Đọc truyện Đường Một Chiều – Chương 18
Lạc Táp đến dưới lầu của nhà hàng, dừng xe xong, mới vừa đẩy cửa bước xuống thì di động rung, cô tưởng Phó Duyên Bác thúc giục cô nên vội lấy ra xem, kết quả lại là Tưởng Mộ Tranh.
Anh nói: 【 Tôi đang ở sảnh chờ.
】
Lạc Táp: “…!!!”
Sao anh ta biết mình ăn cơm ở đây?
Chắc là mẹ nói với anh ta.
Cô híp híp mắt, đúng là âm hồn không tan.
Phỏng chừng là lần đầu tiên xem mắt, mẹ thì không ở trong nước, lại sợ cô không để tâm rồi ứng phó cho qua nên tìm một người tới để giám sát cô.
Mặc kệ, Tưởng Mộ Tranh muốn đến thì đến thôi, sau bữa cơm, cô sẽ giải thích với Phó Duyên Bác sau.
Tới sảnh chờ, Tưởng Mộ Tranh đang đứng ở cửa thang máy chờ cô.
Lạc Táp hơi sững sờ.
Hôm nay anh mặc trang phục rất công sở, sơmi trắng với bộ vest đen, có vẻ chín chắn và trưởng thành, chẳng có tí dính dáng nào với tên bỉ ổi tự luyến trước kia.
Tưởng Mộ Tranh cũng đã thấy cô, không kiên nhẫn mà thúc giục: “Còn lề mề gì nữa, nhanh lên đi.”
Anh ấn thang máy, cửa thang máy từ từ mở ra, theo bản năng anh duỗi tay chống cửa, để cô đi vào trước.
Lạc Táp không chậm chạp nữa, nhanh chân bước vào, anh theo sát phía sau.
Cửa từ từ đóng lại.
Cô nhìn anh thông qua gương trong thang máy: “Anh không cảm thấy phiền hả?”
Tưởng Mộ Tranh: “Phiền chứ, nhưng đây là trách nhiệm của người được nhờ vả.”
Thật sự anh không có ý định sẽ đến, sau khi dặn dò cô xong anh đã lái về phía nhà mình.
Kết quả lại nhận được điện thoại của dì Du, có vẻ khẩn trương, nói là muốn nhờ anh một việc.
Có lẽ là trong lòng anh có chút tư tâm, cứ thế đồng ý một cách điên rồ như vậy.
Đến tận bây giờ, anh còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đi cùng một người đến buổi xem mắt, lại còn là một cô gái, đây là chuyện hoang đường nhất mà anh từng làm trong suốt 30 năm qua, không gì sánh nổi.
Sau này cũng sẽ không có việc điên rồ nào vượt qua được nó.
Thang máy dừng lại ở tầng mười hai.
Lạc Táp bước ra trước, Tưởng Mộ Tranh theo sát phía sau cô.
Cô càng đến gần nhà hàng thêm một bước, trong lòng anh lại càng hụt hẫng thêm một chút.
Không nói rõ được.
Theo người phục vụ dẫn đường, Lạc Táp đi đến bàn ăn đã đặt trước.
Phó Duyên Bác đã ngồi ở đó, đang cúi đầu xem di động.
Anh ấy vẫn giống hệt như lần đầu tiên cô gặp, mặc áo sơmi trắng, tóc hớt ngắn, đường nét gương mặt cương nghị, anh tuấn.
Mang theo khí chất lạnh lùng cao ngạo.
Tưởng Mộ Tranh đi ở đằng sau, nhìn lướt qua cô cũng thấy được Phó Duyên Bác.
Trong thoáng chốc, anh bỗng hoảng hốt.
Sau đó lại buồn cười.
Anh và anh ta, rốt cuộc là duyên phận gì đây?
Lạc Táp bước nhanh hơn.
Khi cô đến gần, Phó Duyên Bác nghe tiếng động nên ngẩng đầu, anh gần như đồng thời thấy được Lạc Táp cùng Tưởng Mộ Tranh.
