Đọc truyện Đường Kết Hôn Không Tình Yêu – Chương 62
Tôi cứ kiên trì, cứ can đảm đi về phía trước, cứ chờ đợi mỏi mòn; rồi lại vỡ lẽ ra rằng mỗi cái kết hoàn mỹ đều cần hai người đồng thời phấn đấu, chứ không phải là cố gắng của mỗi mình tôi.
Trần Nhất Lâm ♪
Tốt Trình Nghi Bắc chở tôi về. Tôi nhìn vào đôi mắt luôn đạm nhiên của anh, lo âu trong lòng cứ không ngừng tăng thêm. Tôi không thể mãi lừa gạt bản thân mình nữa, chúng cứ như cỏ dại mãnh mẽ vươn lên trong lòng tôi, ép tôi đến mức không thở nổi. Tôi thì không dám hỏi người đang ngồi cạnh tôi, không dám hỏi ‘cô ấy’ anh đã nói là ai mà anh phải chỉ trích cha mình như thế. Tôi luôn biết anh không muốn về nhà, nhưng tôi không biết được nguyên nhân.
Những ánh đèn phôn hoa bên đường thi nhau chạy vụt về phía sau, cuối cùng chỉ còn lại những đốm sáng.
Tôi than thầm, có phải tôi nên tự nói với mình là tôi đã may mắn lắm rồi nên mới gặp được người đàn ông hoàn mỹ.
Xong tôi lại tự khinh bỉ chính mình.
Anh đâu nào hoàn mỹ, chỉ là đúng lúc tôi thích anh, nên trong tim tôi anh cũng trở nên hoàn mỹ.
“Đang suy nghĩ gì đó?” Anh xua tan sự tĩnh lặng.
“Cảm thấy Tiểu Hoan với bác gái rất hợp nhau, hệt như mẹ con vậy đó.” Tôi chỉ biết cười trừ, hóa ra con người có thể giả tạo bằng một lớp mặt nạ ở mọi nơi, mọi lúc, điều kiện tiên quyết là bản thân muốn hay không thôi.
Trình Nghi Bắc cười nói: “Mẹ anh rất thích con gái, nên đối xử với Tiểu Hoan đặc biệt tốt, hơn nữa Tiểu Hoan mới từ nước ngoài về, khó trách yêu thương nhiều hơn nữa.”
Anh đang giải thích cho tôi biết vì sao Hạ Lập Khoa coi trọng Mạc Hoan hơn tôi ư?
Dù chỉ là lời bâng quơ thôi.
Cuối cùng cũng về nhà, tôi bước xuống xe, sau đó nhìn anh lái xe đi.
Chắc bản thân tôi nghĩ nhiều quá, ngay giây phút này, tôi phát hiện chúng tôi không hề giống tình nhân.
Cũng có thể một đôi tình nhân trông thế nào tôi đã không còn nhớ nữa.
Chẳng qua là trong mắt anh không hề có nhớ thương, ánh mắt ấy luôn đi xuyên qua tôi, nhức nhói.
Trước đây có xem qua một bộ phim truyền hình, bạn cùng phòng của tôi thích vô cùng, đơn giản bởi nam chính trong đó hờ hững với cả thế giới này, chỉ tốt với duy nhất nữ chính.
Ai mà không muốn là người đặc biệt nhất, ai mà không muốn có được sự thiên vị đó.
Dường như tôi không thể được.
Bước vào nhà, mẹ tôi đang xem TV, thấy tôi về thì chọc vài câu, cha tôi thì trong thư phòng, tôi thở dài trở về phòng mình.
Cô đơn là gì, là lúc ta rất muốn rất muốn có một người để tâm sự nhưng lại không biết nên tìm ai.
Gần đây, quan hệ tôi và Trình Nghi Bắc cũng không vì buổi tiệc gia đình hôm đó mà tiến thêm một bước, ngày hôm nay chẳng khác gì ngày hôm qua, cứ lặp đi lặp lại. Trong hội nghị, tôi thấy mặt anh sa sầm, tuy nhiên anh cũng chẳng cho ai biết hỉ nộ ái ố của anh cả, với ánh mắt này, vẫn biểu lộ rằng đó là một anh không bao giờ tức giận. Thật ra anh với ban giám đốc đang tranh luận về việc tập trung phát triển ‘Love flowers’. Anh muốn để ‘Love flowers’ làm trọng tâm phát triển của công ty, trong khi những người trong ban giám đốc đối nghịch với anh, tìm trăm ngàn lí do để mà phản đối, kết quả là với sức của một mình anh không đủ để quyết định phương hướng phát triển của công ty sắp tới.
