Đọc truyện Đường Ngựa Vằn – Chương 55: Mơ hồ
Nơi ở của Tùy Hân khá gần “Cảnh Duyệt Vinh Viên”, cũng là một khu dân sinh hiện đại. Phòng ốc không rộng lớn, nhưng có thể ở một nơi như vậy tại một thành phố tấc đất tấc vàng thế này, đã là thành tựu mà người dân bình thường không dám mơ tưởng đến.
Phong cách bày trí theo kiểu truyền thống, có bình phong khắc hoa và nội thất bằng gỗ gõ đỏ, lông khổng tước được cắm bên trong chiếc ống treo nón làm bằng gốm sứ Thanh hoa, cả căn nhà đều mang một sắc màu nặng nề.
Cận Ngữ Ca có hơi không tự nhiên, một mặt vì cô và Tùy Hân vẫn chưa phải rất quen, mặt khác, không gian xa lạ khiến cô có cảm giác không thoải mái. Trái lại là Tùy Hân, tâm trạng của cô có vẻ rất vui, thay đồ xong cô liền trở ra pha trà, rồi tươi cười nói với Cận Ngữ Ca:
“Cô cứ tự nhiên, lát nữa nếm thử tay nghề của tôi.”
“Tự mình làm cơm?” Cận Ngữ Ca hơi ngạc nhiên.
“Ừm, chẳng lẽ cô không nấu cơm? À, tôi sai rồi, thiên kim đại tiểu thư thì cần gì phải tự mình vào bếp.”
“Đừng trêu cười tôi nữa.” Cận Ngữ Ca ái ngại.
“Hì hì, đùa thôi. Cô ngồi chờ một lúc nhé, rất nhanh thôi.”
Sự tự nhiên của Tùy Hân làm dịu tâm trạng của Cận Ngữ Ca, cô gật đầu rồi để Tùy Hân vào bếp, bản thân thì ngồi xuống ghế sô-pha, im lặng nghỉ ngơi.
Trong bếp dường như rất náo nhiệt, tiếng cạch cạch do xắc rau, tiếng xì xèo khi cho thực phẩm vào chảo, còn có tiếng hát của Tùy Hân, phong phú vô cùng. Chẳng bao lâu, vài đĩa thức ăn trông như rất ngon miệng đã được bày ra bàn, Tùy Hân cởi tạp dề xuống, dựa người vào một chiếc ghế mà nghiêng đầu nói với Cận Ngữ Ca:
“Nào, đến giám định thành quả đi.”
Cận Ngữ Ca bước tới ngồi vào ghế, nhìn lên bàn ăn phong phú, cô nói: “Đúng là ‘có thể ra sảnh đường, cũng có thể vào bếp’ nhỉ, thật không ngờ ký giả Tùy lại có tay nghề cao như vậy.”
Tùy Hân ngưỡng cổ cười nói: “Tôi cứ xem là mình được khen đấy nhé?”
“Đương nhiên là đang khen cô.”
Bữa ăn trôi qua vô cùng bình dị. Dẫu rằng Tùy Hân đã nấu toàn những món quen tay, nhưng Cận Ngữ Ca vẫn ăn ít vô cùng. Sau bữa tối Tùy Hân mang trái cây ra, ngồi trò chuyện với Cận Ngữ Ca.
Có lẽ thật sự đã quá mệt, chẳng mấy chốc Cận Ngữ Ca đã cảm thấy buồn ngủ. Tùy Hân nhanh nhẹn chặn trước lời cáo từ của cô.
“Vật dụng mới hoàn toàn, tôi đã cố tình chuẩn bị cho cô đấy. Vì vậy, đừng nói nhiều nữa, đi tắm đi.”
Cận Ngữ Ca cười mệt mỏi, “Tại sao cô phải làm như vậy?”
“Đơn thuần là vì thưởng thức cô, muốn làm bạn với cô, chỉ vậy thôi.”
“Chúng ta đã là bạn.”
“Là bạn bè thật sự.”
