Đương Niên Ly Tao

Chương 52


Đọc truyện Đương Niên Ly Tao – Chương 52

BI HỒI PHONG

________________________________________

Chiến sự Bắc Cảnh dần dần ngã ngũ, Bắc Lăng quân tổn thất nặng nề, Đại vương Tư Đồ Khắc bị mũi tên Hàn Huyền Thiết chính mình chế tạo bắn chết, Bắc Lăng Vương Mông Tô Đáp vì quá phẫn nộ, đột phát bệnh hiểm nghèo, giữa quân trướng nôn ra máu rồi ngã xuống.

Hiện giờ có thể điều hành Bắc Lăng quân, chỉ còn lại tiểu Vương tử La Ma mới từ Bắc Đô chạy đến.

La Ma thần tốc lao tới trong đêm, khuôn mặt tuấn mỹ trẻ trung tràn đầy gió tuyết và u sầu, thăm hỏi Phụ vương bệnh nặng xong, gã đỏ hoe mắt dặn dò đại phu chăm sóc trị liệu, sau đó mới trở về trướng nghỉ ngơi.

Vào doanh trướng, La Ma cho vệ binh trái phải lui ra, nghiêng người dựa vào tràng kỉ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười yếu ớt. Nụ cười này của gã, còn mang theo cả mùi vị tà khí và âm mưu.

Diện mạo La Ma được thừa hưởng từ mẫu thân có huyết thống Hồ Tộc, khiến cho gã nhìn qua thì tinh tế mềm mỏng hơn dũng sĩ Bắc Lăng bình thường, nhưng điều này không có nghĩa là gã yếu ớt hơn bọn họ.

Khác hẳn với tác phong dũng mãnh thô bạo của Phụ vương và đại ca, gã thích đi từng bước một, bố trí kỹ vỏ bọc bên ngoài, chờ đợi mẻ thu hoạch lớn nhất ở cuối cùng.

“A Môn Tác, ngươi nói thử, nếu ta giao dịch với tướng soái Đại Thừa kia thì có lợi hay không?” Trong tay gã đang mân mê một chiếc bình nhỏ màu thiên thanh (trời xanh), hỏi thị tòng đứng đối diện mặt bàn Hàn Huyền Thiết cứng rắn.

A Môn Tác trầm ngâm không nhìn gã, tựa như không nghe được câu hỏi, chỉ dùng khuôn mặt nghiêng trả lời gã, mà nửa bên mặt này có một vết sẹo vừa sâu vừa lớn, kéo dài tới tận sau gáy, nhìn thấy ghê người.

“Làm sao? Không để ý đến ta?” Đuôi mày La Ma nhếch lên, “Ta biết ngươi không đồng ý ta làm như vậy, bán đứng huynh trưởng, độc hại Phụ vương, chuyện đó trong mắt ngươi chính là thông đồng với địch nhỉ?”

“…” A Môn Tác vẫn không nói lời nào, nhưng đôi bàn tay nắm chặt đã biểu lộ tâm tư của hắn.

“Ngươi không nghĩ qua sao? Trận này đánh tiếp còn ý nghĩa gì?” La Ma nói, “Chúng ta cứ một đường đi tới, chẳng lẽ ngươi không thấy giống như khai sơn thủ thiết (phá núi đào sắt) lão nhân đấu với một tiểu hài tử sao? Bắc Lăng dốc hết thực lực cũng không thể đánh vào biên quan Đại Thừa, lúc này còn kêu gào mấy chuyện chiếm lấy Trung Nguyên vớ vẩn, không phải chỉ là tăng thêm gánh nặng cho dân sao?!”

Nhớ tới đủ loại thê lương đã từng chứng kiến, A Môn Tác hơi lộ vẻ xúc động, hắn xoay người nhìn gã, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm.

