Đọc truyện Dương Gian Phán Quan – Chương 402: Tín vật mục nát
Nhìn chung chỉ là chôn cắm năm cái cột trụ với họa vẽ vài đường liên kết tại mặt đất, bởi vậy không tốn quá nhiều thời gian liền đã hoàn thành bố trí trận pháp quán chú lực lượng.
Trong khi năm vị đại lão nhảy lên đỉnh cột trụ ngồi xếp bằng, Cao Cường âm thầm giải trừ những khế ước khi trước từng ký kết, xong xuôi mới yên tâm tiến vào trung tâm trận pháp.
Tóm lại bây giờ có lỡ đi bán muối thì cũng không gây ảnh hưởng tới ai.
Thấy hắn đã ngồi xếp bằng ngay ngắn, Phùng Trưởng Lão thay mặt cất tiếng dò hỏi:
“Tiểu tử, ngươi chắc chắn sẽ chịu đựng được chứ hả?”
Cao Cường đưa tay đập rầm rầm vào lồng ngực, nhếch miệng cười đầy tự tin rồi nói:
“Các vị dò xét hẳn đã biết ta nhục thân cường đại thế nào, giờ cứ việc yên tâm tiến hành đi thôi”
“Các ngươi thật mẹ nó dài dòng” – Gấu Đen Hùng Đế liền ngoác miệng nói oang oang:
“Tiểu tử này nhục thân lực lượng không thua kém gì bản đế, còn lo lắng làm cái quái gì nữa? Mau mau triển khai đi, không đến lúc sinh biến lại đổ thừa số phận”
Thấy vị Hải Tộc Ngư Lão nhìn mình đầy quan ngại, Cao Cường đành phải tặc lưỡi nói:
“Ngư Lão, nếu như ta hấp thu đề thăng tu vi thì sẽ phát sinh vấn đề, nhưng trong trường hợp này ta chỉ là vật dẫn mà thôi, ngài hãy thoải mái quán chú Yêu Lực”
Hắn đã nói thẳng tưng thế rồi, mọi người liền không ý kiến gì thêm nữa.
Mấu chốt là chẳng còn biện pháp nào tốt hơn, bắt buộc phải làm theo kế hoạch của hắn.
Năm vị đại lão thoáng nhìn nhau gật đầu ra hiệu, rồi đồng loạt nhắm mắt, ngay sau đó từ cơ thể bọn họ chậm rãi tuôn trào lực lượng với ánh hào quang sáng rực.
Trong đó Phùng Trưởng Lão tỏa ra hào quang vàng nhạt đại diện cho quang hệ thuộc tính, Gấu Đen Hùng Đế tỏa ra hào quang đen kịt tượng trưng cho ám hệ.
Tất nhiên Hải Tộc Ngư Lão tỏa ra hào quang màu lam thủy hệ.
Hai vị Trưởng Lão còn lại của Tiên Các thì một vị là hồng sắc hỏa hệ, một vị lục sắc mộc hệ.
Nói chung tổ hợp lộn xộn chẳng ra thể thống cống rãnh gì, nếu không hội tụ đủ ba yếu tố gồm tu vi đạt tới Luyện Hư Kỳ có thể luyện hóa hết thảy, với nhục thân mạnh mẽ hơn người, cùng bộ công pháp bá đạo Vô Thượng Lôi Kinh thì Cao Cường chỉ còn nước xin quỳ.
Nhận thấy năm đường hào quang lực lượng đang theo trận pháp chạy hướng tới mình, hắn mau chóng gạt bỏ hết suy nghĩ dư thừa, lập tức vận hành công pháp.
Rất nhanh liền có năm cỗ lực lượng cường đại khủng bố tràn vào cơ thể, kèm với đó là cảm giác cực độ đau đớn, khiến hắn thiếu chút nữa là há miệng thổ huyết.
Còn may là sớm đã dặn dò bọn họ quán chú nhỏ giọt hết mức có thể, chứ làm bừa một nhát thì dám khẳng định hắn sẽ như quả bóng bị bơm căng rồi nổ tung.
Được cái là không mất nhiều thời gian để cơ thể hắn thích ứng với lực lượng cường đại của bọn họ.
Cao Cường liền thúc đẩy Vô Thượng Lôi Kinh vận hành hết công suất, nhanh chóng hấp thu năm cỗ lực lượng vào đan điền, rồi chuyển hóa thành lôi điện chi lực.
Khi lôi điện chi lực đã chứa đựng tràn đầy không gian đan điền, hắn liền chĩa cánh tay phải lên trời.
Ngay sau đó từ cơ thể hắn không ngừng tuôn ra lôi điện tím ngắt, chẳng mấy chốc hình thành cột sáng chậm rãi dâng lên cao, và rồi chạm đến mây đen trên trời.
“OÀNH..”
Sau một tiếng nổ vang vọng bầu trời, cột sáng lôi điện xuyên thấu đám mây đen dày đặc hình thành một lỗ hổng rất lớn, qua đó để lộ lôi điện thủ chưởng khổng lồ.
