Đọc truyện Dương Gian Phán Quan – Chương 34: Đã Đến Lúc
Cao Cường đặt xuống trước bia mộ của Hổ lão một chai rượu nếp cùng với đĩa chả Nhái được làm hơi cay theo đúng khẩu vị ưa thích của ông khi còn sống.
Thắp xong ba nén nhang, hắn lặng lẽ ngồi đó ngắm nhìn vầng trăng tròn vằng vặc trên bầu trời.
Mới đó mà Hổ lão đã mất được 5 tháng rồi. Trong thời gian này mỗi khi có việc gì vui hắn lại nấu một món ăn ngon nào đó mang ra thắp hương rồi ngồi kể trước bia mộ.
Như là việc Hổ lão mất đi, Trương thúc không có ai gây sự nên thường chạy tới cửa hàng để kèn cựa với Bình thúc. Hai vị đại thúc này cứ vài ngày lại quậy tưng bừng cả một góc chợ.
Rồi thì tên nhóc Tiểu Dương mới lớp 8 đã học đòi thư từ yêu đương trai gái. Bình thúc phát hiện liền chạy đi nhờ hắn nghĩ biện pháp chỉnh đốn, xong Cao Cường không ngốc mà đi nhận lời.
Và còn rất nhiều chuyện linh tinh vụn vặt khác nữa..
Hôm nay Cao Cường cũng có chuyện vui muốn báo cho Hổ lão biết, nhưng không phải là chuyện của người khác nữa, mà là chuyện vui của chính bản thân hắn.
Tối nay Cao Cường muốn tiến hành xông phá Luyện Khí kỳ.
Kể ra quá trình Luyện Tạng của hắn tốn hơi nhiều thời gian, nhưng được cái không gặp phải bế tắc gì. Thuận tiện một đường tiến thẳng tới Luyện Thể Viên Mãn, qua đó cảm ứng được linh khí thiên địa.
Nhớ lại khi đó Cao Cường còn chưa biết tiếp theo phải làm thế nào, thì ý thức của hắn một lần nữa bị kéo vào căn phòng kín mít kia, và đương nhiên tràng cảnh hắn bị quang cầu nện vào đầu lại diễn ra.
Thực ra Cao Cường đã rút kinh nghiệm lần trước, hắn còn vận dụng cả Miêu Bộ để né tránh rồi đấy chứ. Thế nhưng quang cầu quái quỷ này lại cứ dí theo để nện lên đầu hắn bằng được thì mới chịu.
Đã thế lần này còn không chỉ có một quả như lần trước mà có tới mấy quả bay cứ vèo vèo. Cao Cường biết không còn cách nào nhẹ nhàng hơn, sau cùng đành đứng im đưa đầu ra đón nhận.
Nhận truyền thừa cái kiểu bạo lực thế này là rất không dễ chịu, có điều cơn choáng váng qua đi rồi, trong đầu nhiều thêm một đống đồ vật đông tây coi như cũng an ủi tinh thần của hắn được phần nào.
Thế nhưng khi ngồi xuống kiểm kê chiến lợi phẩm một phen.. Cao Cường xin thề có trời.. hắn cảm thấy đã bị gã quỷ Bạch Lãnh khốn kiếp khốn nạn kia lừa cho một vố vô cùng thê thảm..
Vì sao Cao Cường lại cảm thấy như vậy?
Đầu tiên phải kể tới cuốn công pháp mà hắn nhận được có cái tên chỉ cần đọc lướt qua thôi, đã ngay lập tức ngửi thấy mùi cùi bắp gân gà hủi lậu rồi, và tên của nó là [Luyện Khí Quyết]
Không có duy ngã độc tôn, thôn phệ tinh không, nhật nguyệt tinh hoa, thần thánh âm dương cái gì.. lại cứ phải là Luyện Khí Quyết, một cái tên giản dị đến tức chết người.
Ấp ủ hi vọng cái tên không nói lên tất cả, hắn lật mở xem nội dung thế nào.
Hàng chữ Công Pháp Vô Cấp đập vào mắt làm cho hắn mừng rỡ muốn hô to. Không phải sao? Trong tiểu thuyết này nọ mấy thứ Vô Cấp thường là hàng xịn chỉ có thể ngộ không thể cầu a.
Thế nhưng lật mở xem thêm một trang, hai trang, ba trang.. tinh thần của hắn chìm xuống tận đáy cốc. Có thể nói cái cuốn Luyện Khí Quyết này là thứ đồ tạp nham đến vô cùng vô cực.
