Đọc truyện Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc – Chương 32
-3-
———————————–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Tô Vị Nhiên cúi đầu cười nói: “Vậy cậu muốn dạng đáp án như thế nào.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu: “Tôi đã biết.” Hắn biết Tô Vị Nhiên, nếu Tô Vị Nhiên đã không muốn nói, thì có dùng cách gì cũng không cạy nổi miệng hắn.
“Cậu biết cái gì?” Tô Vị Nhiên khẽ cười nói: “Đáp án này nếu tôi không nói thì cậu cũng không thể nghĩ ra đâu.”
“Tôi biết cậu hận Tô Sùng Hoa là đủ rồi.” Giọng nói của Tô Nguyên không có một tia phập phồng: “Vả lại, tôi cũng chỉ biết nên xử lý việc được giao như thế nào. Còn nguyên nhân, với tôi mà nói biết cũng như không. Tôi chỉ cần làm tốt việc của mình là đủ.”
Tô Vị Nhiên cười một tiếng: “Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn muốn giết tôi.”
“Hắn không có lá gan này.” Tô Nguyên nói.
“Chỉ cần có lòng là có thể tìm được cơ hội.” Tô Vị Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Bất quá tôi sẽ không cho hắn cơ hội này.”
—-
Sau vụ tập kích, Tô Lại Nam lại gặp một loạt các cuộc tập kích có chủ đích. Nhưng Tô Lại Nam đã sớm có chuẩn bị, nên đều không thành công. Ngược lại Tô Tuấn Vũ hao binh tổn tướng không ít, ngay cả hang ổ rửa tiền cũng bị liên luỵ diệt sạch.
Khoảng thời gian này, Tô Sùng Hoa luôn đi sớm về trễ, vẻ mặt mệt mỏi.
“Đại ca.” Tô Vị Nhiên thấy Tô Sùng Hoa từ ngoài đi vào, mỉm cười chào hỏi: “Đi đâu về vậy?”
Tô Sùng Hoa ngồi xuống đối diện Tô Vị Nhiên, tay gác lên trán: ” Hứa Nghi Cung.”
Tô Vị Nhiên rót nửa ly rượu đỏ đưa cho Tô Sùng Hoa. Tô Sùng Hoa nhận lấy, uống một ngụm rồi đặt xuống bàn.
“Không đúng nha.” Tô Vị Nhiên dựa vào sô pha: “Nếu từ Hứa Nghi Cung về thì nên thần thanh khí sảng mới phải. Không lẽ người ở đó không hợp khẩu vị của anh, hay là quá hợp nên làm anh thiếu chút tinh tẫn nhân vong?”
“Đừng nói linh tinh.” Tô Sùng Hoa nhìn Tô Vị Nhiên, bất đắc dĩ nói: “Hồi trước Tô Tuấn Vũ từng có một đoạn thời gian hay đến Hứa Nghi Cung, nên anh mới đến đó tìm hiểu một chút.”
“Tìm hiểu cũng đâu ảnh hưởng gì tới thư giãn.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng cười nói.
Tô Sùng Hoa tựa lưng vào so pha, nhắm hai mắt lại tính toán chợp mắt một chút. Luận võ mồm, ai muốn đấu đến cùng với Tô Vị Nhiên cũng sẽ bị Tô Vị Nhiên làm cho tức chết. Đoạn thời gian này, vì chuyện Tô Tuấn Vũ mà cả Tô gia đều bận rộn đến mức người ngã ngựa đổ. Hắn cũng không được nghỉ ngơi lấy một khắc.
Tô Sùng Hoa nhắm mắt lại, cho nên hắn không nhìn thấy sau khi hắn nhắm mắt nụ cười trên mặt Tô Vị Nhiên liền biến mất, ánh mắt lạnh lùng như muốn từ trên người hắn cắt xuống một miếng thịt.
Nhìn trên mặt Tô Sùng Hoa hiện lên vẻ mệt mỏi, Tô Vị Nhiên lại mỉm cười, chỉ là ý cười không hề lan đến đáy mắt. Nếu chút chuyện này cũng làm không được thì lưu ngươi lại còn có ích gì? Ánh mắt Tô Vị Nhiên rời khỏi khuôn mặt Tô Sùng Hoa, dừng trên ly rượu trên bàn trà.
