Dương Hoàng Đế Vs Sáu Lang Đại Thần

Chương 10


Đọc truyện Dương Hoàng Đế Vs Sáu Lang Đại Thần – Chương 10

CHƯƠNG 10

“Đáng giận a! Đã hai ngày rồi!” Vân Kích Tiêu ôm đầu Thụy Âm gào khóc thảm thiết, “Tiểu Âm Âm, ngươi ở nhà ngoạn vui đến quên cả trời đất a!! Vì cái gì phải về với lão nhân kia của nhà ngươi a! Mau trở lại a a! Nếu không trở về ta liền đem ngươi #¥%%—*%—. . . . . . ##• !”

“Im lặng chút đi.” Thạch Dục Lam vỗ vỗ đầu Vân Kích Tiêu, ôn nhu cười, “Bằng không đừng trách ta không khách khí.” Trải qua hai ngày bình phục tâm tình, vì không để địch quân khả nghi, Thạch Dục Lam lại mang mặt nạ tươi cười dối trá.

Ủy khuất nhìn Thạch Dục Lam, vươn móng vuốt sói nghĩ muốn trạc trạc hai má nộn nộn của Thụy Âm, lại bị một móng vuốt sói khác không chút khách khí đánh bay, Lục Li hung tợn trừng mắt nhìn Vân Kích Tiêu, “Không được tùy tiện sờ hắn!”

Vân Kích Tiêu vô hạn ủy khuất thổi thổi tiểu móng vuốt sói của mình, thút tha thút thít cắn khăn lụa phấn sắc trang tiểu tức phụ. Đáng tiếc còn chưa mở miệng, một chiếc giầy liền chuẩn xác tạp lên đầu Vân Kích Tiêu, làm toàn bộ bong bóng hồng sắc thu trở về. Khóe mắt run rẩy một chút, Vân Kích Tiêu nhặt lên giầy, nhìn Vân Kích Huyền đang ngồi một bên nhàn nhã tự đắc, cứng ngắc cười, “Đại thúc, ngươi muốn gì?”

“Là tiểu thúc, không phải đại thúc.” Chậm rì rì nói, “Trang đáng yêu, hai nghìn hai.” Vân Kích Huyền nâng chung trà, không thèm nhìn VânKích Tiêu đến nửa con mắt, thong thả thưởng thức.

“Ô!” Bị uy hiếp, Vân Kích Tiêu giống như người câm ăn phải hoàng liên, có khổ nói không nên lời a. Đáng giận, chẳng lẽ đời mình phải chết trong đống bạc trắng sao~~ không đúng, không phải đống bạc trắng, mà là trong cuốn sổ nợ đầy những con số đỏ đỏ mới đúng.

Hỏa Da Tác nhìn nhìn, phát hiện thiếu một người, “Dục Lam, Lẫm Sát đâu?”

“Ta bảo hắn đi tra xét binh quyền hiện tại trong triều, thuận tiện đi nhìn Tể Tướng một chút.” Thạch Dục Lam có dự cảm, nếu lần này hạ độc thực chính là Tể Tướng, như vậy Tể Tướng khẳng định là nắm giữ một bộ phận binh quyền nhất định mới có lá gan lớn như vậy.

“Binh phù không phải ở trong tay Lẫm Sát sao?” Thôi Ngôi ngồi trên ghế khó hiểu nhìn Thạch Dục Lam, nhớ rõ từng nhìn thấy binh phù trên người Lệ Lẫm Sát, là vàng ròng thứ thiệt, hại tay Thôi Ngôi ngứa ngáy đã lâu.

“Không, kỳ thật binh phù tổng cộng có hai khối. Một khối giao Đông Tướng Quân bảo quản, một khối giao Tây Tướng Quân, mà Tây Tướng Quân chính là Chấn Quốc Đại Tướng Quân Lệ Lẫm Sát. Sau khi Đông Tướng Quân chết trận sa trường, binh phù được lấy lại, giấu trong mật thất hoàng cung, thực quyền thì giao toàn bộ cho Lẫm Sát. Nhưng không ai biết, không có binh phù trong tay, ai cũng không thể cam đoan binh lính dưới quyền sẽ không tạo phản, huống hồ bọn họ vốn không phải thuộc hạ của Tây Tướng Quân, nếu có một ngày binh phù rơi vào tay người khác, mọi người dưới trướng Đông Tướng Quân trước kia hội lập tức phản bội Lẫm Sát. Cho nên ta bảo Lẫm Sát đi xem binh phù còn trong mật thất hay không.” Thạch Dục Lam ngắn gọn giải thích.

“Nói cách khác, nếu binh phù rơi vào trong tay Tể Tướng, chắc chắn sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ?” Hỏa Da Tác thanh âm bình tĩnh hỏi lại.

“Đúng vậy.” Thạch Dục Lam gật đầu, nếu có thể, Thạch Dục Lam hy vọng binh phù vẫn còn trong mật thất, sẽ không có nội chiến xảy ra.

“Báo! Biên cảnh tới cấp báo!” Một sĩ binh phóng như bay vào, trên tay cầm một phong thư, quỳ gối trước mặt Thạch Dục Lam, “Thạch đại nhân, Lệ Tướng Quân đâu?! Thập vạn hỏa cấp!” (vô cùng khẩn cấp; gấp như lửa đốt sau lưng)

“Lẫm Sát không ở đây, có chuyện gì?” Nhìn bộ dáng binh lính gấp gáp, Thạch Dục Lam cũng ý thức được tình thế khẩn cấp, bước lên lấy thư trong tay binh lính đọc.

“Làm sao vậy?” Mọi người hoang mang nhìn Thạch Dục Lam mày càng nhăn càng chặt.

Xem xong thư, Thạch Dục Lam liền đem đốt, nhìn Hỏa Da Tác, có chút đăm chiêu.

“Làm sao vậy?” Bị nhìn như vậy, Hỏa Da Tác cảm thấy từng đợt bất an, sẽ không phải là Nhị đệ đang làm trò quỷ đi. . .

“Tây Vực tạo phản, tấn công biên cảnh nước ta.” Thạch Dục Lam vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về Hỏa Da Tác, “Hơn nữa, nghe nói, thủ lĩnh quân địch có binh phù của nước ta. . .”

