Dương Gian Phán Quan

Chương 421: Dặn dò thoáng qua


Đọc truyện Dương Gian Phán Quan – Chương 421: Dặn dò thoáng qua

Chỉ sau ba ngày liền có tin tức tổng bộ Tiên Phủ tại Đại Châu bị san thành bình địa, có thể thấy nhóm năm mươi cỗ khôi lỗi làm việc đạt hiệu quả cao dọa người.

Hơn thế nữa Tiên Phủ Phủ Chủ cùng với bảy vị Trưởng Lão tu vi Độ Kiếp Kỳ đều bị chúng đánh chết ngay tại trận, đủ hiểu khôi lỗi khủng bố đến nhường nào rồi đấy.

Tiếp ngay sau đó liền rộ lên tin tức các phân bộ cùng những thế lực phụ thuộc Tiên Phủ bị tiêu diệt.

Trong đúng một tuần lễ, tổng bộ Tiên Phủ cùng các thế lực có liên quan tại Đại Châu chỉ còn là những mảnh đất rộng lớn bằng phẳng ngập tràn quang thuộc tính.

Đáng nói là trong số đó có cả vài thế lực nho nhỏ phụ thuộc Tiên Các, cơ mà chuyện đã đi tới nước này thì chẳng có ai ngu ngốc đến mức cho rằng đây là giết lầm.

Vả lại Tiên Các lực lượng chỉ tương đương Tiên Phủ, sai hay đúng cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Mấu chốt là chưa biết do thế lực nào gây ra, vậy thì biết đi tìm ai đòi công đạo?

Ồn ào tại Đại Châu chưa kịp lắng xuống, đã nở rộ lên tin tức thế lực Tà Tu ở bốn châu lục còn lại cũng bị hỏi thăm. Nói chung cứ dây mơ rễ má với Tiên Phủ là chết sạch, ngược lại nếu không liên quan thì Tà Tu hay Ma Tu cũng chỉ phải ăn một trận đòn cảnh cáo mà thôi.

Với việc có nhiều tu sĩ Tà Phái thoát nạn, diện mạo của nhóm khôi lỗi liền theo đó lộ ra ánh sáng.

Biết là do khôi lỗi tiêu diệt Tiên Phủ, khỏi cần đoán cũng biết thế lực khắp nơi choáng váng thế nào.

Tuy nhiên vẫn chưa là gì, về sau nhóm khôi lỗi còn xuống biển cùng với đi tới các hải đảo càn quét khiến Tà Tu Ma Tu run sợ không dám mò mặt ra đường làm bậy.

Đến khi săn lùng Ma Quỷ, khôi lỗi tiện tay đem diệt trừ cường hào ác bá với thiếu gia hoàn khố.

Có thể nói là công đức vô lượng, còn được dân chúng khắp nơi dựng tượng lập đền thờ.

Cơ mà phải rất nhiều năm về sau thì Cao Cường mới biết tới chuyện khó đỡ này.

– —

Hưởng ứng lời kêu gọi của nhóm Phạm Thành Văn, có hơn trăm tu sĩ già trẻ lớn bé, bao gồm nhân loại và yêu tộc đi tới học viện Hỏa Phượng tại Kim Vân Thành.

Từ trang phục tới tu vi, đoán chắc đều là thành viên cốt cán của Huyết Y Môn.

Có điều Cao Cường không quen biết ai, liền mặc kệ đám Phạm lão giải thích với bọn họ.


Mà không phải ai cũng sẵn sàng từ bỏ cuộc sống yên ổn hiện tại, thành ra mặc dù mời gọi khá nhiều, đến sau cùng cũng chỉ có chưa đầy hai trăm tu sĩ chạy tới.

Nói chung sao cũng được, kỳ hạn một tháng vừa tới, Cao Cường liền thông báo Phạm lão để mọi người tiến vào kim tự tháp, rồi cầm theo chạy đến Hỏa Vân Đảo.

– —

Thống nhất kế hoạch từ chín năm trước, huynh đệ họ Mạc dưới sự hỗ trợ của năm vị lão long, đã cho xây dựng tòa thành có sức chứa mười vạn người bên trong Mộc Bí Cảnh.

Tòa thành này được bao bọc ngăn cách bởi trận pháp, mục đích dùng để ở là chính, còn muốn tu luyện thì phải ra ngoài thành, hoặc dùng truyền tống trận đi sang Bí Cảnh khác.

Nhìn chung khá là bất tiện, nhưng đã không còn biện pháp nào tốt hơn.

Căn bản pháp tắc thiên địa khác biệt, mà cường độ thể chất của mọi người quá kém, cần ngốc vài năm trong Bí Cảnh để làm quen, cũng như thích ứng hoàn cảnh tại Thiên Giới.

Đại khái là Bí Cảnh sẽ làm loãng tiên khí, hấp thu một thời gian cho quen thì mới ra ngoài được.

Chứ đã yếu mà đòi sớm ra gió thì sẽ chết không kịp ngáp luôn đấy.