Dùng hai ngón tay kẹp lấy chân ly, sau đó nâng lên. Rượu trong ly theo ngón tay khẽ chuyển của Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng sánh lên. Trước khi Tô Sùng Hoa về, hắn đã cho vài viên thuốc ngủ vào rượu. Hơn nữa Tô Sùng Hoa đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi, nên dễ lâm vào trạng thái mơ màng.
Tô Vị Nhiên cười một tiếng, sau đó đi đến trước Tô Sùng Hoa, cúi người tháo từng cúc áo của hắn. Khi Tô Vị Nhiên nhìn rõ thân thể Tô Sùng Hoa thì mỉm cười khẽ nói: “Đúng là kịch liệt. Xem ra trong khoảng thời gian này, áp lực của ngươi cũng không nhỏ.”
Sau đó hắn lại cài cúc vào. Tô Vị Nhiên cài xong, đang rút tay khỏi áo Tô Sùng Hoa thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn: “Các ngươi đang làm cái gì đó!” Tô Vị Nhiên không rời đi, ngược lại còn thuận thế ngồi lên đùi Tô Sùng Hoa.
Tiếng quát kia làm Tô Sùng Hoa đang mơ màng giật mình tỉnh lại, hắn vừa mở to mắt liền nhìn thấy gương mặt của Tô Vị Nhiên cơ hồ dán lên mặt hắn. Vội vàng muốn đứng lên, lại phát hiện Tô Vị Nhiên đang ngồi trên đùi mình.
“Cậu …” Tô Sùng Hoa không biết phải nói gì mới đúng, vả lại chính hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tô Vị Nhiên đứng lên, ung dung vỗ quần áo, trong tay còn cầm ly rượu thuỷ tinh.
“Nhịn không được.” Tô Vị Nhiên nhìn lướt qua Tô Lại Nam, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tướng ngủ của đại ca quá quyến rũ cho nên nhất thời không kìm lòng nổi.”
Tô Vị Nhiên dứt lời, cả phòng khách lâm vào trầm mặc, không khí phảng phất có khuynh hướng đặc lại, giống như keo dính.
Tô Vị Nhiên đặt ly rượu lên bàn, sau đó xoay người lên lầu, không chút để ý đến những người bị hắn bỏ lại bên dưới.
Choang —— khi Tô Vị Nhiên lên lầu hắn nghe được tiếng bước chân, tiếp đó chính là âm thanh thủy tinh rơi xuống đất. Tô Vị Nhiên đã đi được một nửa cầu thang, không quay đầu lại, nhưng trên mặt hắn hiện lên một nụ cười xinh đẹp.
Đẩy cửa phòng ngủ, Tô Vị Nhiên lấy di động ra gọi cho Tô Lê: “Ngày mai cậu dẫn Tô Tuấn Vũ đi lấy bản di chúc.”
“Thời gian thể nào.” Tô Lê nói.
“Khoảng từ 1 đến 3 giờ chiều đi.” Tô Vị Nhiên nói, sau đó cúp điện thoại.
Tô Vị Nhiên ném di động lên bàn sau đó ngồi xuống, gác tay lên trán, sắc mặt ngưng trọng cúi đầu nói: “Vốn chỉ là đoán, không nghĩ tới cư nhiên lại là thật, đúng là rất châm chọc.” ( Tk: Phụ tử???? 0.o)(Cc: gật phụ tử)
Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, lâm vào trầm tư. Qua thật lâu, ánh mắt của hắn mới chậm rãi mở ra, con ngươi sâu hun hút.
—-
Tối ngày hôm sau, Tô Lê truyền tin, hắn đã dẫn Tô Tuấn Vũ đến ngân hàng J lấy “Di chúc”.