Hỏa Da Tác ngẩn người, đập bàn, chỉ vào ngực mình hô, “Ta đã lập lời thề, vĩnh viễn nguyện trung thành Âm Âm, ta sẽ không bao giờ vi phạm! Lần này chuyện tình thuần túy là vấn đề nội bộ của gia tộc chúng ta, ta sẽ tự đi giải quyết!”

“Báo! Thạch đại nhân! Văn võ bá quan cầu kiến!” Lại một thủ vệ vội vã tiến vào.

“Thiết, so với ta tưởng tượng còn sớm.” Thạch Dục Lam không kiên nhẫn nhu nhu mày, “Hỏa Da Tác, chuyện này không chỉ là vấn đề nội bộ của gia tộc ngươi, còn là vấn đề nội bộ của quốc gia chúng ta.” Nói xong, liền mang mọi người ra ngoài điện, nhìn một đám quan viên khí thế hùng hổ, “Ở ngoài điện huyên náo, còn thể thống gì!? Hoàng Thượng long thể không tốt, cần an tâm tu dưỡng, các ngươi còn dám hồ nháo!”

“Thượng Thư đại nhân, chúng ta nói thẳng.” Tể Tướng không chút khách khí đi lên trước, nhìn thẳng Thạch Dục Lam, “Chúng ta đều biết Hoàng Thượng hiện tại long thể suy nhược, chính là hiện tại là thời điểm biên cảnh dấy lên chiến hỏa, thời khắc nguy cấp như vậy, chúng ta như thế nào có thể ủng hộ một Hoàng Đế không thể chỉ huy tác chiến, chỉ có thể nằm trên giường không dậy nổi đâu! Vì quốc gia, vì lê dân bách tính, chúng ta khẩn cầu lập tân quân!”

Nheo mắt đánh giá Tể Tướng mập béo, trong lòng Thạch Dục Lam cười lạnh. Tên ngu xuẩn này quả nhiên muốn ngôi vị Hoàng Đế. Chỉ cần mình còn sống một ngày, sẽ không bao giờ để ngôi vị Hoàng Đế rơi vào tay người khác, “Tể Tướng đại nhân, tin tức đến tai ngài thật là nhanh a, chúng ta cũng chỉ vừa mới biết biên cảnh có chuyện.”

Tể Tướng mặt lập tức trắng bệch.

Thạch Dục Lam cũng không tiếp tục làm khó dễ, mà rất là thuận thủy thôi chu (biết thời biết thế), “Vậy Tể Tướng đại nhân, ngài có cao kiến gì?”

“Bổn nhân bất tài, nhưng được các đại nhân khác tiến cử, cho nên thỉnh tạm thời tiếp nhận chức vụ này, cho đến khi biên cảnh thái bình mới thôi, Thượng Thư đại nhân nghĩ chủ ý này như thế nào?” Đi một vòng, cuối cùng cũng vào thẳng mục đích.

Trào phúng cười, Thạch Dục Lam thật sự không thể che dấu biểu tình khinh bỉ. Thạch Dục Lam bình thường kiềm chế tốt như vậy còn khó nén khinh bỉ, hỏi sao Hô Lợi Hải Tư nóng nảy kia mỗi lần nhìn thấy Tể Tướng đều không có thần sắc hoà nhã. “Xin hỏi Tể Tướng đại nhân, ngươi có tài đức gì có thể đảm nhiệm chức vụ Hoàng Thượng? Tài trí? Ngươi khả thắng quá ta? Quân sự? Ngươi cho rằng ngươi có năng lực hơn Lẫm Sát? Có đồng minh cường đại? Ngươi cho rằng ngươi có thể tìm được một đồng minh cường đại hơn Vua Tây Vực? Vũ lực? Ngươi cho là ngươi còn tìm được trên giang hồ một tổ chức sát thủ cực mạnh hơn Phù Vân Cung? Có chúng ta bên cạnh Hoàng Thượng, xin hỏi Tể Tướng đại nhân, ngươi còn có tư cách gì ngồi vào vị trí này?”

Tể Tướng nắm chặt tay, sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Thượng Thư đại nhân, quốc khố không nhiều lắm a! Ít nhất ta còn có thể cung cấp lương thảo cùng quân dụng.”


“Tiền?” Lạnh lùng cười, Thôi Ngôi nhìn Lục Li, Lục Li không tiếng động gật đầu, đến bên cạnh Thạch Dục Lam, lớn tiếng nói, “Luận tài lực, ngươi cho là ngươi có thể vượt qua ‘Xích Nguyệt’?”

“Xích Nguyệt?!” Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, ngay cả Thạch Dục Lam cũng giật mình.

“Trường Kiếm / Thiết Vân!” Hướng lên trời huýt sáo một tiếng, hai hùng ưng lập tức xuất hiện xoay vài vòng trong không trung, sau đó lao xuống trên vai hai huynh đệ.

Sờ sờ đầu Thiết Vân, Thôi Ngôi nói, “Ta là Nguyệt Hàn Công Tử.”

“Ta là Xích Viêm Công Tử.” Lục Li cũng theo Thôi Ngôi nói.

“Xích Nguyệt” là một nhóm quái đạo hai người từng ở trên giang hồ oai phong một cõi, gồm Thần Xích Viêm, tức “Xích Viêm Công Tử” cùng Thần Nguyệt Hàn, tức “Nguyệt Hàn Công Tử”, mà hai hùng ưng hiếm có “Trường Kiếm” cùng “Thiết Vân” kia là đại biểu của bọn họ. Chỉ cần là thứ “Nguyệt Hàn Công Tử” coi trọng, thứ đó nhất định là tuyệt thế bảo bối vô giá, mà chỉ cần là thứ “Xích Viêm Công Tử” muốn, liền tuyệt đối không có khả năng không lấy được. Ngắn ngủi hai năm, tài sản của “Xích Nguyệt” đã không thể đếm được. Nhưng không hiểu sao hai người bỗng dưng biến mất trên giang hồ, không còn ai tìm được “Xích Nguyệt”. (mấy anh công toàn thứ dữ =)))

“Hai kẻ trộm làm sao có thể đứng bên người Hoàng Thượng!” Tể Tướng cũng biết “Xích Nguyệt” tài lực không thể xem thường, thậm chí có thể gấp tài sản của gã mấy ngàn lần (tớ quăng bom thêm đấy =))). Tể Tướng không thể ngay cả thứ duy nhất có được này đều thua người khác!