Không hấp thu linh khí theo thuộc tính tiên căn, lại cứ bạ cái gì cũng nuốt. Thử hỏi không tạp nham thì là gì? Dám chắc tu luyện bản công pháp này chân khí đục ngầu như nước cống cho mà xem.
Nhưng.. Cao Cường không còn sự lựa chọn nào khác.. Hắn chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi..
Chỉ tay xuống đất mắng chửi gã quỷ Bạch Lãnh khốn nạn, mắng chửi Âm Phủ là bang phái keo kiệt..
Đem cơn tức trút sạch đi rồi, hắn mới chắp tay cầu trời khấn phật, thái độ thành khẩn vô cùng..
Xong xuôi hắn hồi hộp mở xem mảng truyền thừa thứ hai nhận được đó là [Đan Dược Sơ Cấp]
Nói thật chứ cứ liên quan tới đan dược là thấy trâu bò rồi. Nghĩ tới cảnh nhai đan lên cấp vèo vèo trong tiểu thuyết, Cao Cường tin chắc cuốn [Đan Dược Sơ Cấp] này một tỉ phần trăm là thứ đồ tốt.
Đầu tiên là mấy trăm trang toàn là nội dung giảng giải về các loại linh hoa thảo dược. Cũng phải thôi, không có kiến thức vững chắc về dược liệu thì còn đòi Luyện Đan Chế Dược cái quái gì chứ?
Ở dưới mỗi loại linh hoa thảo dược đều có ghi chú chỉ rõ dùng trong luyện chế những loại đan dược nào. Mà tên các loại đan dược toàn đi kèm mấy chữ như linh thiên hoàng, đọc lên nghe đã thấy oách rồi.
Quả này một tỉ phầm trăm hốt bạc.. Cao Cường phi thường cao hứng lật mở những trang tiếp theo..
Và rồi một trang, hai trang, ba trang … hắn đem sáu trang cuối cùng đọc cẩn thận không sót chữ nào.
Nhưng.. Cái đê ma ma.. Lại bị hố..
Nếu đây là sách thật mà không phải là hình ảnh lưu trong trí nhớ, Cao Cường chắc chắn đã đem cái cuốn [Đan Dược Sơ Cấp] này xé tan tành rồi.
Đan dược tích luỹ chân khí – không có.
Đan dược hỗ trợ đột phá tu vi – không có.
Giấc mộng cắn đan hack cấp – Như Sương Mai Tan Vào Trong Gió.
Sáu trang cuối cùng này chỉ có ghi chép phương pháp đun nấu các loại dược thuỷ, cùng với mài nghiền vài loại dược phấn. Một cọng lông liên quan tới luyện chế đan dược cũng không có.
Đã thế lại còn trêu ngươi đến nỗi trong số mấy chục loại dược thuỷ dược phấn này.. chỉ có duy nhất một loại dược thuỷ là hắn có thể dùng trong những trường hợp gặp phải thương tổn.
Còn đâu công dụng của toàn bộ những loại dược thuỷ dược phấn còn lại.. xem xong rồi Cao Cường xin được nhận xét một câu là khắm còn hơn cả nước mắm..
Dược thuỷ.. ném quỷ hồn..
Dược phấn.. ném quỷ hồn..
Cái củ cải gì cũng để ném quỷ hồn.. khác biệt là ném loại quỷ hồn nào mà thôi..
Nhìn đống dược thuỷ dược phấn này khác nào Âm Phủ muốn hắn đi bắt ma nhưng lại không nhả cho chút lương lậu phúc lợi nào cả? Nói chung quá tủi thân.. tinh thần quá sa sút..
Mà thôi, cửa dưới kém cơ thì phải chấp nhận.
Cao Cường uể oải kiểm tra nốt thứ truyền thừa nhận được sau cùng – [Phù Lục]
Chưa cần xem hắn đã khẳng định một tỉ phần trăm lại toàn là đồ vật bắt ma bắt quỷ mà thôi.
Y rằng đúng là như vậy.
Trừ Tà Phù , Trừ Uế Phù, Thanh Linh Phù, Câu Hồn Phù, Độ Âm Phù, Hoả Cầu Phù..
Tóm lại là quỷ dị không kém phần cái mớ dược thuỷ dược phấn kia, nhưng được cái cũng có một vài loại phù lục mang công dụng phi thường không tồi.
Kiểm kê tài sản xong xuôi, hắn liền bắt tay vào tu luyện bằng cuốn công pháp Luyện Khí Quyết kia. Tuy nói là gân gà cùi bắp này nọ, thế nhưng tốc độ hấp thu linh khí cứ phải nói là điên cuồng gấp mấy chục lần so với thổ nạp.
