Đọc truyện Đương Nữ Vương Gặp Phúc Hắc – Chương 20
ngáp
——–
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Tô Vị Nhiên đẩy Phương Quân Dục ra: “Tôi nhớ, lúc trước tôi đã nói rất rõ.”
Phương Quân Dục không chút để ý khẽ cười: “Anh cũng nhớ đã biểu hiện thái độ của mình rất rõ, chuyện này đâu mâu thuẫn, không phải sao?”
Ánh mắt Tô Vị Nhiên quét qua mặt Phương Quân Dục, mang theo vài phần nghi hoặc. Người trước mắt và Phương Quân Dục ôn hoà nhưng xa cách trong trí nhớ khác rất nhiều. Sau khi trọng sinh, thái độ của hắn và Phương Quân Dục tựa hồ cũng thay đổi.
“Phương Quân Dục.” Tô Vị Nhiên chậm rãi mở miệng.
“Ừh?” Phương Quân Dục nhìn lại Tô Vị Nhiên, nhẹ nhàng cười.
“Anh như vậy làm tôi không quen.” Tô Vị Nhiên tiếp tục nói.
“Thói quen là do thời gian tạo thành.” Phương Quân Dục chậm rãi xoay ly rượu trong tay, ly rượu dưới ánh đèn u ám loé lên ánh sáng nhạt nhòa.
“Tôi chỉ sợ thời gian lại tạo ra thói quen tương tự.” Tô Vị Nhiên uống một ngụm rượu, nói.
“Không nên vội có kết luận như vậy.” Trên gương mặt tuấn tú nhã nhặn của Phương Quân Dục hiện lên nụ cười nhạt, nhấp chút rượu.
“Trong lòng tôi đã sớm có đáp án.” Tô Vị Nhiên gác chân, thả lỏng dựa vào sô pha
Phương Quân Dục cười cười, không nói thêm gì. Lúc này hắn có nói gì cũng vô ích. Hắn biết tính cách Tô Vị Nhiên, vô luận hắn có nói như thế nào, Tô Vị Nhiên cũng sẽ không đổi ý. Tranh luận là vô nghĩa, không cần phải nói quá nhiều.
Hai người đều không nói nữa, lẳng lặng uống rượu. Trong phòng thực im lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng rót rượu. Hai người đều tự uống xong một ly sau đó rót thêm một ly, không ai tính toán mở bình tiếp theo.
“Anh đúng là tiếp rượu rất chuyên nghiệp đó.” Tô Vị Nhiên đặt ly rượu trong tay xuống bàn, nhìn Phương Quân Dục. Trên mặt hai người đều không có vẻ gì là đã say nhưng ánh mắt Tô Vị Nhiên lại sâu hơn vài phần.
“Uống rượu cùng em, dĩ nhiên phải chuyên nghiệp.” Phương Quân Dục nhìn ly rượu trong tay, nói.
“Tôi luôn rất tò mò.” Tô Vị Nhiên cười khúc khích: “Lúc trước tôi ở cùng anh mười năm cũng chưa từng thấy anh uống rượu, nhưng sao tửu lượng của anh lại tốt hơn tôi.”
Phương Quân Dục mỉm cười: “Khi anh du học ở Đức, ngẫu nhiên cũng sẽ uống rượu.”
Tô Vị Nhiên cười cười, không nói gì nữa.
Khi Tô Vị Nhiên cùng Phương Quân Dục rời khỏi, Tô Vị Nhiên có thể cảm nhận được ánh mắt hiếu kì rõ ràng dán trên người mình và Phương Quân Dục.
Cũng không có gì lạ, hai người quan hệ mập mờ, gọi rượu, lại còn ở trong phòng riêng lâu như vậy. Chỉ uống rượu thôi? Giải thích sao cũng không tin. Rượu là thứ kích thích dục vọng tốt nhất. Người khác mà không liên tưởng bậy bạ mới là chuyện lạ.