“Đương nhiên, ta cũng không phải người lương thiện, ta làm những chuyện đó là để mở đường cho mình.” Kiên nhẫn của La Ma cũng sắp cạn, gã đứng dậy, dựa vào hắn, lật khuôn mặt hắn lại rồi nói, “Ngươi trưng cái bản mặt sưng thối cho ta xem là có ý gì? Muốn mắng ta? Muốn thay đại ca ta minh oan? Tại sao lúc hắn cầm đoản kiếm Hàn Huyền Thiết muốn giết ta, ngươi lại không có hảo tâm như vậy?”

Đôi con ngươi A Môn Tác khẽ run, không tự chủ được phải nhìn thẳng vào hai tròng mắt tối tăm của gã.

Ngón tay khẽ vuốt qua vết sẹo, giọng điệu của La Ma cũng chậm lại, gã thì thào bên tai A Môn Tác, “Ngươi chắn một đao kia cho ta, nhưng lại không cho phép ta báo thù cho ngươi sao…”

Làn da bên rìa vết sẹo của A Môn Tác bắt đầu rướm máu, lý trí bảo hắn nên đẩy người này ra, nhưng cánh tay vươn lên lại muốn kéo lấy gã. Hắn không biết làm sao, chỉ có thể cứng ngắc đứng đó.

La Ma liếc nhìn cánh tay hắn, cười buông hắn ra, “Thứ thuốc Chu Đường đưa tới rất hiệu nghiệm, Bi Hồi Phong… Bi hồi phong chi diêu huệ hề, tâm oan kết nhi nội thương (*). Phụ vương uống nó, các loại bệnh trạng đều tựa như bởi vì tâm tình phẫn nộ, giữ lại cho hắn một hơi thở, cũng là để ta không cần mệt mỏi ứng phó lũ ngu thần. Bất quá, ta thật sự khá là sốt ruột…”

[(*): Trích từ bài thơ Bi Hồi Phong của Khuất Nguyên.

Nguyên văn:


悲回风之摇蕙兮

心冤结而内伤

(Bi hồi phong chi diêu huệ hề

Tâm oan kết nhi nội thương.)

Tạm hiểu:

Gió buồn về đung đưa nhành huệ

Lòng ta tích tụ nỗi sầu thương.]

A Môn Tác thu lại vẻ mềm lòng, “Điện hạ, không thể hấp tấp.”

“Vốn là không gấp, nhưng trải qua giao chiến với Chu Đường, ta biết y không phải là kẻ dễ trêu chọc. Y muốn lợi dụng ta để làm suy yếu thực lực của Bắc Lăng, sau đó sẽ bức ta vào hoàn cảnh không thể phản kháng, để Bắc Lăng hoàn toàn mất đi tính uy hiếp. Nếu vậy, ta cũng thật sự thành Vương tử bán nước.”

“Điện hạ nghĩ nên làm thế nào?”

“Ta nghĩ gậy ông phải đập lưng ông. Không phải y là Vương gia sao? Y ly gián Bắc Lăng vương tộc ta, ta cũng không thể để hoàng thất Đại Thừa sống an ổn.” La Ma nói, “A Môn Tác, ngươi thay ta nghe ngóng quân doanh Đại Thừa đi.”

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”

Gần rời khỏi, La Ma gọi hắn lại, “Chậm đã!”

A Môn Tác quay đầu lắng nghe.

La Ma ngừng một chút mới nói, “Ngươi… phải coi chừng. Cao thủ bên cạnh y không ít, chính ngươi phải biết chừng mực, đừng vứt bỏ tính mạng mình, nhất định phải trở về.”

Ánh mắt A Môn Tác dịu đi, ngẩng đầu nhìn gã thật sâu, “Được, ta hiểu rồi.”

La Ma có chút không được tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác, “Tốt lắm, đi nhanh về nhanh.”

________________________________________

“Tướng quân, thỉnh Tướng quân suy nghĩ làm sao đối phó lời mời của Ninh Vương trước đã.” Phương Tấn nhắc nhở.

