Đọc truyện Đương Niên Ly Tao – Chương 37
HƯỚNG THIÊN THỆ (THỀ VỚI TRỜI)
________________________________________
Chu Đường không thể rời mắt, y chỉ cảm thấy khuôn mặt Lạc Bình bình an ngủ thật quá sức mê hoặc.
Chóp mũi và chóp mũi càng lúc càng gần, y nín thở, đặt xuống một nụ hôn rất khẽ trên môi hắn.
Bởi vì quá hồi hộp, thân thể y cứng ngắc, vết thương lại bắt đầu đau, tựa như đang muốn cảnh cáo y một điều gì đó.
Hắn có tỉnh lại không? Nếu hắn phát hiện thì biết làm sao bây giờ?
Một nụ hôn nhẹ giữa bao nhiêu run sợ, Chu Đường không cam tâm.
Trái tim cứ nện thình thình, lại không có cách nào thông qua nụ hôn này để nhắn gửi tâm tình tới tiểu phu tử.
Y sợ hãi, không ai dạy y thích một người thì nên làm sao. Y đã đọc hết các tác phẩm của Hứa công tử rồi, hiểu hết tất cả phong hoa tuyết nguyệt rồi, nhưng y vẫn không biết tới lượt mình thì nên xử trí như thế nào.
Y cũng đọc sách thánh hiền mà lớn lên. Y biết một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, biết đạo lý tôn sư trọng đạo, cũng biết chuyện mình đang làm trong mắt người đời có bao nhiêu đại nghịch. Nhưng y không muốn thay đổi bản thân — Y thích tiểu phu tử thì có gì sai? Không người nào khác đáng để y ái mộ, đời này kiếp này, y chỉ muốn ở bên một mình tiểu phu tử thôi…
Càng ham muốn thì tâm trí càng hồ đồ, càng ham muốn lại càng khao khát, Chu Đường nhịn không nổi nữa, y nhích người lên, một bàn tay đỡ lấy sau đầu Lạc Bình, đầu ngón tay tiếp xúc với làn da mềm mịn, khe khẽ ma sát, mang theo hưng phấn lẫn với nỗi sợ hãi không nói nên lời.
Chỉ chạm khẽ lên khoé môi đã không còn đủ nữa, y muốn nhiều xúc cảm hơn. Chu Đường bắt đầu liếm nhẹ, cảm nhận đôi môi khô ráp của tiểu phu tử, y vô thức mút lấy, muốn cho chúng trở nên đầy đặn căng tràn.
“Ư…” Bị giác quan đánh thức, Lạc Bình không thể tiếp tục ngủ say, hắn khe khẽ rên rỉ một tiếng.
Chu Đường khựng lại, ngẩng đầu nhìn thấy hai bờ mi của Lạc Bình đã hé ra.
Y nhìn được hỗn độn cảm xúc trong đôi mắt hắn, những cảm xúc y chưa từng nhìn thấy bao giờ, tựa như đấu tranh hoà lẫn với kiềm nén, còn có sự yếu ớt, mơ hồ đã tiết lộ rất nhiều tâm tình của hắn.
Đó là tiểu phu tử mà y chưa từng gặp qua, nhưng hắn chỉ xuất hiện trong nháy mắt.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, Chu Đường còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần, đã bị Lạc Bình đẩy ra thật mạnh.
“Tiểu Đường! Ngươi làm gì đó?!” Lạc Bình quở mắng, “Ngươi sốt đến hồ đồ rồi sao?!”
Trên môi còn lưu lại xúc cảm ướt át mà ấm nóng, chính bản thân Lạc Bình cũng bối rối vô cùng, chỉ có thể dùng tức giận để che dấu đi thất thố.
Chu Đường không nói lời nào, y mạnh mẽ vùng tới, đưa tay vuốt ve vành tai hồng hồng của Lạc Bình, sau đó cúi đầu tiếp tục hôn.