Rất nhanh phản ứng, Thạch Dục Lam lập tức phản bác, “Quá khứ đã là quá khứ, Hoàng Thượng coi trọng nhân tài, cho rằng bọn họ có đủ tài năng để phụ tá mình, cho nên cho bọn hắn cơ hội trở về con đường lương thiện!”

Một bóng đen bỗng nhiên từ đâu phi thân xuống, vững vàng đứng bên phải Thạch Dục Lam, bóng đen này đúng là Lệ Lẫm Sát. Lệ Lẫm Sát bên tai Thạch Dục Lam nhẹ nhàng nói, “Tể Tướng cấu kết Nhị Hoàng Tử Tây Vực, ý đồ đoạt ngôi vị Hoàng Đế, hơn nữa còn trộm binh phù.” (sao cứ thấy 2 người này là một cặp xứng hơn nhỉ, Tiểu Lẫm Sát rõ ràng là thụ a =)))

“Trước khi chưa có chứng cứ xác thực không thể manh động, bằng không sẽ làm cục diện rối tung.” Thạch Dục Lam trầm ngâm một chút, lần nữa đem ánh mắt nhìn các đại thần trước mặt, “Chỉ cần Hoàng Thượng còn trên đời một ngày, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào nhúng chàm ngôi vị Hoàng Đế!”

“Muốn ngôi vị Hoàng Đế?” Vân Kích Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng.

“Cũng phải có năng lực để làm.” Vân Kích Huyền khí thế bức người như quân lâm thiên hạ.

“Đây chính là ngôi vị Hoàng Đế a!” Lục Li cười lạnh.

“Không phải ai đều có thể tọa!” Thôi Ngôi cũng cười lạnh.

“Tây Vực thừa nhận Âm Âm là Hoàng Thượng.” Hỏa Da Tác không khách khí nhìn bách quan, “Lần này bởi vì vấn đề nội bộ của Tây Vực mới làm liên lụy đến quốc gia của các ngươi! Vua Tây Vực vĩnh viễn nguyện trung thành với Hoàng Đế!”

“Ngôi vị Hoàng Đế là của hôn quân kia.” Lệ Lẫm Sát lãnh khí, biểu tình trên mặt đáng sợ đến cực điểm.

Bảy người nhìn bách quan bên dưới khí thế rõ ràng giảm đi rất nhiều, trăm miệng một lời, “Chỉ cần ta ở, Âm / Âm Âm / Tiểu Âm Âm vĩnh viễn là Hoàng Thượng!”

***** “Âm Âm nột. . .” Nam nhân nuốt hết bánh quẩy trong miệng, cắn đũa, nhìn Thụy Âm ở đối diện , “Ngươi làm gì để miếng bánh quẩy lớn như vậy ở ngoài miệng hoài a? Chờ người đến cắn sao?”

Thụy Âm lúc này mới phát hiện, sau thời gian dài bị hai huynh đệ kia độc hại, hắn đã quen đem đồ ăn lưu lại một chút ở bên ngoài. Bình thường chỉ cần hắn ăn cái gì, hai người kia mắt sẽ lóe sáng nhào tới tả một ngụm hữu một ngụm liếm miệng hắn, cửu nhi cửu chi (lâu ngày, dần dà), hắn đã quen với hành vi của bọn họ. Thói quen thực đáng sợ. . . Bất quá không biết hai người cho tới bây giờ hắn vẫn không phân biệt được ai là ai kia vẫn sống tốt chứ. . .

“Âm Âm?” Huơ huơ tay trước mặt đứa con bảo bối lại thất thần, cho dù thần kinh có vấn đề, Thụy phụ cũng nhìn thấy được, đứa con lần này trở về có rất nhiều tâm sự, cứ hở một chút là ngẩn người, ngay cả điểm tâm đều thiếu chút nữa cháy khét lẹt. Ngẩn người là tiểu sự, ảnh hưởng đến bữa cơm của mình mới là đại sự, “Phát sinh sự tình gì?”

“Không có gì, chỉ là có chút không thói quen mấy người kia không ở bên cạnh mà thôi.” Lắc lắc đầu, buông chén, Thụy Âm cầm lấy cặp sách, “Cơm trưa ta để trong tủ lạnh, tự ngươi bỏ nó vào lò vi ba mà hâm, cơm chiều chờ ta về nấu cho ngươi.”

“Ân. . .” Nhìn theo bóng dáng Thụy Âm, nam nhân lại cắn cắn chiếc đũa, mặt mày nhăn nhíu, “Quả nhiên rất kỳ quái, Âm Âm chưa bao giờ làm cơm trưa cho ta, đều để ta tự sinh tự diệt . . . Hơn nữa hắn còn cả ngày ngồi ngốc ngốc, có khi còn ngây ngô cười, thấy thế nào đều là —— đang yêu! Chẳng lẽ hắn ở cổ đại có người trong lòng?! A a! Ta đây không phải sắp trở thành cha chồng?! (cha vợ chứ!) A nha! Ta còn không có chuẩn bị hảo để gặp con dâu đâu! (ách, là con rể nha!) Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?! Bộ dáng lôi thôi lếch thếch này có thể hay không làm cho con dâu chán ghét! Có lẽ ta nên đi cắt tóc!” Nuốt hết điểm tâm trong miệng, nam nhân cầm lấy bóp tiền liền xông ra ngoài. (ta nói ngươi khẩn trương cái gì a, hai người trong số đó ngươi đã gặp qua a)

Thụy Âm mang theo cặp sách lơ thơ lẩn thẩn đi trên đường, bên cạnh không có không khí phấn hồng ghê tởm, không có hoa hồng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, khả vì sao hắn cảm thấy được không khí tươi mát thực khó chịu a. . . Thói quen thật là đáng sợ. . . Đang nghĩ ngợi, bỗng dưng đụng vào một người, “A, thật có lỗi.”

“Đại ca!” Người bị đụng kinh hỉ bắt lấy bả vai Thụy Âm, nhưng lại lập tức buông ra, “Thực xin lỗi, đại ca, ta không phải cố ý bính ngươi, ta là bởi vì tìm được ngươi mà cao hứng!”

