Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 89Quyển 2 -


Đọc truyện Dưỡng Nữ Thành Phi – Chương 89: Quyển 2 –

Hai tay Mạn Duẫn đặt lên hai bên bả vai của Tịch Mân Sầm, nhẹ nhàng một nhẹ một mạnh xoa bóp cho hắn.

Tịch Mân Sầm không khỏi thả lỏng tâm thần, mày đang nhíu chặt dần dần giãn ra.

“Phụ Vương, thoải mái không?” Thấy khóe miệng Tịch Mân Sầm có một độ cong thật nhỏ, trong lòng Mạn Duẫn cũng đã biết rõ ràng nhưng vẫn kềm lòng không được mà muốn Phụ Vương tự mình nói ra miệng.

“Duẫn nhi học chiêu này chỗ nào? Rất thoải mái.” Tịch Mân Sầm xoay mình, nhìn thẳng vào Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn nói: “Trước kia học sư phó…”

May mà đầu óc nhanh nhạy, Mạn Duẫn hoàn toàn quy kết chuyện này lên trên người vị “sư phó đã qua đời” kia, nét cười trên mặt hiện một chút chột dạ.

Tịch Mân Sầm không ngu, đối với “sư phó” trong miệng Mạn Duẫn kia đến tám phần là không tin. Năm xưa Mạn Duẫn nói có một vị sư phó thần bí lẻn vào Vương phủ dạy nàng võ công, đây tuyệt đối là lời nói vô căn cứ. Thế ngoại cao nhân muốn thu nhận đồ đệ bình thường chỉ chọn những đệ tử có thiên phú cực cao, mà xương cốt của Mạn Duẫn từ nhỏ đã không tốt, căn cơ cũng rất kém cỏi.

Bây giờ sau nhiều năm như vậy Mạn Duẫn lại nhắc tới vị “Sư phó” này một lần nữa khiến Tịch Mân Sầm mới nhớ tới… có thật nhiều sự tình nữ nhi ngoan ngoãn nhà mình còn chưa có giải thích rõ ràng.

Bàn tay đặt trên eo nhỏ của Mạn Duẫn nhẹ nhàng nhéo một cái, “Duẫn nhi, Phụ Vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đừng soạn lời mà nói dối hồ lộng (lừa gạt, qua mặt) Phụ Vương.”

Đôi mắt Tịch Mân Sầm híp lại chỉ còn một khe nhỏ, ánh sáng lạnh trong mắt lập tức làm cho vẻ tươi cười của Mạn Duẫn trở nên cứng đờ.

“Phụ Vương…” Mạn Duẫn liếc nhìn hắn một cái rồi hạ mắt xuống. Có một số việc rất khó nói ra khỏi miệng, ví dụ như chuyện… nàng là người mang theo trí nhớ kiếp trước mà đầu thai. Năm đó nàng vừa chết đi, linh hồn đã được đẩy tới triều đại này, nguyên do trong đó là gì nàng không rõ, càng không biết phải mở miệng thế nào.

Nhìn ra Mạn Duẫn có chuyện khó thốt nên lời, sắc mặt Tịch Mân Sầm càng thêm rét lạnh: “Bổn Vương nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngay cả quyền biết được chân tướng cũng không có hay sao?”

Dù thanh âm của Phụ Vương thật bằng phẳng lại lạnh như băng, nhưng Mạn Duẫn nghe ra được Phụ Vương đã bắt đầu tức giận.

Nhưng sự việc này thật không tiện mở miệng chút nào.

“Phụ Vương, ngươi thật sự muốn biết?” Mạn Duẫn nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.


Tịch Mân Sầm cũng ý thức được rằng Mạn Duẫn rất ít khi nào tỏ vẻ nghiêm túc như lúc này, nhưng hắn không muốn bé con có bất cứ chuyện gì dối gạt hắn nên kiên định gật đầu.

“Nhưng Duẫn nhi không muốn nói.” Mạn Duẫn cắn răng rồi ngậm miệng không nói. Nhỡ đâu sau khi mình thẳng thắn nói ra hết thảy, Phụ Vương không thể chấp nhận được thì sao, nàng phải làm thế nào cho phải đây? Việc mua bán này thật sự không tính ra được thiệt hơn sẽ như thế nào.

Tịch Mân Sầm vốn tưởng rằng đã nói động được Mạn Duẫn, giờ nghe thấy lời này thì giận dữ mà hóa cười, “thì ra Duẫn nhi vẫn cảm thấy quan hệ của chúng ta vẫn không đủ, cho nên ngay cả bí mật cũng không muốn chia xẻ cùng Phụ Vương, như vậy… hôm nay chúng ta lại xúc tiến tình cảm tiếp nhé.”