Lạc Bình bị khí thế của y doạ sợ, bất chấp Chu Đường đang bị thương, hắn bấu lấy cánh tay y đang ghì siết sau cổ mình, mạnh mẽ hất y ra. Chợt nghe ‘rầm’ một tiếng, Chu Đường bị đẩy ngã nhào xuống, nằm úp sấp trên giường.
Vết thương đau tới chết, lại thêm thái độ tuyệt tình dứt khoát của tiểu phu tử, Chu Đường bỗng chốc cảm thấy oan ức vô cùng, tính tình ngang bướng cũng bắt đầu phát tác.
Y nhếch miệng, vẫn không nói một lời, trừng trừng nhìn Lạc Bình, trừng đến đỏ hoe đôi mắt.
Lạc Bình thấy y bị đau, lòng tràn đầy chua xót, miễn cưỡng đè nén tâm tình, “Không phải đã bảo là đi ngủ rồi sao, tự nhiên lại làm gì thế? Gặp ác mộng à? Hay là khó chịu ở chỗ nào?”
Chu Đường vừa nghe thấy hắn hạ giọng, được một tấc lại muốn lấn một thước, lập tức mãnh liệt nhào đến đẩy Lạc Bình xuống. Lạc Bình không ngờ chuyện lại diễn biến như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, sau gáy đập mạnh vào thành giường.
Chu Đường ập tới, dùng sức mút cắn môi và cổ hắn, hai bàn tay cũng tự động kéo xé vạt áo hắn, da thịt lộ ra đến đâu, y cúi đầu hôn đến đó.
Càng hôn càng nóng nảy, đôi mắt y bị che phủ bởi một tầng hơi nước, nhưng lời ra khỏi miệng lại cố tỏ vẻ ngoan độc, “Tại sao tiểu phu tử muốn trốn? Tại sao không chịu gần gũi với ta? Không cho trốn nữa! Nếu ngươi dám trốn nữa, ta sẽ trị tội ngươi!”
Lạc Bình thôi chống cự, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn y, “Vương gia muốn trị ta tội gì?”
Chu Đường nâng mặt hắn lên, không thèm suy nghĩ đã nói, “Trị ngươi tội không nghe lời! Ta sẽ nhốt ngươi vào đại lao, đến chừng nào ngươi biết sai rồi thì mới thả ngươi ra!”
… Lời này quen thuộc quá.
Lạc Bình thản nhiên nở nụ cười, “Ngài muốn nhốt thì nhốt đi.”
Chẳng biết tại sao, nụ cười này của hắn khiến cho ***g ngực Chu Đường co thắt đau đớn, rõ ràng nơi đó chẳng hề bị thương.
Y cuống quít giải thích, “Ta nói giỡn tiểu phu tử thôi, ta làm sao đành lòng nhốt ngươi lại được. Ta chỉ giận một nỗi, chúng ta ở chung đã lâu như vậy, ngươi vẫn cố tình không chịu gần gũi với ta… Thậm chí ngươi còn thân thiết với Phương Tấn hơn cả ta nữa!”
Lạc Bình hỏi lại, “Thân thiết? Vương gia muốn thân thiết thế nào? Thân thiết da thịt như vậy, Vương gia không thấy chẳng ra thể thống gì sao?”
“Ta thích tiểu phu tử, ta chỉ muốn hôn ngươi chút thôi, tại sao không cho ta hôn?” Chu Đường có lý chẳng sợ.
“…” Lạc Bình suy sụp.
Hắn phát hiện đứa bé này đã bị hắn nuông chiều thành hư rồi, so với năm đó chỉ hơn chứ không hề kém, “Vương gia, có vài thứ, không phải ngươi cứ muốn là ta có thể cho nguơi.”
“Sao mà không cho được?” Chu Đường ai oán nhìn hắn, hình như lại bắt đầu lên cơn sốt, khuôn mặt y đỏ dần lên, “Sao không cho ta được? Ngươi không muốn cho thì có! Tiểu phu tử… ta khó chịu quá, đừng đẩy ta ra nữa được không, bệnh của ta sẽ nặng hơn đó…”
“… Vương gia, ngươi còn quá nhỏ, ngươi vẫn chưa hiểu được.” Lạc Bình rốt cuộc không thể nhìn y khổ sở thêm nữa, để y dựa vào trên người mình, nhưng vẫn lảng tránh thỉnh cầu của y.
