Đọc truyện Đương Niên Ly Tao – Chương 29
KHI DỮ MÊ (LỪA DỐI VÀ ĐAM MÊ)
________________________________________
Một năm này Việt Vương phủ cực kỳ bận rộn, rất nhiều người ra ra vào vào, cả cổng chính lẫn cổng phụ đều náo nhiệt suốt ngày đêm.
Quán trà trước con ngõ sinh ý tốt vô cùng, sau giờ Ngọ, vài hán tử (người đàn ông)trẻ tuổi tụ tập lại đó uống trà, nói chuyện phiếm, cùng đợi để làm thủ tục báo danh vào Vương phủ.
Một người trong đó nói, “Đại ca tui đã được tuyển rồi, tẩu tử (chị dâu) tui nói, Việt Vương phát cho mười lượng bạc ngay hôm ấy luôn! Không dây dưa dù chỉ một đồng, còn nói về sau mỗi tháng đều có tiền lương khoảng một hai lượng, được sắp xếp cả chỗ ăn ở nữa!”
Người còn lại có vẻ hơi lo lắng, “Ài, nghe ta nói à, nào có chuyện tốt như vậy chứ? Người ta khẳng định sẽ không trả thù lao suông, ai biết về sau bắt mình đi làm gì? Nghe bảo tất cả đều bị đưa đến cái nơi chẳng biết là đâu á, đừng để đến lúc đó mới thắc mắc tại sao mình phải bán mạng mình, hối hận cũng không kịp đâu.”
Đại Cao ngồi bên cạnh uống một hơi hết sạch tách trà lớn, tùy tiện nói, “Không sao đâu! Đường ca (anh họ) với tiểu cữu tử (em vợ) của tui có về một lần rùi, đúng là vừa gầy vừa đen, nhưng ngoài ra thì không bị gì.”
“Sao? Hắn có nói là đi làm cái gì không?”
“Không, hỏi hắn thì miệng hắn mím chặt, một chữ cũng không chịu phun ra, trở về chỉ cầm vài bộ quần áo là lại chạy đi, nhìn cái dáng tích cực của hắn, tui đoán không phải đi làm chuyện xấu.”
Có người ngồi bàn kế bên nghe bọn hắn tán gẫu vui vẻ, bèn cắn hạt dưa tới góp vui, “Ca môn nhi (các anh ơi), các ngươi nói xem, Việt Vương tuyển nhiều người như vậy, lấy cái gì mà nuôi nha? Cho dù có là Vương gia, bao ăn bao ở còn trả lương nữa, chắc là tốn kém không ít nhỉ, một mình gánh vác nổi không?”
“Cái này ngươi không biết đâu…” Đại Cao ra vẻ “Ta biết tin tức”, cố ý chần chừ để mọi người sốt ruột.
“Ngươi nói luôn đi.” Người bàn bên chia cho hắn một ít hạt dưa, thúc giục.
Đại Cao tanh tách cắn xong mấy hạt dưa rồi mới nói, “Chỉ dựa vào tiền của Vương phủ thì tất nhiên là thiếu rồi, nhưng mà Việt Châu ta thông thương với Tây Chiêu, liên kết với rất nhiều phú thương, mà phú thương thì phải cống nạp để vỗ béo mấy ông quan to, tiền của mấy ông quan to thì có thiếu bao giờ.”
“Xời, ngươi cứ khoác đi, ai mà chẳng biết mấy ông quan toàn vắt cổ chày ra nước, chưa tăng thuế bắt chúng ta nộp đã là may rồi, còn bảo bọn họ vung tiền? Trừ phi mặt trời mọc đằng Tây!”
“Nghe hết đi đã, có người có thể moi được tiền trong miệng bọn họ đấy.”
“Ai mà bản lĩnh lớn như vậy? Việt Vương?”
