Đọc truyện Dưỡng Nữ Thành Phi – Chương 103: Quyển 2 –
Edit: Nhan Nhan
Beta: Khánh Linh
Mới vừa vào phòng, mùi phấn son nồng nặc đã xông thẳng vào mũi. Mạn Duẫn đi theo sau lưng tỳ nữ, thỉnh thoảng đưa mắt quan sát căn phòng mấy lần. Nơi này được trang hoàng bằng màu hồng nhạt vốn được đa số cô gái yêu thích, lụa mỏng treo hờ hững tạo vẻ lay động quyến rũ.
Hai tỳ nữ kêu Mạn Duẫn ngồi xuống, Mạn Duẫn ngoan ngoãn không chút nào phản kháng ngồi xuống trước bàn trang điểm. Tỳ nữ thấm ướt vải tơ, nhẹ nhàng lau lọ nồi trên mặt Mạn Duẫn.
Thiếu nữ trong gương tươi trẻ như nụ hoa mới hé chờ nở rộ, ai nhìn thấy đều say mê đến không thể tự kềm chế được.
Tỳ nữ trông thấy khuôn mặt đang từ từ hé lộ của Mạn Duẫn thì khẽ giật mình, đây đâu phải là con cái phàm nhân, mà phải là thiên tiên hạ phàm mới đúng. một vẻ đẹp chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành.
Tỳ nữ bên cạnh đụng nàng ta một chút, ý bảo nàng ta đừng có ở đó mà thất thần, tú bà còn chờ ở bên ngoài đây nè.
Dung mạo này rung động lòng người đến bực nào, thâm tâm Mạn Duẫn đương nhiên biết, nên cứ để mặc cho tỳ nữ bôi bôi trét trét trên mặt nàng.
Nghe được tin tức mà tỳ nữ kia vừa bất chợt lộ ra, kỹ viện này chắc chắn là có cấu kết với mệnh quan trong triều nên mới có thể hoạt động công khai, bức người lương thiện làm kỹ nữ ngay dưới chân thiên tử như vậy. Thân phận địa vị của tên này nhất định không thấp. Cứ nhìn tú bà của kỹ viện cũng biết, khí độ đó chẳng phải tú bà bình thường nào cũng có thể sánh bằng.
“Mặc bộ quần áo này vào.” Tỳ nữ cầm một bộ y phục, đưa đến trước mặt Mạn Duẫn bảo nàng mặc vào.
Mạn Duẫn cúi đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy thứ được đưa ra này không phải là y phục, mà là củ khoai lang nóng phỏng tay. Trang phục loại này cực kỳ hở hang, hầu như tất cả đều là lụa mỏng nửa trong suốt mờ mờ ảo ảo. Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên vẻ mặt lạnh lẽo như băng của Phụ Vương. Nếu Phụ Vương biết nàng mặc loại y phục này không biết sẽ phạt mình thế nào đây.
Trời đã tối muộn, nghĩ rằng Phụ Vương giờ này chắc đã ngủ trong Vương phủ, Mạn Duẫn mới hơi trấn định lại tinh thần. Chỉ một đêm nay thôi, hết đêm nay thì nàng liền chuồn mất, tuyệt đối không để cho người ta nhận ra.
Mạn Duẫn đi tới phía sau bình phong, cởi xuống mớ áo gai vải thô đang mặc trên người, mặc từng món lụa mỏng vào.
Cái bớt hình lá phong bên hông, theo số tuổi tăng dần của nàng thì màu sắc càng thêm đỏ tươi. Mạn Duẫn chỉ liếc mắt nhìn một cái thì lại nhớ tới đoạn năm tháng sống tại Nam Trụ quốc kia. Cho dù mình không phải là nữ nhi ruột của Phụ Vương, nhưng thân phận Tiểu Quận Chúa vẫn còn sờ sờ ở đó, nên nếu hai người muốn ở cùng nhau thì mối quan hệ giữa hai quốc gia sẽ phải trải qua một lần khảo nghiệm nghiêm trọng.
“Sao lình xình làng xàng lâu vậy, mau lên đi chứ.” Tỳ nữ đợi một lúc thì mất kiên nhẫn, hắng giọng hô to.
“Mặc xong rồi.” Mạn Duẫn cúi đầu ra vẻ yếu đuối, tựa hồ như ai cũng có thể bắt nạt, từ từ bước ra từ sau bình phong.
Tỳ nữ lại một lần nữa bị dung nhan của Mạn Duẫn làm cho rung động.
Cũng may mà hồi nãy lúc hóa trang mặt cho nàng cũng đã nhìn đủ rồi, nên tỳ nữ hồi hồn rất nhanh, “Tú bà mới vừa rồi phái người tới thúc giục, chúng ta mau chút đi.”
Lúc đi ngang qua cầu thang, nhiều tên nam tử quăng tới ánh mắt đầy kinh ngạc, không ngừng hỏi thăm mỹ nhân đó là từ đâu tới, những tròng mắt trợn to đầy đắm đuối như sắp nhảy tọt ra ngoài.
Mạn Duẫn rất phản cảm với loại ánh mắt này, nên đơn giản cúi đầu thật thấp để tránh đi ánh mắt của những kẻ kia.
Trái tim nam nhân ai cũng đều có chút hư vinh, lúc chiếm được mỹ nhân rồi thì luôn muốn khoe khoang một phen. Vương công tử ngồi ở lầu một liếc mắt một cái đã nhận ra Mạn Duẫn ngay, thầm nhủ, không hổ là mỹ nhân đã được mình nhìn trúng, chỉ trang điểm nhẹ thêm chút thôi là đã mỹ lệ gấp mười lần hoa khôi kỳ trước.
Vài tên nam tử tiến lên hỏi giá đều bị tú bà từ chối: “Vương công tử bao trọn rồi, các ngươi nếu muốn thì chỉ có thể đợi tối mai thôi.”