Tịch Mân Sầm vừa nói xong, trong đầu Mạn Duẫn chỉ có một ý niệm hiện lên… Tai vạ đến nơi!

Vừa nhấc chân định bỏ chạy thì cánh tay đã bị Tịch Mân Sầm bắt chặt lấy, sau đó cả người bị hắn túm vào trong lòng.

Nàng không kịp phản kháng, đôi môi thoáng lạnh như băng đã trực tiếp bao trùm lên trên cái miệng nhỏ nhắn của Mạn Duẫn, cạy mở hàm răng rồi thần tốc tiến vào.

Ư… Ư… Ư…

Mạn Duẫn giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng cánh tay Tịch Mân Sầm rắn chắc tựa như kìm sắt, gắt gao vây khốn nàng, không cho nàng động đậy được một tẹo nào.

Dục vọng trong mắt Phụ Vương quá mức rõ ràng. Dường như thực hưởng thụ hương vị ngọt ngào trong miệng Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nhắm mắt lại, bàn tay to lặng yên tiến vào bên trong vạt áo của Mạn Duẫn, những ngón tay lành lạnh chạm đến da thịt của nàng.

Mạn Duẫn sợ run cả người, Phụ Vương sẽ không phải là muốn ăn luôn nàng để ‘xúc tiến tình cảm’ chứ? Nhưng sự thật đang xảy ra trước mắt, Mạn Duẫn không thừa nhận cũng không được.

Mạn Duẫn đột nhiên cảm thấy trên người chợt lạnh, vạt áo đã bị kéo dạt sang hai bên hông, để lộ bộ ngực sữa của Mạn Duẫn ra ngoài. Nếu Mạn Duẫn biết vậy thì lúc nãy đã chẳng làm, nếu biết trước được việc sẽ thế này thì nàng đã nói ra, còn hơn giờ phút này bị Phụ Vương ăn sạch không chừa miếng xương.

Đấm đấm vào cơ thể cứng rắn của Tịch Mân Sầm, Mạn Duẫn lách được một cái khe hở, hổn hển thăm dò: “Phụ Vương, Phụ Vương… Duẫn nhi nói, Duẫn nhi cái gì cũng sẽ giải thích hết.”

Ngón tay Tịch Mân Sầm lúc này tựa như một chuỗi ngọn lửa chạy trên thân thể Mạn Duẫn. Thân thể này chỉ mới mười lăm tuổi, ngây ngô một cách đáng thương, làm sao chống lại một khiêu khích trắng trợn như vậy của Phụ Vương.

Tịch Mân Sầm dừng tay trước ngực Mạn Duẫn, gợi lên một chút tươi cười tà mị, “Duẫn nhi giờ mới bằng lòng nói, có muộn rồi không?”


Cảm nhận được ánh mắt trắng trợn của Phụ Vương, Mạn Duẫn nhanh tay kéo vạt áo đã bị vạch ra hai bên lại, che kín phía trước.

“không muộn, không hề muộn.” Mạn Duẫn dồn dập trả lời, ngón tay nhanh chóng khấu chặt áo lại.

“Duẫn nhi nhất định sẽ nói, chẳng lẽ Phụ Vương không muốn nghe?” Mãi đến khi quần áo đã mặc lại chỉnh tề, Mạn Duẫn mới tìm về được cảm giác an toàn.

Đầu óc Tịch Mân Sầm vẫn còn lý trí, nếu bé con lúc này còn chưa muốn, hắn cũng sẽ không ép buộc.

“Nhắc lại, đây là một cơ hội cuối cùng đấy.” Ánh mắt Tịch Mân Sầm cố ý quét khắp người nàng một cái.

Mạn Duẫn chỉ cảm thấy hai mắt Phụ Vương dường như có thể nhìn xuyên thấu, trực tiếp thấy được thân mình nàng dưới lớp quần áo.

“Mạn Duẫn vẫn còn nhớ rõ trí nhớ của kiếp trước, các chiêu số võ học, đấm lưng, món gà hành khất… Tất cả đều là trí nhớ giữ lại từ kiếp trước.” Mạn Duẫn liếc mắt nhìn lén Phụ Vương một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn không khác thường mới nói tiếp: “Đời trước Duẫn nhi là sát thủ, trong một lần thực hiện nhiệm vụ ám sát thì cùng tan xương nát thịt với kẻ địch. Sau khi tử vong thì đến nơi đây.”

