Dương Gian Phán Quan

Chương 448: Liền cứ thế bước lên


Đọc truyện Dương Gian Phán Quan – Chương 448: Liền cứ thế bước lên

Sau chặng hành trình kéo dài suốt mười ngày đêm không ngừng nghỉ, vừa bước qua ngày thứ mười một thì Phong Hạc chở nhóm Cao Cường bay vào sa mạc Liệt Nhật đầy nắng cháy.

Lại mất thêm nửa ngày bay theo chỉ dẫn của Tiểu Long Linh, rốt cuộc cũng tới Đằng Vân Thành.

Kỳ thực tòa tiểu thành này vốn bị trận pháp che giấu không biết bao nhiêu năm, về sau đột ngột giải trừ như thể theo hạn định, rồi được xếp vào loại “di tích chờ đợi người hữu duyên”.

Nhìn chung cái tòa thành bé tí lại nằm ở nơi điều kiện ngặt nghèo này vô cùng náo nhiệt, kẻ ra người vào cực kỳ tấp nập, hơn nữa bầu không khí buôn bán trao đổi cũng hết sức sôi nổi.

Nói chung nuôi béo quốc khố Thanh Hà tiên quốc mà thôi.

Thấy bảo ước tính doanh thu hàng ngày là số lượng tiên thạch khổng lồ.

Sau khi để cho Phong Hạc thông qua đồ án trở về nghỉ ngơi, Cao Cường cùng Trương Mẫn với “ám quẻ” Đường Phi Nguyệt mới đi vào thành, một đường tiến thẳng đến phủ thành chủ.

Hiện tại trước cổng phủ thành chủ đang có vài tiểu đội xếp hàng giao nộp tiên thạch, tất nhiên mục đích của bọn họ chính là thử thời vận, chỉ là nhắm tới mục tiêu khác biệt hoàn toàn.

Bởi di tích của Trận Đế phân chia rạch ròi làm hai phần, gồm khu rừng rộng lớn và một tòa cung điện.

Những tiểu đội dạng này tiến vào chủ yếu để hái linh thảo với săn giết linh thú ở khu rừng.

Chỉ có số ít tu sĩ theo đuổi Trận Đạo thì mới hướng đến cung điện thử vận may.

Rất nhanh liền tới lượt nhóm Cao Cường, giống như những tiểu đội trước đó mỗi người phải giao nộp một ngàn khối tiên thạch hạ phẩm, nói chung là bị chém một nhát tim đau nhói.

Cơ mà móc hầu bao là ám quẻ Đường Phi Nguyệt, theo quan sát thấy nàng ta có vẻ giàu nhức nách.

Cao Cường trong đầu liền gia tốc suy nghĩ tìm kiếm biện pháp đào mỏ một phen.

Đáng tiếc, nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc đưa ra kết luận là không có cách nào.

Gạt bỏ chuyện dư thừa ra khỏi đầu, hắn với hai nàng nhanh chân tiến vào, để rồi mới biết phủ thành chủ chỉ được vỏ bề ngoài, chứ ở bên trong có mỗi căn phòng nằm trơ trọi giữa sân.

Không loại trừ khả năng Đằng Vân Trận Đế cũng là tình cờ phát hiện tòa thành này, thấy hoàn cảnh hoang vắng liền phát sinh ý định mở không gian xây dựng nơi ẩn cư chẳng hạn.

Tạm thời cứ cho là như thế đi.


Ngoại trừ căn phòng cấp bốn kia thì không còn gì khác nữa, thậm chí một bóng người cũng chẳng thấy, ba người liếc mắt thoáng qua một lúc, liền dứt khoát tiến vào gian phòng.

Vẫn cứ trống trải hệt như bên ngoài, trong phòng chỉ có mỗi cái vòng tròn đồ án trên mặt sàn mà thôi.

“Phù văn trận pháp ẩn giấu trong hư không, bổn tọa còn tìm chẳng ra nữa là hạng gà vịt như ngươi. Đừng đứng đây lãng phí thời gian, mau tiến vào hốt hết bảo vật mang về”

Trong đầu đột ngột vang lên giọng nói lè nhè, Cao Cường thật sự rất muốn bóp chết con giun thối này nhưng không có cách, đành vẫy tay ra hiệu hai nàng cùng tiến vào đồ án.

Vừa ổn định chỗ đứng là cả ba người đều cảm giác thấy có thứ gì đó đang càn quét dò xét thân thể.

Theo như Tiểu Long Linh giảng giải thì đây là kiểm tra tu vi, từ Tiên Vương trở xuống mới được tiến vào. Còn tu vi Tiên Hoàng trở lên… không chạy nhanh sẽ bị sát trận công kích.

Mấu chốt là sát trận uy lực khủng bố, nghe đồn từng có Tiên Đế vì cứng cổ mà chết oan chết uổng.

Cái này quá dọa người, bởi vậy Tiên Tôn đại năng cũng không dám đem cái mạng nhỏ ra thử.