Thụy Âm cau mày nhìn đại hán trước mặt từ trên xuống dưới, kỳ quái, hắn gặp qua người này hồi nào? Tự dưng gọi hắn đại ca, làm như hắn là dân xã hội đen không bằng.

“Đại ca, ngươi quên ta rồi sao? Lần trước ta ở trên đường không cẩn thận đụng vào ngươi, kết quả bị ngươi đánh cho vài ngày không thể động đậy a!” Đại hán chỉ vào cái mũi của mình hô, tuyệt không vì những lời của mình cảm thấy thẹn thùng, ngược lại dường như thực kiêu ngạo, “Từ đó về sau, ta liền đối hảo thân thủ của đại ca sùng bái không thôi!”

“A!” Thụy Âm lúc này mới nhớ tới, lần trước khi hắn biến thành con muỗi, người trước mặt này có đụng phải Vân Kích Tiêu. Nguyên lai Kích Tiêu đem người này đánh cho vài ngày không động đậy a. . . May mắn Kích Tiêu đang ở cổ đại, bằng không ở hiện đại sẽ trở thành một thiếu niên bất lương, nhưng lại là một bộ dạng thực hại nước hại dân bất lương thiếu niên, tục xưng hồng nhan hoạ thủy. Tuy rằng Kích Tiêu ở cổ đại dường như cũng là một xã hội đen, không phải là sát thủ sao. . . Bất quá nói thật, cái loại người cứ hở một tí liền hoa nhỏ phiêu phiêu, ánh mắt ngập nước, không khí xung quanh cứ biến thành màu hồng thế kia cũng có thể đương xã hội đen, lại còn là trùm xã hội đen, thật là. . . thần kỳ a. . .

Nhìn Thụy Âm lại bất tri bất giác lâm vào trầm tư, đại hán ghé vào lỗ tai hắn hô to một tiếng, “Đại ca!”


Thụy Âm bị dọa đến sửng sốt, lúc này mới phát hiện hắn không biết như thế nào lại như đi vào cõi thần tiên.

“Đại ca! Ta đánh nhau từ trước tới giờ chưa từng thua quá, khả lần trước lại bị ngươi đánh tơi tả! Đại ca, xin ngươi nhận ta làm tiểu đệ đi!” Một trung niên đại hán nhanh nhẹn dũng mãnh nắm chặt bả vai một học sinh trung học khẩn cầu, tình cảnh này nói có bao nhiêu kỳ quái liền có bấy nhiêu kỳ quái.

Đây là cái gì cùng cái gì a?! Thụy Âm đau đầu nhu nhu huyệt Thái Dương, có người nào bị đánh cho vài ngày không động đậy còn cao hứng thế a! Không phải bị ngược cuồng đó chứ. . . Huống chi, đánh người căn bản không phải hắn, mà là Vân Kích Tiêu, tại sao lại bắt hắn tới thu thập cục diện rối rắm này a! “Ngươi nhận sai người, đánh ngươi không phải ta, là Kích Tiêu.” Nói xong tự cố tự địa mang theo cặp sách nhanh chân bỏ chạy, chỉ e chậm một chút liền thi cốt cũng không còn.

Khả đại hán chính là không dễ dàng bỏ qua, cố chấp đuổi theo, vừa đuổi vừa la “Đại ca!!”

“Ta nói ngươi nhận sai người a a a a! Đừng đuổi theo ta a! Ta mệt chết đi a!! NND, đừng tưởng rằng chân ngươi dài hơn ta là ta sợ ngươi! Ngươi đừng đuổi theo! Tái đuổi ta gọi cảnh sát!! Cứu mạng a —— bất lương đại thúc khi dễ thiện lương học sinh trung học a!!” Thụy Âm thở phì phò nhưng không dám thả chậm bước chân chút nào. . .

Đại hán cùng đám huynh đệ bị Vân Kích Tiêu đánh thảm vẫn không từ bỏ, một mực đuổi theo, vừa đuổi vừa cùng nhau hô to “Đại ca!! Chờ chúng ta!!”

“Rốt cuộc chuyện này là sao a!!” Thụy Âm chạy như điên khóc không ra nước mắt, “Vân Kích Tiêu, ta hận ngươi a! Đánh xong ngươi cũng phải thu thập sạch sẽ cho ta a!!”

Thẳng đến khi chạy vào trường học, cái đuôi dài thiệt dài kia mới bị bảo vệ chặn lại. Còn có chút sợ hãi chạy thêm một đoạn nữa mới dám quay đầu lại, Thụy Âm thấy đám đại hán hung thần ác sát kia nắm chặt cửa sắt trường học, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, liều mạng hô to “Đại ca! Đừng bỏ lại chúng ta a!” Thụy Âm lại sợ tới mức lui từng bước, kết quả lại đụng trúng đầu vào bảng thông báo, mạnh đến mức hắn thấy trời quay quay, đất quay quay, “Đau quá a. . .” Ôm lấy đầu, gắt gao nhắm mắt lại, “Tử quỷ nam, tại sao lần này không hảo hảo đỡ lấy đầu cho ta a. . . A. . . Không đúng, ta ở hiện đại. . .” Chậm rãi buông tay, mở mắt ra nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện nơi mình sống suốt 18 năm qua xa lạ đến như vậy, không có nụ cười của Thạch Dục Lam, không có mặt băng của Lệ Lẫm Sát, không có hai huynh đệ bám đuôi, không có Vân Kích Tiêu hoa nhỏ phi phi, không có Tử Đằng ôm ấp ấm áp, không có Hỏa Da Tác cao to thướt tha (???), nơi không có bảy người kia, hóa ra lại xa lạ như thế, cô đơn như thế. . . “Mọi người. . . Ta nhớ các ngươi . . . Ta muốn về nhà. . .” Thụy Âm mạnh mẽ cả kinh, thế nhưng bất tri bất giác đem nơi đó trở thành nhà của mình . . .

“Âm Âm!” Một bàn tay hung hăng vỗ vai Thụy Âm, “Viêm ruột thừa hết chưa?”