Khước từ không được, Cận Ngữ Ca cũng không muốn ra ngoài đối mặt với những phóng viên đi đến đâu cũng đuổi theo kia nữa, vậy nên, dưới sự thúc giục của Tùy Hân, cô không kiên trì nữa. Nhận lấy vật dụng từ tay Tùy Hân, cô đi vào phòng tắm.
Tùy Hân ngồi trên sô-pha, ngón tay nâng cằm suy nghĩ chuyện gì đó.
Đột nhiên, điện thoại đang để trong túi xách của Cận Ngữ Ca chợt vang lên. Tùy Hân khựng lại một lúc, nhìn vào giỏ xách ấy, lại nhìn sang cửa phòng tắm, chỉ nghe thấy tiếng nước rào rào từ bên trong. Bàn tay chần chừ đưa qua đó, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đã mở ra.
Điện thoại đặt ngay chính giữa túi xách, màn hình sáng trưng đang vừa rung vừa vang lên tiếng nhạc, song âm thanh không hề lớn. Tùy Hân cầm điện thoại ấy lên, bốn chữ “Cảnh Trưởng Mèo Đen” không ngừng nhảy nhót. Cơ hồ là xuất phát từ tiềm thức, cô quả quyết ấn tắt.
Mười mấy giây sau, điện thoại lại reo lên lần nữa, lần này Tùy Hân có hơi hoang mang, nghĩ cũng không nghĩ thì lại lập tức tắt nó đi, đồng thời lại lắng nghe động tĩnh trong phòng tắm một cách khẩn trương, chỉ sợ Cận Ngữ Ca sẽ mở cửa ngay vào lúc này. May thay, sau hai lần bị từ chối thì điện thoại trở về yên lặng, không còn rung lên nữa. Cô thở phù nhẹ nhõm, vội vàng xóa bỏ lịch sử cuộc gọi rồi trả nó về chỗ cũ.
Một lúc sau Cận Ngữ Ca mới trở ra, tay hất hất mái tóc ướt mẹp và mỉm cười với Tùy Hân.
“Xong rồi.”
“Chờ tôi một lúc, tôi tắm nhanh lắm, đêm nay chúng ta trò chuyện nhé?” Giờ đây Tùy Hân đã lại trở về dáng vẻ tự nhiên.
“Ơ…” Lần này Cận Ngữ Ca không cần suy nghĩ thì đã nói: “Tôi không quen ngủ cùng người khác.”
“Có gì đâu, rất bình thường mà….”
“Không, là lý do cá nhân, tôi sẽ không ngủ được.”
“Vậy… cô và cô ấy, chẳng lẽ cũng không ngủ chung?”
Câu hỏi này khiến Cận Ngữ Ca thấy không thoải mái, nhưng cô cũng không tiện nói gì, “Rất ít. Tôi hơi mệt muốn nghỉ ngơi trước, hôm nay thật sự rất cảm ơn cô.”
Nói xong thì đi thẳng vào phòng khách, chỉ để lại cho Tùy Hân một bóng lưng. Ký giả Tùy bị tặng cho ‘quả chanh’ chỉ thẫn thờ đứng nhìn cánh cửa đã khép kín, nhún vai nửa cười, rồi cũng vào lấy quần áo đi tắm.
Sáng hôm sau, Cận Ngữ Ca cũng không có hứng thú ăn sáng, chỉ vệ sinh cá nhân rồi cùng Tùy Hân ra ngoài. Công ty vẫn còn cả núi việc chờ cô xử lý, thật sự không thể ở mãi nơi này.
Vừa ra khỏi chung cư thì nhóm ký giả ấy lại thi nhau chĩa máy ảnh vào cô, đèn flash khiến cô cơ hồ không thể mở mắt. Cận Ngữ Ca nhíu chặt cặp chân mày, may mà Tùy Hân đã sớm có chuẩn bị, cô nhanh chóng bung chiếc ô ra che khuất ống kính của phóng viên, đồng thời mượn nó đẩy nhóm người đó ra xa, hai người cũng thừa cơ ngồi vào xe.