“Đại ca thân ái của tôi lúc này nhất định đang tức điên người.” Tô Vị Nhiên cầm di động nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy, phỏng chừng còn muốn đem kẻ ngấm ngầm phá hắn ra thiên đao vạn quả.” Tô Nguyên nói.
“Ai bảo hắn vẫn một lòng tâm niệm tài sản Tề gia đến như vậy?” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Nếu muốn một thứ không thuộc về mình thì phải trả một cái giá rất lớn. Tôi bất quá chỉ nhắc nhở hắn một chút.”
“Phí nhắc nhở này có hơi cao.” Tô Nguyên nói, nhưng ngữ khí thì không chút gì là cao. Mà trên thực tế, giọng điệu của hắn luôn một kiểu như vậy, ngoại trừ chuyện liên quan đến dưỡng da, những chuyện khác đều không hấp dẫn nổi hắn.
“Cao?” Tô Vị Nhiên bật cười: “Tôi lại không nghĩ vậy, có lẽ bài học tiếp theo của hắn dùng tiền cũng không đo được.”
“Tô Sùng Hoa đắc tội cậu?” Tô Nguyên hỏi.
“Nếu tôi nói có?”
Tô Nguyên không chút kinh ngạc, vẫn một kiểu bằng bằng: “Vậy thì bình thường.”
“Bình thường?” Tô Vị Nhiên cười cười: “Người khác ai cũng nói tôi có một người anh thật tốt, sao cậu lại cho là bình thường?”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy Tô Sùng Hoa là một người anh tốt.” Tô Nguyên nói: “Tô Sùng Hoa trước nay luôn là một kẻ dã tâm bừng bừng, sao có thể cam chịu luôn luôn bị cậu cưỡi lên đầu?”
Tô Vị Nhiên cười nói: “Tôi còn tưởng rằng chỉ khi liên quan đến da mặt mình thì cậu mới quan sát cẩn thận như vậy thôi chứ.”
“Vậy sao?” Tô Nguyên cứng nhắc nói: “Tôi cũng hay quan sát mặt của cậu, tuy bây giờ vẫn chưa có tì vết, nhưng dựa theo mức độ nghiện rượu của cậu, trong vòng một tháng nhất định sẽ có mụn.”
Tô Vị Nhiên ai oán: “…cậu quả thật rất hận tôi nha.”
Này tính ra là nguyền rủa ác độc nhất của Tô Nguyên. Mặt mọc mụn, với Tô Nguyên mà nói chính là chuyện khó dung nhất trên đời.
“Tôi đã đem đầy đủ chứng cứ Tô Sùng Hoa cấu kết với Tề Tư Hành cùng con riêng Tề gia cùng tư liệc việc âm thầm thu mua cổ phần công ty Tề thị thông qua Ngụy Tử Minh đưa đến tay Tề Thiên Tường.” Tô Nguyên nói.
Ngụy Tử Minh là thám tử tư. Trước khi Tề thị gặp thất bại Tề Thiên Tường liền nhờ Ngụy Tử Minh đi điều tra. Nhưng trước đó đều bị Tô Vị Nhiên dùng áp lực giấu nhẹm nên Ngụy Tử Minh cơ hồ không tra được gì. Đến khi Tề thị xảy ra chuyện, Tô Vị Nhiên mới cho người tiết lộ một chút, để Ngụy Tử Minh điều tra theo manh mối hắn để lộ ra, sau đó Tô Nguyên gửi toàn bộ tư liệu qua như kế hoạch.
“Tốt lắm.” Khoé miệng Tô Vị Nhiên khẽ cong lên, nói: “Còn chuyện gì không?”
“Hết rồi.” Tô Nguyên nói xong liền cúp máy.
