Đường Một Chiều

Chương 5


Đọc truyện Đường Một Chiều – Chương 5

Edit: LynCáo HTH

***

Hút xong điếu thuốc, Tưởng Mộ Tranh nhìn Phó Duyên Bác nói: “Hôm nào chúng ta đi uống với nhau vài chén nhé, giờ tôi còn có việc, phải nhanh chóng đi gặp trưởng bối.”

Anh đem đầu thuốc ấn xuống, ném vào thùng rác.

Phó Duyên Bác để ý thấy áo sơmi đang ướt của anh, “Được, vậy thì không nên chậm trễ, lúc nào rảnh chúng ta nói tiếp.”

Hai người lại lần nữa bắt tay.

Ai cũng đều hiểu, nói lần sau gặp lại, chỉ là lý do khách sáo cho có, hai người đều không lưu lại phương thức liên hệ của nhau gì cả.

Tưởng Mộ Tranh đi vào gian hàng thời trang nam, chọn đại một chiếc áo sơmi, đưa cho nhân viên bảo lấy mẫu màu trắng size 185.

Nhân viên xin lỗi nói: “Xin lỗi Tưởng tiên sinh, màu trắng chỉ còn size 180, 185 vừa mới bị một vị khác mua rồi ạ.”

Nhãn hiệu này, mỗi mẫu chỉ có một màu, mỗi màu lại chỉ có một size.

Tưởng Mộ Tranh nhớ lại vừa rồi trong tay Phó Duyên Bác xách theo túi giấy, chính là nhãn hiệu này.

Anh cùng Phó Duyên Bác từ nhỏ đã không chơi cùng nhau, lớn lên không oán cũng chẳng thù, không biết vì lẽ gì mà ngầm hiểu là không hợp tính nhau, rất ít khi nói chuyện gì quá hai ba câu.

Rõ ràng không thân nhau bao nhiêu, nhưng gu thẩm mỹ thì lại hoàn toàn giống nhau đến bất ngờ, ngay cả cỡ quần áo cũng nhắm y nhau.

Anh nghĩ hoài nhưng thật sự không hiểu nổi vì sao.

Nhân viên lại nhỏ giọng dò hỏi: “Tưởng tiên sinh, mẫu này còn màu đen, hiện màu đen đang có size ngài cần, ngài có muốn đổi sang màu đen không ạ?”

Tưởng Mộ Tranh cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu: “Được, lấy cho tôi màu đen, đem nhãn hiệu cắt luôn đi, tôi thay bây giờ luôn.”

“Vâng ạ, ngài chờ một lát.”

Chỉ vài phút, nhân viên đã đem áo sơmi đến cho anh, nhãn hiệu cũng đã cắt đi.

Tưởng Mộ Tranh thay áo xong vội vàng xuống lầu.

Đến khách sạn Bốn Mùa, Tưởng Mộ Tranh ở phòng nghỉ đợi gần một giờ, mới thấy Du Ngọc cầm hợp đồng đi đến.

Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Mộ Tranh nhìn thấy Du Ngọc, nhìn qua bà với mẹ anh rất giống nhau, tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nhan sắc được bảo dưỡng kĩ càng, khí chất lại càng được duy trì, mỗi dáng đi đều lộ ra sự cao quý cùng ưu nhã.

Du Ngọc vừa thấy anh đã vội vàng nói xin lỗi, bảo rằng hôm nay mình có việc gấp nên đến trễ.

Tưởng Mộ Tranh lại nói hiện tại mình cũng không có việc gì gấp, ở nhà hay ở đây đều giống nhau, chỉ ngồi xem tin tức thôi.


Du Ngọc đem đồ Đào Doãn Phàm gửi đưa cho Tưởng Mộ Tranh: “Mẹ cháu còn nhờ chuyển lời đến cháu một câu, bảo cháu trong đêm nay đưa đến nhà anh của cháu luôn.”

Tưởng Mộ Tranh tự mình trêu chọc: “Ôi dì à, dì cũng biết hiện tại mẹ nhà cháu rất biết sai bảo mà, mỗi ngày đều tỉ mỉ lựa chọn công việc khó khăn, gian khổ để dành cho cháu thôi.”

Du Ngọc cười nói: “Cháu nhắc đến nhà mới nhớ, nhà dì cũng có đứa con gái tầm bọn cháu đấy.”

Tưởng Mộ Tranh thuận miệng hỏi: “Ồ vậy ạ, là em gái ạ?”

Du Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, nhỏ hơn cháu 4 tuổi.”

Tưởng Mộ Tranh: “Con gái như tri kỷ, mẹ cháu nằm mơ đều muốn có con gái đấy ạ.”