Anh rất ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng thu lại cảm xúc không để lộ ra ngoài.
Anh cất di động đi, đứng lên.
Lạc Táp mỉm cười, xin lỗi: “Ngại quá, Phó cục trưởng, để anh đợi lâu.”
Phó Duyên Bác: “Tan làm rồi, đừng cứ Phó cục trưởng này Phó cục trưởng nọ nữa, gọi thẳng tên của tôi là được rồi.”
Lạc Táp tính giới thiệu Tưởng Mộ Tranh đứng bên cạnh, kết quả hai người đàn ông lại đồng thời vươn tay ra bắt, gần như đồng thanh: “Đã lâu không gặp.”
Ý cười trên mặt Lạc Táp khựng lại, ánh mắt khó hiểu đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ.
Phó Duyên Bác giải thích: “Tôi và Tưởng Mộ Tranh đã quen biết từ nhỏ.”
Không nhiều lời thêm nữa.
Lạc Táp cũng không tiện hỏi nhiều, khóe miệng cong cong: “Thực sự có duyên.”
Cô và Tưởng Mộ Tranh song song ngồi xuống, trong lúc nhất thời bầu không khí hơi xấu hổ.
Phó Duyên Bác phá vỡ trầm mặc trước, thoải mái mà hỏi: “Không ngờ cậu cũng quen biết Lạc Táp.”
Tưởng Mộ Tranh gật đầu, để Lạc Táp không phải xấu hổ, anh giải thích lí do tại sao mình đến đây: “Dì Du đang cùng mẹ tôi đi chơi ở Thụy Sĩ, biết Lạc Lạc muốn đi xem mắt thì rất vui.
Có lẽ các bà mẹ đều như thế, thích thúc giục cưới xin, lại sợ tính cách của Lạc Lạc hơi nhạt, không thích nói chuyện sẽ khiến buổi gặp mặt tẻ ngắt nên bảo tôi đến khuấy động bầu không khí một chút.”
Lời anh nói cơ bản chính là lời Du Ngọc đã nói, giữa anh và Phó Duyên Bác, trước nay đều xem thường việc giở mấy trò vặt vãnh ấu trĩ.
Người phục vụ còn đứng ở bên cạnh, Lạc Táp nhỏ giọng hỏi Phó Duyên Bác: “Phó cục trưởng, anh uống gì?”
Phó Duyên Bác nhìn cô, sửa lời nói: “Không phải vừa rồi đã nói, cứ kêu tên của tôi à.”
Lạc Táp: “Không quen lắm.”
Phó Duyên Bác: “Kêu nhiều thêm vài lần sẽ quen thôi.”
Sau khi gọi món, người phục vụ liền rời đi.
Cảm nhận được cô đang ngại, Phó Duyên Bác thử nói đến chút đề tài nhẹ nhàng, hỏi cô: “Cô tốt nghiệp từ trường cảnh sát đúng không?”
Lạc Táp gật đầu: “Đúng vậy.”
Sau đó Phó Duyên Bác và cô trò chuyện rất nhiều về trường học của cô, từ chuyện lớn như những việc làm anh hùng của cựu sinh viên trong trường, đến chuyện nhỏ như nhà ăn có món gì ngon.
Lạc Táp thuận miệng hỏi: “Anh cũng tốt nghiệp từ trường chúng tôi à?”
Phó Duyên Bác nói: “Không phải, nghe sư phự của tôi nói thôi.
Tôi tốt nghiệp từ trường quân đội, sau đó đến Cục Điều tra hình sự, vừa mới được điều đến Cục Quản lý giao thông năm nay.”
Cục Điều tra hình sự?
Lạc Táp hơi ngẩn ra, rồi sau đó cười cười: “Ở Cục Điều tra hình sự chắc rất vất vả nhỉ?”
Phó Duyên Bác: “Ừ, vất vả theo kiểu khác, đặc biệt là khi gặp được trọng án thì có thể suốt mấy đêm liền không được chợp mắt.