Tú bà như thấy được những đĩnh bạc đang mọc thêm cánh mà tới tấp bay vào trong hầu bao của mình không ngừng, nụ cười chưa từng khép trên môi.
Các nam tử nghe được tên của Vương công tử thì dù có không cam lòng việc mỹ nhân đã bị người ta nhanh chân chọn trước nhưng cũng không thể làm gì. Ai kêu Vương gia giàu nứt đố đổ vách, có thể dùng bạc để quăng chết người làm chi.
Nghe những tiếng thảo luận dâm uế kia toàn tập trung nói về mình, Mạn Duẫn thiếu chút nữa thì không khống chế được tính tình mà trực tiếp xốc tung Túy Phong Lâu này lên.
“Mỹ nhân à, lại đây, theo ta đi xuống gặp vài vị huynh đệ đi.” Vương công tử kéo tay Mạn Duẫn, cảm thấy da mịn thịt mềm, cảm giác là gì không cần nói cũng biết.
Mạn Duẫn phản cảm, muốn rút tay về, lại bị Vương Hữu Tài níu lại thật chặt.
Tú bà đi tới bên cạnh nàng, hạ thấp giọng, nói: “Đàng hoàng một chút.”
Mạn Duẫn thề, nhất định phải cho Túy Phong Lâu này một cây đuốc để đốt cháy hết sạch mọi thứ ô uế này. Mạn Duẫn vờ như một Tiểu Bạch Thỏ đang tiến vào hang sói, đôi mắt phiếm nước lóng lánh.
Nhưng có đôi khi giả vờ hơi quá thì sẽ xuất hiện hiệu quả ngay lập tức. Dáng vẻ uất ức này của Mạn Duẫn dù ai nhìn thấy đều muốn nắn bóp một phen.
Vương công tử cho là đã hù dọa được Mạn Duẫn nên nhân cơ hội này mà ôm lấy eo thon của nàng, kéo sát vào mình, “Sao vậy? Tiểu mỹ nhân.” Rồi đưa tay phải lên vuốt vuốt khuôn mặt Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn từ trước đến giờ vốn rất ghét người khác đến gần, nên lập tức né tránh tay của hắn, tự mình xoa xoa mặt.
“không có gì.” Ba chữ này thuần túy là rít qua kẽ răng.
Thấy được mỹ nhân đang mâu thuẫn, sắc mặt Vương Hữu Tài hơi đổi. đang ở trước mặt của những công tử khác, dù thế nào mình cũng không thể để mất thể diện.
Nam tử đến kỹ viện vô cùng ít người biết thương hương tiếc ngọc. Tú bà ở một bên canh chừng, sợ Vương công tử tức giận lại trả thù ngay lên trên gương mặt của Mạn Duẫn.
Các nàng ở nơi này chẳng phải là dựa vào khuôn mặt mà kiếm cơm đó sao?
“cô nương này vừa vào nên không hiểu chuyện, Vương công tử rộng lượng tha thứ một chút.” Tú bà chen người trước Vương công tử, hướng về phía Mạn Duẫn nháy mắt vài cái.
Vương Hữu Tài đẩy tú bà ra, “Tú bà ngươi đừng có ở chỗ này cản trở tay chân, đối với cô nương xinh đẹp thế này ta không hạ tay ác độc được đâu mà lo.” nói xong, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Mạn Duẫn, đi tới cái bàn trước mặt ngồi xuống, ôm Mạn Duẫn vào trong lòng.
Ngoại trừ ôm ấp của Phụ Vương, Mạn Duẫn làm sao còn muốn thân cận cùng người khác?
Dù trong lòng vô cùng uất nghẹn, nhưng trong đại sảnh nhiều người như vậy nàng cũng không tiện động thủ, chỉ có thể cố tránh tối đa sự tiếp xúc giữa hai người.
Quanh bàn này còn có ba vị công tử ca mặc y phục xa hoa đang ngồi, trái ôm phải ấp, lúc thì hôn môi, một hồi nữa thì lại sờ sờ vuốt vuốt eo lưng, chắc hẳn đều là bạn bè của Vương Hữu Tài, cá mè một lứa.
“Tú bà không có dạy cho nàng là thấy khách thì phải mời rượu sao?” Nam nhân ngồi đối diện vẻ mặt bỉ ổi, cặp mắt chằm chằm thẳng hướng Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn dõi theo ánh mắt hắn thì thấy hóa ra hắn đang nhìn bộ ngực của mình. Ly rượu trong tay Mạn Duẫn thiếu chút nữa đã hắt thẳng vào mặt hắn, nhưng cuối cùng vẫn kềm lại được, giơ nghiêng về hướng mọi người, kính một cái.
“cô nương này rất thông minh, mới chút mà hiểu ngay.” Nam tử ngồi bên tay phải thuận thế bắt được bàn tay của Mạn Duẫn, chiếm chút tiện nghi.
Mạn Duẫn rất oán giận Vương Hữu Tài. Nếu đã bao nàng cả đêm thì trực tiếp vào phòng mà làm việc đi, như vậy chẳng tốt hơn hay sao? Thế mà hắn lại cố tình mang nàng ra ngoài này uống rượu, làm cho nàng hoàn toàn không có biện pháp nào xuống tay ngay trước mặt cả đống người như thế này.
Chỉ cần để cho nàng ở chung một mình với Vương Hữu Tài, Mạn Duẫn nhất định chọn đúng thời gian, đi ra hậu viện mà giải cứu đám thiếu nữ kia ra.
“Vương huynh, hay là huynh ra giá đi, nhường mỹ nhân này cho ta. Bao nhiêu bạc, ta đều chịu.” một nam tử bên tay trái nãy giờ vẫn quan sát Mạn Duẫn, đôi mắt si mê nhìn nàng không chớp.
