Đọc truyện Dường Như Đã Yêu – Chương 10
Có một điều mà tôi nhận thấy ở bản thân đó là những gì liên quan đến chú khiến tôi rất quan tâm, và có cảm giác bồi hồi lo lắng, còn những gì liên quan đến Phương thì không tạo cho tôi 1 dấu ấn gì. Tôi có lỗi với Phương lắm đúngkhông. Tôi quả thật đã không đáp lại tình cảm của cậu ấy như cậu ấy và mọi người đã kì vọng.
Nhưng xin lỗi… tôi … quả thật lý trí không thể thắng được cảm xúc trong tôi. tôi không làm chủ được nó. suốt quãng thời gian qua. tôi không tài nào ngừng nghĩ về những gì chúng tôi có với nhau. Tôi điên rồi
Tôi cầm điện thoại lên và nhắn.
– chú.
5 phút- 10 phút- 20 phút sau thì có tin nhắn.
– chú vừa xuống nhà. Cháu ăn tối chưa?
– 10 giờ rồi ý.
– uh nhỉ. Chú không để ý nữa.
– chú vừa ăn à.
– uh. Có chuyện gì tìm chú?
– ko…
– ko ư? lạ nhỉ
– ko có chuyện gì cũng ko được tìm à?
– à ko. Chú đâu có nói thế. chỉ là chú đang chờ xem chú có thể giúp cháu điều gì.
– chú…
– chú đây.
ngọt ngào quá. Tôi lại bắt đầu tan chảy rồi.
– có chuyện gì mới không?
– công vc hay ngoài công việc?
– cả hai.
– hình như vẫn thế, mọi chuyện vẫn tốt.
Tôi mím môi. chú giấu tôi à, đừng hòng.
– cháu ngu lắm, không hiểu tốt nó ở mức độ nào.
– icon cười
– chú…
– chú đang nghe mà.
– chú với Duyên dạo này tốt chứ?
– tốt.
– thật không?
– icon cười.
– sao không thấy cô ấy tới nhà chú nữa.
– cô ấy bận.
– bận hay cô ấy nghỉ dưỡng vì có bầu à?
– sao cháu biết.
– cô ấy có tìm cháu và nói với cháu là cô ấy có bầu với chú.
– chú không biết chuyện này.
– chú thì biết gì ngoài công việc.
– ko phải vậy. là người ta không cần chú quan tâm nữa.
Tôi chợt buồn, câu nói này trách tôi à… không… không phải đâu… tôi đừng ăn dưa bở nữa.
– thế còn công việc của chú sao rồi.
– tốt.
– tuyệt quá người yêu thì có bầu còn công việc thì tiến triển…
– cảm ơn cháu.
Chú vẫn ra vẻ thản nhiên vậy ư? Tôi ghét cái kiểu mạnh mẽ như thế, tại sao không yếu đuối tí đi, có bờ vai tôi đây, tôi sẽ đưa cho chú dựa vào.
Tôi tắt máy, tôi cần nghĩ cách cho chú khai ra, chứ không nên hỏi trực tiếp nhỡ chú không cần tôi thật thì sẽ nói tôi nhiều chuyện. Cho nên… hãy cứ từ từ….
mấy hôm nay ngày nào tôi cũng lăn xe ra đường chơi. thực chất là để hóng hớt chuyện xã hội. bố mẹ tôi thấy tôi gật đầu Phương rồi nên không đề phòng gì cả. Tôi lăn xe sang nhà chú chơi. Tôi sẽ khai thác thông tin từ bá. tiện thể xem mấy tháng nay không có tôi mọi thứ có thay đổi gì không?
Trong căn phòng rộng, mẹ chú vẫn lủi thủi 1 mình. thấy tôi, bà cười nhưng không tươi như trước.
– Bình hả, vào đây con. Sao sang đây được.
– con nhờ mấy đứa bé đẩy vào đấy ạ.
– được mấy tháng rồi nhỉ.
– được 2 tháng rồi.
– khám lại chưa?
Mai con đi khám, còn dậy tập đi nữa ạ.
– uh. tập đi lại đi không cứng hết khớp.
– vâng
Tôi đảo mắt quanh nhà. mọi thứ vẫn y nguyên như vậy. chỉ có điều trên cầu thang có 1 tấm ảnh khá lớn chụp tôi cùng lũ trẻ buổi học cuối cùng. Có lẽ chú đã rửa nó và treo ở đấy, nhìn tôi và bọn trẻ tạo dáng, cười 1 cách vô lo vô nghĩ như thế cũng tạo cảm giác thoải mái cho người xem.