Cảm nhận thấy khí thế hủy thiên diệt địa ập xuống đầu, năm vị đại lão kinh hãi thiếu chút đã buột miệng hét lên, trong lòng càng thêm tin tưởng kế hoạch của hắn.
Đúng như đám nhóc truyền tin về báo cáo.
Tiểu tử này thực sự có thể điều động “Thiên Uy Lôi Kiếp”.
Aizzz, trong tay nắm giữ sức mạnh của thần linh, tương lai rộng mở không ai đủ tuổi sánh bằng, vậy mà tiểu tử này sẵn sàng vứt bỏ hết thảy để cứu độ chúng sinh.
Nhất là còn phát hiện hắn đã bắt đầu thiêu đốt khí huyết, sinh mệnh cũng như linh hồn, năm vị đại lão trong lòng không nhịn được mà dâng lên cảm giác kính nể.
Chút ít nghi kị cuối cùng liền cứ thế không cánh mà bay.
Năm vị đại lão một lần nữa liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt khép lại mi mắt.
– —
Một tuần sau, trên mặt biển mênh mông rộng lớn tại cách cổ chiến trường khoảng ba ngàn hải lý.
Phạm Thành Văn ngước nhìn bầu trời, vừa điều động cho thuyền lùi ra xa hơn, vừa lẩm bẩm:
“Mới một tuần mà lôi điện thủ chưởng đã bành trướng tới mức không thể đo đạc bằng mắt thường. Có khi thiếu gia với đám đại lão định đánh sập cả cổ chiến trường”
“Rất có khả năng là vậy” – Gấu Đen ngồi bệt tại sàn thuyền buồn bã nói:
“Ta cảm nhận thấy khí tức sinh mệnh của lão cha bắt đầu suy yếu nhanh chóng, đoán chừng không bao lâu nữa lôi điện thủ chưởng sẽ rót xuống. Phạm lão đầu, dám chắc với khoảng cách ba bốn ngàn hải lý vẫn chưa đủ an toàn, dứt khoát cho thuyền chạy thật xa đi”
Mạc Quân Vương nghe xong vội vàng hướng Phạm Thành Văn cầu xin:
“Phạm tiền bối, van lạy ngài giải trừ phong ấn tu vi, ta xin thề tuyệt đối không làm bất cứ điều gì dại dột, ta chỉ muốn lấy hồn bài của sư phụ ra xem thế nào mà thôi”
“Aizz..” – Phạm Thành Văn thở dài một tiếng, búng tay cái toách rồi nói:
“Lão phu mới lười quản đám nhóc các ngươi, nếu muốn chết một cách lãng xẹt thì cứ việc tùy tiện đi”
Nhìn chung lần này Cao Cường với năm vị đại lão chơi quá trớn, may mà nhận thấy không ổn cho lắm, Phạm Thành Văn sớm đã điều động thuyền chạy ra thật xa.
Chứ mấy hôm trước liên tục có đoàn thuyền Tiên Phủ xông tới cổ chiến trường, để rồi cứ vừa tiếp cận một ngàn hải lý liền không hiểu thấu nổ tung thành bụi bặm.
Ở đây ai cũng được tận mắt chứng kiến tràng cảnh đầy rung động đó, nhóm Mạc Quân Vương đương nhiên không điên đến nỗi biết rõ chết chắc còn lao đầu vào.
Mạc Quân Vương khẽ nhếch miệng cười khổ, rồi từ trữ vật giới lấy ra một khối hồn bài.
Vừa thấy hồn bài chằng chịt vết rạn nứt, có dấu hiệu sắp vỡ, Mạc Quân Vương với Mạc Tịnh Hương cùng tám người đệ tử Tiên Các sắc mặt thoáng cái tối sầm.
Phạm Thành Văn với Trư Hào cũng chẳng khá hơn bọn họ là bao.
Cả hai đứng một bên nhìn mà trong ánh mắt tràn ngập vẻ cay đắng và xót xa.
– —
Xa xa bên ngoài tinh không.
Tại một khỏa tử tinh nằm khá gần Thiên Nhãn tinh cầu, có ba người đang ngồi nhàn nhã uống trà.
Trong đó một người có gương mặt trẻ trung anh tuấn, mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, quần âu đen tuyền, còn dưới chân là đôi giày da bóng lộn.
Nếu đây là quán coffe tại phố xá sầm uất, rất dễ bị lầm tưởng là anh chàng nhân viên văn phòng.
Người bên tay trái thì có diện mạo ở độ tuổi trung niên, bên ngoài thân thể cao lớn phủ lên bộ hoàng kim chiến giáp, trông vô cùng dũng mãnh.
Cao Cường chẳng xa lạ gì người này, bởi vì hắn là hoàng kim chiến giáp nam tử Lôi.
Là kẻ luyện chế ra Dream Come True, và cũng là kẻ giúp Nhàn lão cùng với toàn thể những người ở Nhàn Vân Các chuyển hộ khẩu lên Thiên Giới.