Mà cũng nhờ có sớm cảm ứng được linh khí thiên địa, cho nên hắn nắm bắt đường lối vận hành Luyện Khí Quyết khá là nhanh. Chỉ sau vài ngày thôi là có cảm giác đóng cửa bế quan được rồi cũng nên.
Ví von cho vui vậy thôi, chứ để chuẩn bị trùng kích mở ra không gian đan điền, qua đó đột phá Luyện Khí kỳ, thì Cao Cường còn phải hấp thu linh khí thông qua kinh mạch xông phá huyệt đạo toàn thân cái đã.
Mà việc này thì không thể gấp gáp, bởi kinh mạch của hắn còn phi thường yếu ớt và mỏng manh, sức chịu tải linh khí vận hành có giới hạn nhất định.
Vả lại chỉ cần một sơ sót nhỏ thôi, không khác nào hắn tự tay phế bỏ con đường tu hành của mình. Cho nên Cao Cường không cẩn thận là không có được.
Tính ra mỗi ngày hắn cũng chỉ ngồi xuống vận công tu luyện được không quá 2 giờ đồng hồ. Sau đó như thường lệ tiếp tục tu luyện bằng hai loại võ kỹ.
Hổ lão khi trước đã từng nói, cường độ thể chất là thứ càng tu luyện lên cao càng khó có đột phá, nhưng không nên vì thế mà nản lòng rồi đem từ bỏ.
Vả lại không phải vẫn có câu thứ gì càng khó khăn đạt được thì nó càng quý giá sao? Thể chất đã khó đề thăng như vậy, chứng tỏ nó càng quan trọng.
Với cả truyền thừa của Âm Phủ cũng quá keo kiệt đi, mang tiếng trưng biển tu tiên này nọ thế mà chẳng cho nổi hắn được một bộ võ kỹ thực chiến nào.
Cao Cường không chăm chỉ tu luyện Miêu Kỹ của Hổ lão truyền thụ, sau này lấy gì ra mà chiến đấu? Không lẽ đứng im ném dược thuỷ với phù lục?
Đánh đấm kiểu đấy mà không bị kẻ địch nuốt cả xương mới là chuyện lạ đây.
Mà theo cảm nhận của Cao Cường thì đều đặn tu luyện võ kỹ luyện thể cũng không phải phí công vô ích.
Hắn rõ ràng nhận thấy kinh mạch toàn thân có thể gánh chịu linh khí vận hành tốt dần lên theo từng ngày.
Tất nhiên cũng có thể là do kinh mạch dần thích ứng với việc linh khí lưu chuyển, nên mới có biến chuyển tốt đẹp như vậy.
Thế nhưng kinh mạch dù sao cũng là một phần của cơ thể. Thử nghĩ cơ thể mạnh lên mà kinh mạch vẫn yếu ớt như cũ thì khác nào chuyện nực cười.
Muốn tìm hiểu cho rõ, xong với trình độ và kiến thức hiện tại thì chưa cho phép hắn đào sâu thêm nữa.
Vả lại chỉ sau hai tuần có được Luyện Khí Quyết, những huyệt đạo cần khai thông hắn đều đã xông phá toàn bộ.
Lại mất thêm ba ngày để tích luỹ linh khí tràn đầy trong kinh mạch.
Sau đó chính là tối nay, thời khắc hắn cần tập trung tinh thần đột phá cánh cửa bước vào Luyện Khí kỳ.
Cao Cường mỉm cười nhìn về bia mộ mà hắn dựng lên cho Hổ lão và khẽ nói:
“Sư phụ, giá như ngài có thể trụ thêm được vài năm thì tốt. Có lẽ khi đó ta sẽ tìm ra biện pháp chữa trị thương thế lâu năm của ngài. Đáng tiếc sư phụ đã bỏ lại ta mà đi, cũng không chờ đến ngày ta đem bí mật của mình tiết lộ với ngài”
“Sư phụ, chắc hẳn ngài sẽ không trách ta vẫn luôn che dấu bí mật đâu nhỉ?”
“Sư phụ, ta xin lỗi vì đã không thể nói với ngài sớm hơn. Còn nữa sư phụ, ta chuẩn bị tiến hành đột phá cửa khẩu quan trọng. Bước vào Luyện Khí kỳ, ta sẽ nỗ lực để nhanh nhất hoạ ra Độ Âm Phù. Đến lúc đó đốt cho ngài chục lá, đám phán quan dưới đó sẽ không gây khó dễ ngài nữa đâu. Sư phụ, đợi ta”