Dường Như Đã Yêu

Chương 17


Đọc truyện Dường Như Đã Yêu – Chương 17

Sáng hôm sau chú ngủ dậy muộn. Có lẽ sau cả một quãng đường dài vất vả cùng với việc có tôi nằm cạnh chú như ngủ ngon hơn. Tôi dậy sớm lấy đồ ăn cho chú. thú thực thì ở mảnh đất nghèo nàn này. đồ ăn cũng chỉ là bát cơm trắng với cá kho thôi. thế cũng là may lắm.

Tôi mò vào chỗ chú ngủ, kiểm tra quần áo chú. hôm qua đi đường tối, cho nên quần áo lấm lem hết cả. bình thường chú là người sạch sẽ, ấy vậy mà giờ cũng bất chấp, từ bỏ nguyên tắc vì tôi. Có cái gì đó thấy xúc động vo cùng.

Đang hi hoay tự nhiên có 1 bàn tay kéo tôi ngã nhào xuống. trên chiếc giường. đúng hơn là 2 tấm gỗ được ghép lại với nhau. Chú ôm chặt lấy tôi. miệng tủm tỉm còn mắt nhắm nghiền.

– làm cái trò gì vậy?

– nằm im đi.

– người ta thấy thì người ta cười cho đó.

– kệ họ.

– ở đây người ta còn lạc hậu lắm. đừng có mà vớ vẩn. buông ra.

– không… phải có cái ôm mới ngủ ngon được. giờ ngủ chưa đã… cần ngủ thêm.

– trời… dở chứng lười từ khi nào vậy ông Lão.

– từ khi có người gọi ông là ông lão và chê ông già.

Ôi… nói cùn thế là cùng.

– thế giờ tôi gọi là ông trẻ nhá.

– ông rồi thì lấy đâu ra mà trẻ. phải gọi là ông nhưng mà là ông xã.

Chú cười siết tôi chặt hơn.

– hứ…. định giết người đó à? ngạt thở người ta.


– cho ngửi mùi cho quen.

– mùi hôi nách thì có.

– đây ko có bị hôi nách.

– có đấy, hôi đây này.

– chả qua đêm qua đi bộ leo đèo đến cả chục cây…

– nửa đêm nửa hôm mò lên. Ai khiến.

– chưa trị tội thì thôi đấy nhé.

– thử xem.

Nghe được câu đó chú mở mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm đầy yêu thương và ấm áp. Bàn tay ôm cả bộ ngực tôi siết vào lòng. kiểu này… hư lắm ý.

– này… này… buông ra. người ta cười cho đấy.

– kệ… chả nhẽ ở đây không có vợ chồng.

– ai là vợ chồng.

– họ là vợ chồng còn chúng ta thì…. chuẩn bị.

– ai thèm chuẩn bị.

– ko thèm bắt phải thèm.

Chú cựa mình vươn lên trên người tôi, cả cơ thể như muốn đè tôi xuống.

– này… cháu mách bố cháu đấy.

– tôi chịu được. đánh cũng được, chửi cũng được, nhưng mà….

Chú ngập ngừng nhìn tôi nghi ngờ

– nhưng mà gì?

– rồi sẽ biết.

Chú cọ cọ mấy cái râu dài vào trán tôi, cảm giác vừa rát vừa nhột nhưng lại thấy hạnh phúc vô cùng. Chú già của tôi giờ cũng có râu đấy. mọi khi thì nó còn chưa kịp nhú đã cạo đi rồi, bây giờ nuôi râu ý là sao.

– eo… ở bẩn có râu.

– ai bảo thế…

– …

– do đứa nào làm người ta lo quên ăn quên ngủ. mà thôi kệ… người ta bảo để râu không phải là dê, để râu để biết là anh mê nàng.

