Đọc truyện Đường Lên Đỉnh Vinh Quang – Chương 324: Song ca
Quản lý trực ban thấy boss lớn đang ở trước mặt mình, nào dám nói khác, chỉ
có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười, “Ngài yên tâm, cô ấy chắc chắn sẽ
tới!”
Vừa khuyên nhủ vừa dỗ dành, cuối cùng cũng đem được Hứa Hạ đến phòng bao ở tầng sáu, mọi người theo thứ tự trước sau mà vào, Lạc Tiểu Thiến lại
một lần nữa lại được sắp xếp ngồi bên cạnh Lãnh Tử Mặc, quản lý trực ban đích thân rót rượu, đồng thời cũng bảo nhân viên phục vụ đi thông báo
cho Lưu Phỉ Phỉ một tiếng.
Một lát sau, Lưu Phỉ Phỉ đi vào phòng bao, nhìn thấy trong phòng bao là
mấy người ngày, trong lòng cô ta đã sớm hổi hận, lại không còn cách nào, chỉ có thể nhắm mắt đến chỗ Lãnh Tử Mặc và Lạc Tiểu Thiến chờ rót rượu.
Hứa Hạ lắc lắc cái ly, “Lưu Phỉ Phỉ, như thế nào, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, không nghĩ đến tôi và Tiểu Thiến cũng có hôm nay đúng
không?”
“Làm sao biết chứ, lúc trước tôi đã biết hai vị nhất định cũng có ngày
thành công!” Lưu Phỉ Phỉ tươi cười lấy lòng, “Lúc trước tôi đối với hai
người có nhiều thất lễ, hôm nay tôi xin tự phạt một chén rượu, không, ba chén, xem như xin lỗi hai người!”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng xin phạt ba chén, tôi làm quản lý cũng có chỗ
không đúng, lúc trước phải để cho hai người chịu nhiều ủy khuất!” Quản
lý trực ban cũng uống liền ba chén.
Lạc Tiểu Thiến nhìn mặt Lãnh Tử Mặc ngồi bên cạnh hơi trầm xuống, sợ hắn tức giận, vội vàng đỡ Hứa Hạ, sau đó liền làm dấu tay với Lưu Phỉ Phỉ.
“Mọi người chơi vui vẻ, tôi đi xuống trước!” Lưu Phỉ Phỉ vội vàng tìm cớ chạy thoát thân, quản lý trực ban bên này liền chủ động yêu cầu nhân
viên mở rượu và bê đĩa hoa quả vào, “Hôm nay, bên này trực ban kinh lý
liền chủ động yêu cầu thủ hạ lại là mở rượu lại là đưa mâm đựng trái
cây, “Hôm nay, tất cả chi phí do tôi chi trả, mọi người chơi vui vẻ, có
gì cần, cứ việc gọi!”
“Không cần không cần, cảm ơn!” Lạc Tiểu Thiến tự mình đứng dậy, đưa hắn
đi ra cửa, sau đó trở về ngồi xuống, nhìn Hứa Hạ đang ngửa miệng uống
rượu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lãnh Tử Mặc, nhỏ giọng nói xin lỗi.
“Mọi người không biết!” Hứa Hạ giơ tay lên lau mắt, đôi mắt đỏ hoe giống như mắt thỏ, “Lúc trước Tiểu Thiến rất khổ, trong người cũng chỉ còn có mấy trăm đồng, mỗi ngày chỉ ăn bánh bao hoặc mì ăn liền, đến khuya đi
về nhà cũng chẳng lỡ bắt taxi, chỉ có thể chen chúc trên xe buýt đông
đúc, những tên khốn kiếp kia, không chỉ tìm mọi cách trừ tiền lương của
cô ấy, mà còn bắt cô ấy cá mực….”
“Tiểu Hạ, đừng nói nữa!” Lạc Tiểu Thiến nghĩ đến những chuyện cũ này,
mũi cũng xụt xịt, “Hôm nay chúng ta là tới đây là để vui vẻ, đến đây,
tôi mời mọi người một chén!”
“Đúng đúng, mọi người cùng uống một chén!” Vu Đồng đứng ra dàn xếp,
“Chúc cho sự nghiệp ca hát của Lạc Tiểu Thiến ngày càng thành công!”
Mọi người uống cạn ly rượu, Lạc Tiểu Thiến ngửa đầu uống một hớp rượu, đồ uống này là nước ngọt.
Hóa ra, vừa rồi nhân lúc mọi người không chú ý, Lãnh Tử Mặc đã lặng lẽ đổi rượu của cô.
Những người này ngày thường cũng có quan hệ rộng rãi, tự nhiên cũng giỏi làm cho bầu không khí trở nên hấp dẫn hơn, rất nhanh, chuyện vừa rồi
liền chìm xuống, mấy thanh niên trẻ tuổi ca hát náo nhiệt, Tần Lam và
Hoàng Phủ Nhược cùng song ca một bài, làm cho bầu không khí càng trở nên náo nhiệt.
”Lãnh tổng, ngài cũng hát một bài đi?” Trác Á Nam cũng có chút say, có rượu vào thêm dũng cảm, dám mang Lãnh Tử Mặc ra trêu đùa.
”Đúng đúng, Lãnh tổng và Tiểu Thiến hát chung một bài đi!”
”Song ca, song ca…”
Mấy người trẻ tuổi xung quanh cũng mượn rượu đùa bỡn theo, cầm lấy hai
chiếc microphone đưa cho Lãnh Tử Mặc và Lạc Tiểu Thiến mỗi người một
cái.
Vừa lúc, không biết ai đã âm nhạc bài “Mái nhà” lên, Lạc Tiểu Thiến vẫn
còn chần chừ, Lãnh Tử Mặc đã cất lời theo giai điệu bài hát.
“Giữa đêm không ngủ được, lẩm nhẩm những giai điệu thành một bài hát…”