Sau hôm Tô Vị Nhiên mang Tô Lê đến ngân hàng, Tô Vị Nhiên lấy bản di chúc thật đi, giao bản di chúc giả cho Tô Lê, sau đó Tô Lê đem di chúc giả bỏ vào két ngân hàng. Thẳng đến hôm nay, Tô Lê mới dẫn Tô Tuấn Vũ đến lấy bản di chúc giả này.
“Hắn không nghi ngờ?” Tô Vị Nhiên chậm rãi nói.
“Tạm thời vẫn chưa.” Tô Lê nói: “Nhưng Tô Tuấn Vũ vốn đa nghi, có thể sẽ cho người kiểm tra.”
Tô Vị Nhiên thờ ơ: “Tôi sẽ an bài để bản di chúc trong tay hắn thật đến không thể thật hơn.”
Tô Lê khẽ cười nói: “Chuyện này đối với song phương đều là tin tức tốt.” Đối với Tô Tuấn Vũ mà nói, nếu bản di chúc trong tay là thật thì đây là chuyện cực tốt, hắn sẽ có cơ hội thuyết phục Tô gia và nhóm nguyên lão Tô gia hướng về bên hắn. Mà đối với Tô Vị Nhiên mà nói, chuyện này cũng đồng nghĩa Tô Tuấn Vũ đã bước chân vào cái bẫy hắn giăng, chỉ cần đợi đến lúc thu lưới.
“Không sai.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Bảo Tô Tuấn Vũ chờ thu được ‘Tin tốt’ đi.”
“Nhớ kỹ lời hứa của ngài đó, sau chuyện này phải đem Tô Tuấn Vũ giao cho tôi.” Thanh âm của Tô Lê mềm mại đáng yêu nhưng bên trong mang theo một tia âm hàn, giống như một con rắn độc đang lè lưỡi.
“Tùy cậu xử trí.” Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Lên giường với cậu đúng là đáng sợ, còn phải thời thời khắc khắc lo lắng cho lão Nhị của mình.”
“Không cần.” Bên kia điện thoại bên truyền đến tiếng cười của Tô Lê, mềm mại đáng yêu: “Tôi cam tình nguyện bị ngài thượng mà.”
“Vậy còn đại ca tôi thì sao?” Tô Vị Nhiên đổi chủ đề, mỉm cười nói: “Không phải cậu nói thích anh ta sao? Nếu anh ta và cậu lên giường, cậu sẽ không tính toán cắt luôn lão Nhị của hắn đó chứ, cha tôi sẽ tức giận đó.”
“Sẽ không.” Tô Lê nói: “Tôi miễn cưỡng có thể lên giường với ngài ấy.”
“Cậu làm cùng hắn rồi à?” Tô Vị Nhiên cười nói.
“Tạm thời vẫn chưa nhưng sau này thì không thể cam đoan.”
“Nếu cậu thành công, nhớ báo với tôi một tiếng.” Tô Vị Nhiên nói: “Tôi cũng muốn biết cậu mất bao lâu mới lừa được vị đại ca ‘Lãnh đạm cấm dục’ của tôi.”
“Sao thiếu gia lại vội vã đẩy tôi lên giường của ngươi khác như vậy?” Tô Lê ôn nhu mở miệng: “Sẽ làm người ta thương tâm đó.”
“Thật sao?” Tô Vị Nhiên hòa nhã nói: “Tôi còn tưởng cậu không có tim chứ.”
“Có lẽ… ngài nói không sai.” Sau một lúc lâu, Tô Lê mới mở miệng nói: “Chìm trong dục vọng quá lâu, có lẽ tôi đã mất phương hướng rồi.”
“Mất phương hướng cũng không sao, tôi chỉ cần lòng trung thành của cậu. Tôi sẽ không ngăn cản dục vọng của câu.” Một viên đạn là có thể giải quyết chuyện này, không cần rắc rối. Tô Vị Nhiên cười nói.
“Tôi sẽ làm được.” Tô Lê mỉm cười.
“Ngoan.” Tô Vị Nhiên khẽ cười.
—-
Mấy ngày nay, mạch nước ngầm ở Tô gia bắt đầu chuyển động. Sát thủ của Shadow được điều động càng lúc càng nhiều.
