏi.
“… Trong nhà chỉ có một mình thảo dân….” Trương Tam trả lời.
“Nghĩa là không có ai làm chứng.” Ngô Viêm nói tiếp. “Không phải là ngươi nợ nần, cho nên cố ý hẹn Lý Tứ lên kinh dự thi, sau đó sát hại đoạt tiền tài?” Ngô Viêm ép hỏi, “Còn không nói thật.”
Quần chúng xung quanh cũng nhỏ giọng xì xào, “Không ngờ hắn là loại người này.”
“Thật sự không có nhân tính, vì chút tiền liền giết người.”
“Đúng vậy đúng vậy..”
“Đại nhân, thảo dân oan uổng, thảo dân không giết người, thảo dân thật sự không có…” Trương Tam kêu gào.
Ngô Viêm lạnh lùng nói, “Không phải ngươi, còn có thể là ai…. Nhanh chóng khai thật, miễn phải chịu cực hình.”
“Đại nhân, người không phải bị hắn giết.” Thanh âm đột nhiên vang lên, khiến mọi người đều nhìn về phía thanh âm phát ra.
A Tài thở hổn hển đứng ở phía sau quần chúng, không còn cách nào, mọi người quá đông, hắn chen không được.
“Ai ở dưới công đường ồn ào?” Cũng vì quần chúng quá nhiều, Ngô Viêm không nhìn thấy người tới, liền hỏi.
Lúc này mọi người tự động nhường đường, A Tài mới tiến vào, “Đại nhân, là tiểu nhân A Tài.”
“A Tài?” Vương Tiểu Hổ thấy người tới, vô cùng kinh ngạc.
Cao Hành tiến lên giải thích, “Đại nhân, A Tài là người trông giữ nghĩa trang.”
Ngô Viêm minh bạch, nhẹ gật đầu, “Sao ngươi lại biết người không phải bị hắn giết?” Nhiều khi người trông giữ nghĩa trang cũng kiêm chức ngỗ tác.
“Đại nhân, có thể để tiểu nhân hỏi trước mấy vấn đề, sau đó sẽ nói cho ngài biết nguyên nhân?” A Tài không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Quần chúng lại xầm xì nói chuyện với nhau.
“… Ngươi cũng biết mình đang làm gì? Cắt ngang bổn quan phán án….” Ngô Viêm nhìn thanh niên có chút tái nhợt gầy gò trước mắt, hỏi.
“Đại nhân, tiểu nhân có đủ căn cứ chứng minh người không phải bị hắn giết. Liên quan đến một mạng người, chiếm dụng thời gian của mọi người một chút cũng không ảnh hưởng gì.” A Tài không sợ hãi nói.
“… Đại nhân, hắn trông coi nghĩa trang, nói không chừng thật sự phát hiện gì cũng nên.” Nhìn thấy ánh mắt tự tin của đối phương, sư gia Hứa Ngụy kiến nghị.
“Được, trước tiên nghe ngươi nói.” Dù sao liên lụy đến một mạng người, Ngô Viêm cũng không muốn oan uổng người vô tội.
“Tạ ơn đại nhân.” A Tài đến bên cạnh Hoàng bá, hỏi: “Vị này chính là Hoàng Bá a?”
Hoàng Bá nhẹ gật đầu.
“Ngươi nói ngươi và Trương Tam ở bến tàu đợi Lý Tứ rất lâu nhưng không thấy hắn đến, cho nên ngươi đến nhà Lý Tứ hỏi thăm, đúng không?” A Tài nhìn đối phương hỏi.
“Đúng vậy.”
“Ân, tới nhà Lý Tứ thì hỏi gì?”
“Ta, sau khi thảo dân tới, trực tiếp gõ cửa hô: Lý nương tử, Lý tú tài có ở nhà không?” Chuyện này Hoàng Bá từng nói qua, mọi người không biết vì sao A Tài lại hỏi lại.
“Ngươi hỏi Lý nương tử, Lý tú tài có ở nhà không?” A Tài lặp lại một lần, quay sang hỏi Lý thị, “Phải không, Lý nương tử?”