Không mất nhiều thời gian để Cao Cường trở về tới Hỏa Vân Phong, có điều mọi người đều đã tiến vào Bí Cảnh hết cả rồi, thành ra sơn môn hiện giờ không có nổi một bóng ma.

Mà xây thành to như vậy, có lẽ huynh đệ họ Mạc không chỉ dẫn theo đệ tử Hỏa Vân Phong thôi đâu.

Không hơi đâu đi để ý vấn đề này, Cao Cường mau chóng tiến vào Mộc Bí Cảnh.

Ngặt một nỗi vừa mới kêu gọi Phạm lão bọn họ ra khỏi kim tự tháp, còn chưa kịp dẫn vào trong thành, hắn với Hắc Giao Long liền bị chuyển di đến cung điện của nhóm lão long.

Đáng nói là không hiểu sao lần này năm lão xuất hiện trong hình dáng Chân Long?

Chẳng lẽ để hù dọa Hắc Giao Long? Một đầu giao long Luyện Hư Kỳ mà thôi, cần khổ vậy không?

Quay sang thấy Hắc Giao Long đứng run cầm cập, Cao Cường đành ngước lên mắng:

“Các ngươi nghịch ngợm đủ chưa? Có thôi ngay không thì bảo?”


Nghe xong những lời này, năm vị lão long mới giật mình tỉnh táo trở lại, vội vàng biến hóa nhân hình, nhanh chóng đáp xuống đi vòng vòng xung quanh Hắc Giao Long.

Nhìn năm lão mặt mũi vui mừng hớn hở cứ như trúng số đề, Cao Cường càng chẳng hiểu ra làm sao.

Cần phải biết trong Long Cốc có tới bốn mươi đầu giao long, hơn nữa thiên phú đều tốt hơn nhiều.

Mà khoan, Long Cốc đúng thật là có rất nhiều giao long, nhưng không có Ám Hệ giao long.

Trong lòng tò mò khó nhịn, Cao Cường dứt khoát hỏi thẳng:

“Này, phải chăng các ngươi cần hoàn thành sứ mệnh nào đó liên quan tới Ám Hệ Hắc Long?”

Năm vị lão long nghe vậy liền quay sang nhìn nhau, thật lâu sau lão Mộc Long gật đầu nói:

“Đúng vậy, kỳ thực chúng ta bởi vì gìn giữ thi thể của lão đại nên mới phải chạy trốn xuống hạ giới”

Ngay sau đó lão Mộc Long liền kể lại đầu đuôi vụ việc cho Cao Cường với Hắc Giao Long nghe.

Nói chung lão đại của bọn họ là một đầu Hắc Long huyết mạch cao quý, theo cách gọi của Long Tộc thì là huyết mạch Hoàng Tộc, tu vi đại thành sẽ được kế vị Long Hoàng.

Của đáng tội là hậu trường của vị Hắc Long này không được cứng cho lắm, cho nên phải dắt theo đám thuộc hạ tách khỏi tộc đàn, đi tìm kiếm nơi kín đáo lặng lẽ tu hành.

Đáng tiếc chạy trời không khỏi nắng.

Ẩn cư chưa được bao lâu thì bị tấn công, tất nhiên kẻ địch chính là thành viên của Long Tộc, hơn nữa còn là thuộc hạ thân tín của Long Hoàng đương thời.

Mục đích đã quá rõ ràng rồi, mưu đồ cướp đoạt huyết mạch Hoàng Tộc chứ gì nữa.

Có điều không phải vì ham quyền cố vị, mà là bởi vị Long Hoàng kia muốn đề thăng nồng độ tinh khiết huyết mạch, qua đó đánh sâu tới cảnh giới cao hơn.

Tóm lại quân địch quá mạnh, vị Hắc Long lão đại kia chưa kịp nhảy nhót đã bị đánh chết tươi.


Đám thuộc hạ xác định đầu hàng cũng không sống được, liền chia làm hai, một nhóm tự bạo Long Châu cản đường, một nhóm ôm thi thể Hắc Long bỏ chạy.

Mặc dù thành công trốn xuống hạ giới, nhưng tránh để bị đám kia lần nữa tìm thấy, năm vị lão long liền hiến tế Long Châu của mình đem gây dựng Bí Cảnh.

Không chỉ để gìn giữ thi thể Hắc Long, mà còn muốn bồi dưỡng Long Hoàng trở về báo thù rửa hận.

Khổ nỗi kế hoạch này khó hơn lên trời.

Bởi vì không phải cứ giao long là sẽ luyện hóa được tinh huyết Hoàng Tộc, đã thế dồn hết tâm tư mà mãi vẫn chưa bồi dưỡng ra nổi một đầu ám hệ giao long.

Đắng cay hơn nữa là muốn dưỡng ra một đầu Thần Long phi thăng Thiên Giới cũng không xong.

Đỉnh điểm chỉ có vài đầu giao long đạt tới tu vi Độ Kiếp Kỳ, ngặt một nỗi xông phá Tán Tiên thất bại, không bị lôi kiếp quật chết, thì về sau cũng chết già.

Aizzz, dù không muốn cũng phải thừa nhận ông trời quá biết cách trêu ngươi.