– bá…. dạo này chú Vinh có bận việc lắm không?
– thấy nó cũng hay về muộn. chắc bận. Nó không nói với bác đâu, nó sợ bác lo.
Tôi biết, chú cũng sợ tôi lo
– thế còn Duyên, con nghe nói cô ấy có bầu.
– bầu á. Không biết, lâu rồi chúng nó có đi lại với nhau nữa đâu, lâu rồi nó cũng không đến đây. chắc hai đứa chia tay chứ bác không nghe nó nói con bé có bầu, chỉ nghe bọn kia nói con bé không làm cho Vinh nữa.
Uh… hoá ra chuyện này là thật.
– thế ạ. Cháu tưởng chú và cô ấy phải thành 1 đôi chứ nhì.,. nhìn họ đẹp đôi lắm.
– đôi cái gì., con gái phải phúc hậu 1 tí, nhìn nó không khác gì con Uyên vợ thằng Vinh. Nhưng nói thằng vinh không nghe. giờ chuyện ra thế thì không trách được.
– dạ… ơ thế vợ chú Vinh đâu rồi ạ?
Tôi tò mò.
– nó bỏ đi từ hồi con Bảo Anh bé tí. giờ còn chưa về thăm con, nghe nói lấy chồng khác rồi.
– vậy ạ.
– thôi đừng nhắc đến nữa, nhắc đến chỉ thêm bực mình.
Tôi ngồi nhìn mẹ chú thiểu não, tôi nếu cứ chịu khó sang đây chắc chắn sẽ biết được rất nhiều thông tin.
Do vậy… giờ tôi chịu khó sang đấy lắm.
Hôm nay tôi cố tình sang muộn 1 chút,. Tôi nhắn tin cho Phương là hôm nay tôi bận để cậu ta không phải đến tránh trường hợp bố mẹ lại gọi tôi về.
Tôi ngồi chơi với lũ nhỏ và con Puli trong phòng khách. 9 giờ chú mới đi làm về. thấy tôi ngồi đó vẻ mệt mỏi của chú biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy bất ngờ. đến nỗi chú đứng im không nói được câu nào.
– con chào bố
– con chào bố.
– bố ơi hôm nay cô Nhím sang nhà mình chơi đấy. cô ấy còn sai được em Puli đứng lên ngồi xuống, lại còn bảo em ý nhảy được cơ.
– thế… thế à?
Chú ngập ngừng. Ánh mắt có chút vui khi thấy tôi, tôi nhìn chú qua loa rồi cúi xuống. Tôi… thả thính đấy.
– vào thay đồ đi con, rồi ăn.
– vâng…
Chú vừa đi vừa nhìn tôi mà suýt đâm cả vào tường, châu Anh Và Bảo Anh thì cười ngặt nghẽo. Chú cười ngượng đi lên gác. Còn tôi thấy vui, tôi…. thấy không còn gò bó trong lòng nữa.
Sau khi thay xong bộ quần áo, chú xuống nhà, mang cho tôi 1 cốc nước rồi hỏi tôi
– thế nào, chân thấy đỡ hơn nhiều chưa?
– qua đi khám anh ấy bảo tập đi được rồi
– 2 tháng rồi tập đi đi.
– vâng nhưng cháu….lười. ngồi quen rồi.
– không được lười.người ta mong lành còn không được phải cô lên chứ.
– cố một mình chán lắm.
– có cháu và chị cháu đây, cô yên tâm, chúng cháu sẽ tập cùng cô.
– bác sĩ bảo phải lên viện tập.
– lên viện làm gì?
Chú nói chen vào
– tập đi
– chú biết rồi, nhưng không cần lên viện đâu. Mai chú về sớm chú giúp vài hôm là đi được mà.
– thật vậy ạ?
mắt tôi sáng lên. Nhưng rồi lại cụp xuống
– thôi cháu không làm phiền chú đâu, chú bận mà
– không sao đâu. Mai 8 giờ nhé. giờ chú đưa về nghỉ không muộn anh Huy lại mắng cho.
Chú đẩy tôi về. mặt tôi hớn hở, tôi thả thính giỏi lắm đúng không hả các bác.
Bây giờ tôi phải đi ngủ sớm để ngày mai có sức mà hành chú. tôi sẽ bắt chú phải khai ra hết mọi chuyện