Đọc truyện Dương Gian Phán Quan – Chương 409: Thật khiến người hiếu kỳ
Suốt một tháng tiếp sau đó, Phạm Tuyết Nhàn ngày đêm ra sức huấn luyện một cách cực kỳ hà khắc, hành cho Cao Đại Nhân sống dở chết dở.
Nhào bột, băm thịt, đánh trứng, tỉa cây, cắt cỏ, rửa bát đĩa, giặt quần áo..
Không màng hắn làm tốt hay dở, cứ phải tìm đủ mọi lý do để bắt lỗi rồi đập cho một trận.
Nhờ đó mà Cao Đại Nhân tiến bộ phi thường nhanh, giờ cho cầm vài chục cái lòng đỏ trứng gà tung hứng hết ngày cũng không làm sứt mẻ tẹo nào.
Kỳ thực là bởi vì tình huống liên quan đến Độ Tâm Kinh khiến Phạm Tuyết Nhàn mất mặt.
Nói chung người ta tu luyện Độ Tâm Kinh chỉ hấp thu một lượng rất nhỏ linh khí, hơn nữa tốc độ chậm rãi và từ tốn. Nhưng đến lượt tiểu tử này thì cứ lẩm nhẩm vài câu là hút ầm ầm như máy bơm thủy điện, hiển nhiên thức hải sẽ không thể chịu nổi.
Vấn đề là Phạm Tuyết Nhàn xem hết điển tịch trong Tàng Thư Các mà vẫn không tìm ra lời giải.
Cực chẳng đã, đành phải hành hạ cho hắn không còn sức để hỏi tới chuyện này.
Khốn nạn ở chỗ sau đó xuất hiện vấn đề còn nan giải gấp nhiều lần.
Cụ thể là Cao Đại Nhân ngày càng ít nói, lúc nào cũng ủ dột, đầu óc như ở trên mây, Phạm Tuyết Nhàn cảm giác hắn biến thành người khác rồi ý.
Tra tấn tàn nhẫn đủ kiểu mới chịu khai báo là khi ngủ gặp những giấc mơ kỳ quái.
Đại khái ban đầu luôn mơ thấy vầng sáng chói mắt cứ nhìn là muốn khóc, đến biệt viện một thời gian thì mơ thấy mình là đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ.
Tu luyện Độ Tâm Kinh mà còn ngủ mơ? Có thể khẳng định đây là chuyện không thể nào.
Phạm Tuyết Nhàn nghĩ tới trường hợp đoạt xá trùng tu, cần tu luyện mới khôi phục ký ức, liền xách cổ Cao Đại Nhân đưa đi kiểm tra cho an tâm.
Hoàn toàn có khả năng vị “bà bà” kia dùng tạm thể xác đứa bé này để giúp tàn hồn ai đó khôi phục.
Kết quả là trận pháp không có nửa tia phản ứng, báo hại nàng lúng túng như gà mắc thóc.
Nhưng không vì thế mà Phạm Tuyết Nhàn gạt bỏ hết hoài nghi, nàng tin chắc Cao Đại Nhân có vấn đề, liền quyết định sẽ kè kè một bên giám sát.
Khổ nỗi nàng đã dùng hết lý lẽ để an ủi, thậm chí học theo phim ảnh ăn nói dịu dàng, ấy vậy mà tiểu tử này vẫn cứ buồn thiu thâu đêm suốt sáng.
Xem ra chỉ còn một cách duy nhất đó là để cho hắn được làm điều mình thích, mới xua tan ý nghĩ vớ vẩn do những giấc mơ kỳ quái kia ảnh hưởng.
Bởi vậy ngày hôm nay Phạm Tuyết Nhàn liền dẫn Cao Đại Nhân tới Tàng Thư Các.
Nếu nàng biết đây là Nhân Nhân mít ướt cố tình ra vẻ ủ dột, không hiểu sẽ có cảm tưởng như nào?
Liếc nhìn tấm biển Tàng Thư Các to đùng, Cao Đại Nhân trong lòng đắc ý không ngòi bút nào tả xiết, thiếu chút thì ngửa mặt lên trời cười vang.
May mà kìm nén lại được, chứ để Nhàn tỷ biết tẩy thì xác định ăn một trận đòn thật no.
Không hề hay biết bị đứa bé sáu tuổi lừa gạt, Phạm Tuyết Nhàn nắm tay hắn dẫn vào bên trong.
Vừa vào đến đại sảnh, chợt thấy hai lão đầu đột ngột hiện thân, chắp tay cung kính hô lên:
“Bái kiến Phạm Đường Chủ”
“Miễn lễ” – Phạm Tuyết Nhàn thản nhiên phất tay, lạnh nhạt nói:
“Hai ngươi tiếp tục công việc của mình đi, không cần để ý tới chúng ta”
“Tuân lệnh” – Hai vị lão đầu đồng thanh hô to đáp lại, rồi giống như lúc đến, cứ thế đột ngột biến mất.