Tề thị hiện giờ đã là không gượng dậy nổi. Tuy không thể tạo thành phiền toái cho Tô Sùng Hoa, nhưng cũng không làm hắn thoải mái gì. Hơn nữa sau chuyện này Tề thị sẽ trở thành vết nhơ của Tô Sùng Hoa, khiến Tô Sùng Hoa muốn đi lên ở Tô thị đã khó lại càng khó.
Vài ngày sau, án kiện tranh gia sản đình đám của Tề thị mở phiên toà.
Trên toà án, Tề Thiên Tường lấy ra kết quả kiểm tra của Thái Đẩu ngành kiểm nghiệm bút tích Z quốc Giáo sư Nhạc Văn Ân và Giáo sư Trần Chính Phát, chứng minh “Di chúc” Tề Tư Hành đưa ra là giả. Toà án phán quyết tại toà di chúc là giả, không chấp nhận. Mà di chúc trước khi Tề Dược Đằng lâm chung được để trong két sắt của Tề Thiên Tường là hợp lệ. Trong di chúc toàn bộ tài sản Tề thị thuộc về anh em Tề gia, mà nhóm con riêng thì chỉ được một phần tiền mặt và bất động sản.
Án kiện này cứ vậy hạ màn, nhưng thực tế thì thường phát triển ngoài dự đoán của mọi người. Vài ngày sau, Tề Thiên Tường kiện Tô Sùng Hoa và con riêng Tề gia lên toà, trong đơn kiện là cấu kết giả tạo di chúc, cũng như tạo ra rối loạn, khiến Tề thị gánh chịu tổn thất lớn về kinh tế.
Vốn Tề Thiên Tường tố cáo nhóm con riêng Tề gia có lẽ sẽ không khiến người khác hiếu kì, nhưng sau khi dính đến cả Tô Sùng Hoa, thì toàn bộ lực chú ý của truyền thông lại tập trung vào án kiện này. Chuyện này thật sự là ngòai dự liệu của mọi người. Trong vòng một đêm, lượng tìm kiếm của cái tên Tô Sùng Hoa trên mạng tăng mạnh.
“Đại ca, làm vậy có được không? Cho dù thắng thì với chúng ta cũng không được lợi gì.” Tề Thiên Tuấn hỏi.
Chỉ mới vài ngày mà Tề Thiên Tường đã trở nên vô cùng tiều tuỵ, râu cũng không cạo sạch, hoàn toàn không thể nhận ra phong thái quý công tử A thành lúc trước: “Tô Sùng Hoa phá đổ Tề thị, chúng ta cũng không thể để hắn thoát. Chúng ta không thoải mái, hắn cũng đừng hòng yên ổn.”
Tề Thiên Tường nói tiếp: “Theo tư liệu Ngụy Tử Minh tìm được, Tô Sùng Hoa chỉ là con nuôi của Tô gia. Trước mặt hắn còn một Tô Vị Nhiên muốn có được Tô gia, tất nhiên sẽ bị Tô gia cản trở. Hắn nhất định phải không để lại chút tì vết mới có thể đạt được ủng hộ của Tô gia. Lần này anh kiện Tề Tư Hành bất quá chỉ là nguỵ trang, cái chính là anh muốn cho Tô Sùng Hoa một bài học.”
“Đại ca…”
Tề Thiên Tường cười khổ: “Hiện giờ Tề thị đã xuống dốc, anh cũng chỉ có thể làm như vậy. Anh thật vô dụng mà.”
Toàn bộ tư liệu Tề Thiên Tường có được từ Ngụy Tử Minh đều do Tô Nguyên dựa theo chỉ thị của Tô Vị Nhiên sửa sang lại. Cho nên bên trong có tính ám chỉ rất mạnh.
Hành động của Tề Thiên Tường hoàn toàn nằm trong kế hoạch của Tô Vị Nhiên. Tô Vị Nhiên đã xem tin tức hôm nay, hài lòng mỉm cười. Tề Thiên Tường quả nhiên không làm hắn thất vọng, ra tay rất nhanh. Hắn còn tưởng rằng Tề Thiên Tường sẽ trì hoãn vài ngày chứ.