Du Ngọc: “Hai ngày trước mẹ cháu còn nói giỡn, muốn đem cháu đổi lấy con bé đấy.”

Tưởng Mộ Tranh cười: “Hèn gì mẹ cháu toàn ghét bỏ cháu thôi.” Anh nhìn đồng hồ, “Dì à, cháu không quấy rầy dì nữa, cháu đem đồ đến nhà anh cháu luôn đây ạ.”

Sau đó lại chân thành mời: “Chờ dì đi công tác về, cháu cùng anh của cháu mời dì và em đến ăn cơm nhé, thứ bảy tuần sau hoặc là cuối tuần, dì rảnh ngày nào đến ngày đó.”

“Được đó, khi nào dì về dì sẽ gọi cho cháu, vừa lúc em nó cũng có thể kết giao thêm nhiều bạn bè.”

Nhắc đến Lạc Táp, Du Ngọc thở dài: “Dì cùng ba nó ly hôn đã lâu, tính cách nó dần thay đổi, ít nói, không có bạn bè gì nhiều, vừa lúc các cháu cùng lứa với nhau nên dễ nói chuyện hơn, nếu có thấy ai thích hợp thì giới thiệu cho nó với nhé.”

Tưởng Mộ Tranh cười nhạt: “Không thành vấn đề, sau này quen biết nếu cháu ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ mang theo cô ấy để tiện kết giao thêm bạn bè.”

Đơn giản hàn huyên thêm vài câu, Tưởng Mộ Tranh liền cáo từ.

Du Ngọc gọi điện thoại cho Lạc Táp: “Lạc Lạc, mẹ đã xong việc rồi, con ở đâu? Mẹ đến gặp con luôn nhé.”

Lạc Táp: “Mẹ không cần đến đâu ạ, con qua mẹ ngay đây.”

Cúp điện thoại, Lạc Táp đến quầy thanh toán, sau đó rời khỏi quán cà phê.

Cô đã đến khách sạn từ trước, nhưng ngồi đợi ở khách sạn nhàm chán quá nên cô quyết định ghé vào quán cà phê bên cạnh ngồi xem tạp chí.

Nhưng Lạc Táp không nghĩ đến được rằng, chỉ trong một đêm mà gặp gã đàn ông ăn cơm mềm đến ba lần, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nghĩ chắc mình phải nhanh chóng đi mua vé số thôi.

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Lạc Táp đứng bên cạnh chờ người ở trong ra hết, trong lúc vô tình liếc qua bên cạnh thì thấy ngay bóng người này, mắt cô mở to hết cỡ.

Đúng là gặp quỷ mà.

Âm hồn không tan.

Tưởng Mộ Tranh cũng: “…”


Anh liếc nhìn cô chằm chằm, hai người giằng co vài giây.

Chợt, anh lạnh giọng xuy một tiếng, “Ồ, ồ!!! Cảnh sát Lạc, dây dưa mãi nhỉ?”

Lạc Táp híp mắt lại, nhìn lên áo sơmi của anh, đã đổi thành màu đen, vốn đang muốn xin lỗi anh, ngẫm nghĩ thấy hành vi bắn nước của mình có đôi chỗ không phải, nhưng vừa nghe được khẩu khí của anh thì lại ngơ ra.

Chắc lại nghĩ mình đang theo dõi anh ta đây mà!

Cô cười mỉa mai: “Ý anh muốn nói là tôi đang lì lợm bám theo anh đấy hả?”

Tưởng Mộ Tranh hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”

Lạc Táp: “Bệnh của anh ấy mà, tôi nghĩ nặng lắm rồi đấy, Hoa Đà tái thế cũng không chữa được đâu.” Cô chỉ chỉ hai mắt của mình, rồi giơ lên chỉ đầu của mình.

“Mắt tôi không bị mù, não cũng không ngâm nước, tôi đâu có bị điên mà theo dõi anh?!”

Thang máy từ tầng hầm lên đến nơi, cửa mở ra.

Lạc Táp hung hăng liếc xéo anh một cái, từ trước mặt anh đi ngang qua, cô còn cố ý đem gót giày đạp lên chân anh, dùng lực không hề nhẹ, sau đó bình tĩnh từ từ bước vào thang máy.

Tưởng Mộ Tranh: “…”

Mẹ nó đau.

Lên đến trên lầu.

Du Ngọc bên trong điện thoại nói, “Ừ, tôi còn có việc.”

Nghe được tiếng bước chân, cô quay đầu lại, khóe miệng cười nhạt: “Nhanh như vậy ạ?”

Lại cùng người trong điện thoại nói: “Tôi cúp máy đây, Lạc Lạc lại đây.”

