Dương Gian Phán Quan

Chương 396: Không có duyên gặp lại


Đọc truyện Dương Gian Phán Quan – Chương 396: Không có duyên gặp lại

Đứng từ xa quan sát Băng Tộc cổ thành với tường thành cao trăm mét trải dài hơn chục dặm, chứng tỏ Băng Tộc từng là một chủng tộc với dân số đông đúc.

Hiển nhiên huyết mạch suy yếu dẫn tới diệt vong như Bạch Tuyết từng nói là quá vô lý, nhưng lời đồn mà nàng nghe được cũng kèm theo chút ít manh mối đấy.

Lại thêm tình tiết Phong Tuyết Thần Điêu có thực lực siêu việt phàm trần.

Cao Cường mạnh dạn nghĩ tới khả năng nó là Tiên Thú từ trên kia “rụng” xuống, thương tổn quá nặng nên buộc phải cắn nuốt sinh mệnh để kéo dài hơi tàn.

Hoặc cũng có thể là do kẻ nào đó đem nó xuống đây phong ấn giam nhốt, ý định dùng cách thô thiển này ép buộc khiến nó phải cúi đầu thuần phục chẳng hạn.

Nói chung là trường hợp nào thì cũng như nhau.

Đều chỉ rõ việc tiến vào Băng Tộc cổ thành là hành vi tương tự đi tìm chết.

Nhất là Bạch Tuyết sau khi dùng Tuyết Thiên Đan đã thành công tiến hóa, dám khẳng định khi Phong Tuyết Thần Điêu ăn nàng sẽ thấy cực kỳ ngon miệng.

Cao Cường phân tích xong xuôi, Bạch Tuyết thoáng ngập ngừng một chút rồi nói:

“Tiểu Cường, vào đó đối với ngươi cũng chẳng ích lợi gì, tỷ thấy nên rời khỏi thì hơn”

Đúng thật là tiến nhập Băng Tộc cổ thành chưa hẳn đã nhặt nhạnh được gì hay ho. Hơn nữa Cao Cường vào cấm địa là vì muốn truy cầu không gian pháp tắc.

Mục tiêu của hắn là mon men tới khu vực tồn tại những vết nứt không gian.

Suy cho cùng thì cả hai nơi có mức độ nguy hiểm chẳng khác gì nhau, nhưng không gian pháp tắc là thứ vô cùng trọng yếu, hắn phải nắm giữ cho bằng được.

Bất quá..

Cao Cường quay sang nhìn nàng, nghiêm túc nói:

“Bạch Tuyết, hãy thành thật cho ta biết, ngươi muốn tiến vào trong đó đúng không?”

Bị hắn dễ dàng nhìn thấu tâm can, Bạch Tuyết không khỏi lúng túng khó xử. Sau một hồi âm thầm đấu tranh tư tưởng, nàng mới khe khẽ gật đầu.

Không chút đắn đo, Cao Cường nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói:

“Vậy thì vào thôi, ta cũng muốn nhìn xem phong thái của Hung Điểu đó trông ra làm sao”


Bạch Tuyết liền níu tay không cho hắn bước đi, nàng lắc đầu nói:

“Tiểu Cường, cùng nhau tiến vào chưa hẳn đã tốt, hi vọng ngươi hãy để tỷ đi một mình. Nếu ngươi cứ nhất quyết đi theo, tỷ thà vứt bỏ cơ duyên”

Cơ duyên cái quái quỷ gì chứ? Không muốn phải chết chung thì có.

“Aizzz..” – Cao Cường chép miệng thở dài, dứt khoát gật đầu nói:

“Thôi được rồi, giờ để ta đưa tiễn ngươi đến cổng thành”

Lần này Bạch Tuyết không có phản đối gì nữa, liền nắm tay hắn tiến về hướng cổng thành.

Cả hai vừa chậm rãi bước đi, vừa tíu tít cười nói, mà không hề biết rằng trong ánh mắt đám đông tụ tập trước cổng thành, nhìn hai người cứ như mẹ dẫn con tới trường.

Chỉ có điều không một kẻ nào dám đứng ra trêu chọc.

Bởi vì Bạch Tuyết tỏa ra khí tức Luyện Hư Kỳ, hơn nữa khí thế thuộc vào hàng ngũ khủng bố. Dù là những kẻ chiến lực cường đại cũng không dại gì gây sự linh tinh.

Hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của đám đông xung quanh, hai người đi thẳng tới trước cổng thành thì mới dừng bước. Cao Cường liền vỗ nhè nhẹ tay nàng, mỉm cười nói:

“Cứ mạnh dạn tiến vào đi thôi, đừng lo sợ gì cả, ta sẽ ở nơi này đợi ngươi trở ra”

“Ừm..” – Bạch Tuyết khẽ đáp lại một tiếng, rồi cúi xuống hôn nhẹ vào má hắn, xong là quay người chạy nhanh như gió, thoáng chốc không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Giờ chỉ còn cách chúc nàng may mắn thôi này.