Việc này một khi nói ra, Mạn Duẫn sẽ không còn là thuần khiết nữ trong mắt của Tịch Mân Sầm nữa, vì trên tay Mạn Duẫn đã nhiễm rất nhiều máu tươi.

Nhưng điều vô cùng bất ngờ là Tịch Mân Sầm lại không hề kinh ngạc chút nào, chỉ nói: “Cho nên khi ở Nam Trụ, ánh mắt ngươi cũng không chớp một cái mà chọc mù Tần Hỏa, giải quyết hắn không một chút nương tay.” không phải câu nghi vấn, mà là trần thuật.

Mạn Duẫn gật đầu, sâu trong thâm tâm nàng vẫn là một người lãnh khốc vô tình. Người nào đối với nàng tốt, nàng mới có thể đối tốt với người đó, chú đổi thành một người xa lạ nào đó, nàng động thủ thẳng tay, không có một tia thương hại.

Tịch Mân Sầm lúc ấy đã cảm thấy… Mạn Duẫn không phải là lần đầu tiên giết người.

thì ra là như vậy…

Tịch Mân Sầm ngoắc Mạn Duẫn lại, vuốt vuốt mái tóc của nàng.

“Phụ Vương, người tin chứ?” Mạn Duẫn thấy biểu cảm trên mặt hắn quá mức bình tĩnh, cảm thấy như không thể tin vào mắt mình.


“Vì sao không tin? Kiếp này ngươi đã đầu thai vào Tịch gia, thì coi như sẽ trốn không thoát. Bổn Vương mặc kệ trước kia ngươi là ai, điều trọng yếu nhất là hiện tại ngươi là nữ nhi của bổn Vương, ai cũng không có tư cách cướp đi.”

Mạn Duẫn rất sẵn lòng, lần này được trọng sinh, có một Phụ Vương như thế còn có gì tiếc nuối nữa?

Trong lúc Mạn Duẫn đang ngây người, Tịch Mân Sầm bắt lấy tay nàng, dời xuống phía dưới, tia mắt lộ ra vẻ khó nén, nói, “Nếu lửa này là do Duẫn nhi nhóm lên, hiển nhiên là do Duẫn nhi đến diệt.”

Dưới bàn tay là một đoàn lửa nóng. Mặt Mạn Duẫn như bị hỏa thiêu, vừa định rút tay về thì Tịch Mân Sầm đã đè chặt lại.

“Duẫn nhi, Phụ Vương khó chịu, nếu ngươi không chịu hỗ trợ một chút, nhỡ đâu Phụ Vương nhịn không được…”

Đây là uy hiếp nha! Mạn Duẫn khóc không ra nước mắt, sau trước kia lại không phát hiện Phụ Vương đen tối như vậy nhỉ.

Từ đầu tới cuối, bị vây vào thế bị động chỉ mỗi mình nàng, nàng khơi mào dục hỏa hồi nào! Nhưng dưới sự bức bách của Phụ Vương, Mạn Duẫn chỉ có thể khuất phục. Ngón tay nắm lấy căn lửa nóng kia dao động thật lâu, Tịch Mân Sầm mới bắn đi ra.

Mạn Duẫn mặt đỏ tim đập gia tốc, leo lên trên giường đặt đầu xuống liền ngủ ngay! Mặt nóng đỏ đến có thể xuất huyết được.

Tịch Mân Sầm yêu nhất khi nhìn thấy vẻ yêu kiều thẹn thùng của Mạn Duẫn như lúc này, cười ra tiếng, thay đổi một bộ nội sam rồi cũng nằm lên giường.

Đêm nay, quả thật là đã rất xúc tiến tình cảm giữa hai người.

Sáng sớm hôm sau, Tịch Mân Sầm khó khi nào có được một ngày rảnh rỗi, sau khi lâm triều xong liền không một khắc chậm trễ mà hồi Vương phủ giám sát Mạn Duẫn luyện chữ.

Mạn Duẫn trong lòng rất xấu hổ, trước kia mỗi ngày ngóng trông Phụ Vương ở cạnh bên mình, cho dù phải luyện chữ nàng cũng sẽ vui vẻ chịu đựng. Nhưng hôm nay… cứ hễ nàng nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua là liền không dám đối mặt với Tịch Mân Sầm. Mà Tịch Mân Sầm dường như rất thích ý khi thấy bộ dáng này của nàng, cứ cách một hồi sẽ lại kiểm tra văn chương của nàng, khiến Mạn Duẫn không biết nên hướng mặt sang chỗ nào.