Sư phụ tôi lại là người yêu cầu cao, có khi kết thúc một vụ án mà như san mười ngọn núi vậy, suýt chút nữa mệt đến nằm liệt ra.”
Lạc Táp nghĩ đến ba ba của mình, ông đối xử với cấp dưới rất khắc nghiệt.
Có điều mấy cái đó cũng chỉ là cô nghe cậu nói lại chứ cô rất ít tiếp xúc với ba ba, có khi hai ba tháng không gặp được một lần.
Tưởng Mộ Tranh ngồi ở bên cạnh, cũng không chen được lời nào, mà anh lại không phải vai chính của bữa tiệc, ngồi ở chỗ này như chịu dày vò.
Anh nhìn thời gian, ngại ngùng mà cắt ngang lời bọn họ: “Hai người cũng quen thuộc cả rồi, tôi còn một bữa tiệc kinh doanh, hiện tại phải qua đó cho kịp thời gian nên không ăn cơm cùng mọi người được, lần sau tôi mời khách.”
Đây là lấy cớ, trong lòng mọi người đều tự biết rõ, Phó Duyên Bác cũng không miễn cưỡng gì nữa, nói lần sau có rảnh thì gặp mặt.
Trước khi đi Tưởng Mộ Tranh lại dặn dò Lạc Táp: “Về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh, nếu quá muộn, anh tới đón em.”
Đêm nay anh cư xử tương đối đúng mực, cô không thể làm anh mất thể diện ngay trước mặt Phó Duyên Bác, gật gật đầu: “Ừ, anh lái xe cẩn thận một chút.”
Sau khi Tưởng Mộ Tranh rời đi, Lạc Táp nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng, lại nói tiếng xin lỗi với Phó Duyên Bác.
Phó Duyên Bác: “Không cần phải xin lỗi, chú tôi cũng muốn đi theo lại đây mà.
Nhưng bị tôi từ chối, nói là nếu chú ấy tới thì chắc chắn hai chúng ta sẽ không tự nhiên.”
Lạc Táp đặc biệt thích phẩm chất có thể đứng trên lập trường của người khác, suy xét vì người khác của anh.
Phó Duyên Bác lại quan tâm hỏi đến cường độ công việc của cô.
Khi hai người đang trò chuyện, đột nhiên bị một giọng nữ cắt ngang: “Phó Duyên Bác? Trùng hợp quá vậy, đến đây cũng có thể gặp được anh.”
Lạc Táp và Phó Duyên Bác cùng nhau quay đầu nhìn lại, một cô gái cao gầy và rất thời trang đi tới gần.
Khi ánh mắt của Lạc Táp và cô ta chạm vào nhau, cô cảm nhận rõ ràng được địch ý từ cô ta.
Cô thu hồi tầm mắt, dù sao cô cũng chẳng có ý đồ gì với Phó Duyên Bác, nên chẳng thèm quan tâm tới địch ý này.
Thượng Viện Viện lạnh lùng nhìn Lạc Táp, thấy cô cúi đầu, cô ta nhanh chóng dời ánh mắt về phía Phó Duyên Bác, trên mặt cũng lập tức cười tươi, lúm đồng tiền như hoa: “Em và mẹ đến đây ăn cơm, không nghĩ tới có thể gặp được anh.”
Kỳ thật nào có phải ngẫu nhiên gặp được, là trong lúc vô tình cô biết tin Phó Duyên Bác sẽ đi xem mắt, trong lòng tức tối nên theo chân lại đây nhìn xem người phụ nữ kia trông như thế nào.
Phó Duyên Bác hơi hơi gật đầu, cũng không phải quá thân thiện: “Lát nữa anh sẽ qua chào hỏi dì.”
Thượng Viện Viện biết tiếp tục ở lại cũng không thích hợp: “Vậy em đi trước nhé.” Lại quét mắt qua Lạc Táp rồi mới xoay người rời đi.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, mẹ Thượng hỏi cô: “Con đi đâu đấy?”