“Không phải, là người bên cạnh Việt Vương…” Đang nói, một chiếc nhuyễn kiệu rẽ vào trong ngõ, dừng lại trước cổng Vương phủ. Đại Cao khẽ giơ ngón tay chỉ, “Hôm nay đúng là khéo, đấy, là người kia đấy.”
Mọi người vội vàng nhóng cổ nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi bước ra khỏi kiệu, ăn vận y phục kiểu dáng Câu Lương rất bình thường, đoan chính mà không hoa lệ, mặt mũi thanh tú, thần thái ôn hòa.
Tựa hồ cảm giác được tầm mắt của bọn họ, người nọ quay đầu nhìn qua, đoán được bọn họ đang muốn tới báo danh hưởng ứng lệnh triệu tập trên chiêu dũng bảng, liền khẽ gật đầu chào, sau đó mới đi vào Vương phủ.
Những kẻ được người nọ quét mắt nhìn qua chỉ còn biết ngơ ngẩn. Ánh mắt của người nọ không thân thiết cũng không xa cách, tựa như một cơn gió mát lướt ngang, không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến người ta bắt buộc phải để ý.
“Đó là ai vậy ta?”
“Bọn họ đều gọi hắn là Lạc tiên sinh, cụ thể thân phận như thế nào thì tui cũng không rõ lắm, bất quá nghe nói hắn có lệnh bài Hành vương lệnh (lệnh bài thay mặt Vương gia/thay thế Vương lệnh).”
“Thật là hắn á?” Có kẻ hoài nghi, một người mỏng manh như thế mà ứng phó được với mấy lão quan thương cáo già sao?
“Chính là hắn đó…” Cũng có người chẳng biết tại sao lại tin ngay.
________________________________________
Lạc Bình đi vào hậu đường Vương phủ, uống chén trà Vân Hương đưa lên, nhẹ nhàng chỉnh lại nét mặt.
Ngoài viện râm ran tiếng ve kêu huyên náo, nhưng càng vào trong phủ lại càng quá mức im lặng.
Thị vệ thống lĩnh phía Đông đang bố trí sắp xếp số người báo danh và sơ tuyển buổi chiều, vốn đang la lối quát thét ầm ầm, nhưng vừa thấy Lạc Bình về, lập tức hạ giọng, sợ quấy nhiễu tới hắn.
Lạc Bình lắc đầu cười nhẹ, uống xong chén trà, hắn đi tới chỗ Trình quản gia.
Trình quản gia không phải là một trong những người theo Việt Vương từ Mạt thành tới, lão vốn phụ trách phòng thu chi của Tam Vị Lâu, tửu lâu lớn nhất Việt Châu. Có một hôm Việt Vương tới đó dùng bữa, lão đã lại gần tự tiến cử mình. Thông qua một đợt đánh giá, Việt Vương thấy lão rất có đầu óc, làm việc lanh lợi rõ ràng, rất thành công trong việc đào góc tường (ăn bớt) của Tam Vị Lâu, khiến cho lão bản Tam Vị Lâu buồn bực mãi không thôi.
Lạc Bình cũng rất vừa lòng với quản gia này, bất cứ chuyện gì trong phủ, chỉ cần hỏi lão, nhất định sẽ được giải đáp.
“Trình quản gia, Vương gia đi đâu vậy?”
“Thưa Lạc tiên sinh, Vương gia cùng Phương tiên sinh đi Nam Sơn doanh (doanh trại), tự mình giám sát sàng lọc và huấn luyện tân binh.”
“À, thế còn Đình Đình?”
“Đình Đình cũng đi theo, nói là đã học xong kiếm pháp Phương tiên sinh dạy lần trước, muốn tìm Vương gia tỷ thí.”
“Đúng vậy, nó học rất nhanh.” Lạc Bình cười nói.
