Đọc truyện Dương Gian Phán Quan – Chương 452: Khả năng sẽ bị xé xác
Lừa dối được tên “tiểu đệ” là kẻ chưởng khống không gian di tích, nếu không nhân dịp này hung hăng đánh cướp một phen thì khác gì sống uổng một kiếp người cơ chứ?
Nhất là phòng hội trường dưới tầng trệt có đống lớn Tiên Vương kiêu ngạo, lẽ hiển nhiên phải bảo tiểu đệ mở trận pháp đánh ngất toàn bộ rồi lấy sạch trữ vật giới.
Dù gì bọn họ sớm đã có ý đồ xấu với hắn, cái này một khoản tiền của phi nghĩa không thu không được, hơn nữa chừa lại cho mạng nhỏ đã là rất nhân từ rồi đó.
Làm việc ác xong, Cao Cường liền dẫn “cung điện” tiến về Dạ Tuyết Vương Thành.
Có điều Trương Mẫn hiện còn đang bế quan tham ngộ không gian pháp tắc trong Hạ Long Giới, bởi vậy phải ngồi Hỏa Hùng Sư của Đường Phi Nguyệt quay về.
Mặt hàng này tốc độ thua xa Phong Hạc, thành ra xác định sẽ hao tốn thêm chút thời gian đi đường.
Mà chả hiểu là bởi “trai đơn gái chiếc” e thẹn hay gì, mấy ngày nay Đường Phi Nguyệt cứ ngồi im re, không như mọi khi rất ưa thích canh me chặn họng hắn.
Cao Cường nghĩ tới một khả năng khác, có mấy lần định mở miệng hỏi han rồi lại thôi, căn bản cả hai còn chưa thân thiết đến mức quan tâm chuyện người ta.
– —
Sau mười hai ngày bôn ba, rốt cuộc Dạ Tuyết Vương Thành đã xuất hiện trong tầm mắt.
Cao Cường một tay chỉ thẳng về hướng tòa thành, một tay vỗ nhẹ lên bả vai “cung điện” hiện đã hóa thân thành gã trung niên hình thể cao lớn, nhếch miệng cười nói:
“Trận Đế, nơi đây là địa bàn của chúng ta, đệ xem rồi bố trí xuống vài cái Đế cấp trận pháp đi đấy”
Cực kỳ ưa thích cái tên gọi mới, Trận Đế lập tức vỗ ngực, ngẩng cao đầu trả lời:
“Xin đại ca cứ việc yên tâm, chỉ cần nửa ngày thời gian là đủ để đệ bao bọc chặt chẽ tòa thành này”
Cao Cường không nói gì thêm nữa, chỉ bật lên ngón cái ý tứ hoàn toàn tin tưởng.
Dù gì cung điện đã kế thừa hết thảy bản lĩnh của cố “Trận Đế”, để nó dùng thượng cổ trận văn bày trận thì Tiên Tôn muốn công phá cũng là việc gần như không thể.
– —
Chẳng mấy chốc đi về tới biệt thự, Cao Cường không khỏi trợn mắt nhìn cây cảnh trồng đầy sân.
Đường Phi Nguyệt với Trận Đế không khá hơn hắn là bao, cũng tròn mắt há hốc mồm.
Ban nãy nhìn từ xa còn chưa thấy gì, bây giờ vào gần liền dễ dàng phát hiện cảm giác khác thường, chính xác là tất cả cây cối hiện đang thổ nạp hấp thu tiên khí.
Đáng sợ ở chỗ ngay cả thảm cỏ dại vớ vẩn cũng hấp thu như điên thế mới kinh.
Rốt cuộc là vườn cây cảnh, hay là vườn linh hoa thảo dược thế hả?
Cao Cường không nể mặt hàng Võ Đế kia không được, ném cho vài cuốn sách phổ thông để lừa gã ở lại trông nhà đó thôi, không ngờ gã trồng cây quỷ dị tới thế này.