Công đoạn kiểm tra chỉ kéo dài hai ba giây, và rồi đồ án dưới chân bỗng bộc phát hào quang chói mắt, sau đó khẽ vang vài tiếng “xiu xiu xiu”, nhóm ba người liền bị truyền tống.

Cứ ngỡ giây lát là sẽ truyền tống tới nơi, nhưng thực tế là mất tận mười phút.

Chứng tỏ dị không gian do Đằng Vân Trận Đế mở ra ở khoảng cách cực kỳ xa Đằng Vân Thành.

Đáng nói là khi hiện thân trên đỉnh ngọn núi đá có bề mặt bằng phẳng như sàn nhà, ba người phát hiện chín vòng tròn đồ án khác nữa, vậy mới biết có tận mười cửa tới nơi đây.

Hiển nhiên trong này cũng sẽ cực kỳ đông vui nhộn nhịp.

Đưa mắt lướt nhìn khu rừng trải dài không có điểm cuối, Trương Mẫn nhíu mày khẽ nói:

“Ta cảm nhận thấy có khá nhiều khí tức linh thú cường đại, đoán chừng không dễ băng qua rừng”

“Ngại cái gì?” – Đường Phi Nguyệt hung hăng vặn bẻ đốt ngón tay “rôm rốp”, cười nhạt:

“Đã mất công tới đây thì cứ giết một đường xông qua, tiện thể dọn sạch hang ổ của chúng luôn đi”


“Rất không tồi” – Cao Cường gật đầu mười phần đồng ý, bật lên ngón tay cái mỉm cười:

“Vậy chúng ta tách ra, ngươi ở lại đây dọn ổ thú, ta với Trương Mẫn đi tới cung điện của Trận Đế”

Bình thường hắn luôn luôn sẵn sàng chạy tung tăng nhặt nhạnh, nhưng “sông có khúc, người có lúc”, tầm này không thể lãng phí thời gian mò mẫm từng gốc hoa từng ngọn cỏ.

Vả lại linh thú khác biệt với yêu tu, tuy cùng là yêu tộc nhưng chúng mới thật sự là con cưng của đất trời, nếu cứng rắn so sánh thì chiến lực thuộc hàng ngũ tinh anh trong tinh anh.

Cố tình đụng độ bọn chúng hiển nhiên là hành vi chỉ có kẻ ngu dốt mới làm.

Hơn nữa rất nhiều người dốc hết gia tài vào đây cầu may, nên chừa cho họ chút canh gọi là tích đức.

Không đợi Đường Phi Nguyệt kịp thời nổi cáu, Cao Cường hai tay chống nạnh, cười nói:

“Mau tới đây khoác tay ta thật chặt, kẻo bị bỏ lại ở chỗ này bây giờ”

“Hừ..” – Đường Phi Nguyệt tức giận khẽ hừ lạnh một tiếng, có điều tin chắc nếu dám manh động là sẽ bị bỏ rơi thật chứ chả đùa đâu, thành ra đành hậm hực đi tới quàng tay hắn.

Xác định cả hai nàng đều đã nắm thật chắc, Cao Cường mới yên tâm truyền âm cho Tiểu Long Linh.

“Xoẹt..” – Thân ảnh cả ba người ngay lập tức biến mất tại chỗ.

– —

Lần này mất chưa tới ba hơi thở là đã đến nơi.

Khi tầm nhìn ổn định trở lại, Cao Cường với hai nàng liền có chút choáng ngợp với vẻ nguy nga tráng lệ của tòa cung điện ở ngay trước mắt, cái này rất đáng để tặc lưỡi trầm trồ.

Nhà của trận pháp đại gia có khác, vừa nhìn là biết “hao tiền tốn của” không ai dám so sánh.

Như người ta luyện chế cung điện bằng Kim Thiết là đã xa xỉ lắm rồi, Đằng Vân Trận Đế này chơi hẳn Thần Thiết, nói cho chính xác là loại tài liệu dùng để luyện chế Thần Binh.


Bản thể của Tiểu Long Linh liền là Thần Binh, nhưng cần phải biết rằng gã ất ơ họ Võ phải mang theo lên Thần Giới thì mới kiếm đủ lượng Thần Thiết để thăng cấp cho nó đấy nhé.

Ấy vậy mà Đằng Vân Trận Đế dùng một núi lớn luyện chế ra cái cung điện Thánh Cấp vớ vẩn.

Cũng quá là phí phạm, xin thề, không sợ sát trận thì bản thiếu gia lao tới hung hăng tháo dỡ luôn rồi.

Aizzz, với chỗ Thần Thiết này về sau có thể tạo ra đội quân yêu quái khôi lỗi quét ngang hết thảy đấy a, Dị Tộc ngoại lai gì đó liền sẽ là đám dế nhũi cùi bắp không lật nổi sóng gió.

Thánh họ tiên sư cha, giá mà biết mộ phần của Trận Đế ở đâu thì tốt, liền tới tưới nước một phen.

Nghiến răng nghiến lợi âm thầm mắng mỏ chán chê mỏi mệt, Cao Cường mới búng ngón tay nghe đến toách một cái ra hiệu, sau đó cùng với hai nàng chậm rãi đi vào cung điện.