“Điều tra thông tin của Tề Thiên Tuấn?” Tô Nguyên bắt điện thoại, nghe Tô Vị Nhiên nói xong, đáp: “Không thành vấn đề. Tính tình, quan hệ, sở thích. Rồi, đã biết.”
Tô Nguyên gõ bàn phím, mặt không thay đổi nói: “Cậu xác định không cần chiều cao cân nặng, số đo ba vòng và kích thước của huynh đệ người ta?” (Cc: Nguyên Nguyên thô bỉ quá đi)
“Này không cần.” Tô Vị Nhiên tựa hồ có chút tiếc nuối thở dài.
“Chướng mắt?”
“Lớn lên quá xấu.” Tô Vị Nhiên ai oán.
Tô Nguyên: “…”
Cúp điện thoại, Tô Vị Nhiên lạnh lùng cong khóe miệng. Tuy Tề Thiên Tường hận Tô Sùng Hoa, nhưng Tề Thiên Tường từ nhỏ đã được Tề Dược Đằng bồi dưỡng thành người thừa kế, thông minh lãnh tĩnh, khi gặp chuyện trước tiên sẽ cân nhắc suy tính hậu quả lợi hại, suy nghĩ chu đáo.
Nhưng Tề Thiên Tuấn thì không vậy. Bởi vì có Tề Thiên Tường nên Tề Thiên Tuấn gần như được Tề Dược Đằng nuôi thả, không phải chịu sự khắc nghiệt của quá trình đào tạo người thừa kế, được sủng ái tùy tâm sở dục.
Là một thiếu gia bị chiều hư, từ Thiên đường ngã xuống Địa Ngục, trong lòng tràn ngập cừu hận, nhưng vẫn chỉ có thể suy nghĩ một cách đơn giản đó là mục tiêu tốt nhất để lợi dụng.
Tô Vị Nhiên cười lạnh. Tề Thiên Tuấn bây giờ còn chưa được, nhưng sẽ có một ngày cần mượn tay hắn làm chút chuyện.
Trên mặt bàn trước mặt Tô Vị Nhiên là một túi hồ sơ hôm nay Trác Dịch vừa gửi tới. Bên trong là báo cáo và kết giám định ADN của Tô Sùng Hoa và Tô Lại Nam.
Tô Vị Nhiên mở túi rút ra trang giấy bên trong. Nhìn lướt qua phân tích và kết luận, chậm rãi nở nụ cười. Kết quả quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, Tô Sùng Hoa và Tô Lại Nam là cha con ruột. Trực giác của nữ nhân là nhạy bén nhất, năm đó Dung Uẩn dù thế nào cũng không dung Tô Sùng Hoa hoá ra là vì nguyên nhân này.
Nhưng có một điểm Tô Vị Nhiên nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao Tô Lại Nam lại gạt cả hắn lẫn Tô Sùng Hoa. Đến giờ Tô Sùng Hoa vẫn không biết chân tướng, chỉ thực sự cho rằng mình là do Tô Lại Nam nhận nuôi.
Tô gia gia quy nghiêm khắc, cho dù Tô Sùng Hoa và Tô Lại Nam là cho con ruột, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến địa vị của Tô Vị Nhiên. Con riêng và con nuôi cũng không khác nhau mấy, đều không có quyền thừa kế. Nhưng trước kia khi trong Tô gia có con riêng thì đều nhận, nhưng không nuôi. Tô Sùng Hoa lại là tương phản, nuôi mà không nhận.
“Ngươi rốt cuộc đang gạt ta chuyện gì vậy? Lão cha thân ái ” Tô Vị Nhiên ánh mắt âm trầm thì thầm. Hắn một lần nữa bỏ kết quả vào lại túi hồ sơ, đem hồ sơ khóa kín trong ngăn bàn.