“Vất vả lắm mới tìm được một mặt hàng tốt như vậy, dù ngươi có ra giá trên trời ta cũng không nhường cho ngươi.” Vương Hữu Tài nghe nam tử kia nguyện ý ra giá thì lòng hư vinh tăng vọt, cảm thấy hôm nay thật đủ thể diện, dương dương tự đắc trả lời.
Ngón tay không an phận cầm lấy eo Mạn Duẫn, như là cố ý khoe khoang.
Túy Phong Lâu nằm ở phố Tây, Tịch Mân Sầm mang theo Chu Dương chạy thẳng tới, chẳng mất bao nhiêu thời gian đã tìm được. Trước cửa Túy Phong Lâu treo hai ngọn đèn lồng lớn, nhìn vô cùng chói mắt trong bóng đêm đen kịt.
Vừa tới trước cửa, vài cô nương đã ào ra chào đón. Toàn bộ dân chúng Phong Yến quốc ai mà chẳng biết tư thế oai hùng của Cửu vương gia, nên khi nhìn thấy Cửu vương gia đi vào Túy Phong Lâu, đám mỹ nhân kia kích động đến thét chói tai.
Đám người trên lầu nghe được âm thanh ồn ào này thì đều quay đầu nhìn về cửa chính, Vương Hữu Tài cũng thốt một câu, “Lúc ta tới Túy Phong Lâu cũng không thấy chào đón lớn như vậy.”
“Ah… Đó là Cửu vương gia.” một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Mạn Duẫn trong lòng rối loạn, cố gắng né tránh không nhìn về hướng bên kia, động tác máy móc như phản ứng có điều kiện, từ trên người Vương Hữu Tài nhảy xuống, đứng nghiêm thẳng tắp, đầu như thấp đến tận cổ.
Toàn thân Tịch Mân Sầm đều toát ra khí lạnh như băng hàn, nhưng đám nữ nhân này đều đã dày dạn trong chuyện phong hoa tuyết nguyệt nên thấy Cửu vương gia giá lâm thì toàn bộ đều ùa lên, vây quanh thật chặt. Trong bụng ai nấy đều đang thêu dệt nên một giấc mộng đẹp, hy vọng Cửu vương gia có thể nhìn trúng mình. Nếu có thể đến Sầm Vương phủ làm một tiểu thiếp thì còn tốt hơn nhiều so với bán rẻ tiếng cười nơi Túy Phong Lâu này.
Tú bà xông lên phía trước, trâm hoa trên búi tóc lay động rủng rẻng như muốn rơi xuống đến nơi, lúc chen đến trước mặt Cửu vương gia thì phe phẩy khăn tay cười nịnh, “Cửu vương gia tới Túy Phong Lâu muốn tìm mỹ nhân dạng gì? Chỉ cần Túy Phong Lâu có đều sẵn sàng cho Cửu vương gia chọn lựa.”
Vương Hữu Tài không hài lòng với phản ứng vừa rồi của mỹ nhân, vói tay qua khoác lên trên eo thon của Mạn Duẫn.
Mạn Duẫn cắn chặt răng, đang chuẩn bị hất bàn tay kia xuống thì lại nghe Tịch Mân Sầm mở miệng nói: “Gọi nữ nhân xinh đẹp nhất trong đây tới.”
Giống như nhận được thánh chỉ, tú bà cười tươi như hoa nở, kéo mỹ nhân đang đứng bên cạnh đẩy về hướng Tịch Mân Sầm, cong tay kiểu Lan Hoa Chỉ nói: “Đây là hoa khôi của Túy Phong Lâu, mong Vương gia hài lòng.”
Tịch Mân Sầm không hề nhìn về phía hoa khôi mà quét mắt suốt lượt lầu trên gác dưới để tìm bóng dáng của người nào đó. Mạn Duẫn sợ bị Phụ Vương nhìn thấy liền xoay người đưa lưng về phía Tịch Mân Sầm.
Tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn về hướng Tịch Mân Sầm, chỉ có mỗi mình nàng là đưa lưng về phía hắn nên trông vô cùng rõ ràng. Tịch Mân Sầm chung sống nhiều năm với Mạn Duẫn như vậy chẳng lẽ ngay cả bóng dáng của Mạn Duẫn cũng nhận không ra sao?
Nhìn thấy bé con ăn mặc hở hang như vậy, một luồng tà hỏa bốc lên ngùn ngụt trong bụng Tịch Mân Sầm, mơ hồ có dấu hiệu bùng nổ ra ngoài.
“Ngươi xác định nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất nơi đây?” Lời Tịch Mân Sầm tựa như một trận gió lạnh thổi qua khiến cho mọi người đều cóng tay cóng chân đến mất tự nhiên.
Chu Dương run lên, ngẩng đầu chụp trán. Đây rõ ràng chính là điềm báo Vương Gia đang vô cùng tức giận…
Người có thể làm cho Vương Gia tức giận dường như chỉ có một. Chu Dương đảo mắt chung quanh tìm tòi bóng dáng của Tiểu Quận Chúa, cuối cùng khóa lại trên một thiếu nữ đang bị một tên nam tử nắm lấy cả người.
Bóng dáng rất giống, cực kỳ giống.
Chu Dương rất muốn đi vòng qua bên kia để nhìn cho tường tận, nhưng Vương Gia chưa lên tiếng nên hắn cũng không dám lộn xộn. Vả lại, bây giờ đang bị nhiều nữ nhân vây quanh như vậy, muốn chen ra ngoài cũng tương đối khó khăn đó nha.
“Này… Này…” Tú bà thật sự gấp gáp không biết trả lời thế nào.