Nắm bắt được thời cơ, Cao Đại Nhân ngước mặt lên tấm tắc:
“Oa, nói một câu mà mấy lão đầu nghe răm rắp, Nhàn tỷ thật là uy vũ”
“Tất nhiên rồi” – Phạm Tuyết Nhàn hất hàm vênh mặt cười nói:
“Tại học viện Hỏa Phượng nói riêng, tại Kim Vân Thành nói chung, tỷ đây chính là lão đại. Không phải ai cũng có diễm phúc được thân cận với tỷ đâu nhé”
Hung dữ như cọp, ai mà muốn thân cận?
Trong đầu trộm nghĩ là vậy, có điều ngoài mặt Cao Đại Nhân bày ra ánh mắt đầy sùng bái.
Phạm Tuyết Nhàn cúi nhìn mà thấy đắc ý cười tít cả mắt, liền nắm tay dẫn hắn lên thẳng tầng năm.
Ẩn trong bóng tối chứng kiến vụ việc này, hai vị lão đầu kinh ngạc há hốc mồm, ngay lập tức nghĩ đến khả năng Phạm Đường Chủ muốn thu nhận đệ tử.
Xem ra phải báo tin về tổng bộ.
Mà khoan, nên để Phạm Đường Chủ tự mình làm thì tốt hơn.
Hai vị lão đầu liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra suy nghĩ giống y hệt.
– —
Cùng lúc đó tại tầng năm Tàng Thư Các.
Phạm Tuyết Nhàn ngay đến nửa lời giải thích cũng lười làm, cứ thế lấy ra ngọc bài mau chóng mở cửa, rồi nhấc chân đạp Cao Đại Nhân bay vào bên trong.
Kỳ thực muốn được lựa chọn công pháp ở tầng năm thì phải là đệ tử chính thức cái đã.
Chẳng qua nàng nắm chắc hai lão đầu kia không dám báo cáo, nên mới to gan làm ẩu thế này.
Vả lại, cùng lắm thì bừa bãi tuyên bố Nhân Nhân mít ướt là đệ tử. Nghĩ tới đây Phạm Tuyết Nhàn liền yên tâm kê ghế tại trước cửa ngồi tọa thiền chờ đợi.
Về phần Cao Đại Nhân lồm cồm bò dậy thì thấy cửa phòng đã đóng chặt, giờ có muốn hỏi thăm Nhàn tỷ xem tiếp theo phải làm những gì cũng muộn mất rồi.
Có điều lựa chọn công pháp mà thôi, nhặt đại lấy cuốn hỏa hệ là xong chứ gì?
Cao Đại Nhân chống tay đứng dậy, đưa mắt nhìn những dãy tủ kính kê sát chân tường.
Hửm? Phát hiện điểm khác thường, Cao Đại Nhân nhanh chân đi tới tủ kính gần nhất. Nhìn vào thì thấy trưng bày toàn là khối ngọc nhỏ xíu màu trắng phau.
Trọng yếu là bên cạnh mỗi khối ngọc đều có đính một mảnh giấy, thấy ghi tên loại công pháp kèm theo cấp bậc, cùng với võ kỹ abc hoặc là thuật pháp xyz.
Tức là bên trong khối ngọc cất chứa công pháp với võ kỹ thuật pháp này nọ?
Chậc chậc, cũng quá là thần kỳ.
Cao Đại Nhân thầm thán phục một câu, xong là chạy quanh tìm kiếm công pháp hỏa hệ, rất nhanh liền dừng chân trước tủ kính có trưng bày bốn khối ngọc.
“Hỏa Long Tiên Quyết, Liệt Diễm Thiên Công, Bạo Viêm Thần Công, Thôn Thiên?”
Cao Đại Nhân miệng khẽ lẩm bẩm đọc tên từng loại công pháp, trong đầu không ngừng suy tư.
Hỏa Long Tiên Quyết nghe có hơi súc vật học, bỏ qua.
Liệt Diễm Thiên Công giành riêng cho nữ giới, bỏ qua.
Bạo Viêm Thần Công nghe mà ngỡ bạo trứng, bỏ qua.
Cuối cùng chỉ còn lại Thôn Thiên, ngắn gọc súc tích, ý nghĩa nuốt gọn cả ông trời, vừa đọc tên là đã đánh hơi thấy mùi vị bá đạo thoang thoảng đâu đây.
Quan trọng hơn hết, đây là cuốn công pháp duy nhất thấy ghi cấp bậc là Thiên Cấp.
Trong khi đó những cuốn công pháp khác chỉ là Huyền Cấp mà thôi.
Cao Đại Nhân thời gian qua được Nhàn tỷ cho đọc không ít sách, thừa hiểu Huyền Cấp và Thiên Cấp có tồn tại khoảng cách chênh lệch lớn tới nhường nào.
Điểm thiếu sót duy nhất là không có võ kỹ hay thuật pháp kèm theo.
Nhưng lo gì chứ? Nịnh nọt Nhàn tỷ vài câu sẽ có đầy võ kỹ thuật pháp, sợ không đủ sức mà học.
Không nghĩ ngợi linh tinh thêm nữa, Cao Đại Nhân với tâm trạng mười phần háo hức, mạnh dạn tóm lấy núm tay nắm, rồi cứ thế dứt khoát kéo mở ngăn tủ.