Đình Đình rất có thiên phú võ học, tuy kiến thức cơ bản vẫn chưa vững chắc, nhưng thừa dịp Chu Đường luyện võ với Phương Tấn thì học lén, tiếp thu coi như cũng tượng mô tượng dạng (giống nhau). Về sau Phương Tấn thật sự không chịu nổi ánh mắt lén lút của nó, bèn chính thức nhận nó làm học trò, dù sao dạy một đứa cũng là dạy, mà dạy hai đứa cũng vẫn là dạy. Hai thiếu niên kèn cựa nhau, vừa học vừa luận bàn, ngược lại còn tiến bộ thần tốc.
Chẳng còn ai ở nhà, Lạc Bình ngồi pha trà xanh, cảm thấy có chút không thú vị, “Trình quản gia, phiền ngài giúp ta chuẩn bị ngựa, ta muốn đi Nam Sơn doanh nhìn xem.”
Vừa đứng dậy định đi, lại bị Trình quản gia chặn đường.
“Hm? Làm sao vậy?” Lạc Bình khó hiểu.
“Chính Ngọ (giữa trưa) thời tiết cực nóng, Lạc tiên sinh không đi thì tốt hơn.” Trình quản gia khuyên nhủ.
“Sắp đến giờ Mùi rồi, nắng không gắt nữa, không sao đâu. Vương gia vẫn hay khoe với ta Nam Sơn quân anh dũng lợi hại thế nào, mà đến giờ ta vẫn chưa nhìn được tận mắt, thật là đáng tiếc.”
Lạc Bình nói xong, vừa muốn đi ra ngoài, lại tiếp tục bị chặn đường.
Trình quản gia nói, “Lạc tiên sinh, nếu ngài đi bây giờ, chỉ sợ không kịp đình thẩm(phiên toà thẩm vấn) Vương Huyện lệnh.”
Lạc Bình kinh ngạc, “Hôm nay đã là mùng bốn tháng tám sao?”
“Tiên sinh bận rộn, chắc đã quên rồi, hôm nay đúng là mùng bốn, vào giờ Thân sẽ bắt đầu thẩm vấn Vương Huyện lệnh, đây là thời gian tiên sinh định ra mà.”
“Đúng là gấp đến hồ đồ,” Lạc Bình xoa nhẹ thái dương, vội vàng nói, “Trình quản gia, chuẩn bị kiệu đi, ta muốn lập tức đến nha môn tri phủ.”
“Dạ, kiệu đã chuẩn bị tốt cho ngài.” Đây là chỗ hơn người của Trình quản gia, bất kỳ việc gì cũng có thể nhớ ra trước mọi người, khi vội vàng, Lạc Bình trông cậy vào lão đã thành thói quen.
________________________________________
Lạc Bình đến nha môn tri phủ, vừa vào cửa đã hỏi, “Mã đại nhân, Vương Lập Cương đã nhận tội chưa? Khoản tiền kia cuối cùng là nhiều hay ít? Mà giấu ở nơi nào?”
Hắn không quan không chức, nhưng Mã Tri phủ nhìn thấy hắn, lập tức đứng dậy đón chào, cấp bậc lễ nghĩa rất chu đáo.
Vì sao?
Bởi vì bên hông hắn đeo lệnh bài Hành vương lệnh, hơn nữa một năm qua Mã Tri phủ cũng đã sớm nhận thức sâu sắc, Lạc Bình này thật sự không phải nhân vật đơn giản, quyền thế đặt trong tay hắn, có thể biến đổi thành rất nhiều dạng gây sức ép cho người.
Tỷ như Vương Huyện lệnh, bất quá chỉ vừa ngồi bên đường uống một bát đậu hủ hoa(tào phớ), trong nhà đã bị Lạc Bình tìm được tang chứng giao dịch bất hợp pháp, ngay tức khắc bị áp giải từ lề đường vào đại lao tri phủ.