Mọi người đều đã rời khỏi phòng hợp, anh vẫn ngồi đó, vẫn chưa hết tức giận, nhưng chỉ thờ dài.
Tôi ôm văn kiện đi qua, “Cớ sao lại cứ kiên quyết như thế?”
Tôi thừa nhận, đúng là ‘Love flowers’ rất bắt mắt, làm tôi rung động, nhưng đối mặt với khốn cảnh thấ này, đổi lại là tôi thì đã chọn thỏa hiệp từ lâu. Tuy tôi không biết nhiều nhưng tôi biết ban giám đốc thế nào, chắc đa số là nghe theo chỉ thị của cha mẹ anh ấy. Đã như vậy, tội gì lại đối nghịch với cha mẹ mình.
“Em cũng thấy anh sai à?” Anh ngẩng đầu nhìn tôi, còn mang theo ý cười.
Tôi ngồi xuống, “Em chỉ muốn biết duyên cớ gì đã khiến anh kiên định.”
Anh vẫn cứ cười, “Không phải em đã nói loạt sản phẩm này rất có tiềm năng à?”
“Rất nhiều thứ khác cũng có tiềm năng.” Tôi mím môi, lạnh nhạt nhìn anh.
Anh nhìn tôi thật lâu, ánh mắt sâu kín, cuối cùng để lại một câu, “Lát nữa đi dự một cuộc gặp với anh nhé.”
Tôi gật đầu, “Được.”
Nếu quả thật phải xét, ‘Bắc Lâm’ cũng không phải là sản nghiệp của Trình gia. Nếu nói đến Trình gia, cái tên đầu tiên người ta nghĩ đến là ‘Hoàn Nghệ’, đây mới thật sự là sản nghiệp thuộc về Trình gia. Năm xưa ông nội Trình Nghi Bắc gây dựng nên một mảnh giang sơn, trong mắt người người đó là tiền đồ sáng lạng, nhiều người đoán già đoán non không biết rồi vị trưởng bối này sẽ giao cơ nghiệp của mình giao cho ai, sau đó ông ấy ra một quyết định lớn, ông không chọn ai trong hai cậu con trai của mình làm người thừa kế, mà chọn Trình Nghi Triết tuổi còn nhỏ làm người thừa kế tương lai của Hoàn Nghệ. Trình Chí Sơn với Trình Chí Diên đối với quyết định này cũng chẳng có ý kiến gì, bởi lẽ lúc bấy giờ Trình Chí Sơn tuy dốc lòng cho sự nghiệp, nhưng không phải là những thứ đó, còn chí hướng của Trình Chí Diên cũng không thuộc về chốn này. Sau đó, Trình Chí Diên kết hôn với Hạ Lập Khoa, hoàn thành sứ mệnh của mình, cuộc hôn nhân thương nghiệp. Trình gia lấy sự nghiệp may mặc làm tài sản cho mối liên hôn, lập nên Bắc Ích, nhưng Trình lão gia lo lắng sau này hai đứa cháu sẽ không quan tâm đến tình hình chung, nên Bắc Ích cũng có cổ phần của Trình Nghi Triết, nghĩa là một khi Bắc Ích phát sinh tình huống, Trình Nghi Triết không thể khoanh tay đứng nhìn.
Có lẽ vị trưởng bối ấy có sự tin tưởng rất lớn dành cho người thừa kế mình đã lựa chọn, dĩ nhiên Trình Nghi Triết cũng chưa phụ kỳ vọng của ông.
Tôi không hiểu Trình Nghi Bắc, có thể hiểu anh không phải người tự nguyện dấn thân vào chốn thương trường.
Nếu không phải lạc đến đường cùng chắc Trình Nghi Bắc cũng không tìm đến sự trợ giúp của Hoàn Nghệ, đây không phải là ý nghĩ của riêng Trình Nghi Bắc, sợ cũng là ý nghĩ của Trình Chí Diên và Hạ Lập Khoa, nếu không trước kia khi Bắc Ích gặp vấn đề, cũng có thấy Hoàn Nghệ ra tay đâu.
Những điều này được giới thiệu trên tạp chí nào đó cách đây lâu lắm rồi.