Thụy Âm lăng lăng quay đầu, nhìn nam hài phía sau cười đến lộ ra hai khỏa răng nanh, lập tức tỉnh lai hồn vía, “Viêm ruột thừa? Ai bị?”

“Còn có thể là ai?! Không phải ngươi chẳng lẽ là ta a!?” Nam hài lại hung hăng vỗ vai Thụy Âm, đến mức Thụy Âm nghĩ hắn sắp bị nội thương, “Lần trước lão nhân nhà ngươi đến trường học xin phép, nói ngươi bị viêm ruột thừa phải vào bệnh viện mổ. Không có việc gì đi?”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Biết lại là lão nhân kia nghĩ ra lí do ngụy biện, Thụy Âm đành phải gật đầu, “Yên tâm đi.”

“Bất quá Âm Âm ngươi gần đây sao vào bệnh viện hoài a? Lúc bị xe đụng, lúc không cẩn thận từ trên lầu té xuống toàn thân gãy xương, còn bị sốc ở bệnh viện nằm nửa tháng.” Nam hài càng nói, Thụy Âm càng xấu hổ, tử lão nhân, nói hắn cảm mạo không được sao, nghĩ ra mấy lí do kinh khủng như vậy, ai sẽ tin a?!

“Âm Âm, năm nay không phải là năm hạn của ngươi đi!” Mấy lí do vớ vẩn như vậy mà người trước mắt lại hoàn toàn tin tưởng không một chút nghi ngờ, “Nhớ rõ phải mặc quần lót màu đỏ để tránh tai a! Thế nào? Ngươi hôm nay có mặc không?” Vừa nói vừa chủ động muốn kiểm tra Thụy Âm.

Thụy Âm sợ tới mức vội nắm chặt quần, sợ người siêu cấp mê tín trước mặt này sẽ phát rồ mà trước mặt toàn bộ giáo sư học sinh lột quần hắn, “Tốt lắm tốt lắm, đừng náo loạn! Trần Vũ!!”

Nghe Thụy Âm kêu cả họ tên mình, Trần Vũ đành phải buông tay, nhưng vẫn không cam lòng nhìn chằm chằm Thụy Âm, “Nhớ rõ nhất định phải mặc quần lót đỏ a! Nếu ngươi thật sự không có quần lót đỏ, ta có thể cho ngươi mượn. Ngươi gặp nguy hiểm suốt như thế, quần lót đỏ là không thể thiếu. Đừng vì quần lót đỏ khó coi mà chết sống cũng không chịu mặc a! Ta rất hiểu ngươi, ngươi rất ghét màu đỏ, nhưng quần lót đỏ này, mặc kệ ngươi có bao nhiêu ghét nó, ngươi đều nhất định phải mặc a.”

“Đỏ cái đầu của ngươi!” Chịu không nổi người trước mặt mở miệng ngậm miệng là quần lót đỏ, còn nói lớn tiếng như vậy, đây là nơi công cộng a! Tên này không chừa chút khẩu đức sao! Không cần khẩu đức thì tốt xấu gì cũng chừa cho hắn chút mặt mũi a!

“Oa! Là Thụy Âm!” Một nữ sinh chỉ vào Thụy Âm hưng phấn kêu lên, ” Thụy Âm ban ba đi học kìa!”

Ngay lúc Thụy Âm đang tự hỏi hắn có biết cô bé đó hay không, một đám nữ sinh cộng thêm một đống thư tình lập tức vây quanh hắn, “Thụy Âm! Xin ngươi nhận lấy!”

Thụy Âm nhìn đống thư tình trước mặt, ngạc nhiên vô cùng, vì cái gì hắn được hoan nghênh thế a? Chẳng lẽ ở lâu cùng mấy người sáng chói kia, mị lực của hắn cũng tăng theo?

“Thụy Âm, lần trước ngươi đi học, không biết vì sao ta cảm thấy ngươi hảo khí chất hảo suất a! Nhất là ánh mắt của ngươi, làm cho người ta vừa thấy liền mặt đỏ! Suất không chịu được!” Một nữ sinh hưng phấn nói, nhưng lập tức dường như lại có điểm khó hiểu nhìn ánh mắt Thụy Âm, “Kỳ quái. . . Hôm nay vì sao nhìn đến ánh mắt của ngươi tim không đập gia tốc a. . .”

Gân xanh nổi đầy trên trán Thụy Âm, ngươi nha, nói thẳng Vân Kích Tiêu hảo suất thì tốt rồi, vòng vo rồi cuối cùng vẫn là nói hắn không có mị lực a! Cẩn thận ta cho ngươi câm luôn! (nữ vương tức giận thực đáng sợ~~)

“Tránh ra tránh ra!” Mấy nam sinh mặc đồ thể dục đuổi đám nữ sinh đi, vây quanh Thụy Âm ồn ào, “Thụy Âm! Gia nhập đội bóng đá đi! Lần trước ngươi sút gôn rất hoàn mỹ!”

Thụy Âm khóe miệng co rút, lần đó không phải hắn đá, là tiểu tử Vân Kích Tiêu kia đá. . .

“Không đúng! Thụy Âm, ngươi gia nhập đội bóng rổ đi! Lần trước một mình ngươi ném trúng tới mấy chục trái, ngươi là thiên tài a! Là thiên tài ẩn giấu!”

Thụy Âm khóe mắt run rẩy, lần đó cũng không phải hắn ném, là hỗn đản Vân Kích Tiêu kia. . .

“Không phải! Thụy Âm, ngươi hẳn là gia nhập đội karate! Ngay cả đội trưởng chúng ta cũng bị ngươi đánh te tua! Ngươi là nhân tài hiếm có!”


Thụy Âm cả khuôn mặt đều vặn vẹo, đội trưởng kia không phải hắn đánh, là biến thái Vân Kích Tiêu kia. . .

“Không đúng! Thụy Âm, gia nhập. . .”

Nghe tiếng cãi nhau, Thụy Âm chỉ cảm thấy giống như có một vạn con muỗi vây quanh hắn vo ve vo ve, khiến hắn muốn ngất đi, hơn nữa nói đi nói lại, đám người kia chính là đang khen ngợi Vân Kích Tiêu cỡ nào lợi hại, thật sự là. . . Thật sự là. . . Thật sự là tức chết hắn! Thụy Âm niết quyền, ngửa đầu, rống lớn một tiếng, “Vân Kích Tiêu! Ngươi đồ hỗn đản!!” Hắn thật sự là chập mạch rồi mới có thể nhớ tới bọn họ!!