“Ngươi là tiểu phu tử là của ta, ta không hiểu thì ngươi dạy cho ta đi…” Tác dụng của thuốc kết hợp với lần thứ hai phát sốt, Chu Đường bắt đầu mơ màng, chậm chạp chớp mắt, cơn buồn ngủ kéo đến.
Lạc Bình khẽ thở dài, cẩn thận dìu y nằm xuống, đắp chăn lại cho y, sau đó nhẹ nhàng vỗ về, cũng không nói gì thêm nữa.
Chu Đường không chờ được hắn trả lời đã chìm vào giấc ngủ say.
Lạc Bình vuốt lại những sợi tóc lộn xộn bên thái dương y, khe khẽ thì thầm, thực xin lỗi, ta không có tư cách dạy ngươi đâu.
________________________________________
Vất vả vài ngày, Chu Đường đã hạ sốt, vết thương cũng bắt đầu khép miệng.
Y còn đang băn khoăn chuyện ngày đó, nhưng Lạc Bình hiển nhiên không muốn nhắc lại, y cũng không tìm được cơ hội tiếp tục dây dưa, nên chỉ đành âm thầm giận dỗi.
Dỗi thì dỗi, y vẫn không dám quên chính sự.
Mấy ngày này, bởi vì nằm trên giường dưỡng thương, y không thể thu thập tin tức về Nam Sơn phỉ, trong lòng có chút lo lắng. Đêm đó hẳn là huyên náo rất lớn, bản thân bị khiêng trở về, không biết bên trong thành Thông Phương có phản ứng gì.
Tiểu phu tử hiểu rõ nhất sự tình từ đầu đến cuối thì lại không để ý tới y, khiến y sốt ruột đến khó chịu. Rốt cục, ngay tại hôm y được phép xuống giường đi lại, tiểu phu tử mới bày ra tư thế tìm y nói chuyện.
“Vương gia không cần lo lắng, so với Hồng Cân Trại, tổn thất của Nam Sơn phỉ xem như rất ít.”
Hắn vừa mở miệng, lòng Chu Đường đã chùng xuống. Xong rồi, tiểu phu tử vẫn gọi mình là Vương gia, chắc chắn vẫn còn chưa nguôi giận…
Bất quá lúc này hiển nhiên không thích hợp để phân bua, “Rất ít là bao nhiêu?”
“Tính cả hộ vệ bên cạnh ngươi lúc ấy, tử trận chín người, bị thương bốn mươi lăm người, đã trợ cấp cho gia đình bọn họ. Ngựa hao tổn mười hai con, binh khí, cung tên hao tổn trên một trăm, hiện tại cũng đã mua lại hết.”
“Ừm.” Nghe được số liệu tường tận, Chu Đường cuối cùng đã yên lòng, “Thế bên trong thành Thông Phương thì sao? Có bị ảnh hưởng gì không? Cái tên Diêu Bằng Phi ngươi bảo ta cứu thì thế nào? Dương Tri châu có làm càn gì không?”
“Vương gia, ta hôm nay chính là đến nói với ngươi việc này.” Lạc Bình nói, “Diêu Phó sử đã vào thành cùng một số dân chúng Dân Sơn, mang chuyện Vương gia anh dũng diệt phỉ đi truyền bá khắp nơi rồi. Diêu Phó sử vốn là tâm phúc của Dương Tri châu, giờ ngay cả hắn cũng lên tiếng thay cho Vương gia, có thể thấy Vương gia đã nhận được ủng hộ hơn nhiều.”
“Ừ, đều là nhờ công lao của tiểu phu tử!” Chu Đường nhanh nhảu nịnh nọt.
