Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc

Chương 55


Đọc truyện Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc – Chương 55

Edit: Chuông Cỏ

Beta: Trangki

Joe vốn cho là Phương Quân Dục sẽ trực tiếp tìm đến hắn, nhưng trái với dự đoán của hắn Phương Quân Dục lại không đến.

“Tôi còn nghĩ cậu sẽ trực tiếp đi tìm Joe đòi người chứ.” Leo cười đưa cho Phương Quân dục một ly Brandi: “Cậu đúng là bình thản thật đấy.”

Phương Quân Dục tiếp lấy ly rượu nhưng không uống, mỉm cười nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”

“Tôi cũng thấy vậy.” Leo dựa vào sô pha, cười nói: “Nổ súng cả về phía cậu, có thể thấy thành kiến của cậu ta với cậu không ít đâu. Bất quá nói tiếp này cũng xem như cậu tự làm tự chịu, lúc trước người ta yêu cậu đến chết đi sống lại, cậu lại hờ hững với người ta. Nếu quả thật không có cảm giác thì bỏ đi nhưng mấu chốt là cậu đối với cậu ta cũng không phải không có cảm giác.”

Ánh mắt Phương Quân Dục dừng trên ly rượu, vẻ mặt bình thản: “Có lẽ lúc trước là do thói quen. Lúc đầu, bị một người như thế dây dưa, kỳ thật tôi cũng không thích. Nhưng vì em ấy là thiếu gia Tô gia nên mới miễn cưỡng phá lệ mà tha thứ.”

Nghe Phương Quân Dục nói, Leo gật đầu, loại cảm giác này hắn đặc biệt cũng được lĩnh ngộ lây rất sâu sắc. Trước kia Lâm Tĩnh cũng giống y một cái đuôi đáng ghét lúc nào cũng bám lấy hắn nhưng Lâm Tĩnh và Tô Vị Nhiên vẫn có điểm bất đồng. Lâm Tĩnh so với Tô Vị Nhiên mà nói thì đơn thuần hơn nhiều lắm, Lâm Tĩnh bất quá chỉ là một cái đuôi mềm mại đầy lông, mà Tô Vị Nhiên lại là một con rắn độc xinh đẹp. Xử lý không tốt chỉ e sẽ bị hắn cắn ngược lại ngay.

Phương Quân Dục khẽ cười một tiếng, ánh mắt xa xăm, chậm rãi nhớ lại: “Em ấy thậm chí còn phá vỡ ranh giới cuối cùng, chuyển vào biệt thự của tôi, vậy mà tôi còn có thể tiếp đón long trọng như vậy.” Ngón tay thon dài nhẹ nắm lấy chân ly rượu, nhấp nhẹ một ngụm, nói tiếp: “Tôi cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu khi bị Vị Nhiên xông vào thế giới của mình, dần dần cũng thành thói quen.”

Leo nghe xong, trêu đùa: “Vậy chuyện gì lại khiến cậu đột nhiên tỉnh ngộ, quyết định quay đầu là bờ?”

Phương Quân Dục cúi đầu nở nụ cười: “Bởi vì, tôi từng mất em ấy.”

“Sao tôi lại không biết.” Leo có chút kinh ngạc. Làm thủ lĩnh The Eag1e từng ấy năm, vậy mà hắn lại có thể không biết còn có một đoạn chuyện này.


“Cậu dĩ nhiên không biết.” Phương Quân Dục cười nói.

“Cậu là muốn ép tôi phái người một ngày hai mươi bốn giờ đều theo dõi cậu chằm chằm à?” Leo cười nói.

“Bởi vì chuyện này bất quá chỉ là một giấc mộng thôi.” Phương Quân Dục thản nhiên nói. Những chuyện của kiếp trước chỉ có thể là một giấc mộng, hắn quyết không cho phép tất cả lại xảy ra.

Leo bật cười: “Hoá ra cậu cũng biết pha trò.”

“Cậu coi đó là một trò đùa cũng được.” Phương Quân Dục cười nói: “Dù gì tất cả cũng chỉ có thể là một trò đùa.”

Leo không hỏi tiếp, bởi vì hắn phát hiện Phương Quân Dục không phải đang nói đùa. Thậm chí khi nói những lời này, ánh mắt hắn mang theo sự tàn khốc, tuy rằng đã che dấu rất sâu nhưng Leo rất rõ, hắn không nhìn lầm.

“Nhưng Tô Vị Nhiên cũng không phải người có thể dễ dàng quay đầu như vậy.” Leo chậm rãi bổ sung. Những gì hắn trải qua cũng xem như không khác Phương Quân Dục mấy, nhưng Lâm Tĩnh lại không giống Tô Vị Nhiên. Lâm Tĩnh là một người cứng đầu nhưng cũng rất dễ dụ. Khi hắn phát hiện mình cũng thích Lâm Tĩnh, hắn chỉ cần nói với Lâm Tĩnh là xong.

Phương Quân Dục cười cười: “Tôi biết. Vị Nhiên là một người yêu ghét rõ ràng, sau khi rời khỏi tôi, em ấy đã hoàn toàn đẩy tôi khỏi thế giới của em ấy.”

