Đọc truyện Đường Đột Mỹ Nhân – Chương 4
Tiêu Hoàn Vũ nằm vật vã trên giường, vẫn chưa từ bỏ ý định sám hối với thần thánh bên Tây, thế nhưng ác mộng hắn vẫn không có kết thúc a.
“Cô nương, ăn cơm a!” Lý Long sai người hầu bưng vào một bàn thức ăn thịnh soạn, sau đó nhẹ giọng kêu:”Ngươi đã khóc mấy canh giờ rồi, nhất định là đói bụng rồi?”
Tiêu Hoàn Vũ hai mắt đẫm lệ nhìn Lý Long, nước mắt dâng lên, vừa long lanh mơ hồ, vừa trong trẻo như băng đá, nhìn qua khiến kẻ khác yêu thương không ngớt, tim Lý Long không khỏi một trận dồn dập.
Quái lạ, bản vương vì sao lại chú ý tới nàng thế?
“Dùng bữa đi, có được hay không?”
Lúc này trước mắt Lý Long là một con mèo nhỏ tựa hồ đang bị chấn kinh, thanh âm không khỏi nhu hòa đi rất nhiều, tựa hồ như đang dỗ ngọt tiểu hài tử. Khiến cho bọn người hầu đứng hai bên ngây người một trận: đó là do vương gia quanh năm suốt tháng mặt như diêm vương nói gia mạ????? Mơ giữa ban ngày a?? Hay là trời đổ mưa máu rồi???
“Dùng…dùng cái gì??” Tiêu Hoàn Vũ yết hầu khẽ động, thều thào đáp lại, mắt cụp xuống, một giọt nước mắt theo bờ mi lăn xuống trên gò má.
“Ăn, hiểu không?” Lý Long không khỏi đem thanh âm nén xuống, bởi vì hắn phát hiện thiếu nữ này hình như nghe được tiếng phổ thông a (tiếng Trung phân làm hai loại là tiếng phổ thông và tiếng Quảng Châu á ^^)
Tiêu Hoàn Vũ lập tức phấn chấn hẳn lên, giương mắt nhìn bàn ăn trước mặt, sau đó tự nhiên mắt trừng lớn, sau đó phi xuống giường với tốc độ ánh sáng, chớp mắt đã lao tới bàn ăn? Lý Long ngẩn người nhìn “nàng”, sau đó lại một hồi đứng hình khi mỹ nhân quay người lại, bốn mắt nhìn nhau.
“Này…Những thứ này là gì thế..?”
“Thái (món ăn) a, ách….chính là đồ để ăn đó…, ai… là cơm và thức ăn” Lý Long ngu ngơ đáp, chính lời nói ra cũng ngốc không thể tả…
“Nói nhảm!! Ta đương nhiên biết đây là đồ ăn!” Tiêu Hoàn Vũ trừng mắt liếc Lý Long. “Ta là muốn hỏi món này gọi là gì!!! Lão gia tử nhà ta trước đây mỗi ngày đều ăn đồ Trung Quốc, nhưng cũng chưa bao giờ ăn qua thứ xanh lè này a!”
Người hầu hai bên đều đổ mồ hôi lạnh, vị cô nương này mồm miệng vô phép, lại còn to gan lớn mật. Nàng ta đang nói với ai? Là Lê vương a!!! Dù hắn có nói bậy đi nữa, thì cũng là lời vàng ý ngọc! Sao lại dám kêu là nói nhảm!!!
“Nga…” Lý Long vẫn như cũ không để ý tiểu tiết, lập tức chỉnh sửa lời nói: “Cái này gọi là Hỏa Vân Ngư Sí, cái kia là Tham Kỷ Khấu Nhục, còn có Đáp Liên Hỏa Thiêu, Lộc Đổ Nhưỡng Giang Dao, cái kia là…”
“Dừng, đủ rồi!!” Tiêu Hoàn Vũ không khỏi nuốt nước miếng: “Ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua!”
Nhìn đống đồ ăn hấp dẫn kia, bụng lại một trận kêu vang, dáng bộ thèm thuồng háu đói kia khiến Lý Long không khỏi bật cười
“Ta…ta thật sự có thể ăn a??”