“À, vừa rồi thấy Phó Duyên Bác ăn cơm với bạn ở đây, con qua đó chào hỏi một tiếng.” Thượng Viện Viện không nói sự thật.
Mẹ Thượng cũng không biết tâm tư của con gái, nhắc tới Phó Duyên Bác, bà còn nói thêm: “Hình như gần đây Duyên Bác cũng được điều đến Cục Quản lý giao thông, về sau con đi làm ở đội cảnh sát giao thông phải biết điều đấy, đừng gây phiền phức cho cậu ấy.”
Thượng Viện Viện: “Dạ, con biết rồi.”
Sau đó cúi đầu bắt đầu ăn.
Mẹ cho rằng đột nhiên cô muốn ổn định và tôi luyện bản thân nên mới đến cấp cơ sở của cục Quản lý giao thông công tác.
Thật ra, chính bởi vì Phó Duyên Bác được điều tới Cục Quản Lý giao thông nên cô mới nói với ba ba là muốn đến đội cảnh sát giao thông làm, rèn luyện bản thân.
Vốn dĩ cô tính đi cơ quan Cục Quản Lý giao thông, nhưng nghĩ đến cả ngày đều gặp mặt sẽ khiến anh ấy thấy phiền chán nên cô chọn một chi đội trực thuộc bên dưới, vừa có khoảng cách, lại có thể tranh thủ lấy cớ đi theo anh xin chỉ bảo một ít vấn đề.
Nghe nói cô gái xem mắt với anh kia cũng là một cảnh sát giao thông…
Khi Lạc Táp và Phó Duyên Bác ra khỏi nhà hàng thì đã hơn 9 giờ tối, hai người ăn cơm Pháp nên uống chút rượu vang đỏ.
Lúc tới dưới lầu, Phó Duyên Bác cười nói: “Không thể lái xe.”
Lạc Táp trêu ghẹo: “Nếu anh lái xe cũng không ai dám tra xét.”
Phó Duyên Bác bật cười: “Đây là cô đang làm xấu tôi rồi.” Lại nói với cô: “Tôi gọi xe đưa cô về.”
Lạc Táp uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, tôi tản bộ về thôi, đến ngã tư phía trước quẹo một cái là đến nhà tôi rồi.”
Phó Duyên Bác đề nghị: “Như vậy đi, tôi đi cùng với cô một đoạn, đến nhà cô rồi tôi sẽ gọi xe về.”
Lạc Táp: “Thật sự không cần phiền toái như vậy mà.”
“Không phiền toái, cũng tiện đường.”
Hai người sóng vai tản bộ dọc theo lề đường.
Khi đi bộ Phó Duyên Bác chú ý duy trì chút khoảng cách với cô, khi nói chuyện phiếm thì dù là ngữ điệu hay nội dung cũng đều ôn hòa có chừng mực, làm Lạc Táp rất thoải mái.
Bọn họ nhắc tới nhảy dù, Phó Duyên Bác nói ngày nào đó có cơ hội cũng sẽ đi nếm lại loại cảm giác này một chút.
Lạc Táp tò mò: “Anh cũng thích nhảy dù?”
Phó Duyên Bác: “Không phải thích, là lúc trước huấn luyện trong quân đội có nội dung nhảy dù, đã nhiều năm không nhảy rồi, cũng rất nhớ cảm giác khi đó.”
Lạc Táp nói với anh chờ khi nào anh rảnh có thể đến điểm nhảy dù ở Thạch Gia Trang kia cảm thụ lại một chút.
Phó Duyên Bác đồng ý, nói hôm nào rảnh sẽ rủ cô cùng đi.
Sau đó bước chân của cả hai càng ngày càng chậm lại, đề tài trò chuyện cũng không còn bị gò bó nữa.
Từ trời nam đến biển bắc, từ công việc đến sở thích.
Mà anh vẫn luôn lịch sự, khiêm tốn.