Cuộc gặp tôi dự với Trình Nghi Bắc thật ra là gặp Trình Nghi Triết, làm tôi không thể không nghĩ, anh thật sự muốn phát triển ‘Love flowers’, nếu không sẽ không tới mượn tay Trình Nghi Triết.
Ở Trình gia, Trình Nghi Triết là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Chỉ cần anh ta quyết định, dám chắc Trình Chí Diên với Hạ Lập Khoa sẽ không cản trở nữa.
Tôi ngồi cạnh Trình Nghi Bắc, nghe anh với Trình Nghi Triết nói chuyện nhà.
“Em gọi anh ra đây chắc chị dâu không nói gì đâu nhỉ?” Trình Nghi Bắc cười nhạt, tôi có cảm giác trong nụ cười của anh còn có cười nhạo.
“Cô ấy nói gì chứ?” Trình Nghi Triết nhíu mi, “Đàn bà không có tư cách hỏi chuyện đàn ông.”
Trình Nghi Bắc vuốt cằm, bộ dáng như muốn cười ầm lên nhưng cố kiềm chế, “Được được, cứ coi là vậy đi.”
“Gọi anh ra đây có chuyện gì đó?” Trình Nghi Triết châm điếu thuốc, lại chợt nhớ gì đó, gạt điếu thuốc đi.
Trình Nghi Bắc nhìn hành động này của anh mình, tâm tư cũng mơ màng, hiện lên cảm xúc tôi chưa từng được thấy qua, nhưng tích tắt anh lại khôi phục về trạng thái thường trực, “Chuyện hôm trước nói với anh đó, tính sao rồi?”
Trình Nghi Triết ngã lưng ra dựa, “Để anh ra mặt, không tốt lắm đâu.”
Qua lời nói, anh ta không định nhận củ khoai bỏng này.
Trình Nghi Bắc vốn định nói gì đó, nhưng điện thoại của Trình Nghi Triết reo vang, tôi xin thề tôi và Trình Nghi Bắc không hề có ý muốn nghe lén, vậy mà vẫn nghe được tiếng cô gái đang hét qua điện thoại: Trình Nghi Triết, sao này anh còn chưa chịu về nữa, ở ngoài làm gì hả, em gọi điện đến công ty, họ nói anh về từ lâu rồi, anh có ý gì đây hả, tan ca cũng không chịu về nhà…
Trình Nghi Bắc lắc đầu, kéo tay áo tôi, “Không phải em nói mới thấy một món rất ngon à, chúng ta đi coi nào.”
Tôi biết, anh muốn cho Trình Nghi Triết một không gian riêng, dám chắc Trình Nghi Triết cũng chẳng muốn thấy mình trong dạng này.
Tôi gật gù đi theo sau Trình Nghi Bắc ra ngoài.
Tôi chỉ tò mò, ai lại dám nói chuyện với Trình Nghi Triết kiểu đó, còn Trình Nghi Triết thì biểu hiện vầy nè: nãy anh quên gọi về, không phải không muốn về đâu mà, anh nói với em là anh đi gặp em họ á mà, thì là cái người mà hồi đó em mê tít đó, cậu ấy hẹn anh ra ngoài, không tin em hỏi nó xem, nó có thể làm chứng cho anh…
Nụ cười phớt trên khóe môi Trình Nghi Bắc, tôi đoán chắc ai nhìn thấy cảnh tượng này đều cũng buồn cười chết mất.
Đi được mấy bước, nụ cười trên môi Trình Nghi Bắc cũng thay đổi.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, bên trong một gian phòng, bồi bàn vừa đẩy thức ăn vào.
Không ít người ngồi quanh bàn xoay, trong đó có nhiều giám đốc từng hợp tác với Bắc Lâm, đây chưa phải trọng điểm.
Tôi thấy Tây Thuần cũng ngồi trong đó, trưởng phòng thiết kế giới thiệu cô ấy với các vị giám đốc, cô ấy là nhà thiết kế của loạt sản phẩm Bách Hoa đang gây tiếng vang.
Mấy ông chủ này đều mang bộ dạng ‘Rất hân hạnh’ chào rồi tìm lí do thoái thác, nhưng hành động lại trái ngược, không ngừng mời rượu Tây Thuần.
Rõ ràng Tây Thuần không uống nổi nữa, chẳng biết đã uống bao nhiêu rồi, mặt đỏ hết lên.
