Đọc truyện Đường Lên Đỉnh Vinh Quang – Chương 363: Vì sao em không thể
Câu nói này cũng không phải là trách cứ!
Vốn nên để cho cô nghỉ ngơi cho khỏe, anh vốn là nghĩ như vậy, nhưng cô không nên hôn anh.
Ý chí của anh trước mặt cô vốn là có hạn, huống chi cô lại chủ động trêu chọc.
Lạc Tiểu Thiến nghe hiểu ý của anh, tuy rằng tim đập loạn, hô hấp dồn dập, nhưng cô lại ôm lấy cánh tay anh không hề buông ra, ngược lại càng siết chặt thêm.
Hai người gần nhau như vậy, cô đương nhiên có thể cảm giác được thân thể của anh biến hóa, huống chi lúc này đây cô là người cam tâm tình nguyện.
Đêm nay cô không muốn anh rời đi!
cô không nói gì nhưng mà cánh tay của cô đã nói ra câu trả lời.
Lãnh Tử Mặc đưa tay tháo cúc áo ngủ của cô, một bên hôn gáy cô, ngón tay anh giống như đánh đàn dương cầm, linh động cởi bỏ nút áo của cô.
Áo ngủ mở ra, lộ ra nội y màu trắng của cô, kiếu dáng đơn giản, vừa vặn ôm lấy đường cong cao ngất.
Nụ hôn của anh rơi xuống rất tự nhiên, anh dùng chóp mũi đẩy áo ngủ của cô ra, hôn lên bờ vai của cô.
Bàn tay nóng hổi chạm lên eo thon, tại đường cong mê người kia xoa một lát rồi dời đi mở khóa áo ngực của cô.
Bàn tay của anh như lửa, đem cô đốt cháy.
Lạc Tiểu Thiến giương môi ồ ồ thở hổn hển, giống như cá mắc cạn.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa rất không biết điều mà vang lên.
Lạc Tiểu Thiến cả kinh, cô hốt hoảng mặc áo ngủ vào.
“Ai?”
Bàn tay Lãnh Tử Mặc vẫn như cũ đặt ở chỗ mềm mại phía trên, trong giọng nói lộ ra giận dữ vì bị quấy rầy cùng không kiên nhẫn.
“Là tôi, Tiêu Dương!”
Ngoài cửa âm thanh của Tiêu Dương rõ ràng truyền vào.
“Có việc gì?”
Giọng điệu Lãnh Tử Mặc càng không vui.
Nửa đêm canh ba, Tiêu Dương đến đây gõ cưa phòng của anh, người nam nhân này tuyệt đối là cố ý.
“Có việc.”
Tiếng của Tiêu Dương ngoài cửa miễn cưỡng, lại mơ hồ có chút bướng bỉnh, cũng không có ý muốn rời đi, giống như nếu bọn họn không mở cửa, thì anh ta sẽ không đi.
Lạc Tiểu Thiến đỏ mặt đẩy bàn tay Lãnh Tử Mặc ra, nhanh chóng cài nút áo.
anh đưa tay tới cài áo lót của cô lại cho chắc, Lãnh Tử Mặc cẩn thận giúp cô cài nút áo gần cổ lại, vừa cẩn thận đánh giá cô một cái, xác định không có bất kỳ chỗ nào lộ ra, thế mới xoay người đi về phía cửa phòng mở ra.
Cánh cửa.
Mở ra.
Ngoài cửa đúng là Tiêu Dương đang đứng, thân mặc áo thun đơn giản cùng quần đùi rộng, trong tay đang cầm một bộ đồ thể thao.
Ánh mắt xẹt qua nửa thân trần của Lãnh Tử Mặc, liếc mắt thấy người bị hắn ôm vào trong ngực, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt trốn tránh, Lạc Tiểu Thiến tóc tai xốc xếch, trong mắt Tiêu Dương lóe lên tia kinh hãi, trên mặt vẫn là nụ cười tà mị như cũ.
“A, tiểu Thiến ở đây?”
“Ừ, em…”
Lạc Tiểu Thiến thấp giọng mở miệng, thanh âm đứt quãng.
“Có chuyện gì?”
Lãnh Tử Mặc trực tiếp phun ra ba chữ.
“À là như thế này, tôi biết anh không đem theo hành lý, nên lại đây đưa quần áo, nễu Lãnh tổng khôngngại có thể mặc một ngày.” Tiêu Dương đưa bộ đồ thể thao đang cầm trong tay.
Lạc Tiểu Thiến vội vàng xua tay, “không cần…”
Tính tình của Lãnh Tử Mặc như thế sao có thể mặc quần áo của Tiêu Dương.
“Cảm ơn!” Lãnh Tử Mặc nhận lấy bộ đồ thể thao, “Tạm biệt!”
Vừa nói xong anh liền đóng cửa lại.
Bàn tay Tiêu Dương để ở cửa, “Tôi có mấy câu muốn nói với tiểu Thiến!”
“Trễ rồi không tiện nói.” Lãnh Tử Mặc nói.
“Hai người trễ như vậy cũng có thể nói chuyện phiếm, vì sao tôi không thể?” Tiêu Dương không để ý tới lãnh ý trong mắt anh, chỉ cười nhìn về phía Lạc Tiểu Thiến, “Tiểu Thiến thấy có đúng không?”