Ở cạnh anh, Lạc Táp có loại cảm giác thoải mái như quân tử chi giao đạm nhược thủy [1].
[1] Quân tử chi giao đạm nhược thủy: Ý nói rằng, tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngọt.
Tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào, vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn đến tuyệt giao.
Không giống như khi đi bộ cùng Tưởng Mộ Tranh, anh luôn cố ý vô tình chọc phá cô một chút, quá đáng nhất chính là dám ôm bổng cả cô lên.
Cô nghi hoặc, sao tự nhiên lại nghĩ đến cái tên bỉ ổi kia không biết.
Vội vàng ngăn dòng suy nghĩ lại.
Mà lúc này Tưởng Mộ Tranh đã chạy xong 10km, mồ hôi ướt đẫm, giống như vừa bước từ bể bơi ra.
Anh bấm ngừng máy chạy bộ, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Tưởng Mộ Tranh đang chuẩn bị đi qua phòng làm việc xử lý công việc, di động rung lên, anh tưởng Lạc Táp về đến nhà nên gọi điện thoại cho anh, kết quả là Tưởng Mộ Thừa.
“Anh Tư.”
“Không đi ra ngoài chơi à?”
“Không, dạo này Trình Diệc bận.”
“Cậu định treo cổ trên cái cây lệch tán Trình Diệc này hả?” [2]
[2] treo cổ trên cây lệch tán: hỉnh ảnh bắt nguồn từ việc hoàng đế Sùng Trinh treo cổ trên cây lệch tán ở núi than đá khi Lý Tự Thành đánh vào Bắc Kinh.
Ông là một hoàng đế cần lao, không mê luyến mỹ sắc, không chìm đắm trong cẩm y ngọc thực, thậm chí còn mặc áo vá.
[Tưởng Mộ Thừa đang có ý châm chọc.]
“…”
“Nói chuyện chính đi.” Tưởng Mộ Tranh ngồi xuống trước máy tính, mở ra, trên bàn có thuốc lá và bật lửa, anh cầm hộp thuốc lên dốc ra một điếu.
Tưởng Mộ Thừa dừng xe xong, hạ cửa sổ xe xuống rồi nói: “Cậu còn nhớ Phó Duyên Bác không?”
Sao lại không nhớ, mới vừa rồi còn gặp mặt.
Tưởng Mộ Tranh hỏi: “Làm sao vậy?”
Tưởng Mộ Thừa: “Anh vừa nhìn thấy cậu ta ở khu dân cư này, cậu ta đưa Lạc Táp về, hai người đó đang yêu đương à? Đoạn đường có mấy mét mà đi cả nửa ngày.”
Tưởng Mộ Tranh hơi khựng tay lại, không cầm lấy bật lửa mà lại rút điếu thuốc trong miệng ra.
Không lên tiếng.
Tưởng Mộ Thừa: “Anh về đến nhà rồi.” Trực tiếp ấn tắt cuộc gọi.
Tưởng Mộ Tranh nhìn màn hình máy tính, thẫn thờ một lát, anh ném điếu thuốc lên bàn rồi đứng dậy, bắt lấy chìa khóa xe đi xuống lầu.
Tối thứ sáu, trên đường cực kỳ nhộn nhịp.
Hơn 10 giờ đêm nhưng trên đường vẫn còn đông đúc, vốn dĩ con đường có mười mấy phút chạy xe thôi nhưng lại phải mất hơn hai mươi phút mới đến.
Anh đã xem qua thẻ căn cước của cô nên biết chính xác cô ở căn nào.
Tới cửa biệt thự, anh gọi điện thoại cho cô: “Tôi đang ở trước cửa nhà cô, ra đi.”
Lạc Táp ngây ngốc: “Anh nói cái gì?”
“Tôi đang ở trước cửa biệt thự của cô, ra đây một chút lấy tài liệu.”
Lạc Táp mới vừa tắm xong, tóc còn đang nhỏ giọt, cô dùng khăn lông xoa xoa: “Anh chờ tôi một chút.”