Vậy mà vẫn không buông tha, giám đốc Uông lấy tay đặt trên làn váy của Tây Thuần, Tây Thuần liều mạng nhích sang chỗ khác, tay nâng ly mời rượu, ép Giám đốc Uông dời lực chú y mà buông tay.
Trình Nghi Bắc nhìn một lúc, tôi còn tưởng sẽ xông vào diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng anh chỉ nói: “Về thôi, điện thoại nói cũng xong rồi.”
Tôi ngạc nhiên, rồi hiểu ra anh đang nói đến cuộc điện thoại của Trình Nghi Triết cũng chẳng quá dài đâu…
Tôi khiều tay anh, chỉ về phía bồi bàn vừa rời khỏi phòng bao, “Mặc kệ ư?”
Trình Nghi Bắc đánh giá tôi, bình thản nói, “Quan tâm làm gì? Em thấy chuyện gì bất bình à?”
Giọng anh rất bình thản, tôi chẳng biết nên nói gì tiếp nữa, lo lắng cứ âm ỉ trong tôi, một mình Tây Thuần có an toàn không.
Cũng hiểu tâm trạng của anh, anh một lòng muốn phát triển ‘Love flowers’, còn người thiết kế thì đang ở đây mời rượu.
Trở lại phòng bao, Trình Nghi Triết chẳng có chút nào gọi là ngại ngùng khó xử.
Lúc này Trình Nghi Bắc không nhắc đến chuyện ‘Love flower’ nữa, kể cả chuyện thương trường cũng chẳng nói tới.
“Sáu tuổi.” Trình Nghi Triết bật lên, đôi mắt không giấu được hạnh phúc, “Con nha đầu này cứ hỏi anh về em, hỏi sao em không đến thăm nó. Đừng thấy nó còn nhỏ, không hiền đâu, hệt như mẹ nó.”
Anh ta vẫn không chịu thừa nhận bản tính của mình cũng chẳng thua ai.
Trình Nghi Bắc cười cười, “Hôm này rãnh sẽ đến thăm con bé.” Anh bỗng dừng lại, “Mới đây đã sáu tuổi, mau thật.”
“Đúng là rất nhanh.”
“Con nít bây giờ nhạy cảm lắm, dù có cha mẹ yêu thương nâng niu rồi, cũng còn muốn nhiều người yêu thương mình hơn nữa.”
Trình Nghi Triết chớp mắt, có lẽ đang suy tư, “Chắc vậy!”
“Bác cả với bác gái rất thích trẻ con đó.” Giọng Trình Nghi Bắc vẫn cứ thản nhiên, “Rất nhiều việc, có lẽ còn thiếu một người đứng giữa, nếu là người phù hợp nói đỡ, không chừng sự việc sẽ giải quyết tốt thôi.”
Trình Nghi Triết cười lạnh, “Mới ra ngoài mấy năm đã về học gài bẫy anh á?”
Trình Nghi Bắc từ chối cho ý kiến, “Anh à, anh suy nghĩ chút đi, cẩn thận suy ngẫm sẽ thấy, chỉ có lợi thôi.”
Chỉ anh đồng ý ra mặt, đừng để ‘Love flowers’ chết từ trong trứng nước, anh đồng ý đi thuyết phục bác cả gật đầu đồng ý có cô gái đó với đứa bé bước vào cửa.
Trình Nghi Bắc nhếch môi, “Cha em đã trao đổi với anh từ sớm.”
“Thì sao chứ, mưu sự tại nhân.”
Trình Nghi Triết lắc đầu, “Người xấu đều do anh đóng, em đây lần nào cũng chiếm tiện nghi.”
Trình Nghi Bắc thấy anh thế này, trong lòng cũng có câu trả lời, không bàn chuyện này nữa, mà nói đến chuyện bên cạnh.
Bọn họ nói thêm chốc nữa, Trình Nghi Triết liền lập tực vọt về nhà.
Là một khán giả, tôi cho rằng mình sẽ cho Trình Nghi Triết – Đồng chí đã kết hôn 99 điểm, không hơn không kém, bởi tôi không thích những thứ quá hoàn hảo.
Trình Nghi Bắc cũng nói có việc, bảo tôi ngồi trong phòng chờ anh một lát.
Tôi ngoan ngoãn chờ, nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy Trình Nghi Bắc về, tôi lo lắng.