Đường Một Chiều

Chương 11


Đọc truyện Đường Một Chiều – Chương 11

Edit: LynCáo HTH

Beta: YanaIshi

Lạp Táp thật sự không muốn nhắc đến Tưởng Mộ Tranh, vừa nhắc đến anh thì cô liền nghĩ ngay đến tiền phạt lúc sáng chưa thối lại được, tâm trạng như đang mang nợ.

Cô quay nhìn Chu Nghiên hỏi: “Lúc ăn cơm chị đừng nhắc về anh ta nữa được không?”

Chu Nghiên cười: “Đương nhiên là được chứ, chúng ta có thể bàn về Cục trưởng Phó Bác Duyên,vừa ăn vừa nói về soái ca, càng thêm mỹ vị!”

Lạc Táp: “…”

Ăn xong cơm trưa, hai người ghé vào văn phòng nghỉ ngơi chốc lát, rồi lại lái xe đến đường Sấm Hồng tiếp tục công việc.

Tình huống buổi chiều so với buổi sáng không tốt hơn bao nhiêu, số người không muốn nộp tiền phạt rất nhiều, bỏ chạy cũng có, rất nhiều người không muốn phối hợp, thậm chí còn có người nằm vạ trên mặt đất, nói bọn họ đánh người

Làm việc suốt một ngày, về đến nhà đã là 8 giờ, Lạc Táp kiệt sức, uống mấy bình sữa chua, ăn chút hoa quả, rồi tắm rửa đi ngủ.

Lúc nằm trên giường, cô đột nhiên nghĩ đến khi không mình lại thiếu tiền Tưởng Mộ Tranh.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định chủ động thêm anh vào WeChat, mục đích để phát bao lì xì, rồi đem anh cắt bỏ không liên quan nữa.

Thêm dãy số của anh vào WeChat, cô vẫn do dự vài giây mới ấn kết bạn, còn ghi chú “Lạc Táp”, rồi mới ấn gửi đi.

Vài phút sau, di động có tin nhắn gửi đến, tra nam chết tiệt: 【 Gọi điện thoại cho tôi. 】

Lạc Táp: 【?? 】

Tra nam chết tiệt: 【 Tôi muốn xác nhận lại xem vì sao cô muốn thêm tôi vào WeChat?】

Lạc Táp: “…”

Có lẽ do cả ngày đã gặp đủ kiểu người “kinh điển” nên bây giờ cô lười phản ứng lại với anh, trực tiếp bấm tắt di động, ném qua một bên không để ý đến nữa.

Tắt đèn, đi ngủ.

Bên này Tưởng Mộ Tranh đang dựa vào cửa sổ thư phòng hút thuốc, di động vẫn không có động tĩnh, trán anh khẽ cau lại.

Cuối mùa thu tiết trời hơi lạnh, gió thổi từng cơn nhè nhẹ bên ngoài cửa sổ.

Tưởng Mộ Tranh chống tay nơi lan can, ánh mắt quét một vòng quanh tiểu khu.

Ánh đèn đường phả xuống tiểu khu, ngay giữa sân của tiểu khu có một bụi cây mọc lên khá hợp ngữ cảnh, điều này mãi cho đến hôm nay anh mới để ý.

Hút xong điếu thuốc nhưng bên kia Lạc Táp vẫn không gọi lại.

Tưởng Mộ Tranh nhìn chằm chằm di động mấy giây, cười nhẹ, anh còn cùng người phụ nữa này chấp nhặt làm cái gì, ngực to nhưng không có não, tóc thì có nhưng kiến thức thì nông cạn.

Anh chủ động bấm số cô gọi đi, tai nghe truyền đến tiếng chuông “đô — đô – đô”.

Một giây.


Hai giây.

Mười giây.

Ba mươi giây.

Tưởng Mộ Tranh hiếm khi kiên nhẫn như vậy.

Thẳng đến khi tiếng chuông sắp kết thúc thì Lạc Táp nghe máy.

Nhưng cô không lên tiếng, anh cũng không nói gì.

Hai bên chìm trong sự im lặng quỷ dị.

Tưởng Mộ Tranh mở lời trước: “Bận?”

“Không bận.”

“Lúc nãy điện thoại không ở bên người sao?” Anh cố nói vậy để cấp cho cô bậc thang đi xuống, nhưng nào biết lại bị Lạc Táp cự tuyệt, cô nói: “Vẫn ở trong tay.”

Tưởng Mộ Tranh: “…”

Cô lại bồi thêm một câu: “Chỉ là không muốn nói.”

Tưởng Mộ Tranh trong lòng tức bắt xung khí nhưng ngoài mặt vẫn cố cười, “Tôi đã nói rồi, lạt mềm buột chặt với tôi vô dụng thôi, tôi không ăn loại này.”