Lạc Táp ngồi xuống bên cạnh, “Lịch trình của mẹ bận lắm à?”

Du Ngọc nói, “Ngày mai mẹ đi Hồng Kông bàn công việc. Chú Sở nói đã lâu rồi mẹ không đi chơi với con, từ lần cùng đi Thụy Sĩ đến giờ, lần này vừa lúc Tư Tư có ngày nghỉ, nó đang ở Hồng Kông, con cùng mẹ với chú Sở đến Hồng Kông gặp nó vài ngày nhé.”

Lạc Táp không lên tiếng.

Chú Sở là chồng mới của mẹ cô, Sở Tư Tư là con vợ trước của chú, nhỏ hơn cô 3 tuổi, đang du học ở nước ngoài, hai người cô như nước với lửa, gặp nhau chưa nói được câu gì đã cãi nhau.

Mỗi lần đi ra ngoài chơi, mẹ và chú Sở sẽ cùng nhau đi chơi với cô một nơi, xong rồi lại quay sang cùng với Sở Tư Tư đi một nơi khác.


Du Ngọc cũng biết có một số việc đã in hằn sâu và trở thành vết sẹo trong cô, không ai có thể chạm vào đó được.

Từ khi bà cùng Sở Tư Tư phát sinh quan hệ mới này thì quan hệ giữa con gái của bà cũng phai nhạt dần theo năm tháng, nhìn phản ứng của nó hiện giờ, làm bà không có cách nào chạm vào được.

Bà duỗi tay khẽ chạm vào mặt cô: “Sao gầy vậy con?”

Lạc Táp: “Đang giảm béo mà mẹ.”

“Con có chỗ nào béo đâu mà giảm! Công việc thì hao tốn thể lực, nhớ mỗi bữa phải ăn đúng giờ, phải ăn cho no đấy.” Du Ngọc lấy túi giấy bên cạnh đưa cho cô.

“Đây là mẫu mới thu đông đấy, trong nước còn chưa bán.”

Lạc Táp đưa tay tiếp nhận, nhìn qua nhưng không nói gì.

Mỗi lần đến gặp mẹ đều mua quần áo mới đưa cho cô, đều nhãn hiệu nước ngoài, lần nào cũng giống nhau.

“Còn áo khoác này mẹ mua cho con trai Chu Nghiên, con đi làm thì đưa cho nó nhé.” Du Ngọc lại đưa thêm một túi giấy nhắc nhở.

Người bạn thân duy nhất của cô là Chu Nghiên, tuy Chu Nghiên lớn hơn cô vài tuổi nhưng hai người lại hợp tính nhau, chơi với nhau khá thân, cho nên mỗi lần đi công tác, mẹ mua quà cho cô đều sẽ nhớ đến Chu Nghiên.

Lạc Táp: “Lần sau không cần mua đâu, thằng nhóc đó lớn nhanh lắm, mẹ mua lỡ không vừa thì phí, cứ để con mua là được.”

Du Ngọc: “Sao lại giống nhau được, đấy là quà của con.”

Bà lại hỏi: “Dạo này con có hay đến nhà cậu chơi không?”

Lạc Táp: “Hai tuần này phải tập trung kiểm tra tuần lễ An Toàn Giao Thông, không có thời gian qua, cuối tuần được nghỉ con sẽ đến.”

Du Ngọc: “Cuối tuần mẹ cũng về rồi, cùng con qua nhé. Khi nào con được nghỉ phép?”

“Nói sau đi mẹ, gần nhất cũng chưa có lịch nghỉ.”

“Cũng không vội, nếu con có lịch nghỉ thì báo mẹ để mẹ sắp xếp nghỉ luôn, chúng ta đi Thụy Sĩ chơi.”

Lạc Táp ngẩn người: “Sao lại muốn đi Thụy Sĩ?”

Năm trước đã cùng cô đi một lần rồi, hơn nữa cũng vừa đi Thụy Sĩ về.

Du Ngọc: “Mẹ ở bên kia gặp lại bạn học, nhà cô ấy có trồng vườn hoa đẹp lắm, không phải con rất thích hoa cỏ sao, vị kia cũng rất thích. Lần trước mẹ với con chỉ đi chơi vài thành phố ở Thụy Sĩ thôi, nhưng giờ mẹ mới biết thì ra vùng ven thị trấn mới thật sự đẹp.”

Lạc Táp gật đầu, lại nghĩ đến hiện tại: “Nếu được sang mùa xuân chúng ta đi? Mùa xuân cảnh sắc đẹp, cuối mùa thu như bây giờ cũng không có gì đẹp đâu.”