Người này thật là kỳ quái, đã nói khi cô rảnh sẽ tự đi tìm anh ta để lấy rồi mà.
Lạc Táp thay quần áo, chải gọn tóc rồi cầm theo chìa khóa, vội vàng đi ra ngoài.
Khi mở cửa ra, cô ngẩn người.
Ô tô của anh đậu hiên ngang trước cổng lớn nhà cô, đèn xe còn bật sáng, người tựa vào cửa xe.
Cô bước nhanh băng qua sân, “Anh không cần đưa đến, ngày mai tôi sẽ tìm anh để lấy mà.”
Tưởng Mộ Tranh bịa đặt lung tung: “Sáng mai tôi đi công tác, thứ hai mới trở về.”
Thì ra là thế.
Lạc Táp nhấn điều khiển cho cổng lớn mở ra, lần đầu tiên chân thành nói: “Làm phiền anh.”
Tưởng Mộ Tranh đưa cho cô một xấp tài liệu dày: “Không hiểu cái gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Lạc Táp từ chối không chút do dự: “Không cần, tôi hỏi cậu em họ là được mà.”
Tưởng Mộ Tranh cong khóe miệng, sặc lại cô: “Nếu cậu em họ của cô hiểu hết thì sao cô không nhờ cậu ấy đăng ký cho cô?”
Khóe miệng anh có cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Còn có lửa giận khó hiểu nổi.
Lạc Táp bị nghẹn, chẳng kịp nghĩ xem vì sao không nhờ em họ đăng ký, mà là không cam lòng yếu thế đấu lại ngay: “Không phải anh rất phiền khi tôi xuất hiện ở trước mặt anh à, sao thế? Bây giờ lại rất tích cực, không sợ tôi ăn vạ bám lấy anh hả?”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Thiếu chút nữa bị hỏi tới á khẩu, bình tĩnh lại, anh nói: “Tôi không tìm cô, dì Du cũng sẽ tìm tôi.”
Lạc Táp cắn cắn môi, muốn đập tan hoàn toàn cái tư tưởng tự luyến, tự phụ, tự cho là đúng của anh: “Có điều từ nay anh không cần lo tôi sẽ ăn vạ anh nữa đâu.”
Tưởng Mộ Tranh hơi hơi nhíu mày: “Hửm?”
Lạc Táp nhìn anh mấy giây, cười nhạt: “Tôi thay người yêu như thay áo, sau khi ở cạnh Phó Duyên Bác một buổi tối thì cảm thấy Phó Duyên Bác càng tốt hơn anh.”
Tưởng Mộ Tranh: “…”
Nụ cười nơi khóe miệng anh nháy mắt cứng đờ, lại lẳng lặng tự điều chỉnh ổn thỏa, vẫn là dáng vẻ như trước đây, miệng lưỡi chế nhạo: “Vậy hả, gặp được loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ như cô, Phó Duyên Bác cũng đủ xui xẻo.”
Anh không muốn lại tiếp tục cái đề tài khiến cả người không thoải mái này, nhìn thời gian, cằm khẽ nhếch lên: “Trở vào thay quần áo đi.”
Lạc Táp không rõ nguyên do: “Để làm gì?”
Tưởng Mộ Tranh: “Tôi còn chưa ăn tối.”
“Có liên quan tới tôi hả?”
“Nếu không phải đưa tài liệu cho cô thì lúc này tôi đã ăn xong lâu rồi.” Tưởng Mộ Tranh thúc giục cô: “Nhanh lên đi, tôi đói bụng.”
Đã tắm rồi, Lạc Táp không có ý định sẽ đi ra ngoài nữa: “Anh bao nhiêu tuổi rồi, ăn cơm còn cần người khác đi cùng? Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tưởng Mộ Tranh nhìn chằm chằm cô: “Tối nay cùng cô đi xem mắt, tôi không phá rối, cho cô cũng đủ thể diện nhỉ? Vì để sắp xếp cho cô thi lấy giấy phép sớm một chút, tôi phải dùng đến bao nhiêu mối quan hệ? Về tình về lý, có phải cô đều nên mời tôi một bữa không nhỉ?”