**** “Cáp thu!” Vân Kích Tiêu đột nhiên hắt xì liên tục, nhu nhu cái mũi đo đỏ, buồn bực ngẩng đầu nhìn trời, “Đáng ghét, ai đang nhắc ta a. . .”

“Có người đang chửi ngươi thì có. Mặc thêm áo khoác, đừng để cảm lạnh.” Vỗ vỗ đầu Vân Kích Tiêu, Vân Kích Huyền nhảy lên ngựa.

Thạch Dục Lam đến chỗ Lục Li huynh đệ cùng Vân Kích Huyền, hướng bọn họ gật đầu, “Lẫm Sát cùng Hỏa Da Tác đã đến biên cảnh bình ổn chiến loạn, các ngươi hảo hảo trông coi Tể Tướng cùng tiếp cận người của hắn. Ngàn vạn lần không cần sơ sẩy.”

“Lạp lạp, Dục Lam, đừng coi thường chúng ta a!” Lục Li huy huy nắm tay, chứng tỏ mình cường đại.

“Xem thường ngươi thật đúng là có lỗi, Xích Viêm Công Tử.” Thạch Dục Lam hướng Lục Li ôn nhu cười, trên mặt không có một tia hối lỗi.

Lục Li có chút mất tự nhiên nhu nhu mũi, “Đừng như vậy bảo ta, ta cùng Thôi Ngôi chính là bởi vì đối thân phận ‘Xích Nguyệt’ cảm thấy phiền chán, mới lên núi làm sơn tặc, hiện tại ta không phải Thần Xích Viêm, mà là Lục Li.”

“Đúng vậy.” Thôi Ngôi gật đầu, “Chúng ta đã không làm đạo tặc nhiều năm. ‘Xích Nguyệt’ đã sớm chết.”

“Nga? Thật không?” Thạch Dục Lam chọn mi cười, lấy ra một khối ngọc bài trong lòng ngực, “Ngọc bài này thế nào?”

“Nga! Mĩ ngọc thượng đẳng a! Không có một tia tạp chất! Hoa văn này, màu sắc này, cực phẩm a!” Thôi Ngôi kinh hỉ nhìn chằm chằm ngọc bài.

Nhoáng một cái, ngọc bài trong tay Thạch Dục Lam đã không thấy, không biết khi nào đã chuyển dời đến tay Lục Li, Thạch Dục Lam trong lòng thầm than, quả nhiên không hổ là Xích Viêm Công Tử, chính mình cũng không biết đối phương trộm đi ngọc bài lúc nào, “Xin hỏi Lục Li công tử, ngọc bài trong tay ngươi là chuyện gì xảy ra?”

Lục Li xấu hổ nhìn tay phải của mình bất tri bất giác trộm ngọc bài, “Thân thể tự nó động, không phải ta cố ý a. . .” Bản năng khiến cho Lục Li sau khi nghe Thôi Ngôi nói liền nhịn không được vươn tay. Thói quen thật là đáng sợ. . .

“Tốt lắm, ngọc bài này vốn chính là cho các ngươi. Đây là miễn tử bài Hoàng Thượng ngự ban, thấy ngọc bài như thấy người, trừ bỏ Hoàng Thượng, không ai có thể động đến một sợi tóc của các ngươi.” Thạch Dục Lam hướng bọn họ làm một cái lễ, “Ta cùng Kích Tiêu hội bảo vệ tốt Âm Âm, các ngươi yên tâm. Còn có, các ngươi phải hết cẩn thận, đừng để bị thương, bằng không Âm Âm hội khổ sở.”

“Đã biết.” Làm một cái đáp lễ, ba người quất roi, “Giá!” Sau khi bụi đất cuồn cuộn tản đi, đã không còn thấy thân ảnh ba người.

“Âm Âm, chúng ta đang cố gắng trải cho ngươi con đường bằng phẳng, ngươi cũng nhanh lên trở về đi. . .” Nhìn lên bầu trời, nhớ đến nụ cười của Thụy Âm, Thạch Dục Lam cũng khẽ cười.

“Cáp thu cáp thu!” Vân Kích Tiêu vẫn liên tục hắt xì, “Ai đang nhớ ta a!! Đừng nhớ, ta là hoa đã có chủ! Cáp thu, ta vĩnh viễn thích nhất Tiểu Âm Âm! Cáp thu!”

**** “Lệ Tướng Quân!” Đại Tướng trong quân doanh nhìn Lệ Lẫm Sát đã dẫn quân tới, kích động chạy ra đón, “Lệ Tướng Quân, ngài rốt cục đến đây! Thật tốt quá, chúng ta nắm chắc thắng lợi rồi!”

“Báo! Tướng Quân, Vua Tây Vực đang dẫn binh hướng đến đây!” Một thủ vệ vội vã chạy đến quỳ xuống trước mặt Lệ Lẫm Sát.

Binh lính chung quanh vừa nghe, đều vô cùng khẩn trương, xiết chặt vũ khí trong tay, chỉ cần Lệ Lẫm Sát mở miệng, bọn họ liền chiến đấu.

Đại Tướng nghe tiếng vó ngựa dồn dập, ngẩng đầu nhìn Lệ Lẫm Sát, không rõ Tướng Quân tại sao lại xuống ngựa, “Lệ Tướng Quân, chúng ta không phải nghênh chiến sao?”

“Để làm gì, hồng mao đến cứ cho hắn vào.” Không để ý tới binh lính chung quanh chờ mệnh lệnh, Lệ Lẫm Sát nhanh chóng bước vào doanh trướng.

Binh lính đều lăng lăng nhìn Tướng Quân mình hy vọng thật lâu chẳng quan tâm đến thứ gì đi vào doanh trướng, lưu lại một bóng dáng tiêu sái, tập thể quay đầu nhìn về phía Hỏa Da Tác hùng hổ như muốn giết người xuống ngựa vọt vào doanh trướng, truyền đến một tiếng gầm rú kinh thiên động địa, “Ngươi tử quỷ! Không biết chờ ta! Vì đuổi theo ngươi mà ta mệt muốn chết!! Không đánh chết ngươi ta thật sự khó tiêu lửa giận a!!” Sau đó là một trận binh binh bàng bàng tiếng đánh nhau. Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhìn nhau thật lâu, mới mở miệng hỏi, “Lần này chúng ta thật là cùng Tây Vực đánh nhau? Tên Vua bên trong kia là sao?”