Anh vặn điếu thuốc đang kẹp ở giữa hai ngón tay.

Lại tiếp tục hỏi: “Vì sao muốn thêm tôi…”

Lời nói còn chưa nói ra hết, bên kia đã tắt máy

Tưởng Mộ Tranh: “…”

Nhìn lời kết bạn trên màn hình WeChat, qua hai giây, anh không chấp nhận, cũng không từ chối, chỉ thoát khỏi ứng dụng WeChat, tắt điện thoại, đi đến phòng tập gym bên cạnh thư phòng.

Buổi sáng ngày hôm sau, đúng sáu giờ Lạc Táp đã rời giường.

Tuần này đến phiên cô trực.

Lúc chạy xe đến ngã tư đèn đỏ, Lạc Táp đỡ tay lái.

Cô tình cờ nhìn về trước cửa kính thì thấy một chiếc xe của công ty vệ sinh môi trường đậu ở bên đường, một phụ nữ trung niên đang kéo những thùng rác ra phía chiếc xe.

Ngay lúc này phía sau lại truyền đến tiếng động cơ gầm rú, Lạc Táp mẫn cảm với loạt âm thanh này, thần kinh lập tức căng cứng, vội quay đầu lại.

Bóng chiếc xe việt dã nhắm về làn đường bên phải đâm vào, ngay sau đó là tiếng ma sát tóe lửa giữa chiếc xe và lan can vòng bảo hộ bên đường. Ngay lúc chiếc xe đang mất thắng, một người đàn ông nhanh chóng chạy đến và đẩy người phụ nữ sang một bên, nhưng bị những mảnh lan can vòng bảo hộ nứt ra và đâm vào tay.

Máu tươi nhỏ giọt xuống mặt đường, cú va chạm xảy ra quá đột ngột, những người xung quanh vẫn chưa phản ứng kịp.

Lạc Táp không kịp nghĩ nhiều nhanh chóng mở cửa xe chạy đến, đã thấy người phụ nữ nằm bên thùng rác, trên mặt có chút trầy da.


Người phụ nữ đang muốn ngồi dậy, nhưng bị Lạc Táp lập tức ngăn cản: “Dì à, dì cứ nằm đó đừng nhúc nhích, 120 sắp đến rồi, để bác sĩ đến kiểm tra trước đã.”

Bà ta vẫn còn ở khiếp sợ, sau trận va chạm vẫn chưa lấy được tinh thần, mặc cho Lạc Táp nói cái gì thì bà ta cũng phối hợp nghe theo, nhanh chóng nằm xuống lại.

Hai mắt nhìn không trung, ngây ngốc nằm đó.

Càng lúc người đi đường xung quanh vây lại càng đông, có người đã báo cảnh sát.

Lạc Táp xoay mặt nhìn về phía người đàn ông đã cứu nguy khi nãy, khí chất của anh ta rất bức người, nhìn qua thương thế có chút nghiêm trọng, phía cánh tay trái máu không ngừng chảy ra.

Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, không có gì thích hợp để cầm máu, cô nhanh chóng rút dây đai của chiếc áo gió đang mặc rồi chạy về phía anh ta.

Phó Duyên Bác có thói quen vẫn luôn dậy sớm chạy bộ mỗi ngày, lúc chạy xong rồi thì ghé vào ven đường ăn điểm tâm sáng, sau đó sẽ đạp xe đến Cục Giao thông làm việc.

Đang mãi suy nghĩ về lịch trình thư ký vừa gửi đến sáng nay

Đúng lúc đến ngã tư chờ đèn đỏ.

Thấy ngay một chiếc xe việt dã xiêu vẹo đang lao nhanh đến, tiếng động cơ gầm rú đánh gãy suy nghĩ của anh ta, ngay lập tức phản ứng được chuyện gì sắp xảy ra.

Phía trước là chiếc xe vệ sinh môi trường cùng nhân viên vệ sinh đang làm việc.

Theo bản năng anh ta lập tức ném xe đạp sang một bên, nhanh chóng chạy đến đẩy người nhân viên vệ sinh ấy ra.

Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra hai ba giây.

Trên cánh tay trái truyền đến cảm giác đau đớn, Phó Duyên Bác biết chính mình đã dính đòn hộ, vừa rồi khi đẩy ra người phụ nữ kia ra đã dùng hết toàn lực, bây giờ trước mắt biến thành màu đen.

Cố nén đau nhức đẩy những vòng lan can bảo hộ kia ra.

Ngay lúc này thì Lạc Táp chạy đến bên người anh ta, thanh âm ôn hòa: “Anh đừng nhúc nhích, để tôi cầm máu trước đã.”