“Đương nhiên.” Lý Long cố ý nói cực kỳ nghiêm túc, chăm chú không gì sánh được, triệt để đem lo lắng lăn tăn của Tiêu Hoàn Vũ đá qua một bên.
“Qa! Ngươi thật sự là thái khả ái a!!!”
Tiêu Hoàn Vũ phi thường sung sướng, bổ nhào về phía trước, nhanh như chớp ôm cổ Lý Long, tựa như con mèo nhỏ làm nũng, tại cần cổ hắn cọ qua cọ lại. sao đó hoan hỉ chạy về với đống đồ ăn, không hề kiêng nể mà “đại khai sát giới”.
Lý Long chết đứng tại chỗ, nữ tử Trung Nguyên vốn rụt rè e thẹn, dù là nữ lưu phóng khoáng cũng sẽ không bổ nhào vào lòng nam nhân như thế a… Nữ tử Tây Vực quả nhiên… có dũng khí a!!!
Cái ôm bất thình lình kia khiến Lý Long trở tay không kịp, tim đập bình bịch không tài nào khống chế, chỉ có thể lặng lặng đưa mắt nhìn thiếu nữ đang ăn ngấu nghiến, trong lòng dường như có thứ gì đó đang bắt đầu nảy nở…
“Oa!! Ngon quá đi! Đầu bếp của nhà ta đem đuổi đi là vừa!! Uy uy uy, ngươi đừng có đứng nhìn a!! Lại ăn chung luôn đi!!!”
Tiêu Hoàn Vũ hoàn toàn không có lễ tiết của khách nhân, ngang nhiên giở giọng chủ nhà ra nói với Lý Long. Lý Long mang chút cảm giác bất ổn ngồi xuống, nhìn Tiêu Hoàn Vũ một bên khen nức nở, một bên gió cuốn mây bay, đem đống đồ ăn kia càn quét không còn manh giáp!
“Cái này ngon này! Ngươi nếm thử đi!”
Tiêu Hoàn Vũ gắp một miếng Song Thúy Quyển (đại loại là cây nem), hướng người kia đưa tới. Lý Long chần chừ nhìn miếng quyển trước mặt, chỉ có thê tử mới có thể đút cho trượng phu ăn thế này a….
“Thật sự là ngon mà! Ta không có lừa ngươi a! Không ăn là ta ăn đó.”
Nói rồi, Tiêu Hoàn Vũ nhanh chóng thu tay, Lý Long cấp tốc phản xạ chộp lấy tay y kéo lại, xong rồi lại cuống quýt buông ra, có chút khó xử nhìn Tiêu Hoàn Vũ. Kẻ kia thì lại chẳng hề để tâm, Lý Long là nam a, nắm tay một cái cũng không có chết được, nhưng sợ rằng trong phòng này chỉ mình Tiêu Hoàn Vũ biết chính mình là một nam nhân…
“Bão… Xin lỗi…”
“Uy, tay ta mỏi muốn chết rồi. Ngươi rốt cục có ăn không???”
Lý Long do dự một chốc, cuối cùng há miệng cắn một miếng, Tiêu Hoàn Vũ lập tức cười đến xán lạn, tựa như tiểu hài tử nghịch ngợm hồn nhiên, khiến Lý Long không khỏi lần thứ hai nhìn đên ngây người. Bữa cơm đó, Tiêu Hoàn Vũ cật lực ăn, vô cùng tận hứng, Lý Long chỉ chăm chăm nhìn hắn ăn không rời mắt, liên cả chớp mắt cũng quên. Mà người hầu đứng ở hai bên, sau bữa cơm không hẹn mà gặp: bắt đầu đồn thổi: Vương gia của chúng ta bị nữ tử kia bắt mất hồn rồi~~
“Ăn no uống đủ rồi a~~” Tiêu Hoàn Vũ rất chi là thỏa mãn ôm bụng nhảy tót lên giường, tâm tình thoải mái nhìn về nam nhân vẫn bất động đứng bên kia.
“Uy!! Ta biết là ta tuấn tú đến dã man tàn bạo (dùng từ thấy ghê T^T)! Nhưng cũng không cần nhìn đến như bị sét đánh thế a??”