Phương Quân Dục không nói hết, nhưng Leo chỉ cần nghe tới đây đã hiểu: “Chẳng trách…” Hắn nhìn Phương Quân Dục: “Cậu không sợ lỡ Tô Vị Nhiên mà biết thì cậu xong thật luôn đó.”

Phương Quân Dục mỉm cười nói: “Nhưng nếu tôi không làm gì, như vậy chỉ sợ đời này cũng không thể có được em ấy.”

“Cậu nói cho tôi biết, chẳng lẽ không sợ tôi ‘Không cẩn thận’ tiết lộ ra ngoài hả?” Leo cười tà, ngữ khí trêu chọc.

“Tôi có thể nói cho cậu biết, dĩ nhiên cũng đã chắc chắn có thể ngăn chặn vấn đề ‘Không cẩn thận’, cậu muốn thử một chút không?” Phương Quân Dục nhàn nhạt nói.


Leo cười gượng: “Khỏi đi.” Hợp tác với Phương Quân Dục từng ấy năm, đối với tính cách Phương Quân Dục hắn tự nhiên là hiểu rất rõ, thật sự rất rõ.

Ngày hôm sau, Joe gọi cho Tô Vị Nhiên: “Bảo bối, nói cho em biết một tin không vui nè, cái tên Phương Quân Dục đó không thương em.”

Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Anh muốn vào sổ đen của tôi như vậy à? Nói nhảm nhiều quá đó.”

“Được rồi, vậy tôi nói thẳng.” Joe nói: “Hôm qua Phương Quân Dục không tới tìm tôi.”

Tô Vị Nhiên cười nói: “Vậy thì rất tốt đó chứ.”

Joe vội ‘bỏ đá xuống giếng’: “Vậy mới nói hắn có cái gì đáng để theo lưu luyến đâu, em theo tôi đi.”

“Theo anh?” Tô Vị Nhiên tựa tiếu phi tiếu hỏi ngược lại.

“Nếu em đồng ý, tôi theo em.” Joe bám riết không tha nói.

“Không đồng ý.” Tô Vị Nhiên dứt khoát đáp.

Joe: “…”

Ngay khi Joe đã lấy lại tinh thần để ‘chiến đấu’ tiếp, Tô Vị Nhiên cúp điện thoại.


Cúp điện thoại, khóe miệng Tô Vị Nhiên cong cong không chút thay đổi, hắn dựa vào lưng ghế, cả người chìm vào bóng tối, ánh mắt lạnh như băng. Đã dứt khoát buông tay rồi sao?

Hắn nở nụ cười tự giễu từ khi nào thì hắn cũng trở nên tự lừa mình dối người như vậy. Nếu quả thật có thể buông, thì hắn cũng không bắn một súng đó. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ tràn vào, Tô Vị Nhiên vươn tay, nhìn ánh trăng trên tay, thậm chí cả đường vân trong lòng bàn tay cũng rõ đến nhất thanh nhị sở. Hắn chậm rãi nắm tay lại, có lẽ ….

Hắn nên dứt khoát tạo ra một kết thúc.

Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười. Đối với Phương Quân Dục, hắn quả thật đã quá do dự dù sao thì hắn cũng từng yêu Phương Quân Dục lâu như vậy a. Nhưng hiện giờ, tình yêu đó đã không còn bất cứ ý nghĩa gì. Khi hắn bắn ra một súng kia, hắn đã vô thức mà đưa ra quyết định cho chính mình. Lần gặp mặt tiếp theo, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục hạ thủ lưu tình!

——-

“E1vis đang ở Barcelona.” Sau khi A1en nhận được tin tức liền nói với Tô Lê.

“Hắn đang ở Barcelona?” Tô Lê lặp lại tin tức này, một tay đưa lên chạm vào vị trí trái tim, khoé miệng cong lên thành nụ cười xinh đẹp như hoa hồng đang nở rộ, nhưng quanh nó là vô số gai nhọn. Lần ám sát đó, hắn bị bắn xuyên ngực, chỉ lệch một chút là viên đạn đó đã bắn trúng trái tim của hắn.

” Ngươi hận hắn sao?” A1en có chút tò mò hỏi. Hắn từng điều tra Elvis, dĩ nhiên cũng điều tra qua cả Tô Lê. Tô Lê có thể nói là tâm phúc của Elvis, nhưng mấy tháng trước E1vis lại vô duyên vô cớ ra tay với Tô Lê. Lần ám sát đó một chút tín hiệu báo trước cũng không có, làm Tô Lê bất ngờ không kịp đề phòng. Nếu không có hắn tới cứu, chỉ sợ từ mấy tháng trước Tô Lê đã thành một vong hồn. Hắn biết Tô Lê yêu E1vis cho nên hắn nghĩ sau lần ám sát đó, y hẳn sẽ hận E1vis đến thấu xương. Nhưng hắn lại không nhìn ra Tô Lê có chút gì là hận đối với Elvis, mà chỉ thấy y tựa hồ càng yêu hắn điên cuồng hơn. Hắn thậm chí còn từng thấy Tô Lê cầm ảnh Elvis mà thủ ***.