Nếu gã lựa chọn cuốn “nghệ thuật chơi chim cảnh”, hoặc là cuốn “kỹ thuật nuôi cá cảnh”, khéo có khi liền chăm bẵm ra vài đàn tiên chim tiên cá cũng chưa biết chừng.
“Hắc.. Hắc..” – Đúng lúc này có tiếng cười mười phần đắc ý từ trong biệt thự vọng ra.
Rất nhanh liền thấy Võ Đế với Tôn Vương Tử một trước một sau chậm rãi đi ra.
Nhận thấy cả hai mặt hàng này khí chất hoàn toàn khác với khi trước, Cao Cường một lần nữa kinh ngạc trợn tròn mắt, thiếu chút tự tát vài cái xem đang mơ hay tỉnh.
Đặc biệt là Tôn Vương Tử..
Sớm đã nhận được Võ Đế nhắn tin nói tên ngốc này tới tìm, không ngờ bị dụ dỗ chăm vườn luôn rồi.
Không như hắn kìm chế lại được, Đường Phi Nguyệt véo thật mạnh vào mu bàn tay, đương nhiên cái kết liền là buột miệng khẽ kêu một tiếng, đau đến mặt nhăn nhó.
Tuy nhiên đau đớn chưa nhằm nhò gì so với biểu hiện của Võ Đế lúc này.
Thú thật là có bị đánh chết thì nàng cũng không thể nào tin nổi Võ Đế hư hỏng kinh khủng lại đang tỏa ra khí chất tiên phong đạo cốt hệt như các vị đại lão Thiên Môn.
Đường Phi Nguyệt trong đầu liền nảy sinh ý nghĩ muốn trồng cây thử xem.
Không để Võ Đế có cơ hội mở miệng khoe khoang, Cao Cường liền lạnh nhạt nói:
“Mới vài tháng mà ngươi đã trồng được vườn cây oách ra phết, nhưng hãy nhớ đây chỉ là khởi đầu, khoảng cách bồng lai tiên cảnh hoa cười với nắng còn rất xa”
Võ Đế hoàn toàn tán thành, gật đầu cười khổ:
“Hiện tại cây cối chỉ là bước đầu sinh ra linh tính tự thân tu luyện, tới khi nào bọn chúng thuế biến thành tiên thụ thì mới chạm tới ngưỡng cửa của bồng lai tiên cảnh. Ngặt một nỗi toàn là loại cây thông thường, khả năng thành công gần như chỉ bằng con số không tròn vo”
Thánh họ, mặt thộn nhà ngươi ăn nhầm cái khỉ gì mà nghiêm túc quá vậy?
Cao Cường bỗng có chút quan ngại, khá lo lắng Võ Đế chăm cây nhiều sẽ dở hơi. Cơ mà bây giờ nói ra sự thật là rất dễ bị mặt hàng này đập cho lên bờ xuống ruộng.
Nghĩ được tới đây, hắn dứt khoát phất tay nói:
“Trước tiên vào trong nhà cái đã”
– —
Một lát sau, mọi người ngồi quây quần tại dãy sofa trong phòng khách, Cao Cường liền đưa tay qua quàng vai Trận Đế, đối với Võ Đế gật đầu cười nói:
“Mặt thộn, giới thiệu với ngươi đây là Trận Đế, tiểu đệ ngây thơ bé bỏng mà ta mới thu nhận. Trước kia hắn lủi thủi một mình tại chốn thâm sơn cùng cốc, hiện giờ đành làm phiền ngươi quan tâm chăm sóc, cũng như giúp cho hắn sớm quen thuộc lối sống nơi đây”
“Được thôi” – Võ Đế không chút đắn đo liền nhận lời, sau đó híp mắt hỏi:
“Tiểu đệ của ngươi khí tức không tầm thường, lẽ nào cũng là một vị thiên tử?”