Người mặc áo choàng đen kịt trùm kín mặt đang ngồi bên tay phải thì Cao Cường lại càng quen thuộc, không phải ai khác chính là gã quỷ Bạch Lãnh.
Thả tách trà vừa uống cạn xuống mặt bàn, người thanh niên chép miệng nói:
“Kết quả thất bại rõ rành rành thế rồi, hai kẻ ngốc các ngươi định ngồi nhìn đến khi nào nữa? Mau mau giải tán đi thôi, bổn tọa còn về ôm vợ ngủ đây”
“Ba mươi chưa phải là Tết” – Bạch Lãnh cất giọng khàn khàn cười nhạt nói ra:
“Giờ rời khỏi thì ai thu hồi tín vật Phán Quan? Ngươi chịu khó ngồi đó đi, kẻo tình hình chợt biến chuyển, gã khốn nào đó lại đổ thừa bản quan chơi xấu”
Ngồi tại phía bên kia, Lôi nghe xong hừ lạnh một tiếng, sau đó gằn giọng nói:
“Hắn sở hữu thần cấp lôi tiên căn, ngươi nhường cho bổn tiên thì tốt biết bao. Cứ phải cố tranh giành, bây giờ còn mặt mũi mở mồm cạnh khóe cơ à?”
“Nhường cái mả mẹ ngươi” – Bạch Lãnh tức giận khó nhịn, liền thô tục gào lên:
“Trăm vạn năm nay cứ xuất hiện truyền nhân Phán Quan là y như rằng đám Tiên Giới khốn nạn các ngươi lấy cớ thần cấp tiên căn nhảy vào phá đám. Kẻ không nói lý, cũng như nên cảm thấy hổ thẹn là Tiên Giới các ngươi, chứ không phải bản quan đâu đấy”
Thanh niên ngồi kẹp ở giữa không khỏi liếc sang nhìn Bạch Lãnh, ánh mắt toát lên vẻ thương cảm.
Hắn đã mười lần được mời tới đứng ra làm chứng vụ cá cược giữa hai bên, tất nhiên đây chính là số lần phía Tiên Giới trơ trẽn nhảy xuống tranh giành.
Vấn đề là chẳng có bên nào giành nổi dù chỉ một lần chiến thắng.
Bởi vì không bằng cách này thì cách khác, đối tượng bị tranh giành trước sau như một đều chết yểu.
Tiểu tử ngốc tại dưới kia nhục thân mục nát thành tro bụi từ lâu, vỗ nốt lôi chưởng xuống là linh hồn cũng tan biến vào hư hô, kết cục đã quá rõ ràng rồi.
Aizz, đến mười vạn năm sau lại bị gọi tới làm chứng nữa cho mà coi. Nghĩ tới đây thanh niên không khỏi thở dài buồn bực, rất chi là muốn đánh người.
“ĐÙNGGGGG..”
Đúng lúc này một tiếng nổ lớn vọng tới, nhẹ nhõm cắt đứt màn đầu khẩu giữa Bạch Lãnh và Lôi.
Không muốn nhìn bản mặt đáng hận của Lôi thêm giây phút nào, Bạch Lãnh lập tức vẫy tay thu hồi tín vật Phán Quan, chỉ là sau đó hắn liền ngây người.
Nguyên nhân là bởi tín vật Phán Quan trở về tới tay hắn, bỗng dưng mục rữa thành đống tro bụi.
“Cao Gia có hậu nhân rồi cơ mà?” – Bạch Lãnh kinh hãi đứng dậy hét lên, vội vàng dò xét Thiên Nhãn tinh cầu, để rồi thất thần ngồi phịch xuống ghế.
Thanh niên với Lôi cũng mau chóng kiểm tra, rất nhanh hiểu ra vấn đề, đầu óc liền choáng váng không kém cạnh gì so với Bạch Lãnh hiện giờ là mấy.
Có điều hai người bọn họ chỉ sau giây lát đã bình ổn trở lại.
Nhận thấy Lôi có dấu hiệu rời đi, thanh niên nghi hoặc lên tiếng dò hỏi:
“Ngươi không thu hồi chuôi búa chuy kia về sao? Như vậy bổn tọa lấy được chứ?”
“Nó từ chối trở về với ta” – Lôi nhàn nhạt đáp lại, thân ảnh liền cứ thế tan biến mất.
Xem ra chuôi búa chuy muốn chờ đợi người hữu duyên, thanh niên mang theo tiếc nuối đứng lên thu hồi bộ ấm chén, sau đó thở dài nói với Bạch Lãnh:
“Trở về dưới kia tra sổ sách xem tình hình thế nào, chứ ngồi đây giải quyết vấn đề gì? Mà nốt lần này thôi đấy, còn làm phiền thì đừng trách bổn tọa”
Dặn dò cho có vậy thôi, chứ Cao Gia giờ đã.. Không thèm quan tâm Bạch Lãnh phản ứng ra làm sao, nói dứt lời là thanh niên thân ảnh liền biến mất.