“Nại Sâm, mấy ngày nay theo dõi chặt chẽ tuyến 104 ngã tư C thành, chú ý xem có chiếc Wrangler nào khả nghi không.” Tô Vị Nhiên nói vào điện thoại, sau đó cúp máy. Đời trước, cha hắn bị phục kích mà chết ở con đường đó. Ngã tư C thành rất đặc biệt, con đường này nối với cầu, xe của cha hắn bị bốn chiếc Wrangler tông khỏi cầu, rơi xuống sông.
Nhưng đời này, được hắn nhắc nhở, Tô gia đã tăng mạnh phòng bị giới nghiêm. Hơn nữa Tô Tuấn Vũ cũng hành động sớm hơn hai năm so với đời trước, nên hắn không xác định ở đời này cuộc phục kích đó có còn tồn tại hay không.
Rất nhanh, Nại Sâm thông báo kết quả. Kết quả báo cáo hắn đưa cho Tô Vị Nhiên là mấy ngày nay luôn có mấy cỗ Wrangler giống nhau đi lại trên cầu, ngày nào cũng đi lại ba bốn lần, sớm trưa muộn đều có, giống như cố ý đến nghiên cứu địa hình.
Tô Vị Nhiên dặn dò Nại Sâm vài câu, rồi cúp điện thoại.
Hai ngày sau, một tin tức làm cho cả C thành chấn động. Chủ tịch đương nhiệm của Tô thị bị phục kích ở tuyến 104 ngã tư C thành, xe rơi xuống sông, sống chết không rõ.
Cũng lúc đó, Tô Tuấn Vũ cầm bản di chúc của Tô lão gia tử xuất hiện.
Trong biệt thự riêng của Tô gia.
“Không ngờ ngươi cũng rất can đảm.” Đầu ngón tay Tô Vị Nhiên vuốt ve ly rượu thuỷ tinh, mỉm cười nói.
“Ta chỉ trở về để lấy lại thứ thuộc về ta.” Chung quanh Tô Tuấn Vũ là ám bộ Tô lão gia tử cho hắn và nhóm lính đánh thuê. Hắn đã cùng tâm phúc liên lạc với một bô phận nguyên lão, hơn nữa còn lấy được ủng hộ của bọn họ. Nhưng dù là vậy, Tô Tuấn Vũ vẫn luôn cảm thấy bất an.
“Thứ thuộc về ngươi?” Tô Vị Nhiên khẽ cười lặp lại lời Tô Tuấn Vũ, đuôi mắt khẽ nhếch lên. Hắn dựa vào sô pha, bộ dáng ung dung, rượu trong ly đỏ như máu, xinh đẹp mà mê người. Phía sau hắn là hai mươi nam nhân mặc vest đen mang kính râm. Đây là hai mươi sát thủ đứng đầu Shadow.
“Trong tay ta có bản di chúc của lão gia tử.” Nếu chỉ là di chúc của lão gia tử, Tô Tuấn Vũ sẽ không bước vào biệt thự riêng của Tô gia. Nhưng hắn cũng không có ý định đem toàn bộ bài tẩy lật ra.
Ánh sáng giữa trưa xuyên qua rèm cửa tràn vào phòng, dịu dàng lướt qua mặt Tô Vị Nhiên, phác hoạ lại gương mặt hoàn mỹ đến không dám soi xét của hắn. Tô Vị Nhiên ung dung ngồi giữa sô pha, dáng vẻ tao nhã.
Tô Vị Nhiên trực tiếp làm lơ lời của Tô Tuấn Vũ, khóe miệng khẽ cong lên: “Ở Tô gia, thứ thuộc về ngươi chỉ có một.” Hắn nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nhìn về phía Tô Tuấn Vũ, ôn nhu nói: “Đó chính là mạng của ngươi.”
Tô Tuấn Vũ nhíu mày, vẻ mặt âm trầm: “Giao dịch vũ khí đạn dược ở Nam Mĩ lão gia tử đã viết rõ trong di chúc là cho ta. Quá tham lam sẽ phải trả giá lớn, cứ nhìn phụ thân ngươi là biết.”