“Ngươi sai” – Cao Cường dơ lên ngón tay chỏ khẽ lắc lắc, cười nhạt nói:
“Thực ra Trận Đế vốn là một tòa cung điện dựa vào tài năng bẩm sinh tu thành yêu quái. Đừng có thấy hiền lành kín tiếng mà hiểu lầm, tiểu đệ của ta trình độ trận pháp cực kỳ khủng bố. Tóm lại nếu như hắn xếp hạng hai thì không kẻ nào đủ tư cách đứng thứ nhất”
Ngồi im re một bên lắng nghe, Trận Đế cười muốn híp hết cả mắt. Gì chứ được Chưởng Quản Đại Tiên khen ngợi, này là vinh quang không gì có thể sánh bằng.
Đáng thương Trận Đế bị lừa cho sùng bái mù quáng luôn rồi, không hề hay biết rằng có tới 80% dân số Thiên Giới dùng một ngón tay cũng di chết đại ca của nó.
Cơ mà hiện tại có biết cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Căn bản Cao Cường đã ký thác huyết văn lạc ấn vào linh hồn của nó.
Vả lại nếu không có huyết văn, nó bắt buộc phải phi thăng không gian quá độ hay còn gọi là Thánh Vực. Mà tới đó thì xác định bị bắt và biến thành nô lệ đi là vừa.
Đơn giản vì trận pháp tuy quỷ dị bá đạo nhưng cần thời gian chuẩn bị, đây là khuyết điểm chết người của Trận Đế, chẳng may đụng độ tầng thứ đại năng thì chỉ còn nước xin quỳ. Mà có lẽ chính bản thân nó cũng hiểu rất rõ điểm yếu của mình nên mới sống ẩn dật.
Lại nói tới Võ Đế từ những lời vừa rồi của Cao Cường đã đoán ra được thân phận của Trận Đế.
Chính xác là hắn thời còn trẻ từng mò vào tham quan di tích Đằng Vân Trận Đế, bởi vậy không xa lạ gì tòa cung điện lấp lánh với dãy bậc thang cực kỳ đáng sợ.
Võ Đế vẫn nhớ như in cái tội cậy mạnh liều lĩnh xông lên, thiếu chút bị kiếm trận cắt thành mảnh vụn, may mà có lực lượng nào đó đẩy ra ngoài mới thoát chết.
Nói chung không chỉ Võ Đế, hầu hết thế lực lớn ở Thiên Giới đã biết tới sự tồn tại của hồn linh khống chế di tích Đằng Vân Trận Đế, qua đó thử nịnh nọt câu thông.
Đáng tiếc hết thảy chỉ là tốn công vô ích, thậm chí chưa một ai nhận được lời hồi đáp.
Vậy mà tiểu tử ác ôn này mò mẫm vài tháng liền hốt luôn cung điện mang về?
Tin tức này lọt ra chắc sẽ khiến ối kẻ tức đến hộc máu mồm luôn ý chứ.
Trọng yếu là nếu hắn nổi hứng đổi nghề đi trộm cắp, khẳng định bảo khố khắp thiên hạ liền sẽ gặp nạn. Hay là bản Đế chỉ dẫn cho hắn bước vào con đường này?
Thôi quên đi, chẳng may tiểu tử ác ôn này ghé thăm Thiên Môn thì thật có lỗi với tổ tông.
Nhìn vẻ mặt Võ Đế biến ảo không ngừng lúc sáng lúc tối, Cao Cường dễ dàng đoán ra gã đang nghĩ ngợi linh tinh cái gì, vô cùng muốn cởi giày quất cho một nhát.
Sau cùng hắn đành hít sâu một hơi giữ bình tình rồi hỏi:
“Mặt thộn ngươi nhắn tin kêu ta về gấp làm gì? Xảy ra chuyện động trời gì sao?”