“Mùa xuân đương nhiên đẹp rồi, nhưng mùa thu cũng có cái đẹp riêng của nó, không giống nhau.”

“Cũng đúng. Cuối tuần này bên con đang triển khai phân làn giao thông ở khu vực đường Sấm Hồng, xong đợt bận rộn này con sẽ xin nghỉ phép.”

Lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, Lạc Táp nhìn thời gian, đã 11 giờ.

“Mẹ trở về đi, sáng mai còn phải dậy sớm.”

Du Ngọc cũng cảm thấy hơi mệt, vì mấy ngày nay liên tục bận rộn, lấy đồ rồi cùng Lạc Táp xuống tầng.


Vào thang máy, Du Ngọc đột nhiên nhớ đến Tưởng Mộ Tranh, “Đúng rồi, Lạc Lạc, cuối tuần này mẹ về chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé, con trai dì Đào mời khách.”

Lạc Táp: “Không phải dì Đào ở nước ngoài sao?”

Du Ngọc: “Mấy đứa con trai dì ấy ở bên này.”

Lạc Táp đối với bữa cơm mời khách này không có gì hào hứng, cô không thích xã giao, tiệc tùng, cảm thấy rất phiền phức.

Du Ngọc cũng nhìn ra được suy nghĩ đó, vội giải thích: “Vốn dĩ mẹ cũng không định đi, nhưng nghĩ đến con hay thích vận động, đôi khi kết thêm bạn bè cũng vui mà, con cùng con trai của dì Đào kết thân rồi có gì lâu lâu ra ngoài chơi với nhau cho vui, con có người chiếu cô, mẹ cũng yên tâm hơn.”

Còn có thể kết thêm nhiều bạn, nói không chừng là có thể gặp được người thích.

Tính cách của con gái bà rất mạnh mẽ, nội tâm cũng cứng cáp, bà lại không thể cưỡng ép nó đi xem mắt, nó hình như cũng không phải luyến ái gì đó, nhưng cứ nhìn nó độc thân bà lại sốt ruột.

Lạc Táp sợ mẹ lo lắng, đành phải gật đầu.

Sau khi chia tay mẹ, Lạc Táp về nhà.

Xe trên đường đã ít dần, không còn náo nhiệt như ban ngày, ngay cả đèn đường cũng thêm phần quạnh quẽ.

Trong xe rất yên tĩnh, Lạc Táp mở nhạc, nhạc dạo rất dài nên cô chưa nghe được lời nào cất lên, đang suy nghĩ liệu có phải là một bài hát tiếng Anh không.

Nhạc dạo vẫn miệt mài chạy mãi, một lát sau âm thanh khàn khàn truyền đến tai: “Tuyết đầu mùa 2002 muộn hơn trước….”

Lạc Táp: “…”

Chợt, chính mình bật cười.

Không biết lí do vì sao, cô cứ ngồi trong xe cười vang.

Cũng không tắt nhạc, cứ như vậy nghe hết ca khúc.

Cảm thấy cũng không tồi.

Xe đến trước cổng tiểu khu, Lạc Táp giảm tốc độ, nhìn thấy xe hơi màu đen ngay phía trước đang chờ soát thẻ, cô híp mắt nhìn, xong đời, thẻ ra vào cổng vẫn còn để quên trong xe kia.

Ngồi trong xe, Tưởng Mộ Tranh nhìn ra sau, không nghĩ đến Lạc Táp một đường bám theo anh đến tận đây.

Ở khách sạn gặp được Lạc Táp, trực giác mách bảo với anh, cô sẽ còn tiếp tục bám dính rồi lại”ngẫu nhiên gặp được”, đem biển số xe nói cho tài xế, bảo tài xế chú ý phía sau.

Vừa mới bắt đầu tài xế nói không ở phía sau, kết quả chạy được nửa đường, tài xế chợt nói với anh, chiếc xe kia đang theo sau.

Anh thật không ngờ cô dùng thẻ cảnh sát làm đạo cụ kiếm cơm thì thôi, còn lợi dụng chức vụ bám theo sau xe anh, một đường đến đây.

Vốn tưởng rằng đến cổng tiểu khu thì thôi, kết quả còn tìm mọi cách muốn vào khu biệt thự.

Mấy năm nay, đã gặp qua rất nhiều phụ nữ tâm cơ, nhưng như cô, lợi dụng chức vụ cảnh sát để bám đuôi như vậy, đây là lần đầu anh được chiêm ngưỡng.

Tưởng Mộ Tranh phân phó tài xế: “Dừng lại phía trước.”

Anh đẩy cửa đi xuống, bên kia Lạc Táp đang cùng bảo an giải thích cái gì đó, anh bước qua đi đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.