Hể?
Chết cha, là ngăn tủ dạng khay.
Tình huống quá đỗi bất ngờ, lại còn quên mất khống chế lực đạo, kết quả là Cao Đại Nhân ôm khay tủ ngã ngửa, sau một tiếng “oành” liền nằm chổng vó.
May mà không ai nhìn thấy, nếu không xấu hổ chết mất.
Đang định gạt khay tủ sang một bên, Cao Đại Nhân chợt phát hiện tại trên trần dán một bức tranh.
Không phải họa vẽ, chính xác đây là ảnh chụp một hình hoa văn loằng ngoằng. Nhưng chẳng hiểu sao Cao Đại Nhân chợt có cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên trông thấy, vậy thì tại sao chứ?
Cao Đại Nhân nằm đó nhìn không chớp mắt, và rồi tựa như nghe thấy tiếng sấm nổ, kèm theo hàng loạt hình ảnh vừa xa lạ vừa thân quen hiện lên trong đầu. Đương nhiên không thể thiếu cảm giác đau đớn kinh khủng khiếp, giây lát Nhân Nhân liền ngất xỉu.
– —
Bên ngoài cửa.
Phạm Tuyết Nhàn đang ngồi thiền bỗng mở choàng mắt, bởi vì nàng vừa nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng, không, chính xác là cái bẫy hại người.
Thôi kệ đi, cùng lắm để Nhân Nhân mít ướt lựa chọn lần nữa.
Có điều tiểu tử này mò mẫm cái quái quỷ gì ở trong đó mà lâu thế nhỉ?
Aizzz, lựa chọn công pháp có phải việc gì khó khăn? Biết vậy vào cùng cho nhanh.
Đúng lúc này cuồng phong nổi lên ầm ầm, nói đúng hơn là bởi linh khí đang hội tụ với tốc độ phi thường dũng mãnh, giống như đại năng vận công tu luyện.
Chỉ là.. chỉ là.. thế quái nào hướng đi của linh khí lại là căn phòng chứa công pháp?
“Xiu.. Xiu..”
Phạm Tuyết Nhàn còn đang choáng ngợp thì hai tiếng xé gió vọng tới bên tai, khỏi cần đoán cũng biết là hai lão đầu thủ hộ Tàng Thư Các chạy lên xem xét.
Trong cái khó ló cái khôn, Phạm Tuyết Nhàn bình thản phất tay nói:
“Bình cảnh đột ngột buông lỏng, đệ tử của bản đường chủ phải ở đây tiến hành đột phá. Các ngươi thông báo đóng cửa Tàng Thư Các vài ngày đi vậy”
Sớm đã vươn thần thức vào bên trong dò xét, nhìn tiểu tử kia nằm nhắm mắt ôm khay tủ, hai vị lão đầu chẳng thấy điểm nào giống như tư thế đột phá tu vi.
Vấn đề là ngọc giản truyền công rơi bên cạnh người, lại thêm linh khí còn đang không ngừng hội tụ.
Hai lão trong lòng dù rất hoài nghi cũng chẳng biết dựa vào đâu để mà chất vấn.
Bọn họ mãi chưa chịu đi, Phạm Tuyết Nhàn nhíu mày, gằn giọng hỏi:
“Không thấy là công pháp của lão gàn dở lưu lại sao?”
Hả? Đúng thật là công pháp của vị kia, nhưng nghe nói là hàng lởm cơ mà? Chẳng lẽ ẩn chứa bí mật nào đó? Hai vị lão đầu liền trộm liếc mắt nhìn nhau.
Gì chứ những thứ liên quan đến vị kia thì không ai hiểu rõ bằng Phạm Đường Chủ.
Nghĩ tới đây, hai vị lão đầu hướng Phạm Tuyết Nhàn chắp tay cúi chào, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Phù..”
Phạm Tuyết Nhàn liền nâng tay vỗ vỗ lồng ngực, khẽ thở phào nhẹ nhõm lấy một hơi.
May mà hai lão đầu này không phát hiện tiểu tử kia chẳng hề hấp thu linh khí, bằng không rắc rối to.
Aizzz, vấn đề là Nhân Nhân mít ướt lại làm sao nữa đây? Thật khiến người ta hiếu kỳ chết đi được. Phạm Tuyết Nhàn ngồi nghĩ mà nghiến răng ken két.
Nàng cực kỳ muốn đạp cửa xông vào lay tỉnh tiểu tử hay khóc nhè này hỏi cho ra nhẽ.
Ngặt một nỗi tiểu tử hỉ mũi chưa sạch thì biết cái quái gì chứ? Chắc là do vị “bà bà” thần bí kia cài cắm chiêu trò, hiển nhiên sẽ không hỏi được điều gì đâu.
Hết cách, Phạm Tuyết Nhàn đành vụng trộm điều động hỏa linh khí hội tụ về nơi đây.
Kẻo hai lão đầu dưới kia phát hiện điểm khác thường lại chẳng biết giải thích như thế nào đâu này.