Lau lau mồ hôi trên mặt, Hỏa Da Tác đi đến ngồi xuống trước mặt Lệ Lẫm Sát, đem bản đồ trải ra, “Ta đã xem qua tình hình Tây Vực, cũng đã điều động toàn bộ binh lực. Tây Vực vốn binh lực là hai mươi vạn đại quân, hiện tại bởi vì làm phản, mười vạn đầu phục Hô Lợi Hải Tư, cho nên chẳng khác nào là bán nửa phần.”

“Binh phù của Đông Tướng Quân ở trong tay đối phương, mà binh lực của Đông Tướng Quân là mười lăm vạn đại quân, còn của chúng ta là hai mươi vạn. Nói cách khác, chúng ta chỉ nhiều hơn đối phương năm vạn binh lực, cứng đối cứng là không được. . .” Lệ Lẫm Sát bình tĩnh nhìn bản đồ trước mặt, “Đây là.” Lệ Lẫm Sát vươn tay chỉ một điểm ở sơn cốc, nhìn về phía Hỏa Da Tác, “Ngươi là hy vọng thu hồi mười vạn phản quân kia hay là giết hết?”

“Ta là Vương, bọn họ là con dân của ta, ngươi nói đi? Có người nào làm Vương mà hy vọng nhìn con dân mình chết trước mặt mình?” Hỏa Da Tác hỏi lại Lệ Lẫm Sát.

“Như vậy ngay tại nơi này, binh chia làm hai đường, tiền hậu giáp kích.” Gõ vào điểm sơn cốc trên bản đồ, Lệ Lẫm Sát lẳng lặng chờ Hỏa Da Tác mở miệng.

Hỏa Da Tác chống cằm nghĩ nghĩ, “Từ từ, có lẽ có thể như vậy. . . Trên dưới mai phục. . .” vươn ngón trỏ chỉ chỉ phía trên, lại điểm điểm phía dưới.

Lệ Lẫm Sát nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm bản đồ, “Khả vạn nhất nắm bắt thời cơ không chính xác, hội khó có thể đoán trước kết quả.”

“Không thử sao biết được?” Hỏa Da Tác nhún vai cười, vươn vai, “Hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi đã, ngày mai chúng ta phải một ván định thắng bại!”

**** Vân Kích Huyền ngồi trên một nhánh cây, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm hai người bên cạnh đang bắt đầu chia của trước mặt, bất đắc dĩ thở dài, còn nói cái gì “Xích Nguyệt” đã chết, cái gì không làm đạo tặc rất nhiều năm, vừa vào Tể Tướng phủ thì hưng phấn quên hết, đến khi ôm trở về bao lớn bao nhỏ mới thanh tỉnh lại, còn nói sau đợt này sẽ gác kiếm.

“Oa, chuỗi vòng cổ này thật sự là cực phẩm! Chờ Âm Âm trở về cho hắn đeo đi!” Đem một chuỗi vòng cổ lấy ra, Lục Li tiếp tục vùi đầu lục soạn bảo vật.


“Âm Âm cài cây trâm này nhất định rất được!” Hưng phấn mà đặt qua một bên.

Đau đầu nhìn hai thảo lí trùng (sinh vật đơn bào) trước mặt này đã hoàn toàn quên mục đích đến đây, Vân Kích Huyền đại chưởng duỗi ra, đem bao lớn bao nhỏ toàn bộ lãm nhập vào trong lòng ngực, “Sung công.”

“Khooooooooooooooông!” Trơ mắt nhìn thành quả lao động vất vả nửa ngày trời đều rơi vào tay người khác, hai huynh đệ thảm thiết kêu lên.

“Hư” trừng mắt nhìn hai người, Vân Kích Huyền ý bảo bọn họ hướng trong phòng xem, “Có người đi ra.”

Hai huynh đệ lực chú ý lập tức bị chuyển dời đến hai người xuất hiện ở cửa, hoàn toàn quên bao bảo vật kia. Vân Kích Huyền ở bên cạnh một thân mồ hôi lạnh, hai huynh đệ này thật là rất hảo lừa.

Nhìn hai người phía dưới sau khi hành lễ, một người liền hướng đại môn đi đến, người còn lưu lại đúng là Tể Tướng. “Lục Li, đuổi theo đi.” Vân Kích Huyền nhìn ngắm bảo vật trong bao, ra lệnh.

“Thị” Lục Li thực thuận theo chạy đi. . . Tuy rằng một hồi sau thì đột nhiên bừng tỉnh, vì sao mình lại có thói quen nghe theo mệnh lệnh của người kia như vậy a ~~ “Thôi Ngôi, ghi nhớ vừa rồi chức vị cùng tên người nọ.” Cầm lấy chuỗi vòng cổ, Vân Kích Huyền tiếp tục ra lệnh. Nga nga, quả nhiên là chuỗi vòng cổ đáng giá vô cùng a, Nguyệt Hàn Công Tử quả nhiên là hảo ánh mắt.

“Thị” không hiểu vì sao, Thôi Ngôi cũng là thực thuận tay mà bắt đầu viết.

Một cái Kim Tự Tháp lóe sáng xuất hiện, tầng dưới chót là Lục Li cùng Thôi Ngôi, đỉnh tầng là Vân Kích Huyền ngạo thị quần hùng.

**** Thạch Dục Lam ngồi bên người Thụy Âm lẳng lặng thổi sáo, vừa thổi vừa nhìn gương mặt Thụy Âm, những nốt nhạc du dương, luyến láy, giai điệu hấp dẫn lòng người.

Kết thúc bản nhạc, nhẹ nhàng buông sáo ngọc, sờ sờ mặt Thụy Âm, Thạch Dục Lam vài ngày không chợp mắt mà nặng nề ngã xuống ngủ, “Kích Tiêu. . . Âm Âm giao ngươi chiếu cố. . .” Vừa mới dứt lời liền tiến nhập mộng đẹp.