“A?” Lý Long nhanh chóng hoàn hồn: “Suất cái gì? Ai khóc?”
Tiêu Hoàn Vũ trợn mắt nhìn hắn:” Trung Quốc không phải là quốc gia đang phát triển sao>>> Văn hóa giáo dục sẽ không lạc hậu tới cỡ này chứ??”
Trong đầu đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ, nhưng ngay lập tức bị Tiêu Hoàn Vũ đá bay tít lên Hỏa Tinh! Nói giỡn đi, ta không tin cái gì mà thời gian đảo lưu xuyên không gì gì đó a!!! Ở đây nhất định là vùng sâu vùng xa văn hóa còn chưa với tới!! Chắc chắn là biệt lập với thế giới văn minh! Ta từ trên máy bay rớt xuống, đại nạn không chết, nhưng lại văng tới cái chỗ quỷ này!!
“Cô nương…” Lý Long cuối cùng trút hết can đảm muốn cùng vị tiểu thư này hảo hảo tâm sự một phen: “Ta còn chưa biết tên của ngươi…”
“Tên?” Lý Long không dùng từ văn nhã nữa, Tiêu Hoàn Vũ nghe liền hiểu: “Ta họ Tiêu, Tiêu Hoàn Vũ, còn ngươi?”
“Nguyên lai là Tiêu cô nương, thất kính! Tại hạ Lý Long!”
“Ta biết ngươi cao hơn ta! Còn có, không cần khách khí như thế, trực tiếp gọi Hoàn Vũ là được rồi!”
Gọi Tiêu cô nương chắc cũng đại khái khách sáo giống “Tiêu tiên sinh” ba?
Tiêu Hoàn Vũ âm thầm nghĩ, nguyên lai, hắn vẫn như cũ không có ý thức được rằng mình đã bị biến thành “Tiêu tiểu thư” a…
“Hoàn Vũ? Ân! Tên rất hay…: Thanh nhã tú lệ, rất thích hợp với nàng!
“Ha ha, quá khen…”
Đáng tiếc hai người cũng không có phát hiện “vũ” này khác với “vũ” kia (chữ vũ trong tên anh Hoàn Vũ là chỉ vòm trời, thế giới, đại khái là muốn ôm trọn cả thế giới trong tay -> tráng chí nam nhi ạ!! Còn chữ Vũ của anh Long lại là chữ “lông chim” -> thành ra là một cái vòng kết bằng lông vũ). Nguyên lai chỉ là chữ đồng âm, lại thành ra hai cái tên cách nhau một trời một vực, cái này coi như là cái đặc sắc nhất đại cao thâm của nghệ thuật văn tự Trung Quốc đi.
“Uy! A Long, chỗ các ngươi có xe buýt không? Có lẽ khả dĩ ra được bên ngoài bắt tàu a!:
Lý Long lần đầu tiên trong mấy chục năm bị gọi là “A Long”, lòng có chút bần thần, sau đó lại rơi vào một trận hồ đồ: “Xe đẩy tay? Thế nhưng chỉ thường dân bách tính mới dùng để chở hàng..”
“Chở hàng? Nghĩa là xe chuyển hàng hóa? Cũng khả dĩ dùng được! Khi nào thì có?” Tiêu Hoàn Vũ hưng phấn nhảy dựng lên.
“Này…trong vương phủ không có, chỉ có mã xa, bất quá dùng mã xa nhanh hơn a…”
“Nhanh hơn cả xe buýt? Thế thì tốt quá! Mà mã xa? Trung Quốc có cái loại phương tiện này a?”
“A? Ngươi nói cái gì?”
“Quên đi, quyên đi! Có xe là tốt rồi! Thật tốt quá! Ngươi có thể đưa ta ra bến xe được không? Trạm xe lửa cũng ok? Hoặc sân bay thì càng tốt!”
“Lý Long không khỏi mặt mày nhăn nhíu: “Mấy địa danh cô nương vừa nói, tại hạ chưa nghe qua bao giờ… Nếu nói kê tràng (chuống gà- đồng âm với sân bay), tại hạ có biết một nhà nuôi gà rất đáng tin ở thành Nam…Cô nương từ trước vẫn nhắc tới kê suốt, có phải muốn mua vài con hay không?”