Chu Đường đặt thiếp cưới của tiểu Hoàng đế sang một bên, cho gọi tín sử* mang thiếp cưới, cũng đồng thời âm thầm đưa mật thư của Ninh Vương tới. (*Người truyền tin/đưa thư)

Tín sử bước vào, cung kính cúi đầu, “Vương gia cân nhắc đã lâu như vậy, không biết kết quả thế nào?”


Phương Tấn đứng một bên mắt trợn trắng. Ừ, y cân nhắc đêm động phòng hoa chúc đó.

Chu Đường gõ gõ mặt bàn, “Chủ tử ngươi muốn mượn sức ta? Hắn muốn mượn binh của ta, giúp hắn đoạt lại ‘thứ nên thuộc về hắn’ nào đó?”

“Vương gia là người thông minh, tất nhiên đã hiểu được tường tận…”

“Bổn vương thông minh hay không chưa tới lượt ngươi nói.” Chu Đường ngắt lời gã, “Chủ tử ngươi không nhìn thấy sao? Hiện nay Bắc khấu xâm lược, bổn vương giờ đang ở rất xa, mấy điều hắn hứa hẹn, chẳng biết sau khi hồi kinh còn thực hiện được hay không.”

“Vương gia, chủ soái Bắc khấu sinh bệnh, nhìn là biết gặp phải đủ loại khó khăn, trận này hơn phân nửa đã ngã ngũ rồi. Chủ tử phái ta đến đây, chính là muốn gạt bỏ hết tất cả băn khoăn của ngài, nếu có gì còn khiến cho Vương gia bận tâm nghi vấn, hoặc là Vương gia còn có yêu cầu gì khác, xin Vương gia cứ nói thẳng, thuộc hạ nhất định sẽ bẩm báo hết lại với chủ tử.”

Chu Đường hừ lạnh một tiếng, “Ta muốn cái gì là hắn cho được luôn cái ấy? Hắn cũng quá ba hoa khoác lác rồi. Mượn binh là việc trọng đại, chờ chiến sự Bắc Cảnh kết thúc rồi nói sau, giờ ngươi cứ về nghỉ ngơi đi.”

Tín sử không cam lòng lui xuống, trong mắt còn lộ rõ vẻ khó chịu, cảm thấy Việt Vương này rất không biết điều.

Phương Tấn nói với Chu Đường, “Xem ra Ninh Vương đã thiếu kiên nhẫn, ngài dự định sao?”

Chu Đường khinh thường nói, “Hợp tác với hắn? Ừ, hắn nghĩ mình tự hạ thấp địa vị đến thương lượng với ta, ngay cả tín sử cũng chẳng xem ta ra gì, ta nào dám trèo cao. Các tướng sĩ của ta dùng hết mồ hôi và xương máu để giết địch, trong mắt bọn chúng bất quá cũng chỉ là một đám mãng phu, muốn mượn liền mượn, vẫy là đến, xua là đi. Thành ý kiểu đó, thứ cho ta bất tài.”

“Có lẽ Vương gia còn có ý tưởng khác đi.” Phương Tấn từ từ nói.

“Đương nhiên.” Chu Đường đúng lý hợp tình, “Tiểu phu tử còn ở bên Chu Hành, làm sao ta có thể để người của ta uy hiếp an nguy của hắn được? Nhiều nhất cũng chỉ giả vờ hợp mưu, sau khi tìm được cách đón tiểu phu tử ra thì trở mặt.”

“Xem ra Mộ Quyền ở trong triều quả thật vất vả, Ninh Vương chèn ép, đối chọi với hắn lâu như vậy, không biết làm sao vẫn chống đỡ được. Cũng may, nghe nói tiểu Hoàng đế đối đãi Mộ Quyền không tệ.”

Chu Đường lé mắt nhìn y, “Ngươi có ý tứ gì?”

Phương Tấn cười khổ, “Không có ý gì, chỉ là nếu sau này hắn thực sự giúp ngài phản bội tiểu Hoàng đế, không biết hắn sẽ giải quyết ra sao.”

“Lạc Bình là người của ta, ta sẽ không để…”

“Ai ở bên ngoài?!”