“Ai nha Lạc tiên sinh, Vương Lập Cương thật sự gian ngoan xảo quyệt, dùng cách gì cũng không khai báo, chết sống không chịu nhận mình thu ngân lượng của Cổ Phú Quý, chứng cớ của chúng ta lại không đủ…”
“Cổ Phú Quý?”
“Gian thương kia cũng vô cùng gian trá, vừa bị phát giác đã lập tức chạy trốn tới Tây Chiêu, hiện tại người còn chưa tìm được.”
Lạc Bình gật đầu. Vụ án không tiến triển, nhưng hắn tựa hồ chẳng hề hoang mang, chỉ lơ đãng nói, “Hà bạng (loài trai ngọc ở sông) không chịu mở miệng, nếu chỉ nạy thì không được. Muốn lấy thịt bên trong, phương pháp đơn giản nhất chính là đập vỡ cái vỏ cứng của nó. Mã đại nhân, ngài nói xem có đúng không?”
Mã Tri phủ dù gì cũng đã lăn lộn nhiều năm trên quan trường, vừa nghe đã hiểu ngay — Nhận tội như thế nào không quan trọng, cho dù vu oan giá hoạ, cũng phải bắt hắn nhận tội cho bằng được!
“Đúng, tiên sinh nói đúng cực kỳ.”
“Sắp đình thẩm, Mã đại nhân cứ chuẩn bị tốt, Lạc mỗ xin cáo từ trước.”
“Tiên sinh đi thong thả.”
Trong lòng Mã Tri phủ có tính toán của riêng mình.
Bắt giữ Vương Tri huyện nhiều ngày như vậy, kỳ thật cái gì hắn cũng chưa làm, hắn đang chờ Lạc Bình xúi giục hắn dùng tư hình.
Vu oan giá hoạ, khiến cho một mệnh quan triều đình chết thảm trong ngục linh tinh, nếu tội danh này nện xuống, hắn sẽ cùng Tri châu liên thủ tấu trình một bản, mang hết thảy lỗi lầm đổ lên đầu Việt Vương, chặt đứt tài lộ của y, tước đoạt thế lực của y, một hòn đá ném hai con chim.
________________________________________
Tại nhà lao, Vương Huyện lệnh bị đánh kêu oang oang như heo trong lò mổ, “Các ngươi dám lạm dụng tư hình với mệnh quan triều đình! Các ngươi…Á! Ta sẽ không bỏ qua… A a a!!!”
“Nói! Ngươi nhận bao nhiêu hối lộ?”
“Van cầu các ngươi đừng đánh nữa… Ối ối xin các ngươi!”
Tức giận ban đầu dần chuyển thành van xin tha thứ, tấm thân già văn nhược ốm yếu cũng không kiên trì được bao lâu. Ngay tại lúc hắn chịu không nổi nữa, đang muốn khai tuốt tuồn tuột thì đột nhiên một người xông vào nhà giam.
Người tới hét lớn, “Dừng lại!” khiến cho tất cả ngây ngẩn.
Bởi vì người kia là kẻ đã tự tay ném phạm nhân vào lao, Lạc Bình.
Hắn nện Vương lệnh lệnh bài “Bẹp” một cái trước mặt mọi người, giận dữ nói, “Mã đại nhân, ngươi thật to gan! Vương gia muốn ngươi tra rõ án này, không phải muốn ngươi nghiêm hình bức cung!”
“A?… A?!” Mã Tri phủ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, “Không phải ngươi…”
“Vương Huyện lệnh thu được tiền mua bán phi pháp của gian thương. Con số quá lớn, không biết có thể rước lấy họa sát thân hay không, nên ta mới đưa người tới đây để điều tra và bảo hộ nghiêm mật, ai ngờ ngươi lại vu cho hắn tội nhận hối lộ, cư nhiên còn lạm dụng tư hình!”
“Đúng, đúng đúng đúng, ta chỉ thu giữ tiền làm ăn phi pháp của gian thương. Lạc tiên sinh, ngài phải phân xử cho ta đi! Dục gia chi tội (*), Mã đại nhân muốn đánh chết ta đó ó ó!”
