Đọc truyện Dưỡng Nữ Thành Phi – Chương 45: Mặt trời mọc hướng đông
Edit: Khánh Linh
Tịch Mân Sầm cùng vài vị đại thần tất cả đứng ở đầu hàng.
Gió lạnh lồng lộng gào thét, quất tóc mọi người bay cuồn cuộn tán loạn. Các thị vệ tay luôn để trên chuôi kiếm nên hai tay lộ ra bên ngoài áo, bị gió thổi lạnh đến nổi da gà.
Gió trên đỉnh núi rất lạnh, như muốn đông đá cả trời đất lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn đông lạnh muốn cứng ngắc cả lại.
Trời tỏ dần, tầm nhìn của mọi người cũng theo đó mà dần dần xa hơn. Chân trời lúc này tràn ngập mây mù, mênh mông như một bức nền để tôn vinh ánh sáng của vầng thái dương.
Biển mây từ vàng nhạt chậm rãi chuyển sang màu da cam, cuối cùng nhuộm thành từng vệt giống như dòng sông lấp lánh. Từng đám mây thay đổi từ hồng tím sang màu sáng chỉ trong một cái nháy mắt.
Khi vầng thái dương hiện lên, biển mây chung quanh trở nên trong dần, ánh sáng mặt trời từng tia từng tia xuyên thấu tầng mây.
thật khó mà trách thi nhân yêu thích việc miêu tả mặt trời mọc mặt trời lặn đến như vậy, bởi nó làm cho người người đều như lạc vào một cảm xúc kỳ lạ, cái loại cảnh sắc xinh đẹp tự nhiên này thật sự làm cho người ta xao xuyến.
Mạn Duẫn hoàn toàn đắm chìm trong thời khắc tuyệt đẹp này, đến khi nàng hoàn hồn lại, vầng thái dương đã hiện rõ trên bầu trời. Giống như một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn, thời khắc mặt trời mọc mặt trời lặn động lòng người nhưng luôn ngắn ngủi như vậy.
“Đẹp quá.” Mạn Duẫn tán thưởng.
Tịch Mân Sầm gật đầu đồng ý, thật hiếm khi có được một lần tĩnh lặng tâm trí để thưởng thức một cảnh đẹp của đất trời như thế này.
Tia nắng mặt trời chiếu xuống khiến cho người ta cảm thấy ấm áp. Loại cảm giác này giống như sự tồn tại của phụ vương đối với cuộc đời Mạn Duẫn.
Ánh mặt trời chiếu vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Duẫn, hơi ấm dào dạt bao quanh như vuốt ve nàng.
Mạn Duẫn thật thích cảm giác này, cười rộ lên.
Toàn thân Sử Minh Phi đắm chìm giữa những tia sáng mặt trời, áo choàng thêu kim tuyến hình mặt trời phát sáng chói lóa như muốn đáp lại lời triệu hồi của thái dương vừa mọc ở phương đông kia.
Dẫn dắt các vị thần tử, Sử Minh Phi đi đầu quỳ xuống mà hướng thái dương bái lạy.
Đoàn người đông nghìn nghịt đồng loạt phủ phục trên đỉnh núi, chỉ có một người duy nhất không quỳ, đó là Cửu vương gia Tịch Mân Sầm. Mạn Duẫn bị ôm trong ngực, hiển nhiên cũng không thể quỳ xuống.
Toàn bộ Vọng Nhật Nhai được bao phủ trong sóng nắng vàng óng ánh, thần thánh mà trang nghiêm.
Mạn Duẫn không tin trên đời có một thần thánh nào đó không gì làm không được, cũng không tin mặt trời chiếu khắp trái đất, cho nên không quỳ.
“Phụ vương, sao người không quỳ?” Mạn Duẫn hỏi.
Tịch Mân Sầm phóng ánh mắt ra xa, nhìn vầng thái dương đang tỏa ánh sáng chói chang kia.
“Phụ vương không tin quỷ thần, chỉ tin ở chính mình.” hắn sẽ không ký thác hy vọng bản thân trên những thứ giả dối hư ảo, nếu muốn đoạt được hết thảy, thì chỉ khi chính mình lớn mạnh mới có thể nắm bắt được thật chặt.
Chẳng lẽ chỉ cần chăm chăm dựa vào tín ngưỡng là có thể không cần phải trả giá mà đã thu hoạch được điều mình muốn? Chuyện như vậy, hoàn toàn không tồn tại.
hắn —— chỉ tin tưởng vào chính mình.
Chỉ có dùng đôi tay của chính mình mới có thể tóm thu được tất cả những thứ mà hắn muốn.
Mà khi đã có được hết thảy rồi, chính hắn lại phát hiện sao mà những thứ đó vô cùng hư không. hiện tại, cái gì hắn cũng chẳng muốn, chỉ thầm muốn giữ chặt đứa bé đang ôm trong lòng này thôi.
“Mạn Duẫn cũng chỉ tin tưởng chính mình.”
Nghênh đón xong tia sáng mặt trời đầu tiên, Sử Minh Phi hùng hồn tuyên bố quyết tâm sẽ hết sức mình để làm cho Nam Trụ quốc được quốc thái dân an.
Công đức tích lũy mấy năm nay của Sử Minh Phi ở Nam Trụ đều được dân chúng hoan nghênh ủng hộ, dưới sự lãnh đạo của hắn, Nam Trụ quốc tương lai sẽ lớn mạnh.
Đến khi mặt trời chiếu sáng toàn bộ đỉnh Vọng Nhật Nhai, chúng đại thần mới phủi phủ hai đầu gối dính bùn đất mà đứng lên.
“Hồi Kiền thành.”
Sử Minh Phi hạ lệnh một tiếng, mọi người lại ngồi lên xe ngựa.
Lễ nghênh đón tia nắng mặt trời đầu tiên đã hoàn thành. Kế tiếp phải quay lại hoàng cung để đãi một đại tiệc, chiêu cáo thiên hạ Tân Hoàng Đế đã đăng cơ (lên ngôi).
Đường đi khá xa nên xe ngựa lấy tốc độ nhanh hơn, cố gắng quay về đến Kiền thành trước khi mặt trời lặn.