Chỉ một ngày trước thì tú bà có thể khẳng định không chút do dự rằng hoa khôi này chính là nữ nhân xinh đẹp nhất Túy Phong Lâu. Nhưng hôm nay có Mạn Duẫn ở đây, gương mặt trái xoan kia xinh đẹp hơn hẳn mọi người, hoa khôi ở trước mặt nàng cũng chỉ có ảm đạm thất sắc.
Vương Hữu Tài khẩn trương đến rớt vài giọt mồ hôi. Vất vả lắm mới chiếm được mỹ nhân, bảo hắn phải chắp tay nhường cho người ta thì tuyệt đối không được.
Nhưng tục ngữ đã nói, dân không đấu cùng quan, cho dù nhà hắn có gia tài bạc triệu đi chăng nữa thì cũng chẳng là gì so với Cửu vương gia, một đầu ngón tay của Cửu vương gia thôi là đã đủ làm cho hiệu buôn nhà hắn phá sản.
Nhưng lúc này sắc dục đã hun đầu óc hắn đến mê loạn, “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu”, một mặt hàng tốt như vậy trên thế gian hiếm có vô cùng. Nghĩ vậy, Vương Hữu Tài càng ôm sát eo Mạn Duẫn hơn, “Cửu vương gia, mỹ nhân này ta đã bao trọn rồi, cho dù ngài là hoàng thân quốc thích cũng phải tuân theo quy củ thứ tự trước sau chứ đúng không?”
Vương Hữu Tài nói lời này hoàn toàn là nhắm mắt mà nói, mồ hôi rơi như mưa trên đầu, hắn phải không ngừng lấy tay áo để lau mồ hôi.
Sống lưng Mạn Duẫn thẳng tắp, trong lòng vô cùng lo lắng. Thảm, lần này thảm rồi. Phụ Vương sao lại đến Túy Phong Lâu vào lúc này? Mạn Duẫn lôi lôi kéo kéo váy áo, muốn dùng nó che khuất bản thân.
Nhìn thấy động tác nhỏ của nàng, Tịch Mân Sầm càng thêm tức giận.
“Vậy sao?” Mặt Tịch Mân Sầm không một chút biểu cảm, đi tới trước bàn.
Tất cả những nữ nhân trong lầu đều giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, nhìn thấy trong mắt Cửu vương gia lóe sáng lửa giận thì đều sợ hãi lui từng bước về phía sau.
Tịch Mân Sầm cúi người xuống, như một bậc Vương giả đưa mắt nhìn xuống chúng sinh, lạnh lẽo nói: “Nữ nhi của bổn vương ngươi có thể nhúng chàm sao?”
nói vừa xong, Tịch Mân Sầm rút bội kiếm bên hông Chu Dương ra, vút một tiếng. một tiếng thét cực kỳ bi thảm vang dội bên trong Túy Phong Lâu.
Cùng với hai tiếng bộp bộp dưới đất, cánh tay của Vương Hữu Tài rơi xuống.
Máu tươi bắn tung tóe trên đất, nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Nhưng chấn động nhất không chỉ là cảnh tượng này, mà còn có câu nói kia của Cửu vương gia…
Nữ nhi của bổn vương ngươi có thể nhúng chàm sao?…
Ánh mắt của mọi người nhất tề nhìn về phía Mạn Duẫn. cô gái này hóa ra lại là Tiểu Quận Chúa Mạn Duẫn đại danh đỉnh đỉnh đó sao?
Mạn Duẫn biết tránh không thoát nên xoay người đối mặt với Tịch Mân Sầm, cúi đầu rút cổ như một đứa bé biết mình đã làm chuyện xấu, “Phụ Vương…”
một tiếng “Phụ Vương” này suýt nữa làm cho tú bà bất tỉnh. Cứ tưởng là tối nay đã gặp vận may kinh người, mua được một mỹ nhân xinh đẹp đến vậy, nhưng không ngờ… lại là một tai nạn.
Hai đầu gối tú bà mềm nhũn, đứng không vững nên té quỵ dưới đất, gào khóc: “Vương Gia tha mạng, ta không biết nàng là Tiểu Quận Chúa.”
trên tay Tịch Mân Sầm vẫn còn cầm thanh kiếm đang rỉ máu, tí tách rơi xuống đất tựa như những đóa hoa nở rộ rực rỡ.
Vương Hữu Tài đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết đến đinh tai nhức óc.
Chỉ trong nháy mắt, Tịch Mân Sầm rút áo khoác ra, trùm lên trên người Mạn Duẫn, bao bé con kín mít từ cổ đến chân. Ánh mắt Tịch Mân Sầm hồ băng, đôi tròng mắt đều là toát ra khí lạnh.
Chuyện còn chưa kết thúc ở đây. Tịch Mân Sầm đạp một chân lên ngực Vương Hữu Tài, cúi đầu nhìn xuống nói: “Các ngươi mà cũng xứng chạm đến một đầu ngón tay của nữ nhi bổn vương sao?” Thanh âm đều âm hàn vô cùng, “không đúng, các ngươi ngay cả nghĩ một chút cũng không xứng.”
Tiếng nói vừa dứt, ánh sáng lạnh của thanh đao lại chợt lóe lên. Chỉ trong chớp mắt, đầu Vương Hữu Tài liền lập tức hoàn toàn chia lìa cùng thân thể.
Đám nữ nhân sợ chết khiếp thét chói tai liên tục, ngay cả đám nam nhân sắc mặt cũng tái nhợt.
sự quyết đoán của Cửu vương gia đều do xông pha trên chiến trường mà có. Khí thế đó đám ăn chơi trác táng này làm sao từng chứng kiến qua
Toàn thân tú bà lạnh hết phân nửa, lớp phấn son trên mặt đã bị nước mắt của mụ cuốn trôi đi sạch sẽ, té quỵ dưới chân Tịch Mân Sầm rồi không ngừng dập đầu, “Vương Gia, xin tha mạng. Tiểu nhân không biết nàng là Quận chúa… Nếu biết tiểu nhân đâu dám hồ đồ như thế.”