“Đúng, đúng vậy… Lúc ấy, lúc ấy ta đang may vá, nghe được có người hô: Lý nương tử, cho nên ta đi vào nội viện, nghe được Hoàng Bá hỏi ta, tướng công nhà ta, tướng công nhà ta có ở nhà không, ta, ta nói tướng công đã rời nhà vào giờ dần canh ba, không ngờ chàng. Chàng…” Lý thị kiềm chế không nổi, lại rơi nước mắt.
“Hoàng Bá, Lý nương tử nói chính là sự thật?” A Tài quay lại nhìn Hoàng Bá.
“Đúng vậy.” Người ở chỗ này đều bị hắn làm cho hồ đồ, mọi người đều biết chuyện này, cần gì xác nhận lại?
“Tốt, đại nhân, hắn thừa nhận.” A Tài nhìn huyện lệnh Ngô Viêm, nói.
“Thừa nhận cái gì?” Ngô Viêm hỏi ra vấn đề mọi người nghi hoặc.
“Thừa nhận hắn là hung thủ!” A Tài chỉ vào Hoàng Bá, nói.
Tất cả mọi người kinh ngạc một hồi, “Hoàng Bá?” Ngô Viêm xác nhận.
“Đúng vậy, đại nhân.” Thấy mọi người vẫn nghi hoặc như cũ, “Được rồi, để tiểu nhân giải thích. Đầu tiên… Tiểu Hổ.” Trông thấy gương mặt tương đối quen thuộc trong đám nha dịch, A Tài chỉ đích danh. “Nếu như ngươi muốn tìm ta uống rượu, sau đó đến nghĩa trang tìm ta, lúc ngươi đến cửa nghĩa trang ngươi sẽ làm như thế nào?”
Vương Tiểu Hổ không ngờ A Tài đột nhiên gọi hắn, thấy mọi người đều nhìn mình, có chút khẩn trương trả lời vấn đề của A Tài, “Ngạch, ta, ta sẽ ở ngoài cửa hô, A Tài, ngươi ở nhà không?”
Nghe đến đó, đa số người đã hiểu được, nhưng chỉ đa số người, A Tài vẫn hảo tâm giải thích đầy đủ. “Đúng vậy, khi chúng ta đến tìm người nào đó, nhưng không xác định người này có ở nhà hay không, chúng ta sẽ trực tiếp hỏi người đó có ở nhà không? Mà không phải hỏi phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội, hoặc là nương tử của người này. Trừ phi….” A Tài vừa nói vừa đi quanh ba người đang quỳ, cuối cùng đứng ở bên cạnh Hoàng Bá.
“Trừ phi, hắn biết rõ người này không ở nhà.” Cao Hành theo ý A Tài nói tiếp.
“Đúng.” A Tài mỉm cười nhìn Cao Hành.
“Ta, ta… Ta không có giết người, đại nhân, ta không giết người a….” Hoàng Bá bối rối hô, muốn bò sát về phía trước, nhưng bị nha dịch một bên đè lại.
“Vậy ngươi làm thế nào biết Lý tú tài không ở nhà?” A Tài ngồi xổm người xuống nhìn thẳng Hoàng Bá.
“Ta, ta….” Hoàng Bá né tránh ánh mắt.
“Có phải là hắn sáng sớm đi ra bến tàu, không cẩn thận bị ngươi thấy hắn có ngân lượng, vì vậy ngươi nổi máu tham, giết hắn, sau đó đem vứt xác hắn trên một đường nhỏ tới bến tàu, vu oan hãm hại Trương tú tài, phải không? Trả lời ta?” A Tài đề cao thanh âm, trong lúc nói nghiêng thân về phía trước, chậm rãi tới gần Hoàng Bá, dừng lại cách hắn mười cm.
“Ta, ta không cố ý, là, là hắn, là hắn nói nương tử của hắn chuẩn bị cho hắn rất nhiều ngân lượng lên kinh thành dự thi, luôn nói nương tử của hắn thật tốt, thật hiền lành. Ta đã nhiều tuổi, những người kia đều chê ta nghèo, không có người đồng ý gả cho ta, ta, lúc ấy ta chỉ là bị ma quỷ ám … Ta….” Hoàng Bá vừa khóc vừa nói, Lý nương tử bên cạnh xông tới, vừa đánh vừa khóc, “Ngươi trả lại tướng công cho ta, trả lại tướng công cho ta….”
A Tài đứng lên, đối với một người tâm lý không vững, rất dễ dàng bị người khác áp bách, nhất là người đã nắm giữ mọi chuyện.