“Duẫn nhi, mấy năm qua ở Nam Trụ, ngươi hoàn toàn hoang phế công phu luyện chữ trước kia rồi. Dạo này Phụ Vương lại có việc nên cũng không có thời gian giám sát ngươi. Từ nay về sau, mỗi ngày phải luyện một canh giờ, nếu không quyết không được bước một bước ra khỏi thư phòng.” Tịch Mân Sầm nhìn đám chữ viết của Mạn Duẫn bên trên tờ giấy Tuyên Thành, cũng không có tiến bộ bao nhiêu mà vẫn méo méo mó mó như trước, thật là gai mắt.

Nếu đám văn thần kia biết vị tiểu Quận chúa bị bọn họ thổi phồng đến mức chỉ có trên trời mới có mà viết ra chữ viết khó coi như vầy, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.

Thùng gỗ bên cạnh án thư đã muốn đựng đầy một đống giấy hỏng. Mạn Duẫn dù cánh tay rất mỏi nhưng vẫn nhận mệnh chấp bút cuồng viết, không dám hơ hỏng có lệ chút nào.

Tiếng bước chân lẹp kẹp truyền đến, Mạn Duẫn vừa vểnh lỗ tai thì chợt nghe ngoài cửa có một thanh âm nũng nịu nói vọng vào.


“Vương gia, nô tì mang canh nóng cho ngươi.” Duẫn Linh Chỉ gõ vài cái lên cửa.

Mạn Duẫn dùng khẩu hình, ý bảo —— đuổi đi.

Tịch Mân Sầm lắc đầu, tiến đến bên tai Mạn Duẫn nhỏ giọng nói: “Tiếng bước chân không chỉ mỗi mình nàng ta.”

Mạn Duẫn chỉ cảm thấy khí nóng thoảng qua bên tai khiến nàng ngứa ngáy, viết xong một chữ cuối cùng liền tự giác ném giấy Tuyên Thành vào thùng gỗ, đi đến đứng nấp đằng sau bình phong.

“Vào đi.” Tịch Mân Sầm đi trở về án thư, ngồi ngay ngắn, đề bút như đang xử lý công vụ.

Quả nhiên, ở phía sau Duẫn Linh Chỉ còn có một người đi theo. Người nọ khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, râu trắng phấp phới, tuy rằng tuổi cao nhưng khí độ thế này người bình thường cũng khó có thể có được.

Duẫn Thái úy cười nói: “Vương gia đang bận à?”

Tịch Mân Sầm ngước mắt lên nhìn, hạ bút nói: “Mỗi ngày xử lý việc này luôn luôn là lúc phiền chán nhất.”

“Đúng vậy, vả lại có xử lý như thế nào thì giang sơn này cũng là của người khác. Vắt cạn sức lực thần tử cũng là lẽ thường mà.” Duẫn Thái úy cười như không cười ngồi vào ghế dựa phía dưới.

Mí mắt Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm đồng loạt run lên, hồ ly đã muốn lộ ra cái đuôi rồi…

Duẫn Linh Chỉ ôn nhu hiền thục bưng bát canh nóng đặt lên trên án thư, “Vương gia, uống xong canh trước đã, ngài xử lý công vụ hẳn là mệt chết rồi.”

Uống canh? Đối với hai cha con lòng muông dạ thú này, ai biết trong canh có thêm này nọ gì không?

“Duẫn Thái úy, lời này nói giữa chúng ta cũng không sao, nhưng nếu bị người khác nghe thấy là mưu nghịch trọng tội đó. Tất cả chúng ta đều không thừa nhận nổi đâu.” Tịch Mân Sầm phê xong tấu chương, đặt chỉnh tề ở một bên.

“Kêu Duẫn Thái úy xa lạ lắm, hay là Cửu vương gia kêu lão phu một tiếng nhạc phụ đi. Chỉ nhi gả cho ngươi, chúng ta cũng đã là người một nhà rồi. Chúng ta cứ kêu như vậy thì còn gì thân tình nữa chứ, ngươi thấy đúng không?” Nét mặt già mua của Duẫn Thái úy khi cười hiện lên một đống nét nhăn tầng tầng lớp lớp.

Mạn Duẫn đứng ở sau bình phong nghiêng tai lắng nghe ba người đối thoại.

Sau khi cẩn thận tự nhủ một lúc, Tịch Mân Sầm vẫn suy nghĩ vì đại cục, cho dù không tình nguyện vẫn kêu một tiếng ‘nhạc phụ’.

Duẫn Thái úy vui như mở cờ, giữ chặt lấy tay của Duẫn Linh Chỉ, không ngừng cười ha ha. Cửu vương gia kêu được một tiếng ‘nhạc phụ’ này chẳng phải là đã xem bọn họ như người trong nhà đó sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.