Vân Kích Tiêu vốn đang ngồi ghế, nhìn đến Thạch Dục Lam đã ngủ, âm hiểm câu thần, “Rốt cục cũng ngủ a ngươi. . . Mấy ngày nay nơi chốn giám sát ta, cũng không cho ta bính Tiểu Âm Âm một chút, khẩu khí này ta nhịn thật lâu, hừ hừ.” Ác độc cười một tiếng, lấy ra bút lông giấu sau lưng, bước nhanh đến chỗ Thạch Dục Lam trước mặt, hung hăng vẽ lên mặt đối phương.

Xoát xoát xoát.

Mực nước màu đen trên mặt Thạch Dục Lam tả một vòng, hữu một vòng, biến thành một bức tranh quái gở làm cho người ta không nhịn được cười.

Vân Kích Tiêu vừa lòng gật đầu, tùy ý quăng bút lông qua một bên, đi nhanh đến bên giường lớn, nhào tới ôm Thụy Âm, thật sâu hít vào một hơi, thỏa mãn . . .  (. . . Hiện tại thỏa mãn, chút nữa ngươi liền thảm. . .)

**** “Ân. . .” Thụy Âm ghé vào trên bàn, thất thần nhìn chằm chằm những chữ tiếng Anh dày đặc trên bảng đen, không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng cổ.

“Uy, Âm Âm! Ngươi xem nơi này! Rất đẹp đi!” Trần Vũ đem một quyển  tạp chí du lịch đưa đến trước mặt Thụy Âm, chỉ vào một bức hình trong đó, hưng phấn nói, “Này này, thật sự rất được đi! Hôm nào chúng ta đi đi!”

Nhìn đến tiểu đình tử quen thuộc kia, Thụy Âm ngẩn người, thì thào nói, “Âm Huyền đình. . .”

“Đúng vậy! Là Âm Huyền đình! Từ từ. . . Âm Âm ngươi biết nơi này?” Đột nhiên phát hiện tên đình đã bị tay mình che, thế mà người trước mặt này lại chính xác nói ra tên đình. . .

“Tử Đằng. . .” Nghĩ đến Vân Kích Huyền một thân hoa lệ tử y, nghĩ đến trái vải ngọt ngào, nghĩ đến ôm ấp khiến người an tâm kia, không khỏi lại thất thần, nhớ lại khoảng thời gian cùng người kia cùng một chỗ, khóe miệng không tự chủ được quải khởi một mạt tiếu dung.

“Âm Âm!” Trần Vũ ghê người vỗ vỗ gáy Thụy Âm, “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy! Ngây ngô cười cười đến như vậy đáng sợ! Mùa xuân đã sớm qua, đừng phát xuân a!”

“A Vũ, nếu ngươi lúc nào cũng nhớ tới một người, một khi người kia không ở bên cạnh liền cảm thấy giống như thiếu cái gì đó, trong lòng rầu rĩ, là vì sao a?”

“Bởi vì ngươi yêu hắn a.” Trần Vũ không chút để ý trả lời, lại làm cho trong lòng Thụy Âm dậy sóng.

“Yêu?” Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn vẫn nhớ tới bọn họ, là bởi vì hắn yêu bọn họ?

“Âm Âm, ngươi đang yêu?!” Tưởng tượng đến biểu hiện khác thường mấy ngày nay của Thụy Âm, Trần Vũ kêu lên, trời ạ! Bảo bối mà toàn bộ nam sinh ở trường phủng trong tay biết yêu a! Nga. . . Toàn bộ nam sinh trong trường sẽ khóc. (càng ngày truyện càng bựa =)))

“Ta không có yêu bọn họ!” Con vịt đến chết cũng còn mạnh miệng, mặt đều đỏ còn không thừa nhận.

“Bọn họ?!” Lập tức bắt lấy trọng điểm, Trần Vũ nắm lấy cổ áo Thụy Âm hô to, “‘Bọn họ’ là bao nhiêu người? Sẽ không là ba chứ, ngươi cũng quá hoa tâm đi!”

“. . . Không phải ba. . .” Bị khí thế Trần Vũ cấp dọa tới, Thụy Âm chột dạ liếc đối phương.

“Hoàn hảo, không phải ba, nguyên lai là hai a.” Buông ra Thụy Âm, Trần Vũ thư khẩu khí, “Vậy chỉ cần từ chối một người là được.”

“Cái kia. . . A Vũ. . .” Thụy Âm lặng lẽ thu dọn cặp sách, lặng lẽ chuồn ra cửa, sợ sệt nhìn Trần Vũ, “Ta có chút không khỏe, ngươi giúp ta xin phép.”

“Ân? Âm Âm, ngươi lại làm sao vậy?” Trần Vũ buồn bực nhìn Thụy Âm vừa mới rất hoàn hảo đây, người đang yêu đều như vậy sao?

“Kia gì. . . Đúng rồi, ta bị viêm ruột thừa tái phát. Còn có. . . Cái kia ‘bọn họ’, không phải hai người, cũng không phải ba. . . Là bảy. . .” Lời còn chưa dứt, cũng không quay đầu lại, Thụy Âm vội vàng bỏ chạy.

“Lại là viêm ruột thừa? Con người tổng cộng có mấy cái ruột thừa a?” Trần Vũ nghi hoặc vén áo nhìn bụng mình, “Ta nhớ rõ nơi này là tá tràng, ruột thừa ở. . . Từ từ! Vừa rồi hắn nói cái gì?! Cái kia ‘bọn họ’ là bảy người?!” Lúc này người nào đó mới chú ý tới trọng điểm, dùng ngón trỏ chỉ vào cái bụng quang lỏa của mình, lăng lăng nhìn chằm chằm cửa, “Bảy. . . Bảy! Thụy Âm!! Ngươi trở về hảo hảo giải thích cho ta!!!” Trần Vũ lấy hết tốc đột vọt tới bên cửa sổ, cũng chỉ nhìn thấy một thân ảnh phóng như bay ra khỏi cổng trường, dáng vẻ này làm sao giống bị viêm ruột thừa, rõ ràng là giống như mới vừa uống thuốc kích thích a!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.