Xe dừng ở trước cửa tòa nhà Cận Thị, Cận Ngữ Ca vừa bước xuống xe, còn chưa kịp nói gì với Tùy Hân thì vài vệ sĩ mặc vest đen đã nhanh chóng vây lấy cô. Ngữ Ca cảm thấy kỳ lạ bèn nhìn họ, những gương mặt này trông hơi quen mắt nhưng lại không nhớ đã từng gặp ở đâu, cũng không biết mục đích của họ là gì, chính trong lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên:
“Thỏ con ngoan ngoãn của mẹ?”
Cận Ngữ Ca lập tức quay đầu lại, phía trước chiếc xe off-road, Lộ Vy mang nụ cười hiền từ và ấm áp đang giang tay hướng về cô. Cận Trung đứng bên cửa xe, cũng cười hì hì nhìn con gái của mình.
Sự khẩn trương, dày vò, uất ức, tổn thương của bao ngày qua tức thì thi nhau ập đến. Chỉ trong tích tắc, khoang mắt của Cận Ngữ Ca đã ngấn lệ, cô tiến nhanh về trước xòa vào lòng mẹ. Lộ Vy siết chặt vòng tay ôm lấy con gái, dịu dàng vỗ về.
“Được rồi được rồi, ba mẹ đã về rồi, hửm? Đừng sợ.”
Cận Hoan Nhan với chiếc nón to và cặp kính râm đang ngồi bên ghế lái phụ thò đầu ra khỏi cửa sổ, “Mau lên xe, có người đang chụp hình!”
Lộ Vy ôm lấy Cận Ngữ Ca kéo cô lên xe, chẳng ngờ cô lại quay đầu nhìn về Cận Thị với vẻ do dự.
“Con còn có…”
“Mặc kệ những thứ ấy, cứ vứt đó! Đi theo mẹ.”
Lộ Vy đưa ra quyết định một cách quả đoán, dứt lời liền kéo Ngữ Ca ngồi vào xe. Cận Trung cười lịch sự với Tùy Hân một cái rồi cũng lên chở gia đình của mình rời khỏi nơi này.
Xe chạy êm ả, Cận Ngữ Ca nhanh chóng bình phục lại cảm xúc, nhưng vẫn rúc người vào lòng của Lộ Vy, Lộ Vy vừa chỉnh lại mái tóc cho cô vừa dỗ dành:
“Thỏ con chịu uất ức rồi à?”
Hoan Nhan ngồi quỳ trên ghế quay người ra sau, chống cằm trên lưng ghế, mắt kính cũng được gỡ xuống gắn lên vành nón.
“Chị, em phục chị chết đi được, sao chị lại dám công khai trên tạp chỉ thế?!”
Lộ Vy nhìn Hoan Nhan một cái, rồi quay sang hỏi Ngữ Ca:
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sao lại đột nhiên làm to chuyện như vậy? Lẽ ra con nên nói trước cho ba mẹ biết.”
Cận Ngữ Ca hít hít mũi rồi từ từ mang chuyện Khương Quỳ uy hiếp cô nói lại với Lộ Vy. Cận Hoan Nhan há to họng,
“Thật sao? Lấy video uy hiếp chị sao? Trong đó có gì vậy? Sao chị phải sợ hắn chứ?”
Ngữ Ca nhất thời cứng họng, nét mặt cũng trở nên không tự nhiên, cô bĩu môi úp mặt vào người Lộ Vy, hiển nhiên là không muốn nói về chuyện đó. Cận Trung vừa lái xe vừa nói:
“Tiểu Ca hãy cùng mẹ và Nhan Nhan về nhà ông ngoại vài hôm, phía bên ông nội để ba giải quyết.”
“Dạ.” Ngữ Ca khẽ đáp lại.
Lộ Vy mỉm cười vỗ vai an ủi, cả nhà tiếp tục hướng về phía ngoại ô.
Lộ lão gia từ sau khi nghỉ hưu thì giao lại công ty cho con cháu quản lý, bản thân ông đã về quê mua mảnh đất dựng một trang viên, ngày ngày trồng hoa nuôi cá an hưởng tuổi già. Tuổi đã lớn thính lực nhãn lực cũng không như trước, vì vậy ông chẳng hề quan tâm chuyện bên ngoài, con cháu hễ có thời gian thì đều về đây ở với ông vài ngày, tiện thể thư thả tinh thần.