Cần phải biết rằng năm vị lão long thường xuyên cử đám giao long ra ngoài tìm kiếm ám hệ yêu tộc có huyết mạch Long Tộc mang về bồi dưỡng. Có thể nói là đã xông pha mọi ngóc ngách trên Thiên Nhãn tinh cầu, thế mà không hề phát hiện Hắc Giao Long?

Nếu không phải do đám giao long đó cố tình, vậy thì tình huống quá là quỷ dị.

Cơ mà năm vị lão long đã từng bị đồng tộc truy sát, tâm lý đề phòng kiểu gì cũng có, không đến phiên hắn phải nhắc nhở bọn họ đề cao cảnh giác đâu này.

Vả lại hiện giờ nên lo lắng cho Lão Hổ, Chuột Béo với cả Trư Hào thì đúng hơn.

Ba mặt hàng này cứ xểnh ra là bắt nạt Hắc Giao Long, sớm muộn rồi sẽ bị hành ngược trở lại.

Dù sao cũng chẳng thân thiết gì mấy, Cao Cường xác định Hắc Giao Long đồng ý tiếp nhận truyền thừa, liền xin phép cáo từ, rồi nhờ lão Mộc Long chuyển di.

– —

Chỉ sau cái nháy mắt đã được đưa về cổng thành, có điều Cao Cường không tiến vào, mà truyền âm để kêu gọi Phạm Thành Văn với Mạc Văn Hổ đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc hai người bọn họ chạy ra tới nơi, hắn liền dẫn trước lên tiếng:

“Có còn chờ đợi ai hay là cần tích trữ thêm lương thực nhu yếu phẩm gì nữa không?”

Mạc Văn Hổ ngay tức thì lắc đầu, cười nói:


“Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, ngây ngốc trong này mười năm cũng không thành vấn đề”

Cao Cường khẽ gật đầu, buồn bực thở dài:

“Aizz, trong thành lên tới chín phần thiên phú thấp kém, nói trắng ra là bọn họ dù cố gắng đến mấy thì tại Thiên Giới vẫn chỉ là con kiến có thể bị dẫm chết bất cứ lúc nào. Tốt hơn hết các ngươi nên xác định sẽ phải sống trong này về lâu về dài đi là vừa”

“Nói chung không bước vào cảnh giới Tán Tiên thì thà cứ sống trong này cho an toàn. Tính toán tiến hành cải tạo ruộng vườn ở tại xung quanh đi vậy. Tất nhiên nếu phát hiện được nơi nào đó thích hợp định cư, ta sẽ lập tức thông báo cho các ngươi biết”

Nghe xong những lời này, Mạc Văn Hổ chỉ còn cách cười trừ.

Môn nhân Hỏa Vân Phong phần lớn tiên căn tam tứ phẩm, họa hoằn lắm mới có vài người ngũ phẩm. Đừng nói là bước vào Tán Tiên, ngay cả Đại Thừa Kỳ còn rất xa vời.

Tất nhiên hấp thu tiên khí cải tạo thể chất, tương lai sau này sẽ sản sinh ra thế hệ có tiên căn phẩm chất cao hơn, cơ mà phải đợi đến đời nào thì không có ai nói trước được.

Không sao, không sao, vẫn tốt hơn là chết dần chết mòn trong thời kỳ mạt pháp.

Nghĩ được đến đây, Mạc Văn Hổ nhếch mép cười:

“Cùng lắm lão tử cho xây thêm vài tòa thành, nhào nặn xã hội thu nhỏ trong này cũng được”

Cao Cường khẽ gật đầu, sau đó cẩn thận dặn dò:

“Không gian Bí Cảnh có ý nghĩa trọng đại thế nào các ngươi thừa hiểu, sau này nếu có ai muốn rời khỏi thì cứ để họ tùy tiện. Nhưng phải báo để đám lão long lập tức di chuyển Bí Cảnh đi nơi khác, chứ lỡ như có kẻ khủng bố tìm tới thì ẩn vào không gian cũng vô dụng”

“Ta nhớ rồi” – Mạc Văn Hổ ngay tức thì vỗ ngực cam đoan.

Đến lúc này Cao Cường mới yên tâm quay sang nói với Phạm Thành Văn:

“Phạm lão, nhắn mọi người dù có bước vào Tán Tiên cũng đừng vội vã ra ngoài, cứ ở trong này đợi ta tìm hiểu tin tức cũng như gửi về công pháp rồi hãy tính sau”

“Ta nhớ rồi” – Phạm Thành Văn gật đầu khẽ đáp, sau đó ngập ngừng hỏi:

“Thiếu gia định cứ thế rời đi ư? Sợ là việc này sẽ khiến mấy đứa nhóc buồn lòng”

Toàn là đại yêu hơn ngàn năm tuổi, còn nhóc nhóc cái khỉ gió gì nữa?

Cao Cường dứt khoát lắc đầu, chép miệng nói:

“Việc này vẫn là thôi đi, kẻo chúng nằng nặc đòi đi theo thì phiền phức bằng chết”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.