Aizzz, khẽ thở dài một tiếng, Cao Cường thông qua ý niệm liên lạc lão giả: 

“Lão Thiên, mau chỉ đường cho ta đi tới khu vực vết nứt không gian”

“Xin ngài đó chủ nhân” – Lão giả ngay lập tức hồi đáp:

“Chủ nhân muốn đặt tên chó mèo gì cũng được, chứ đừng gọi lão nô như thế, kẻo lại bị trời đánh”

“Việc quái gì phải sợ” – Cao Cường nhịn cười đáp lại:


“Lôi kiếp đánh xuống bao nhiêu ta sẽ nuốt hết bấy nhiêu, ngươi cứ yên tâm mà làm Lão Thiên. Giờ thì mau nói xem ta phải đi về hướng nào đây?”

Ngốc trong kim tự tháp luyện đan, “Lão Thiên” buồn bực không thể tả.

Căn bản trong quá trình biến đổi thành khí lính, lão đen đủi bị hao tổn một phần nhỏ ký ức, oái oăm là trong đó bao gồm tên tuổi của chính mình.

Biết thế tự bịa cái danh hào đầy uy phong nào đó, đã chẳng bị chủ nhân đặt tên phạm húy như này.

Cầu xin không ích gì rồi, Lão Thiên ngậm đắng nuốt cay nói:

“Nếu đứng ở đối diện với Băng Tộc cổ thành thì chủ nhân đi về phía bên trái, khoảng mười ngàn dặm là sẽ tiếp cận khu vực không gian sụp đổ. Lão nô kiến nghị chủ nhân trước tiên hãy đứng từ xa quan sát, đừng vội xông vào rồi phải chết oan uổng”

“Ừm, ngươi bận gì thì làm tiếp đi” – Cao Cường đơn giản dặn dò, rồi quay đầu liếc nhìn năm gã đang vừa cười cợt, vừa đi nhanh về phía mình.

Bản quan trong lòng đang khó chịu lắm đây, các ngươi đã muốn tìm chết thì bản quan xin chiều.

Tại một góc ngay gần cổng thành, có một đôi trai gái trẻ tuổi vẫn luôn tập trung dõi nhìn.

Chứng kiến cảnh này, cô gái vội hạ thấp giọng khẽ nói:

“Sư huynh, đám người kia quá xấu rồi, sư huynh mau ra mặt giúp đỡ đứa bé kia đi”

Vị sư huynh nghe vậy liền đưa tay vỗ trán, tặc lưỡi nói:

“Muội đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài như thế, đứa bé này không đơn giản chút nào. Huynh dám khẳng định trong giây lát năm gã kia dắt nhau đi chết”

Thấy sư muội nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi, vị sư huynh cười khỗ nói ra:

“Không dối gạt gì muội, kỳ thực đứa bé này khiến huynh cảm nhận thấy nguy hiểm. Việc này không dễ giải thích, muội va chạm nhiều rồi sẽ hiểu”

Kiêu ngạo như sư huynh mà lại nói ra những lời này, chứng tỏ đứa bé thực sự đáng gờm.

Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cô gái liền vội vàng tập trung quan sát, cũng là lúc trông thấy đứa bé không nói không rằng nhấc tay phải quạt nhẹ một cái.

Năm gã xấu xa kia ngay cả cơ hội tới gần cũng không có, chưa gì đã rầm rầm ngã xuống.


Sau đó từ cơ thể năm gã này chợt không ngừng tuôn ra lôi điện tím ngắt, chẳng mấy chốc liền bao bọc kín mít, giống như năm cái kén sâu bướm.

Giây lát sau lôi điện tan biến mất, trên nền tuyết trắng chỉ còn lại năm đống tro bụi xám xịt.

Dưới cái nhìn đầy e ngại của đám đông, Cao Cường phất tay cách không thu lấy năm chiếc trữ vật giới vùi trong đống tro bụi, rồi lững thững rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn dần xa khuất, cô gái thì thầm khẽ hỏi:

“Sư huynh, vừa rồi đứa.. hắn làm thế nào vậy?”

“Không có gì đặc biệt” – Vị sư huynh nhếch miệng cười khổ nói:

“Đại khái là hắn điều động lôi điện chi lực ngưng tụ thành năm tia mảnh như sợi chỉ, rồi đem bắn vào đầu năm gã kia. Điểm đáng sợ là hắn dùng ý niệm để làm việc đó, còn hành động vung tay thì huynh nghĩ chắc là để tạo dáng trông cho ngầu mà thôi”

“Huynh nói là sự thật?” – Cô gái chuyển sang truyền âm dò hỏi.

“Ai dám lừa gạt muội?” – Vị sư huynh lập tức truyền âm đáp lại:

“Sư phụ từng nói bên ngoài chuyển biến rất nhiều, khi đó huynh còn không tin. Kể từ bây giờ chúng ta nên cẩn thận hơn, kẻo lại hết cơ hội trở về” 

– — 

Nửa giờ sau.

Cao Cường đang tập trung lái ca nô thì thấy Lão Thiên chui ra.