“Ân?” Tiêu Hoàn Vũ cảm tưởng đoạn đối thoại có chỗ nào đó bị lệch, nhưng nghĩ mãi cũng không ra bị lệch chỗ nào.
‘Không phải là mua máy bay!! Là tọa (ngồi) máy bay!! Ta muốn về nước Mỹ!!”
“Tọa? Thứ tại hạ ngu dốt, kê thân vừa bé vừa gầy làm sao ngồi lên được? Cô nương là người Mỹ quốc? Vì sao ta chưa bao giờ nghe tên nước này vậy?”
“Máy bay rất nhỏ sao? Không phải chỉ có loại cho một người ngồi đó chứ?”
Một người cũng khó mà ngồi lên a… Lý Long càng ngày càng không biết giải thích thế nào….
“Lão nhà quê! Ngay cả nước Mỹ cũng không biết!”
“Này…thứ tại hạ kiến thức nông cạn!”
“Vậy có biết nữ thần tự do không?” – Lắc đầu.
“Nhà Trắng thì sao?” –Lại lắc
“Lầu Năm Góc” – Lắc tiếp.
“Thế còn trung tâm thương mại thế giới! Đừng có nói ngươi không biết sự kiện 11 tháng 9!!” – Vẫn lắc.
“Trời ạ!” Tiêu Hoàn Vũ hoàn toàn bỏ cuộc, ôm đầu khóc thét: “Ngươi thật là người địa cầu hả??”
“Tại hạ chỉ là nhất giới Đường nhân, cũng không phải người địa cầu gì gì đó a…”
“A!!!” Một tiếng ai oán, Tiêu Hoàn Vũ hung hăng liều mạng đập đầu vào…cái chăn bông: “Ta muốn điên rồi!! Ta muốn điên rồi!!!”
“Cô nương!” Lý Long thấy Tiêu Hoàn Vũ như muốn phát cuồng, vội vàng lấy tay cản hắn: “Tại sao phải tự tổn hại thân thể mình?”
“Ngươi rốt cục muốn nói cái gì a?? Damn it”
“Đái Môn?” Lý Long bừng tỉnh đại ngộ: “Cô nương là muốn nghỉ ngơi? Vậy tại hạ không quấy rầy nữa, cô nương hảo hảo nghỉ ngơi a!”
Nói xong liền một mạch đi ra ngoài, đồng thời không quên khép cửa lại, bỏ lại bên trong một kẻ tiếp tục phát dồ.
“Ai..” Một mình ở trong phòng, Tiêu Hoàn Vũ tiếp tục lẩm bẩm: “Quả nhiên văn hóa sai biệt quá nhiều, cứ như cách nhau mấy thế kỉ vậy…Quên đi…ngày mai ra sao thì ra, mặc kệ nó… Khi nào trở về sẽ bảo lão gia tử ở nhà quyên một ít tiền cho chỗ này, đặng xây một cái trường! Quả thực văn hóa quá lùn a!!! Cái gã tên Lý Long kia… Tuy chả hiểu hắn nói gì, bất quá nhìn cũng là con nhà gia giáo…Ân, chỉ có điểm là cách biệt thời đại, văn hóa giáo dục lỗi thời quá!!!’
Tiêu Hoàn Vũ trở mình một cái, kéo chăn lên, mơ màng nghe một cỗ hương hoa nhà nhạt, Tiêu Hoàn Vũ không khỏi lộ ra dáng tươi cười thư thái:” mặc kệ ở đây lạc hậu thế nào, quê cha đất tổ đúng là có hương vị đặc biệt a!”
Ngáp một cái nho nhỏ, Tiêu Hoàn Vũ dần bị cơn buồn ngủ tập kích…
“Nói thật ra, gã Lý Long kia …thật là tốt a…”
Rơi vào giấc ngủ say, Tiêu Hoàn Vũ lẩm bẩm nói. Sau đó nhoẻn một nụ cười mỉm ngọt ngào.
Ở bên một gian phòng khác,,,một người khác nằm ở trên giường trằn trọc không ngủ được.
“Tiêu Hoàn Vũ…”
Trong vô thức, gương mặt lạnh lẽo lộ ra ý cười nhàn nhạt…