Không khiến Võ Đế phải lên tiếng, Tôn Vương Tử lập tức xuất ra điện thoại, nhanh chóng bấm bấm rồi đưa tới cho Cao Cường, sau đó mới mở miệng giải thích:
“Cường ca, dạo này đột ngột xuất hiện nhiều nhóm người lạ mặt tự nhận là con cháu của Thánh Hoàng. Bọn họ dùng chiêu bài nắm giữ biện pháp truy tìm Tiên Vị ở khắp nơi tuyển dụng nhân lực. Đáng nói là thật sự tìm thấy, hơn nữa có vài lần thành công mang về”
Cao Cường vừa nghe vừa lướt đọc tin tức trên màn hình điện thoại, trong lòng hết sức buồn bực.
Định nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng thư giãn đầu óc, mà tình hình này lại phải bế quan nữa rồi.
Nói chung đám con cháu Thánh Hoàng chỉ tạm thời “lịch sự” tìm kiếm, sớm muộn sẽ hùng hổ cướp đoạt, hiển nhiên Cao Cường cần phải mau chóng đề thăng tu vi.
Chứ người ta tới cửa cà khịa mà không đủ sức ứng chiến thì nhục nhã chẳng biết để đâu cho hết.
Mấu chốt là hắn bắt đầu động tâm, muốn tranh đoạt Tiên Vị cho thân nhân bằng hữu của mình.
Mà những nơi hoài nghi có Tiên Vị tồn tại chỉ tầng thứ Tiên Vương trở xuống mới vào được.
Nói theo cách khác.. nếu muốn chắc ăn thì hắn phải đích thân xông pha một chuyến.
Trong đầu làm ra dự định, Cao Cường ngước nhìn Võ Đế tiếp tục hỏi:
“Ngoài việc này còn chuyện gì nữa không?”
“Còn..” – Võ Đế sắc mặt biến đổi ngưng trọng, trầm giọng nói:
“Bản Đế nhận được tin báo Thanh Hà Tiên Tôn mất tích, hiện tại đám đệ tử đang tranh đoạt quyền chưởng khống Tiên Đình. Hiển nhiên bà ta bị đám phản đồ cấu kết người ngoài mưu hại, không loại trừ khả năng đã chết hoặc bị giam cầm ở đâu đó”
“Có thể giải quyết Thanh Hà Tiên Tôn mà không lộ ra một chút tiếng gió, kẻ ngốc cũng hiểu là do phía Thánh Vực dở trò. Đoán chừng là muốn hốt sạch Tiên Vị, bọn họ dùng cách này cảnh cáo các thế lực đỉnh tiêm tại Thiên Giới đừng có nhúng chàm”
Mẹ nó, chuyện quan trọng thế này mà khốn nạn nhà ngươi đợi lão tử trở về mới nói?
Cao Cường lúc này phi thường tức giận, khó khăn lắm mới kìm nén được xúc động muốn giết người.
Lần nữa hít sâu một hơi ổn định lại cảm xúc, hắn đứng dậy gằn giọng nói:
“Mau cùng ta đi Tiên Đình một chuyến đón người”
“Không cần đi đâu” – Võ Đế liền lắc đầu đáp lại, có chút hèn mọn cười cợt:
“Hắc hắc, ôm ấp tóc vàng mắt xanh còn chấp nhận được, không ngờ ngay cả quỷ cái cũng chấm mút. Tiểu tử ngươi ăn tạp nó vừa phải thôi chứ hả?”
Định mệnh, nói như vậy.. các nàng chạy nạn tới Dạ Tuyết Vương Thành rồi ư?
Hỏng hỏng hỏng, bản thiếu gia chưa chuẩn bị tâm lý đâu này, giờ biết ăn nói thế nào bây giờ?
Phút chốc Cao Cường liền rơi vào tình huống phi thường xoắn quẩy, chỉ muốn trốn vào Hạ Long Giới cho nó lành, nếu không thì sẽ bị các nàng xé xác.