Nếu chờ đến lúc 120 đến, không chừng sẽ mất máu quá nhiều.

Phó Duyên Bác thoáng ngạc nhiên, “Cảm ơn.”

Lạc Táp không lên tiếng, chỉ chăm chú lo cầm máu cho cánh tay của anh ta.

Mảnh vỡ vòng lan can bảo hộ đâm quá sâu, hiện tại cảm giác đau đớn lại truyền đến, anh ta cố gắng dời đi lực chú ý, hỏi cô: “Cô là bác sĩ?”

Lạc Táp lắc đầu: “Tôi là cảnh sát giao thông.”

Phó Duyên Bác nhìn cô, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, hóa ra là một vị cảnh sát đang làm đúng chức trách.

Anh ta không nói rõ thân phận, chỉ nói: “Chúng ta là đồng nghiệp.”

Lạc Táp ngẩng đầu nhìn anh ta, chần chờ hai giây, khó trách phản ứng vừa rồi nhanh như vậy.

Cô cười nói: “Đúng là có duyên.”


Cô khách sáo hỏi một câu: “Anh ở đại đội mấy?”

Từ trước đến giờ cũng chưa gặp qua anh ta.

Phó Duyên Bác: “Tôi làm trong trụ sở của Cục Giao thông.”

Khó trách.

Lạc Táp hơi cúi đầu.

Phó Duyên Bác: “Còn cô?”

“Đại đội số 2.”

Lạc Táp đã băng bó cho anh ta xong: “Anh đừng nhúc nhích, tôi đi xem tài xế gây chuyện sao rồi.”

Tài xế ngây ngốc ngồi ở trên xe, vẫn chưa lấy lại tinh thần, bên cạnh những người qua đường bất mãn nói: “Thằng nhóc kia, còn ngồi ngây ra đó làm gì! Người đều bị mày đâm trúng, không lo xuống dưới nhìn xem!”

Người thanh niên vẫn quay mặt đi, ngây ngốc suy nghĩ. Chỉ thức trắng một đêm, không nghĩ đến chỉ một cái ngáp mà đã gây nên chuyện.

Lạc Táp đi đến, đẩy ra đám người ra, mở cửa xe: “Sao cậu vẫn ngồi đó vậy, xuống xe mau!”

Người thanh niên cố gắng lấy lại tinh thần, run rẩy môi: “Bọn họ không có việc gì chứ?”

Lạc Táp: “Phải đợi đi bệnh viện làm kiểm tra xong mới biết được, phiền cậu mau xuất trình giấy tờ xe cùng bằng lái xe cho tôi.”

Người thanh niên nhanh chóng phản ứng lại: “Cô không phải cảnh sát, dựa vào cái gì tôi phải cho cô xem!”

Lạc Táp từ trong túi áo gió lôi ra thẻ cảnh sát: “Ngại quá, tôi là cảnh sát, là cảnh sát giao thông.”

Người thanh niên ngơ ngác đưa giấy tờ cho Lạc Táp, Lạc Táp nhìn bằng lái xe của cậu ta, đưa ta nhổ chìa khóa xe ra, cô tạm thời tịch thu giấy tờ xe cùng chìa khóa lại.

Cô xoay mặt nhìn người nhân viên vệ sinh vẫn đang còn bị kinh hãi quá độ, vẫn chưa hoàn hồn lại được. Lạc Táp cởi áo gió của mình, lót xuống dưới đầu cho bà ta nằm.

Trấn an hai câu: “Dì ơi, đừng lo không có việc gì đâu.”

Người phụ nữ gật đầu, nhưng thần kinh vẫn chưa ổn định, vẫn không nói được câu gì.

Vài phút sau, xe cảnh sát cùng xe cứu thương đều đã đến.

Lạc Táp đem giao giấy tờ cùng chìa khóa xe cho vị đồng nghiệp xử lý, rồi kể lại một lượt tình huống đã xảy ra.

Sau đó phất tay với Phó Duyên Bác, xoay người đi về hướng chiếc xe của mình.

Lúc Lạc Táp đến đơn vị đã muộn vài phút, đội trưởng đang mở cuộc họp, cô xin lỗi rồi bước nhanh đến ngồi bên cạnh Chu Nghiên.

Chu Nghiên liếc nhìn ánh mắt đội trưởng, hướng Lạc Táp nhỏ giọng nói: “Em ngủ quên hả? Thời gian mặc áo khoác cũng không có luôn sao?”

Lạc Táp: “Trên đường gặp tai nạn xe cộ.”

Chu Nghiên xem như đã hiểu, hỏi cô: “Vẫn chưa ăn sáng đúng không? Chị có mang theo sủi cảo, nãy mới ăn một nửa. Hương vị đặc biệt ngon.”