Lạc Bình thờ ơ, “Trước mắt, chịu ảnh hưởng lớn nhất trong thành chính là…”
“Là cái gì?”
“Mỗi ngày, trước cổng Vương phủ đều có rất nhiều quan viên đến thăm bệnh, còn có cả một đám bà mối và nha hoàn, khóc lóc muốn gặp Vương gia. Các bà mối cầm mỹ nhân đồ, nha hoàn thì ôm trong lòng bùa bình an do tiểu thư nhà mình cầu được trên miếu. Toàn bộ Vương phủ giờ đã chật như nêm cối, ngay cả Phương Tấn muốn lặng lẽ vào phủ cũng rất khó khăn.”
Chu Đường trợn mắt nhìn, “A?” Đây là kiểu gì? Y vội vàng tỏ thái độ, “Ta không hứng thú với bọn họ mà, tiểu phu tử phải tin ta.”
“Vương gia thiếu niên anh hùng, tự nhiên sẽ được các thiên kim tiểu thư và quan lại trẻ tuổi ưu ái, liên quan gì tới ta?” Lạc Bình nói rất bình tĩnh, bộ dạng như thể hoàn toàn chẳng dính líu tới mình, “Ta muốn nói là, bọn họ ngăn ở cổng như vậy, sẽ gây trở ngại tới lễ tế thiên ba ngày sau. Thỉnh Vương gia hạ chỉ thị, muốn gặp hay là muốn đuổi họ đi.”
“Đuổi đi đuổi đi! Bảo Trình quản gia đuổi hết đi… Từ từ, tế thiên là cái gì thế?”
“Là chuyện ta bố trí trước khi Vương gia trở về. Nếu đã muốn tuyên chiến với Hồng Cân Trại, ta nghĩ phải để cho tất cả người dân Việt Châu được biết đến sự quyết tâm và quả cảm của Vương gia. Bởi vậy nên vài ngày trước, ta đã dựng đài tại cổng thành Tây, bày biện trận thế cầu phúc, thắp lên ngọn đuốc Cửu Châu (chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc), chờ bảy ngày sau để Vương gia thực hiện nghi thức tế thiên.”
“Trước khi ta về… Ngươi đã thay ta bố trí hết rồi?”
“Đúng vậy, vô luận ngươi chết hay sống, ta đều phải mượn lần tế thiên này để ngươi lưu danh sử sách.”
________________________________________
Nghi thức Tế thiên.
Trước đó đã dọn đường, nhưng đám đông lúc nhúc cũng chỉ cho phép xa giá (xe ngựa của vua quan) Việt Vương tiến lên thong thả.
Vất vả lắm mới tới được cổng thành, trời đã gần trưa.
Quốc phong chi khúc (Tương tự như quốc ca) tấu vang, Việt Vương mặc y phục màu xanh thiên tuế, bước chân theo nhịp trống, chậm rãi đi lên bục. Tới khi đến đỉnh đài cao, y dừng lại trước ngọn đuốc Cửu Châu.
Mặt trời sáng chói lạ thường, chiếu rọi trên đài Phất Thương. Những người phía dưới nhìn lên đều loá cả mắt, Việt Vương tựa như Thần tiên hạ phàm. Có người không nhịn được cảm thán, “Việt Vương của chúng ta thật là thiên long chi tử nha.”
Âm thanh của Chu Đường trong trẻo, nhạc phụ vang rền, từng câu từng chữ đi vào lòng người —-
Cổ hữu Bá Lương, kim hữu Phất Thương.
Cao thai ngưỡng chỉ, ý kiên như thạch.
Tử khí Đông lai, thiên hữu Tây cương.
Cửu Châu mộc khế, Việt phỉ tất vong!
(Tạm hiểu:
Cổ có Bá Lương, nay có Phất Thương.
Đài cao chót vót, kiên cố như núi.
Khí hướng Đông, bảo vệ biên cương.
Khế ước Cửu Châu, Việt (Châu) phỉ tất vong!)