Tô Lê mỉm cười: “Sao lại thế chứ? Sau chuyện đó ta lại càng yêu ngài ấy hơn.”

” Ngươi điên rồi.” Đối với câu trả lời của Tô Lê, A1en chỉ có thể cho ra đáp án như vậy. Hắn quả thực vẫn không hiểu nổi Tô Lê.

Tô Lê nhẹ nhàng liếm môi, trong mắt lộ ra sự điên cuồng khó tả: “Ta yêu hắn. Vốn ta còn tưởng hắn đã thay đổi, trở nên bình thường giống những kẻ khác. Nên ta từng muốn giết hắn.”

“Vốn?” A1en nhanh chóng bắt được từ này: ” Ngươi muốn giết hắn.”

Khoé miệng Tô Lê khẽ nhếch: “Nhưng hắn không thay đổi, vẫn quả quyết như vậy. Khi hắn xuống tay với ta, ta đã nhận ra. Ta thật sự yêu chết tính cách lãnh huyết tàn nhẫn đó của hắn. Mặc dù vẫn có chút đáng tiếc, hắn đối với Phương Quân Dục vẫn còn do dự.”

“Hắn giết ngươi, ngươi lại càng yêu hắn?” A1en cười lắc đầu, tỏ vẻ khó có thể lý giải: “Người nước Z các người đều kỳ quái như vậy sao? Vẫn chỉ đơn giản do ngươi bị điên?”


“Ta không cần ai hiểu.” Tô Lê mỉm cười, nói.

“Nhưng bây giờ ngươi vẫn muốn giết hắn.” A1en híp mắt. Hắn cứu Tô Lê bất quá chỉ vì Johnson thích E1vis nên hắn muốn giết E1vis, nhưng thực lực của Tô gia ở Z quốc quá lớn, hắn cơ hồ là không thể nhúng tay nên hắn mới cứu Tô Lê. Hắn từng là tâm phúc của Elvis, biết không ít về Tô gia, cũng quen thuộc E1vis, sẽ thuận lợi cho hắn hạ thủ. Sau khi Tô Lê tỉnh lại, cũng từng nói muốn giết E1vis nên hắn mới giữ Tô Lê lại, hơn nữa còn tính toán cung cấp nhân lực và tiền vốn cho hắn. Nhưng nếu Tô Lê không muốn giết E1vis, như vậy cũng không thể giữ hắn lại. Người này quá nguy hiểm, chỉ ở chung với y mấy tháng hắn đã có thể nhìn ra, vừa âm hiểm vừa ngoan độc, khống chế không tốt còn có thể bị cắn lại. A1en hạ mắt che đi một tia nguy hiểm chợt lóe.

Tô Lê bất động thanh sắc thu hết thay đổi của Alen vào mắt. Hắn biết lý do A1en cứu hắn, cũng càng hiểu rõ nguyên nhân A1en lưu hắn lại khi hắn đã lành thương. Mà hắn muốn giết Tô Vị Nhiên, cũng phải nhờ sức của hắn không ít.

“Không sai, ta muốn giết hắn.” Tô Lê nhẹ nhàng nở nụ cười: “Hơn nữa càng lúc càng muốn giết hắn.”

“Vì sao?” A1en có thể nhận ra, Tô Lê thực sự muốn giết E1vis.

“Bởi vì ta quá yêu hắn.” Trong mắt Tô Lê tràn ngập điên cuồng, sâu trong đó như có ngọn lửa đang bùng cháy: “Ta muốn chạm vào thân thể hắn, từ đầu tới chân. Sau đó từng chút cắt lấy thịt của hắn, ăn vào bụng. Lóc xương của hắn, đặt trên giường ta, chỉ cần ta muốn liền có thể chạm vào hắn hắn. Linh hồn của chúng ta hoà làm một, như vậy hắn vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta.”

A1en nghe Tô Lê nói xong thì bật cười: “Ta đúng là ngu xuẩn, vậy mà lại muốn tìm hiểu suy nghĩ một kẻ điên.”

Ngón tay Tô Lê hơi cong, nhẹ nhàng đặt lên môi: “Ngươi có thể nghĩ ta điên, ta quả thật đã vì hắn mà điên rồi.”

A1en gật đầu: “Ta không quan tâm vì cái gì, ta chỉ cần một cái kết quả. Chỉ cần ngươi có thể giết E1vis.”

“Ta so với ngươi càng muốn hắn chết hơn.” Tô Lê nói.

“Như vậy hợp tác vui vẻ.” A1en vươn tay. Tô Lê cũng vươn tay, hai bàn tay chạm vào nhau, thoả thuận thành lập.

————-

Trangki: Đọc chương này mà mặc niệm cho bé Nhiên, bị một thằng điên như thế này yêu cũng chẳng vui vẻ gì đâu, bị một con rắn yêu là quá đủ lại còn gặp thêm một con sói với một con hồ ly tinh lúc nào cũng treo tình yêu trên đầu lưỡi nữa:v bị ba thằng không bình thường yêu, em nó mà là người bình thường thì chắc chết lâu rồi quá

Cc: Cái nì gọi là vật họp theo loài =3=


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.