Không đợi hắn lên tiếng hỏi, Lão Thiên đáp xuống ghế phụ rồi chủ động nói:

“Chủ nhân cứ thế này rời đi, lỡ như Bạch Tuyết trở ra không thấy ngài thì sao giờ?”

“Thực ra ta định lưu lại chờ” – Cao Cường ánh mắt đượm buồn, thở dài nói:

“Thế nhưng kẻ trong đó truyền âm yêu cầu ta phải lập tức rời đi, hơn nữa còn thẳng thừng tuyên bố rằng ta và nàng sẽ không có duyên gặp lại. Khiến ta cảm thấy rất khó hiểu là đối phương không hề có ác ý, vậy nguyên nhân tại vì sao lại nói như thế?”

Chưa biết mặt mũi người ta ra làm sao, ngài dựa vào đâu để khẳng định người ta không có ác ý?

Trong lòng nghi ngờ là vậy, nhưng Lão Thiên không dại gì nói ra.

Ngặt một nỗi Cao Cường thông qua ánh mắt có thể đoán ra lão đang nghĩ gì. Bất quá hiện giờ không có tâm trạng để chỉnh lão, liền ghi sổ nợ đi vậy.

– — 


Bình thường thì mười ngàn dặm chỉ là chút lòng thành, nhưng tại cấm địa lạnh giá khắc nghiệt này thì Cao Cường phải lái ca nô mất hơn ngày trời.

May mắn không đụng phải không gian loạn lưu, chứ như lúc cùng Bạch Tuyết chạy đông chạy tây dính đòn suốt, hơi tí lại bị chuyển di vài vạn dặm.

Hiện giờ không có nàng bên cạnh, đen đủi là sẽ lạc đường luôn đấy.

Tạm thời chôn sâu hình ảnh Bạch Tuyết nghịch ngợm vào trong lòng, Cao Cường liền bắt đầu quan sát không gian chằng chịt vết rạn nứt phía trước.

Vừa liếc nhìn một cái là mề đay nổi khắp người.

Tất nhiên hắn không rõ vết nứt không gian đáng sợ đến nhường nào, chỉ là khi nhìn vào những khe rãnh đen kìn kịt kia, bản năng sợ hãi liền trỗi dậy.

Phát giác trạng thái của hắn lúc này, Lão Thiên mỉm cười nói:

“Thực chất xuyên toa hư không là dựa vào sức mạnh cường đại phá vỡ vách chắn không gian. Thời đại của lão nô tu sĩ Tán Tiên chạy đầy đường, nhưng có mỗi cái đám luyện khí sư với trận pháp sư là hiểu được một chút da lông về không gian phắp tắc”

“Bất quá chỉ từng đó thôi là vẫn chưa đủ, phải áp dụng được vào thuật pháp võ kỹ, tương tự như ý cảnh thì mới gọi là thực sự nắm giữ không gian pháp tắc. Nói chung chủ nhân đừng đặt nặng vấn đề, dù sao thời gian và không gian là hai thứ.. thánh họ!!!”

Còn chưa nói được hết lời, Lão Thiên chợt nhận thấy không gian xung quanh chủ nhân bỗng nhộn nhạo vặn vẹo. Đoán chừng là xuất hiện không gian loạn lưu, lão buột miệng văng tục một câu, rồi nhanh như ăn cắp chui tọt vào trong kim tự tháp.

Tuy nhiên lão cảm giác dường như có gì đó sai sai, thế là liều lĩnh ló đầu ra xem.

Và rồi chứng kiến chủ nhân mặt mũi ngờ nghệch, mắt nhìn thẳng về hướng vết nứt không gian, đáng nói là không gian bao quanh cơ thể hắn hiện giờ vặn vẹo ác liệt hơn trước. Lão Thiên ngay lập tức hiểu ra vấn đề, mặt lão cũng vì thế biến đần.

Thế quỷ nào liếc nhìn có vài giây đã tiến vào trạng thái đốn ngộ luôn rồi?

Có lẽ nào chủ nhân là con rơi con vãi của ông trời?

Tại đỉnh núi cách nơi Cao Cường đang ngồi ngốc khoảng hai dặm, có một người cũng đang choáng ngợp không thua kém Lão Thiên là bao nhiêu.

Người này là một vị lão giả râu tóc bạc phơ, vóc dáng thấp bé, trên người khoác bộ trường bào trắng, sau lưng có thêu phù hiệu của Tiên Các.

Không phải lão tình cờ đi ngang qua đây.

Thực chất là đến giải cứu đám đệ tử khỏi nanh vuốt của Tiên Phủ, nghe đám Mạc Quân Vương nhắc tới Cao Cường liền chạy một vòng tìm kiếm.

Aizzz..

Không ngờ Nhàn lão đầu có đứa đệ tử thiên phú nghịch thiên đến nhường này.

Lão giả trong mắt hiện lên vẻ dãy dụa, dường như thâm tâm đang có điều gì đó vô cùng khó nghĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.