Trong mắt của Tịch Mân Sầm nửa điểm độ ấm, “Hồ đồ?… Buồn cười.” Tịch Mân Sầm một cước đá văng tú bà.
Mạn Duẫn đã từng thấy Phụ Vương giết người, nhưng chưa từng thấy vẻ tàn nhẫn như giờ phút này. Lần này Phụ Vương thật sự tức giận rồi…
“Chu Dương, lập tức phái người phong tỏa Túy Phong Lâu, bất kỳ người nào cũng không được rời đi.” Tịch Mân Sầm ném kiếm, xoảng một tiếng, thân kiếm chuẩn xác cắm vào vỏ kiếm bên hông Chu Dương.
Tú bà như bị giẫm phải bỏng, gào khóc chói tai: “Cửu vương gia, tiểu nhân chỉ có một gian Túy Phong Lâu. Cầu xin ngài mở lòng từ bi, tha cho tiểu nhân một mạng.”
Từ bi? hắn đã bỏ từ lâu.
“Phụ vương, hậu viện còn đang nhốt hơn mười thiếu nữ, thả bọn họ ra đi.” Những thiếu nữ đó vô tội, Mạn Duẫn vốn định tự mình giải cứu họ ra, sau đó đốt Túy Phong Lâu thành tro.
không ngờ giữa chừng thì Phụ Vương đã mang Chu Dương xông vào.
Sợ phải nhìn vào mắt Phụ Vương, Mạn Duẫn vẫn cúi đầu.
“Buôn bán người, bức người lương thiện làm kỹ nữ? Ngươi thật to gan.” Tịch Mân Sầm quay sang nhìn tú bà. Ngay cả nữ nhi của hắn mà cũng dám can đảm mua bán?
Tay chân tú bà không ngừng run bần bật, “Tiểu nhân…” Ôm lấy bắp đùi Tịch Mân Sầm, “Cửu vương gia tha mạng, xin tha mạng.”
Luật Lệ giấy trắng mực đen ghi rõ: không được buôn bán nhân khẩu, trái lệnh chém đầu. Mặc dù tại Hoàng Đô vẫn có cho mở thanh lâu kỹ viện, nhưng nữ tử bán mình phải xuất phát từ sự tự nguyện, nếu không chính là trái với luật pháp. Phong Yến quốc quản lý thanh lâu nghiêm khắc hơn rất nhiều so với những quốc gia khác. Đặc biệt sau khi Tịch Khánh Lân lên ngôi càng đưa ra thêm hàng loạt biện pháp nhằm cản bớt việc phát triển của thanh lâu.
Tịch Mân Sầm đá văng ra tú bà xong thì phân phó hai thủ vệ đi vào hậu viện thả mấy thiếu nữ bị nhốt ra, “Từ xưa đến nay người cầu xin Bổn vương tha mạng không chỉ có một mình ngươi, ngươi có tư cách gì có thể làm cho Bổn vương tha cho ngươi một lần?”
Tịch Mân Sầm là người lạnh lẽo vô tình, người đắc tội hắn mà còn giữ được tính mạng đến nay không có lấy một người. Nếu chỉ dựa vào tấc lưỡi đầu môi mà muốn cho hắn bỏ đi ý niệm giết người thì chẳng qua cũng là người si nói mộng.
Nếu hôm nay tha cho tú bà, vậy oan khuất của đám thiếu nữ đã gặp phải tai ương trong tay bà ta phải đòi ai đây?
Mạn Duẫn nhìn thấy một đám thiếu nữ ngơ ngác lôi thôi lếch thếch, nước mắt giọt ngắn giọt dài nhưng khóe miệng lại tươi cười, vừa đi theo thủ vệ ra tới đại sảnh thì liền quỳ sụp gối xuống nói, “Cám ơn ân cứu mạng của Cửu vương gia.”
một dập đầu thật mạnh xuống đất, tuy đau đớn nhưng cũng không bì kịp với nỗi sung sướng trong lòng họ.
Tất cả các thiếu nữ này đều bị tú bà mua từ bên ngoài vào, nếu xét về quê quán thì chắc tất cả bọn họ đều từ xứ khác đến. Ở Hoàng Đô, một không có thân thích, hai không có núi dựa, rất dễ bị người ta lừa bán.
“Chu Dương, phát cho các nàng chút bạc, cho các nàng rời đi.” Mặt Tịch Mân Sầm không chút thay đổi, giọng nói không có nhiệt độ.
Nhưng những lời này lại mang đến cho người ta hy vọng sinh tồn.
Các cô nương thanh lâu đứng chung quanh thấy vậy thì không ít người quỳ xuống, “Cửu vương gia, chúng ta đều bị tú bà lừa gạt vào đây, tú bà cũng ép chúng ta phải tiếp khách, miễn cưỡng bán rẻ tiếng cười. Cầu xin Cửu vương gia làm chủ thay chúng ta, cho chúng ta tìm lại công bằng.”
Thình thịch, oành oành, rất nhiều thanh âm do trán dập vào sàn nhà vang lên.
Mạn Duẫn nhìn những nữ tử quỳ trên đất. Hầu hết bọn họ không lớn tuổi lắm, nhỏ nhất khoảng chừng 15, lớn nhất cũng chỉ đầu 20, đúng thời điểm quý giá nhất của nữ nhân.
Mặt tú bà trắng bệch, đôi môi không kiềm được run rẩy.
“Vậy sao?…” Tịch Mân Sầm quét mắt một vòng, “Thanh lâu này thế mà có tới hơn phân nửa đều do ngươi lừa bán. Số lượng khổng lồ như vậy chỉ một mình ngươi có thể tự làm được sao?”