Không như bên ngoài lấp lánh vàng son rực rỡ hào quang bảy màu các thứ các kiểu, bên trong chỉ có phòng hội trường rộng khoảng năm ngàn mét vuông và hơi thiếu ánh sáng.

Hiện giờ trong hội trường tụ tập khá đông người, bọn họ chia tách thành nhiều tốp nhỏ ngồi xa nhau, trong đó phần lớn tỏa ra khí tức hùng hậu Cao Cường soi không thấu tu vi.

Nói chung những kẻ này cảnh giới chí ít phải là Thiên Tiên trở lên.

Đáng chú ý nhất là mười vị gồm toàn là ông lão bà lão khí tức cường hãn hơn hẳn Trương Mẫn với Đường Phi Nguyệt, là một đám Tiên Vương lão thành không cần nghi ngờ.

Hắc hắc, đám lão đầu này gốc rạ chắc là to lớn lắm đây, thái độ khinh người ra mặt mới sợ chứ.

Đều là Tiên Vương như nhau vậy mà chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua hai nàng rồi rời mắt đi luôn.

Có điều đã là chính nhân quân tử thì không tùy tiện gây chuyện thị phi, nghĩ tới đây Cao Cường gật đầu ra hiệu hai nàng theo mình đi tới dãy bậc thang nằm ở tận cuối gian phòng.

Hành động này tất nhiên gây sự chú ý, mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn theo, nhưng không ai ý kiến.

Căn bản tu vi nào cũng thế cả mà thôi, dám động thủ trên bậc thang thì chỉ có con đường chết.

Mười lão Tiên Vương xác định lên theo chẳng làm được gì, mới phải ngồi xổm chờ đợi đây.

Đứng trước dãy bậc thang, Cao Cường lặng lẽ truyền âm:

“Giun thối, giờ phải làm thế nào?”

Không hỏi cẩn thận không được, với trình độ trận pháp thuộc vào hạng gà mờ trong các thể loại gà mờ, leo lên nếu không bị vây khốn cho đầu óc hồ đồ thì mới là chuyện lạ.


Thậm chí hoàn toàn có khả năng dẫm phải cấm chế, báo hại đám nhóc đang leo trèo kia chết oan.

“Tiến lên đi” – Tiểu Long Linh nhanh chóng hồi đáp:

“Có bổn tọa ở trước dẫn đường, tiểu tử ngươi cứ yên tâm dẫn hai nàng theo sát phía sau là được”

“Bị điên à?” – Cao Cường có chút tức giận liền mắng:

“Làm thế đám kia bám theo thì sao? Hai nàng đánh sao lại mười Tiên Vương với một đống lâu la?”

Bản thiếu gia rất muốn nếm trải thử thách, vấn đề là cái này chơi có chút lớn. Vả lại bản thiếu gia có thể chết đi sống lại, nhưng các nàng gặp chuyện là sẽ xong hẳn mất rồi.

Tóm lại lúc này tuyệt đối không được phép liều lĩnh chơi ngu.

“Đừng có lo” – Tiểu Long Linh cực kỳ bình tĩnh trả lời:

“Trận pháp trong ngoài hiển thị khác nhau và luôn không ngừng biến hóa. Vả lại những kẻ này bám theo càng tốt, lúc trở ra bổn tọa khỏi cần phí sức đem các ngươi thuấn di”

Hiểu rồi, đã như thế thì còn xoắn xuýt làm cái quỷ gì nữa.

Cao Cường dứt khoát hai tay chống nạnh.

Trương Mẫn với Đường Phi Nguyệt hoàn toàn không biết kế hoạch là gì, chỉ còn nước quàng tay hắn, sau đó duy trì đội hình trái ôm phải ấp cùng nhau bước lên bậc thang.

Và thế là trong những tròng mắt càng lúc càng lồi ra của đám người ngồi đợi phía dưới, hắn và hai nàng thong dong dẫm đạp từng bước, chẳng mấy chốc đã lên tới tầng hai.

Bóng dáng ba người khuất khỏi tầm mắt, đám đông mới giật mình nhìn xuống những bậc thang bên dưới thì thấy tiểu thư thiếu gia nhà mình hiện vẫn đang ngồi ngốc một chỗ.

Chứng tỏ trận pháp không có bất kỳ vấn đề gì.

Vậy thì tại sao ba người kia nhẹ nhõm đi lên mà không gặp phải tí tẹo trở ngại nào?

Nghĩ mãi không ra liền không nghĩ nữa làm gì cho mệt, đám lão đầu Tiên Vương quay sang nhìn nhau đánh mắt ra hiệu, sau đó cùng ngồi xổm một chỗ chụm đầu bàn bạc.

Chứng kiến tràng cảnh này, những đoàn đội thực lực yếu hơn vô cùng muốn khóc.

Chỉ hi vọng thiếu gia tiểu thư nhà mình mau xuống, bằng không đợi đến lúc người ta động thủ giết người cướp của, sẽ thuận tiện thêm chút lực giết người diệt khẩu luôn đấy.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.