Cận Trung sau khi đưa vợ con đến nơi thì một mình lái xe quay về nhà. Hoan Nhan chạy vào trong ôm lấy ông ngoại cười nói vui vẻ. Cận Ngữ Ca chỉ ngồi một lúc thì đã xin phép về phòng nghỉ ngơi. Cô có hơi lạ giường khi ở nhà Tùy Hân, cả đêm không cách nào chợp mắt, hiện giờ đầu óc đang nặng trịch như muốn nổ tung.
Đến bữa trưa, Hoan Nhan vào gọi cô, cô đang say giấc không muốn ngồi dậy, thế là ngủ thẳng đến chiều mới dần tỉnh táo. Cận Hoan Nhan rón rén mang vào cho cô chén cháo hạt sen.
“Mẹ nấu đấy, ngon lắm.”
Cận Ngữ Ca thấy em mình bước vào thì từ từ ngồi dậy trong vẻ biếng nhác, đặt gối ra sau lưng, cô đưa tay đón lấy bát cháo.
Hoan Nhan bò lên giường ngồi sáp vào người Cận Ngữ Ca,
“Chị, chị ốm đi nhiều quá.”
Ngữ Ca nhoẻn miệng cười, không nói gì.
“Về phía Hiểu Kiều, chị đã nói thế nào?”
“Chị nói chia tay với cậu ấy.” Cận Ngữ Ca hơi cúi mặt xuống, chiếc muỗng bị cô cầm trên tay chỉ khuấy khuấy vài cái trong chén.
“Không phải chứ? Và cô ấy đồng ý?” Hoan Nhan có hơi khẩn trương.
Cận Ngữ Ca gật gật đầu, trong mắt xoẹt qua một nỗi đau, “Nhưng…. Cậu ấy nói sẽ chờ chị.”
Hoan Nhan thở dài, mắt mũi miệng chụm vào nhau.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Khương Quỳ muốn giở trò gì?”
“Cha con họ luôn nghĩ rằng, Cận Thị có được như ngày hôm nay, nhà họ Khương cũng phải có phần. Nhưng vì không đạt được, nên đã dùng thủ đoạn đặc biệt.”
“Và sau đó? Chị vì chuyện này mà trở mặt với ông nội sao?”
“Chỉ là một mồi lửa, thật ra sớm muộn cũng sẽ có ngày đó. Chị đã suy nghĩ rất lâu, đau dài chi bằng đau ngắn. Chỉ là, đã cực cho Hiểu Kiều.” Cận Ngữ Ca đưa một tay đặt lên trán, như muốn che đậy khoang mắt đang hoe đỏ của mình.
“Vậy rốt cuộc là đoạn video đó có những gì?”
“Chị và Kiều Hiểu Kiều,” Cận Ngữ Ca ho húng, “Ở… ở trên giường.”
Cận Hoan Nhan trợn tròn mắt, “Sao hắn lại lấy được? Ai quay vậy?”
“Là chị đã sơ ý, từ nhỏ Khương Quỳ đều rất ôn hòa, chị không ngờ hắn lại có tâm kế như vậy. Hắn tặng cho chị một thứ trông như tinh dầu, kỳ thật trong đó có gắn camera quay lén.”
“Tại sao chị không nói thẳng với Hiểu Kiều?”
Ngữ Ca đặt chén lên đầu tủ ở cạnh giường, thở dài…
“Tình huống lúc ấy không cho phép chị suy nghĩ quá nhiều, ông nội đã lên tiếng muốn ra mặt, với tính cách của Kiều Hiểu Kiều, cậu ấy nhất định sẽ đến tìm Khương Quỳ, như vậy sự việc sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của chị. Một khi chọc giận ông nội… Kiều Hiểu Kiều không giống Âu Dương, cậu ấy sẽ không né tránh mà trái lại sẽ đối đầu trực diện, còn ông nội… chị thật sự sợ ông sẽ ra tay với Hiểu Kiều….”