Trong thanh lâu ít nhất có hơn trăm cô nương. một số lượng lớn thiếu nữ biến mất tại Hoàng Đô như vậy mà không bị phát hiện, sau lưng nhất định là có người chống lưng, chứ không thì đã sớm bị bại lộ rồi.
Các cô nương đều mở miệng nghị luận. Họ lê lết trong này cả một thời gian dài, đương nhiên cũng đã nghe từ miệng tú bà rằng có người chống lưng, hơn nữa thân phận người này cực cao. Nhưng người này là ai thì các nàng lại hoàn toàn không biết gì cả.
“không có… không có ai.” Tú bà nói năng đã bắt đầu lắp bắp.
“Ngươi lừa ai vậy! Mỗi mùng năm hàng tháng ta đều thấy ngươi đi ra ngoài, như là muốn đi gặp người nào đó.” Thanh âm lanh lảnh của một cô gái vang vọng trong đại sảnh.
Mạn Duẫn ngước mắt nhìn về hướng đó. cô nương này khoảng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc giống như Mạn Duẫn lúc này, vô cùng hở hang, mặt trang điểm đậm, cũng có mấy phần nhan sắc.
“Chúng ta cũng nhìn thấy… Tú bà mỗi mùng năm đều đi ra ngoài.” Rất nhiều cô nương rối rít phụ họa.
Khắp đại sảnh đều là thanh âm líu ríu của các cô gái, giống y như một bầy chim sẻ đang tranh mồi, khiến người ta vô cùng phiền lòng.
“không có, ta chỉ đi uống trà thôi.” Tú bà liều chết không thừa nhận.
Phản bác kiểu này hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế. Mạn Duẫn kéo kéo tay áo Tịch Mân Sầm, “Phụ Vương, phái người lục soát Túy Phong Lâu, nhìn xem có thể tra ra đầu mối gì không.”
Chỉ cần tú bà và người kia có liên hệ thì chẳng sợ sẽ không tìm ra dấu vết.
Dám cấu kết với tú bà để mở kỹ viện ở ngay Hoàng Đô, thật không biết kẻ kia có âm mưu gì, nhưng tóm lại không phải là chuyện tốt. Thanh lâu không chỉ là nơi kiếm tiền rất nhanh, mà thu thập tin tức tình báo cũng là lợi hại hạng nhất.
Quan viên xã giao không phải thích đến những chỗ như thế này nhất đó sao?
Chu Phi sau khi nhốt Doãn Linh Chỉ vào tù thất xong thì cũng vội vã chạy tới Túy Phong Lâu, mới vừa tiến vào thì đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Chân còn chưa kịp đứng vững đã chợt nghe Cửu vương gia phân phó.
“Chu Phi, mang theo một nhóm người lục soát Túy Phong Lâu từ trong ra ngoài. Đặc biệt là sổ sách thì trình lên cho Bổn vương xem.” Sổ sách là nơi phản ánh chính xác nhất việc kinh doanh của thanh lâu, cùng với hướng đi của tiền bạc. Có thể tra ra người đứng sau lưng hay không, sổ sách chính là nơi mấu chốt.
Tú bà sợ đến mức mặt mày trắng nhợt.
Chu Phi điều động mười thủ vệ lật ngược tất cả các gian phòng trong Túy Phong Lâu, bất kỳ xó xỉnh nào cũng không bỏ qua.
Cặp mắt của Tịch Mân Sầm trong khoảng thời gian này vẫn dừng trên người Mạn Duẫn, lửa giận trong mắt không hề giảm đi chút nào. Chẳng qua ngại lúc này có nhiều người nên hắn cố gắng nhịn xuống chứ không bùng ra.
Vóc dáng Tịch Mân Sầm to lớn nên áo bào của hắn to hơn khổ người Mạn Duẫn nhiều, khoác lên người Mạn Duẫn thì kéo dài lệt quệt tới tận đất. Mắt nàng nhìn khắp chung quanh, chỉ không dám nhìn thẳng vào Phụ Vương.
Chu Dương cầm một xấp ngân phiếu, kêu từng cô gái trong nhóm tiến đến nhận lấy rồi nhanh chóng rời khỏi Túy Phong Lâu. Mỗi một thiếu nữ rời đi thì xấp ngân phiếu lại ít đi một chút, nỗi đau lòng của Chu Dương toàn bộ được viết rõ ràng ở trên mặt.
Lần lượt từng gian phòng một được lục soát kỹ càng, không bỏ qua bất kỳ hốc ngách nào có thể dùng để giấu sổ sách. Hình như Chu Phi đã tìm được thứ gì nên nhanh chóng từ lầu hai đi xuống, trong tay cầm mấy quyển sổ sách thật dầy, dâng lên trước mặt Tịch Mân Sầm, “Vương Gia, xin xem qua.”
Mạn Duẫn cũng muốn xem một chút nên dịch lại gần Tịch Mân Sầm, nghểnh dài cổ nhìn sang.
Tịch Mân Sầm liếc nhìn nàng một cái, không nói tiếng nào, lật vài tờ ra nhìn.
Mày Mạn Duẫn nhíu chặt lại một chỗ, bởi không ngờ kỹ viện lại kiếm được nhiều tiền như vậy, mỗi tháng số tiền thu được có thể so với tiền thuế của cả một thị trấn hỏ. Hơn nữa, với một khoản tiền to như vậy, nếu dùng vào phương diện quân sự thì đủ chống đỡ mấy tháng cho cả một đội quân.
Trong sổ sách có ghi rõ thu chi của Túy Phong Lâu, nhưng số tiền lời kiếm được lại không biết đi về nơi nào.