Lạc Táp không còn lời gì để nói, cô thở dài bất đắc dĩ: “Chờ tôi một chút!”
Hầm hừ xoay người vào trong.
Tưởng Mộ Tranh mở cửa xe ngồi vào, chuyển ô tô ra vị trí đậu xe ở ven đường ngoài nhà cô.
Anh xuống xe, bấm khóa.
Dựa vào cửa xe, anh tính hút thuốc nên sờ sờ túi quần, phát hiện vừa rồi đi vội quên mang theo thuốc lá.
Anh ấn ấn huyệt thái dương, kỳ thật anh không đói bụng, không hề muốn ăn, nhưng lại muốn cô cùng anh đi ăn, có lẽ gần đây bị trúng tà gì rồi.
Sau khi Lạc Táp đi ra, Tưởng Mộ Tranh lập tức nhấc chân bước đi.
Lạc Táp: “…!Ê, xe anh ở đây mà!”
Tưởng Mộ Tranh cũng không quay đầu lại: “Đi bộ thôi.”
Lạc Táp đứng yên không nhúc nhích: “Tôi không muốn đi bộ.”
Tưởng Mộ Tranh quay đầu lại nhìn cô, cùng Phó Duyên Bác thì muốn đi?
Anh nói: “Đến nhà hàng lấy xe cô chạy về.”
Lạc Táp buồn bực: “Sao anh biết xe tôi để lại đó?”
Tưởng Mộ Tranh: “Đoán.”
Lạc Táp: “…”
Tưởng Mộ Tranh tiếp tục đi tới trước, Lạc Táp chỉ có thể theo sau, tiếp tục bám lấy đề tài kia không buông: “Êy, sao anh biết xe tôi để lại nhà hàng, anh theo dõi tôi hả?”
Tưởng Mộ Tranh ghét bỏ liếc cô một cái: “Lại tự luyến rồi đấy!”
Lạc Táp ‘hừ’ một tiếng.
Tưởng Mộ Tranh nói: “Trong sân nhà cô không có xe, dùng đầu óc ngẫm một chút là biết cô không chạy xe về.”
Anh không nói chuyện với cô nữa, Lạc Táp thì càng không chủ động tìm đề tài trò chuyện, hai người đi đường không nói gì.
Nếu nói trạng thái ăn cơm lần đó ở Thạch Gia Trang là bữa cơm tan vỡ cuối cùng của cặp vợ chồng chuẩn bị ly hôn, vậy hiện tại không khí giữa bọn họ chính là vừa lãnh giấy ly hôn bước ra khỏi Cục Dân Chính.
Xung quanh vang lên tiếng băng lạnh tách tách tách!
Cho đến khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, không khí mới tốt đẹp hơn một chút.
Tưởng Mộ Tranh xoay mặt nói với cô: “Chờ tôi một chút, tôi đi mua bao thuốc lá.”
Lạc Táp đáp ‘Ừ’, rồi đứng ở ven đường chờ anh.
Quá nhàm chán, cô dùng mũi chân cọ cọ lên mặt đất, đột nhiên bên phía cửa hàng tiện lợi truyền đến tiếng gọi: “Lạc Lạc.”
Tiếng ‘Lạc Lạc’ này không có vẻ chế nhạo giống như tiếng ‘cảnh sát Lạc’ mà trước đây anh vẫn gọi.
Ngược lại có chút cưng chiều, trong lòng Lạc Táp khẽ run lên, đột nhiên ngẩng đầu.
Tưởng Mộ Tranh đang vẫy vẫy tay gọi cô: “Lại đây.”
“Làm gì?” Cô hỏi.
Tưởng Mộ Tranh: “Mua kem cho cô, lại đây chọn vị đi.”