(*) Trong câu: Dục gia chi tội; hà hoạn vô từ? — Đại ý: Muốn vu tội cho người khác, sợ gì thiếu lý do?
“…” Mã Tri phủ choáng váng.
________________________________________
Sau khi đình thẩm, Vương Huyện lệnh mang hết “Tiền phi pháp” giao nộp cho Việt Vương, cuối cùng được phục chức.
Mã Tri phủ cố hết sức mà chẳng được gì, tính toán ban đầu bị phá hỏng hết sạch, còn nhận thêm tội danh vu hãm mệnh quan triều đình, bị Tri châu tạm thời cách chức chờ xử phạt.
________________________________________
Lạc Bình mệt mỏi ngồi trong kiệu, tay cầm Vương lệnh lệnh bài, khóe miệng cong cong.
Loại quyền hành như vậy, hắn thật lòng rất thích.
Cho dù kiếp trước đã chịu đủ đau khổ, hắn vẫn không bỏ xuống được thứ này.
Cảm giác nắm giữ vận mệnh kẻ khác trong lòng bàn tay, một lần rồi lại một lần khiến hắn bị vây hãm trong nó. Có đôi khi hắn lo lắng, liệu về sau mình có thể dứt bỏ được lưu luyến quyền thế này hay không.
Hắn vốn là một người cực kỳ ích kỷ, nếu được chọn, hắn quyết sẽ không bỏ đi quyền thế, nhưng nỗi tuyệt vọng và kinh hoàng khi từ trên mây rơi xuống vực sâu, hắn không muốn mình phải trải qua lần nữa, vậy nên…
Lạc Bình thở dài, tới lúc phải đoạn tuyệt, chỉ đành nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích thôi.
________________________________________
Trở lại Vương phủ, bởi vì quá độ mệt nhọc, Lạc Bình chỉ rửa mặt chải đầu qua loa rồi lên giường nằm ngủ.
Chu Đường trở về rất muộn.
Cả người y tựa như vừa ngụp lặn trong bùn, may mà bóng đêm đã che khuất phần nào vẻ nhếch nhác của y.
Chu Đường đứng ngoài cửa sổ nhìn một lát, thấy tiểu phu tử đã ngủ say, y gọi Trình quản gia lên hỏi, “Hôm nay hắn có hỏi gì không?”
Trình quản gia thành thật trả lời, “Có. Lạc tiên sinh hỏi hành tung của ngài, còn nói muốn đi Nam Sơn doanh xem Nam Sơn quân ngạo nghễ của ngài.”
Chu Đường bĩu môi, cười khổ nói, “Cố hết sức ngăn hắn lại, đừng để hắn đi.”
“Nô tài đã rõ. Bất quá Vương gia, Lạc tiên sinh sâu sắc hơn người, chỉ sợ giấu giếm không được bao lâu.”
“Có thể giấu bao lâu thì cứ giấu bấy lâu, khi không giấu được nữa thì hãy tính tiếp.”
—- Đây là lần đầu tiên y lừa gạt tiểu phu tử.
Bởi vì y rõ, nếu tiểu phu tử biết được chân tướng, nhất định sẽ rất buồn bực.
Bước chân không tự chủ được mà tiến lại gần khung cửa sổ.
Nhìn người nọ say giấc, vẻ mặt của y vừa dịu dàng, lại vừa do dự.
Nam Sơn quân? Vì sao ngay từ đầu ngươi đã cho rằng có một đội quân với cái tên như vậy?
Hoàn toàn chẳng có Nam Sơn quân đâu…
Nếu ngươi biết sự thật, ngươi sẽ thất vọng về ta sao?
Ngươi biết không, điều khiến ta sợ hãi nhất trên đời này, chính là ánh mắt thất vọng của ngươi…