“Ngươi giấu số bạc Túy Phong Lâu kiếm được ở đâu?” Tịch Mân Sầm đóng sổ sách lại, ánh mắt băng lãnh như kiếm nhìn về phía tú bà.
không ngờ một kỹ viện nho nhỏ thế này lại đang bí mật tích trữ bạc ngay tại Hoàng Đô.
Mạn Duẫn nhận lấy mớ sổ sách, tỉ mỉ nhìn qua một lần nữa. Trong số đó, có một quyển có gáy dày hơn những quyển khác mấy phần. Mạn Duẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng chỗ này nên lật qua lật lại nhìn thêm vài lần.
Tú bà bị động tác này của Mạn Duẫn hù cho sợ đến nói không ra lời, nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ hoảng sợ.
Mạn Duẫn dùng đầu ngón trỏ khượi khượi một khe hở giữa gáy sổ, xoạch một tiếng, bên trong lộ ra một góc của một tờ giấy rất mỏng.
thì ra là giấu ở trong này sao? Mạn Duẫn giũ tờ giấy ra, mở ra đọc lướt qua, hai mắt dần dần trợn to. Sau khi xem xong, nàng đưa tờ giấy cho Tịch Mân Sầm. Tịch Mân Sầm chỉ liếc mắt nhìn thoáng rồi liền thu vào trong ống tay áo.
trên trang giấy chính là đích đến của số bạc. Tên của Doãn Thái Úy chiếm hơn phân nửa độ dài, hầu như mỗi tháng đều có một khoản bạc được đưa đến Thái Úy phủ. Còn những khoản còn lại là dùng để duy trì chi tiêu bình thường tại Túy Phong Lâu.
Kẻ đứng sau lưng là Doãn Thái Úy ư?
Mạn Duẫn chìm vào suy đoán của chính mình…
“Cửu vương gia tha mạng, tất cả những thứ này đều chẳng liên quan gì đến tiểu nhân. Tiểu nhân cũng chỉ nghe người ta sai khiến mà thôi.” Tú bà nhìn thấy sự việc đã bị bại lộ thì liền muốn thẳng thắn khai thật tất cả.
Túy Phong Lâu náo động lớn đến thế nên dân chúng phố Tây đã sớm bị đánh thức, vây quanh vòng trong vòng ngoài tại cửa ra vào, tốp năm tốp ba bàn tán xôn xao.
Từ nay trở đi chính là ngày giỗ của tiên hoàng, âm mưu soán ngôi dù đã được định ra nhưng cái khó là không thể chắc chắn Doãn Thái Úy sẽ không giở quẻ. Túy Phong Lâu lại chính là thanh lâu do Doãn Thái Úy mở, nếu Tịch Mân Sầm thật sự niêm phong Túy Phong Lâu thì chẳng khác nào vác đá tảng đập xuống chân của Doãn Thái Úy. Mối liên minh khó khăn lắm mới thành lập được kia sợ là sẽ bị tuyên cáo đổ vỡ.
Mạn Duẫn nghi hoặc nhìn sang Phụ vương, không biết nếu là Phụ vương thì sẽ làm như thế nào.
Điều Mạn Duẫn nghĩ tới được, chẳng lẽ Tịch Mân Sầm lại nghĩ không tới sao!
Nhưng việc Túy Phong Lâu dám mua bán nữ nhi của mình mà bảo hắn không giải quyết gì thì tuyệt đối là không có khả năng. Tịch Mân Sầm đột nhiên nhấc chân, đá xuống ngực tú bà. Động tác nhìn như rất chậm, nhưng thực tế lại chỉ trong nháy mắt.
Chỉ nháy mắt mà ngay cả mí mắt của Mạn Duẫn còn chưa kịp chớp này ngực của tú bà đã tung tóe ra một bãi máu tươi, hiển nhiên là trái tim đã vỡ nát, tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
“Duẫn nhi, nói xem… Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?” Mắt Tịch Mân Sầm vẫn lạnh lẽo, thu hồi chân, trên giày không hề bị giây vào một giọt máu tươi nào, giống như người vừa mới lấy đi tính mạng của người khác kia không phải là hắn vậy.
Thái độ gió thoảng mây bay, thế nhưng đã lấy mất một mạng người. Ở trong mắt của Tịch Mân Sầm, sinh mệnh của tú bà không có một tí giá trị nào.
Mạn Duẫn nói ra tính toán ban đầu của mình, “một cây đuốc thiêu hủy Túy Phong Lâu.”
Mọi người ai nấy đều hít sâu một hơi. Ngữ khí của Tiểu Quận Chúa thật kinh người, chết người không đền mạng. Chỉ một câu nói hời hợt thì đã định sẵn kết cục của Túy Phong Lâu. thật đúng là cha nào con nấy, Cửu vương gia ra tay không chừa một tia tình cảm và thể diện, nên ngay cả dạy dỗ con gái cũng vô tình như vậy.
Rất đồng ý với Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm nói: “Chu Phi, chuẩn bị đuốc. Trừ những nữ nhân bị bức bách, những người còn lại nhốt tại Túy Phong Lâu, cùng nhau… ‘tuẫn diệt’.”
Ý của “tuẫn diệt” y như từ biến mất vậy. Những khách làng chơi và kỹ nữ thanh lâu mới vừa rồi còn chấn động bởi khí thế của Cửu vương gia, giờ nghe vậy thì toàn bộ đều khóc lóc cầu xin tha mạng.
Ngay lập tức, sàn nhà Túy Phong Lâu quỳ đầy người. Tiếng khóc lóc, tiếng cầu xin vang động như muốn làm Túy Phong Lâu sụp đổ vì chấn động.
Mạn Duẫn ngây người mất một lúc, mắt nhìn hắn không chớp… Ý của Phụ vương là không chỉ đốt sạch riêng Túy Phong Lâu không thôi, mà còn thiêu chết toàn bộ những người bên trong?