Tô Vị Nhiên để ly rượu vào khay của nữ phục vụ bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ tay, khen ngợi: “Không sai, quá tham lam luôn phải trả một cái giá thật lớn.” Sau đó khẽ cười nói: “Thứ duy nhất thuộc về ngươi cũng sẽ vì ngươi lòng tham của ngươi mà biến mất.”
Lời Tô Vị Nhiên khiến đám hộ vệ chung quanh Tô Tuấn Vũ bắt đầu đề phòng.
“Nhưng ta đã đồng ý với điều kiện của một người, nên ta sẽ không lấy mạng ngươi.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Không cần khẩn trương.”
Tô Tuấn Vũ cười lạnh: “Tiểu tử, ngươi cũng quá cuồng vọng. Khi gia bắt đầu lăn lộn, ngươi còn chưa mặc tã đâu.”
Tô Vị Nhiên cười cười, phất tay. Ánh mắt hộ vệ của của Tô Tuấn Vũ gắt gao nhìn chằm chằm tay Tô Vị Nhiên, phòng ngừa hắn ra hiệu gì đó.
Nữ phục vụ đứng một bên đi tới, Tô Vị Nhiên rút ra một tờ giấy đưa cho nàng, sau đó nói: “Đem tờ giấy này giao cho vị ‘gia’ kia.”
“Vâng.” Nữ phục vụ nhanh nhẹn đáp lại. Đối mặt với cả phòng toàn người mang súng, nàng vẫn bình thản mặt không đổi sắc, hiển nhiên nàng cũng không phải một nữ phục vụ bình thường.
Đám người bên Tô Tuấn Vũ nhìn chằm chằm nữ phục vụ đang đi về phía bọn họ.
Tô Vị Nhiên bật cười: “Gia, bất quá chỉ là một nữ phục vụ thôi mà, có cần khẩn trương như vậy không?”
“Trên tờ giấy kia viết cái gì?” Tô Tuấn Vũ hỏi.
“Yên tâm, chỉ là một tờ giấy bình thường thôi, không tẩm độc, cũng không phải bom hình giấy. Không cần khẩn trương như vậy.” Tô Vị Nhiên mỉm cười.
“Vậy sao? Trên đó viết cái gì?” Tô Tuấn Vũ nhìn chằm chằm Tô Vị Nhiên, cố chấp truy hỏi.
“Thứ có thể làm cho ngươi chấn động.” Tô Vị Nhiên khẽ cười, nhìn Tô Tuấn Vũ vẫn khẩn trương: “Sao vậy, chỉ là một tờ giấy cũng có thể khiến ngươi trở nên khẩn trương như thế?”
Tô Tuấn Vũ dùng mắt ra hiệu cho một hộ vệ bên cạnh. Hộ vệ kia là một lính đánh thuê, dáng người cao lớn cường tráng, nhận được ánh mắt ra hiệu của Tô Tuấn Vũ, hắn gật đầu đến gần nữ phục vụ, cầm tờ giấy trong tay nàng cẩn thận kiểm tra một chút.
Tô Vị Nhiên cười nhìn động tác của tay lính đánh thuê nọ, nụ cười trên mặt tràn đầy sự trào phúng.
Sau khi kiểm tra phát hiện giấy không có vấn đề gì, tay lính đánh thuê kia mới đưa giấy cho Tô Tuấn Vũ. Sau khi Tô Tuấn Vũ nhìn rõ nội dung trong giấy thì thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch ——
Giọng nói của hắn của bởi vì kinh hoàng mà trở nên quái lạ, sắc nhọn đến quỷ dị: “Không, sao ngươi có thể biết!”
Tô Vị Nhiên hài lòng nhìn biến hóa của Tô Tuấn Vũ, ra hiệu phục vụ rót cho mình ly rượu. Ngón tay trắng nõn, dịch rượu đỏ thẫm, diễm lệ đến mức làm cho người khác phải giật mình. Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, chậm rãi nói: “Ta đã nói với ngươi rồi, lòng tham của ngươi sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá không nhỏ. Chỉ tiếc ngươi không chịu nghe.”