Phương Tấn quát một tiếng, thình lình đuổi theo ra ngoài trướng.

Chỉ thấy một bóng người thoăn thoắt hoà lẫn vào màn đêm, y kinh hãi —- Kẻ nọ là ai? Nghe trộm bên ngoài đã bao lâu? Đó là loại khinh công cao siêu thế nào, có thể tránh thoát hơn mười đội tuần binh, còn có thể nghe lén ngay dưới mắt của y?!

Chu Đường cũng lạnh buốt trong lòng, tức khắc phái người tra xét toàn quân doanh xem còn có đồng đảng hay không.

Phương Tấn đuổi theo vài dặm, kẻ nọ hiển nhiên không muốn va chạm chính diện với y, chỉ một mực chạy trốn.


Cứ thế này không phải biện pháp, Phương Tấn lấy trong trong tay áo ra vài hàn mang*, trước tiên phải kìm bước chân kẻ nọ. (*phi tiêu mũi nhọn như cỏ lau)

Nhưng giữa từng mũi tiêu lao đến, kẻ nọ chỉ ngừng trong giây lát, tốc độ chẳng những không giảm mà còn tăng nhanh, có điều hắn ta cũng không dám vòng vèo tại Kim Qua nguyên nữa, thẳng hướng Bắc Lăng Cựu Thành mà chạy.

Phương Tấn đuổi tới ba dặm dưới chân thành thì không dám liều lĩnh, e rằng có mai phục, chỉ đành lui trở về.

Quay lại trướng nói qua tình hình cho Chu Đường, Chu Đường nhíu mày, “La Ma, nhất định là La Ma. Gã La Ma đó quả nhiên là con rắn độc, tùy thời tùy chỗ sẽ cắn ngược lại một nhát, không thể không phòng!”

Quả thật y muốn lợi dụng La Ma, tiếp tục bức lui Bắc Lăng, thẳng đến khi bọn chúng hoàn toàn thần phục mới thôi. Hiện giờ xem tình thế này, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

________________________________________

Động mạch trên cánh tay A Môn Tác bị phi tiêu sắt đâm trúng, hơn nữa do cố sức chạy trốn, giờ đã mất không ít máu. Thời điểm nhìn thấy La Ma, vẻ tái nhợt của hắn khiến khuôn mặt La Ma lập tức lạnh xuống.

“Ta đã nói với ngươi ra sao? Bị thương như thế, ngươi coi lời của ta là gió thoảng bên tai đấy à?!”

“Thuộc hạ biết sai.”

“Ai bảo ngươi quỳ! Ngồi xuống cho ta! Người đâu…” La Ma vốn định gọi đại phu tới, nhưng để tránh Phụ vương lại sinh lòng nghi ngờ, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.

Gã tự mình lấy hòm thuốc, xé mở y phục của A Môn Tác ra xem xét.

Trên cơ thịt căng chặt có một lỗ máu sâu tới tận xương, làn da xung quanh giờ đã trắng bệch.

La Ma cẩn thận rửa sạch miệng vết thương rồi bó thuốc, nhẹ nhàng thở ra, “May mà không có độc…”

A Môn Tác nhìn ánh mắt lo lắng của gã, trong lòng mềm mại một hồi, nhịp tim dồn dập sau cuộc tháo chạy cũng khôi phục lại thành rung động nhè nhẹ, loại rung động chỉ xuất hiện khi đối diện với người này.

Hắn vô thức cầm lấy cổ tay La Ma đang giúp hắn băng bó.

Động tác của La Ma thoáng ngừng lại.

A Môn Tác ý thức được mình vượt quá phép tắc, nhanh chóng rút tay về.

La Ma không nói gì, vẻ mặt vẫn thiếu hoà nhã như trước, “Nói đi, tin tức gì mà khiến ngươi trở về nhếch nhác thế này?”

A Môn Tác nói, “Bọn họ nhắc tới một người, vì người này, Tướng quân Đại Thừa không tiếc cùng ca ca y đoạn tuyệt.”