Trong đám người này có vài mệnh quan triều đình. Bọn họ vốn định chờ cho Cửu vương gia xử lý xong mọi việc thì len lén rời đi, giờ nghe được lời này thì không thể nhịn được nữa, bèn bước ra đứng phía trước đám người, “Cửu vương gia, chúng ta đều có quan phẩm, có được rời đi không?”
Ngữ điệu của bọn họ vẫn còn tương đối khách khí, bởi cảm thấy Cửu vương gia nhất định sẽ nể mặt bọn họ. Mặc dù bọn họ không được tính là trọng thần, nhưng ít nhiều gì cũng có chút phân lượng trên triều đình.
Mạn Duẫn cùng Tịch Mân Sầm đồng thời nhìn về phía họ.
Tịch Mân Sầm mỉm một nụ cười lạnh, “Luật pháp Phong Yến quốc ghi thế nào, các vị còn nhớ rõ chứ?”
Ngữ khí lạnh lùng, như hất một chậu nước lạnh xuống đầu những người này.
Quan viên dạo thanh lâu vốn không có tội. Nhưng luật pháp Phong Yến quốc quy định, trong lúc Hoàng thất tế điện thì quan viên lớn nhỏ đều bị nghiêm cấm tìm hoan mua vui. Các quan viên lập tức đều rùng mình, nhưng vẫn không chịu thua, hô to: “Chúng ta phải khác với đám dân đen này chứ. Cho dù muốn trừng phạt thì cũng phải là do Hoàng Thượng định đoạt, ngươi chỉ là một Vương Gia, dựa vào cái gì mà có quyền quyết định sống chết của chúng ta!”
Ai cũng biết Tịch Khánh Lân là một ông Vua nhân từ, từ xưa đến giờ làm việc đều có chừa lại ba phần đường sống. Dạo thanh lâu chẳng qua cũng chỉ là tội nhỏ, nếu họ chịu nhận tội thì Hoàng Thượng nhất định sẽ trừng trị một chút để răn đe, chứ nhất định sẽ không muốn mạng sống.
“Dựa vào cái gì ư? Giờ bổn Vương sẽ nói cho các ngươi biết bổn Vương dựa vào cái gì!” Tịch Mân Sầm hất chân một cái, đá một cái ghế lên.
Cái ghế lộn một vòng trên không trung, chân của Tịch Mân Sầm giống như tên thoát ra khỏi nỏ, đá xoẹt một cái về hướng chiếc ghế.
Chiếc ghế đột nhiên chuyển hướng, xông thẳng tới vị quan viên vừa la lối kia như có xung lực của cả ngàn cân. Tên quan viên kia trừ cái miệng lợi hại thì chẳng làm được cái gì, nhìn thấy chiếc ghế bắn về phía mình thì sợ đến nỗi hai chân như nhũn ra, đứng bất động không nhúc nhích. Chiếc ghế đánh thẳng vào người hắn, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, ngã ngửa xuống đất.
một cước này của Phụ vương vừa nhanh, vừa chuẩn.
Mạn Duẫn giật mình há hốc miệng…
Cơn tức của Phụ vương tối nay thật lớn…
Mấy vị quan viên còn lại hoảng sợ lùi ra phía sau mấy bước, “Cửu Vương gia, ngươi giết Chu Đô úy.”
“không chỉ riêng hắn, mà các ngươi cũng phải chết.” Tịch Mân Sầm cầm tay Mạn Duẫn, không để ý đến tiếng khóc lóc la hét của đám người trong Túy Phong Lâu, đi thẳng ra ngoài.
Vung tay lên, Tịch Mân Sầm ra lệnh một tiếng: “Đốt lửa.”
Xung quanh Túy Phong Lâu đã bị hắt đầy dầu, sắp đầy củi khô. Chu Phi cầm cây đuốc lên, châm lửa, ánh lửa đỏ hắt lên nửa bên mặt hắn đỏ hồng. Thoáng liếc mắt nhìn vào đám người bị ngăn lại trong Túy Phong Lâu, rồi đứng từ xa vung tay ném cây đuốc ra. Cây đuốc vẽ một đường vòng cung trên không trung, rơi xuống đống củi khô. Thế lửa hừng hực nhanh chóng lan tràn thiêu đốt xung quanh.
Lửa mạnh lem lém chạy khắp Túy Phong Lâu, hừng hực thiêu đốt mọi thứ trên đường đi. Đám người bên trong đem hết hơi sức kêu la thảm thiết, như ác quỷ muốn lao ra khỏi sự trói buộc. Ngọn lửa rừng rực chiếu sáng trưng cả phố Tây.
Mạn Duẫn và Tịch Mân Sầm đứng trước Túy Phong Lâu, trong mắt là hình ảnh ngược của ngọn lửa đang nhắm nuốt Túy Phong Lâu.
Muội khói than dày đặc bốc lên không trung, làm đen cả một góc trời. Xà nhà cháy bừng bừng, không chịu nổi sự dày vò của lửa nóng, rầm rập sụp xuống.
Mạn Duẫn vô tri vô giác nhìn Túy Phong Lâu biến mất trong biển lửa, trong lòng mơ hồ hiện lên nghi vấn… Chuyện này là vì lửa giận trong lòng Phụ Vương sao?
Ánh lửa bốc ngất trời, như phát điên phát cuồng thiêu đốt tất cả.
Vì phòng ngừa hỏa hoạn lan tràn, thủ vệ Vương phủ cùng dân chúng xách từng thùng nước tát đẫm vào những nhà bên cạnh Túy Phong Lâu.
Tịch Mân Sầm sai Chu Phi và Chu Dương ở lại phố Tây cho đến khi đại hỏa thiêu đốt sạch mọi thứ và lụi tắt. Còn chính mình thì cầm tay Mạn Duẫn, dần dần biến mất trong đám người vây dày đặc chung quanh.