“Chu Nghiên à, có muốn tôi cho cô cơ hội viết bài cảm nghĩ sau khi ăn sủi cảo luôn không?” Đôi mắt đội trưởng híp lại nhìn cô nàng.

Cô nàng tự cho là thanh âm của mình đã nhỏ, nhưng phỏng chừng toàn bộ phòng họp đều nghe được hương vị sủi cảo đặc biệt ngon.

Chu Nghiên: “…”

Cô nàng liếc mắt nhìn đội trưởng một cái, nhưng không lên tiếng.


Lạc Táp nghẹn cười.

Chu Nghiên liếc xéo, ở dưới bàn đá chân cô.

Sau khi tan họp, bọn họ chuẩn bị một chút, rồi lập tức xuất phát.

Chu Nghiên cùng Lạc Táp sóng vai hướng văn phòng, “Tai nạn sáng nay nghiêm trọng không? Có ai bị thương không?”

Lạc Táp: “Tài xế chắc là “đại ca săn đêm”, lái xe vừa thì lơ đãng, lại còn ngáp ngủ, thiếu chút nữa đụng phải nhân viên vệ sinh môi trường, may mắn được một người đẩy ra, người nọ làm việc ở trụ sở Cục Giao thông luôn đấy.”

Rồi đem tình huống tai nạn đơn giản kể lại một lượt.

Chu Nghiên: “Không ai bị thương nặng thì tốt rồi.”

Lại bát quái: “Đúng rồi, em băng bó cho người đó hả, soái không?”

Cô nàng càng nói càng cưởi quỷ dị: “Chờ tan làm chị sẽ gặp sư tỷ hỏi thăm một chút, xem thử hôm nay ở trụ sở có người đàn ông nào bị thương ở tay không, quan trọng phải hỏi xem anh ta còn độc thân hay không nữa.”

Lạc Táp nghiêng người, liếc cô nàng: “Sao trong đầu chị cả ngày chỉ toàn lo nghĩ những chuyện này thôi vậy!” Vừa nói vừa nhấn sau ót cô nàng

Chu Nghiên chụp tay cô lại: “Chị đây đương nhiên muốn mau chóng giải quyết chuyện chung thân đại sự cho em, em như vậy được xem như mỹ nhân cứu anh hùng, nếu người đàn ông kia nhìn vậy mà không dao động thì phỏng chừng sinh lý anh ta không bình thường.”

Lạc Táp: “…”

Mấy ngày kế tiếp, Lạc Táp đều bận rộn trực ban, có khi cả buổi sáng cũng chưa được uống miếng nước nào.

Chu Nghiên cũng tích cực đi hỏi thăm, kết quả thất vọng đi về, sư tỷ nói: “Không nghe nói ai bị thương, nhưng hiện tại tất cả đều mặc áo tay dài, chị cũng không thể nào đi gặp từng người rồi lột tay áo của người ta lên xem được, có phải không?.”

Chu Nghiên đành phải thôi.

Nhưng sư tỷ lại nói một tin tức tốt: “Cuối tuần này Phó cục bọn chị muốn đến các chi đội kiểm tra công tác, em sẽ có cơ hội được thấy anh ta.”

Sau đó Chu Nghiên liền chờ đợi đến cuối tuần, nếu vị Phó cục này có thể làm em rể thì đúng là không tồi.

Đảo mắt đã đến buổi chiều thứ sáu.

Sau khi tan làm, Lạc Táp nhận được điện thoại của mẹ.

Du Ngọc hỏi cô: “Lạc Lạc, cuối tuần này con được nghỉ đúng không?”

Lạc Táp: “Dạ, hai ngày đều không làm.”

Du Ngọc: “Vậy thì tốt rồi, tối mai đi ăn cơm cùng mẹ nhé.”

Lạc Táp: “Vâng.”

Hỏi thêm một câu: “Là cùng con trai dì Đào ạ?”

Du Ngọc: “Đúng vậy, cùng hai người con trai của dì Đào, người con dâu cũng đi, bọn nó tuổi cũng xấp xỉ con thôi, các con chắc sẽ làm quen dễ hơn.”

Lạc Táp đột nhiên lại nghĩ tới tới: “Ngày mai con đến nhà cậu, mẹ có đi được không?”

Du Ngọc nói đi được.

Cùng mẹ kết thúc trò chuyện, di động có tin WeChat nhắc nhở, cô bấm vào: Tưởng Mộ Tranh đã từ chối lời mời kết bạn.

Lạc Táp: “…”

Cô vô ngữ nhìn chằm chằm vào màn hình di động, năm ngày trôi qua, cô mới nhớ đến lời từ chối của anh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.