“Lấy chín ngọn đuốc thần mộc làm khế ước, bổn vương hướng thiên lập thệ (thề với trời cao), phỉ hoạn Việt Châu một ngày chưa diệt, bổn vương quyết không ngừng chân!”
Dứt lời, y uống cạn chén rượu, dùng lưỡi dao Hàn Huyền Thiết cắt qua đầu ngón tay, máu tươi nhỏ vào trong ngọn lửa, lửa cháy bốc lên cao.
Thần mộc Cửu Châu gặp máu cháy bùng lên, lúc này toàn bộ Tây Thị khẩu tràn ngập mùi gỗ Mộc Hương lẫn với máu tươi, bừng bừng phẫn nộ.
Dân chúng dưới đài bị một màn này cuốn hút, nhất nhất phụ hoạ theo, “Thiên hữu Tây cương, Việt phỉ tất vong!”
Lạc Bình cũng đang ngước lên nhìn y, mãi tới khi bị ánh sáng chiếu vào mắt làm đau đớn, hắn mới không thể tiếp tục chăm chú nhìn.
________________________________________
Sau nghi thức, trở lại Vương phủ, Chu Đường vẫn còn bừng bừng nhiệt huyết, không ngừng nói, “Tiểu phu tử có thấy không, bọn họ quỳ lạy ta, bọn họ tín nhiệm Việt Vương ta! Ta đã có thần dân của mình!”
Nhìn thấy y mang tư thái quân lâm thiên hạ, tâm trạng Lạc Bình cũng khó lòng hồi phục. Chu Đường hiện tại và Chu Đường trong trí nhớ của hắn giống nhau biết bao — Cũng ngạo nghễ, cũng tự phụ, cũng kiên cường bền bỉ như thế.
Tại sao lại nhanh tới vậy? Đứa bé này, tại sao phải trưởng thành nhanh đến vậy?
Lạc Bình cố nén xuống nỗi lòng, nhẹ nhàng băng lại vết cắt trên đầu ngón tay y, “Ta đã nói rồi, nhất định sẽ có một ngày Vương gia bước lên ngôi vị cao nhất Đại Thừa, nhất định sẽ có một ngày Vương gia nắm trong tay được giang sơn của chính mình…”
“Tiểu phu tử đừng gọi Vương gia nữa, gọi ta là Tiểu Đường được không?”
“… Sẽ có một ngày, tên của ngươi trở thành điều cấm kị đối với toàn dân thiên hạ.”
“Nhưng mà không phải với tiểu phu tử! Tên của ta sẽ không bao giờ là cấm kị với ngươi!”
“Không, ta hy vọng nó phải.” Lạc Bình nhìn y thật sâu, “Đó là nguyện vọng của ta, thưa Vương gia.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Chu Đường khổ sở vô cùng, y không rõ đó là thứ nguyện vọng đáng ghét gì. Không phải nguyện vọng luôn luôn rất tốt đẹp sao? Vì cái gì mà nguyện vọng của tiểu phu tử lại bi thương tới vậy?
“Tiểu phu tử!” Y vội vàng thét lên một tiếng rồi ôm chầm lấy Lạc Bình, ôm hắn thật chặt, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Thân thể Lạc Bình cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng.
Chu Đường ngắm nhìn vành tai hồng hồng của hắn, nhẹ nhàng đặt môi hôn.
Từ vành tai, đến khuôn mặt, đến chóp mũi, đến môi.
Trong khoảnh khắc tách ra ngắn ngủi, Lạc Bình khe khẽ thở dài. Muôn vàn bất đắc dĩ, lại đồng thời tựa như một loại tình ý xa xôi.
“Tiểu Đường…”
Có bao nhiêu vận mệnh đã bị cải biến?
Năm đó, giữa từng nụ hôn của bọn họ, hắn luôn luôn gọi y là “Bệ hạ”.
Lạc Bình buồn lo trăm mối, nhưng Chu Đường lại sung sướng mê ly, “Thật tốt quá, tiểu phu tử không giận ta!”