Eo ơi, dẻo mỏ lắm ý… tôi cười rúc rích bên dưới. một lúc sau có tiếng léo nhéo bên ngoài chúng tôi mới chịu rời nhau ra. Tôi đi ra ngoài lấy nước và khăn mặt cho chú. vì hôm qua chú chả mang gì theo cho nên chúng tôi chính thức dùng chung cả khăn mặt và bàn chải. tôi chả thấy chú ái ngại điều gì… đã thế còn có vẻ rất vui.


Chú bước ra ngoài cửa. Ánh nắng vàng vùng đồi núi chói vào mắt. giờ cũng gần trưa rồi ý chứ. trước mặt chú là vùng đồi núi chập trùng. Có lẽ đêm qua vì tôi và vì sốt ruột tìm tôi cho nên giờ chú mới chứng kiến cuộc sống của người dân nơi này. Chú có chút bất ngờ. tôi thấy chú như vậy liền kéo chú ra chum nước sau nhà rửa mặt.

– em ở đây có quen không?

– sao lại không chứ.

– chú thấy thế nào… ổn không?

– ổn

Chú nói có vẻ ngập ngừng… tôi hiểu. bố chú là công an, mẹ chú là giáo viên, chú là bác sĩ, giờ lại làm chủ 1 công ty. sống cuộc đời đủ đầy từ trên xuống dưới, làm sao biết nỗi khổ của người nghèo.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi mang cho chú 1 bát cơm cá kho. Cá kho là mấy con cá khô bé tí kho mắm mặn ăn dần ý nhá, không phải cá to đùng dưới xuôi đâu. chú nhìn bát cơm, không biết chú nghĩ gì nữa. nhưng cũng đưa lên miệng rồi ăn 1 cách ngon lành.

Nguyên tắc đầu tiên của những người lịch sự đó là không phàn nàn về món ăn họ đang được người khác nấu cho ăn. Dù ngon hay không thì họ đã mất công phục vụ bạn. tôi học được điều này từ Minh. Là Minh nói với tôi điều đó đấy.

– ngon không.

Tôi tò mò hỏi

– nhịn từ hôm qua thì giờ cái gì cũng thấy ngon.

– hí,.. hí

– ai bắt nhịn….

Chú lườm tôi rồi lại ăn ngon lành. tự nhiên tôi lại thấy tủi thân, Dường như suốt quãng thời gian dài qua tôi chỉ biết đến mỗi 1 chuyện là đi làm và cố gắng kiếm thật nhiều tiền, tôi bỏ quên mất cả bản thân mình và những người quanh tôi đang sống 1 cuộc sống như thế nào. Tôi vô tâm quá phải không?

– này… sao thế.

Tôi giật mình vì tiếng gọi của chú.

– cháu không sao.

– sao ngồi như ngườ mất hồn vậy?

– cháu không sao mà.


Chú xoa đầu tôi.

– ăn xong chúng ta đi đâu?

– chú muốn đi đâu?

– giờ còn chưa biết đây là đâu. chỉ biết mỗi là Lai châu.

– chỉ biết thế là cũng tốt rồi. đâu cần biết nhiều hơn.

– thế đây có liên quan gì đến chúng ta.?

– câu hỏi làm tôi thoáng buồn. tôi ngồi giữa nhà nhìn ra cửa. bên kia là dãy núi đầy mây trắng bao phủ, ánh nắng vẫn cứ chói chang 1 góc trời, những ngọn gió đang bay lượn trước mắt tôi

– đây là nhà Minh.

Chú có vẻ bất ngờ.

– Minh là người trên này à?

– vâng. giờ cậu ấy cũng ở đây.

– Nhà Minh đưa cậu ấy về quê à?

– vâng.

– thế chút nữa chú cũng muốn ra chào cậu ấy 1 tiếng.

Tôi gật đầu. có lẽ tôi cũng nên cho hai người họ gặp nhau. để nói với Minh là tôi sẽ bắt đầu lại 1 cuộc sống mới… cho dù người đó là chú hay là bất cứ ai.

>>>>.>.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.