Đôi mắt La Ma sáng ngời, “Hả? Là ai? Ngươi nói rõ hơn xem?”

________________________________________

Một tháng sau, La Ma đưa ra đàm phán hoà bình với Chu Đường.

Chu Đường cự tuyệt.

Đang lúc y muốn xâm nhập Bắc Lăng, tiếp tục thừa thắng xông lên, đột nhiên lại nhận được mật thư đến từ Ninh Vương.


Tiểu Thất Tử, vi huynh thật sự không ngờ, đệ cư nhiên lại từng có quan hệ cá nhân với yên thị mị hành Lạc Bình.

Không biết hắn đã cho đệ cái gì ngon ngọt, khiến đệ và Hoàng Thượng giống hệt như nhau, hắn nói gì, hai người nghe nấy?

Vi huynh khuyên bảo tốt cho đệ thì đệ không chịu nghe, Tiểu Thất, đệ đã vì hắn mà cự tuyệt đề nghị của ta, ta đây đành phải làm cho hắn biến mất.

Chỉ mong đệ đừng tiếp tục u mê thiếu giác ngộ. Tự giải quyết cho tốt.

Chu Đường đọc xong phong thư này, nhất thời mặt cắt không còn chút máu, lập tức lên ngựa muốn quay về Mạt Thành.

Phương Tấn ngăn cản y, “Chuyện La Ma bên này còn chưa xong, giờ ngài rời quân, muốn cho Ninh Vương một cái cớ để lấy lại binh quyền sao?”

Chu Đường ngẩn người, “La Ma, La Ma…” Hỗn loạn trong mắt dần lắng xuống, y cẩn thận suy nghĩ, cắn răng nói, “Là La Ma cấp tin tức cho hắn.”

La Ma bán nhược điểm của y cho Ninh Vương, lấy đó để kiềm chế dã tâm của y với Bắc Lăng. Cho nên Bắc Lăng mới có thể đưa ra hoà đàm vào lúc ấy, y đã đoán được rồi.

“Hừ, chiêu này vây Nguỵ cứu Triệu (*) thật tốt.” Chu Đường híp mắt, “Nếu đã như thế, ta đây cũng chỉ còn biết chiều theo. Chờ tới khi ta chấp chưởng thiên hạ, ta sẽ chậm rãi tính toán món nợ này.”

[(*) Vây Nguỵ cứu Triệu (năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánhNguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu ‘vây Nguỵ cứu Triệu’ để làm phương pháp tác chiến.]

________________________________________

Ý đồ muốn làm cho Lạc Bình biến mất của Ninh Vương không phải ngày một ngày hai, hiện tại chỉ là càng thêm bức thiết mà thôi.

Mà Lạc Bình vẫn chưa ý thức được nguy hiểm sắp ập đến với mình, bởi vì trong trí nhớ của hắn, chưa từng có điều gì chuyên chú nhắm vào hắn cả.

Đêm đông, gió tuyết gào thét ngoài cửa sổ, càn quét qua khe hở, phát ra từng tiếng vang u u, tựa như có người bi thương đang kêu khóc.

Lạc Bình nhẹ giọng ngâm, “Bi hồi phong chi diêu huệ hề, tâm oan kết nhi nội thương…”

Chiến sự Bắc Lăng đã sắp kết thúc, Mông Tô Đáp vừa chết, thứ tử La Ma tiếp quản Bắc Lăng quân, mà giữa La Ma và Chu Đường, có một hiệp ước đồng minh gọi là “Bi Hồi Phong”.

Thế lực Ninh Vương bắt đầu rục rịch, Chu Đường thì sắp trở về.

—- Chỉ tiếc rằng, không phải chiến thắng trở về.

“Lạc đại nhân, Hoàng Thượng triệu ngài vào cung, thỉnh tới Chân Ương Điện diện thánh.”

“…” Lạc Bình thở dài, sửa sang lại y sam.

Canh ba, Chân Ương Điện.

Còn ai có thể biết cách giày vò người hơn tiểu Hoàng đế đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.