Án tử đột nhiên vì A Tài xuất hiển mà thay đổi lớn. Bởi vậy được mọi người vô cùng chú ý, người đầu tiên muốn cùng hắn hảo hảo nói chuyện chính là Huyện lệnh đại nhân của chúng ta.
“Hôm nay, nếu không phải nhờ ngươi, án tử này khả năng sẽ biến thành án oan.” Ngô Viêm ngồi nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mắt, Hứa Ngụy ngồi một bên.
Nhìn thấy thức ăn đầy trên bàn, A Tài nuốt nước miếng, “Có thể vừa ăn vừa nói được không? Ta, buổi sáng chưa ăn cơm.”
“Ngạch… Thỉnh dùng.” Ngô Viêm vừa dứt lời, A Tài nhanh chóng gắp một cái đùi gà đến chén của mình, bắt đầu cắn xé.
Ngô Viêm và Hứa Ngụy sững sờ ngồi một bên, đồng thời hiện lên một ý niệm trong đầu: Hắn hẳn không phải là chỉ có bữa sáng không ăn.
Cơm nước no nê, A Tài mới phát hiện hai người bên cạnh không hề động đũa, cũng không nói chuyện, bị tướng ăn của hắn hù sợ sao? “Thật xấu hổ, mỗi lần đói quá mức, ta mới ăn như vậy…” Mắt nhìn mặt bàn bị hắn quét sạch, xấu hổ nói, “Có vẻ khinh khủng.”
“Không sao.” Hứa Ngụy nhanh chóng phản ứng, “Ngươi căn cứ vào câu kia của Hoàng bá kết luận hắn là hung thủ sao?”
“Đương nhiên không phải, thi thể đưa tới, Tiểu Hổ nói lại án tử với ta, câu nói kia chỉ khiến ta hoài nghi, sau đó ta… Cẩn thận kiểm tra thi thể của Lý tú tài, phát hiện có hiện tượng bị di chuyển, sau đó ta lại đến nơi phát hiện thi thể, theo tới nhà hắn, không có nơi nào có nước, nhưng trên giày của hắn có nước bùn, chỉ có thể nói hắn đến gần nơi có nước, tỷ như, bến tàu. Như vậy di chuyển thi thể hẳn là che dấu hiện trường án mạng đầu tiên.” Nhìn ra nghi hoặc của hai người, “Ngạch, chính là nơi đầu tiên xảy ra án mạng.” Thấy hai người gật đầu, A Tài nói tiếp, “Như vậy, chuyện này giải thích rõ vì sao Hoàng bá biết rõ Lý tú tài không ở nhà. Tổng hợp lại, ta mới kết luận hắn là hung thủ.”
Nghe xong A Tài giảng giải, Ngô Viêm và Hứa Ngụy nhìn thoáng qua nhau, “Ngươi có đồng ý đến nha huyện làm ngỗ tác không?” Ngô Viêm thẳng thắn đề nghị với hắn.
“Có thể, nhưng ta có mấy yêu cầu.” A Tài không lo lắng nhiều, trực tiếp trả lời.
“Chỉ cần ta có thể làm được, sẽ tận lực đáp ứng ngươi.” Ngô Viêm nhận lời.
“Ta hy vọng nha môn bao ăn bao ở, mỗi ngày ít nhất phải có thịt, lương tháng năm lượng bạc. Để không ảnh hưởng tới điều kiện đầu tiên khi làm ở nha môn, ta có thể kiêm chức khác, ngạch, chính là có thể làm một số công việc khác.”
“Năm lượng?” Hứa Ngụy kinh ngạc. Một huyện lệnh, bổng lộc mỗi tháng cũng chỉ 5 lượng 2 mà thôi, ngỗ tác lại muốn năm lượng, còn muốn mỗi ngày có thịt ăn.
“Không thành vấn đề, ta đều đáp ứng ngươi. Ngươi trở về thu thập hành lý trước, chúng ta sẽ bảo người tới đón ngươi.” Ngô Viêm nhận lời.
Đợi A Tài rời đi, “Đại nhân, hắn,….”
“Cũng không sánh được với việc oan uổng một mạng người, ngươi không biết là năm lượng quá lời sao?” Ngô Viêm nhìn bóng lưng A Tài rời đi, hắn đáng giá!