Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 52
Chương 52:
Sau khi mở lời, ý xuân ngay lập tức nồng đậm mà khuếch đại trong Kinh thành.
Thân Dương Quận chúa ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng cũng chọn được trong số các đại quan, Nội các học sĩ Tề Uyên có thân tôn nữ là Tề Tư Âm làm nhi tức.
Tề Tư Âm chính là tài nữ nổi danh trong Kinh thành, có chiều sâu, bộ dáng cũng xinh xắn. Quan trọng nhất chính là tính tình nàng cũng giống như nương của nàng, hiền lành, không hề ngang ngược.
Thân Dương Quận chúa cảm thấy hiền phụ kiểu này sẽ không khiến cho nhi tử Tiêu Nguyệt Hà cảm thấy bị hạn chế, ngược lại có thể nhẹ nhàng dùng mấy lời lẽ ôn hòa cảm hóa hắn, khiến hắn kiềm chế lại tâm tư.
Một phen khổ tâm của lão mẫu thân quả nhiên là không hề uổng phí, sau khi Tiêu Nguyệt Hà cưới đích tôn nữ Tề gia qua cửa, cực kỳ giống như thay đổi thành một kẻ khác. Thu hồi hết các loại kiêu ưng chó săn, ná cao su mũi tên gắn lông vũ gì gì đó mà thật sự toàn tâm toàn ý ở trong thư phòng dụng công học tập.
Còn tuyên bố muốn tham gia cuộc thi Tỉnh ba năm sau, tuyệt đối không đi theo con đường con cháu Vương hầu được gia đình che chở.
Chí khí như vậy, nhìn một lượt khắp Kinh thành, không có được mấy Vương tôn có thể nói chuyện một cách kiên cường như thế!
Thế nhưng sau một thời gian đầu vui vẻ, lại phát hiện nhi tử cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi để chịu đựng thật sự là rất dọa người, cả ngày dường như không quay về phòng ở cùng tức phụ.
Nếu như không phải bị phu quân Tiêu Thăng ngăn cản, Thân Dương Quận chúa còn nghĩ đến chuyện mời đạo sĩ đến xem thử có phải là nhi tử bị người ta đổi hồn đoạt xá rồi không.
Vì thế Quận chúa sinh lòng nghi ngờ là tức phụ Tư Âm là người quá trang trọng, khiến cho người ta khó sinh ra tâm tư muốn thân cận, khiến cho Nguyệt Hà buồn khổ cho nên tính tình mới thay đổi nhiều đến vậy.
Bà xa gần nhắc nhở Tư Âm, nữ nhi Tề gia kia quả nhiên là chính thê hiền thục, cũng bình thản mở miệng, xin bà bà làm chủ, thay phu quân tuyển chọn hai người thiếp thất tốt vào cửa, giúp hắn thư giãn sau khi học hành mệt mỏi.
Thân Dương Quận chúa thấy nhi tức biết điều như vậy, cũng hài lòng. Thế là tuyển chọn trong số thân quyến của các quan viên ngoại tỉnh hai người, dung mạo xinh đẹp, dùng hai cỗ kiệu, nhấc vào bên trong phủ Quận chúa.
Các tiểu thư trong Kinh thành cũng phân thành nhiều ‘trường phái’ khác nhau, chẳng hạn như nữ nhi của các gia đình sĩ phu đức hạnh thanh cao, có danh vọng cũng tự mang theo phong độ trí thức thanh cao, nữ quyến của các võ tướng cũng sẽ không tùy tiện xen lẫn vào trong nhóm tài nữ kia, để tránh trường hợp tự mình bêu xấu, bị người ta thình lình khoe chữ nghĩa, bị hỏi đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.
Còn Tề Tư Âm căn bản là nhân tài kiệt xuất trong số các tiểu thư trường phái này, vậy mà lại bị gả vào thế gia võ tướng Tiêu gia. Quả thực là khiến cho người ta khó hiểu.
Trong lần tụ tập tham gia tiệc trà xã giao của các thân quyến võ tướng cùng ‘kiểu’ như Trác tiểu thư, cũng khó tránh khỏi có người hiếu kỳ, muốn lấy chuyện hai nhà Tề Tiêu ra mà tám chuyện.
Còn Tiếu Nương là người mới tham gia vào trong vòng tròn giao thiệp ở Kinh thành, đương nhiên cũng chỉ đóng vai trò dự thính.
Nếu như cẩn thận nghe ra, thật ra nghe ra được một chút kỳ quái.
Chẳng hạn như mặc dù Tề Tư Âm là đích tôn nữ của Tề các lão, thế nhưng mẫu thân của nàng đã mất sớm, người thay nàng đính hôn chính là kế mẫu.
Mặc dù biết rõ đạo đức cá nhân của Thế tử gia có phần không tốt, thế nhưng kế mẫu làm sao có thể cân nhắc chu đáo như khi nghĩ cho thân nữ nhi được. Hôn nhân có hạnh phúc hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là hôn nhân có hiển hách hay không, cũng có thể trợ lực cho phu quân hay không.
Mà trong số hai người thiếp thất Thân Dương Quận chúa tuyển chọn thay cho nhi tử có một vị họ Mạc. Nghe nói là chất nữ của một vị quan địa phương ngoại tỉnh họ Mạc. Còn nghe nói ngày đầu tiên nhập phủ đã chạm mặt Thế tử gia bên trong hoa viên, sau khi được Thế tử gia nhìn chằm chằm một hồi, đã được hầu hạ ngay đêm đó.
Tiếu Nương cắt bó hoa trong tay, trong lòng yên lặng thở dài. Chư vị tiểu thư đang trò chuyện hứng khỏi đại khái không hề biết được, cái vị thiếp thất họ Mạc kia chính là tỷ tỷ khác mẫu thân với nàng.
So với trong cốt truyện gốc, kiếp này nhân duyên của Mạc Nghênh Lam tốt hơn rất nhiều, ít nhất là không cần hầu hạ một vị Đoan Vương gia da toàn thân đã đốm đồi mồi.
Vị Tư Âm đích phu nhân kia lại có phong độ của người có danh vọng địa vị, có thể khoan đãi người khác. Hơn nữa Mạc Nghênh Lam vừa vào phủ liền nhận được sủng ái của Thế tử gia, thật sự là đáng mừng.
Còn về phần Tiêu Nguyệt Hà, sau khi bị nàng không hề nể mặt mũi nói toạc ra thì trang sách đó hẳn là có thể lật qua được rồi. Bây giờ hắn cũng đã thành gia lập nghiệp, có thê tử cũng có thiếp thất. Hơn nữa còn muốn thi cử giành công danh, cái gọi là lãng tử quay đầu thật sự là quý hơn vàng, càng đáng mừng hơn.
Nàng cũng có thể thở ra một hơi, ít nhất là, sau khi Thế tử gia đi theo con đường chính đạo của cuộc đời, Tiếu Nương nàng cũng sẽ không chịu ảnh hưởng của lực hút cốt truyện gốc, một lần nữa trở thành nanh vuốt của nhân vật phản diện Tiêu Nguyệt Hà.
Thế nhưng Kiều Y nghe xong những gì Tư Âm trải qua, trong đôi mắt chậm rãi đầy nước mắt, cuối cùng cứ như vậy mà che mũi khóc lên.
Mấy tiểu thư thân thiết với nàng đương nhiên vây quanh hỏi nguyên do, Kiều Y chỉ khóc thút thít nói một câu: “Nghe đến chuyện của Tề phu nhân ta liền muốn khóc.”
Mấy người có đầu óc nhạy bén, đầu óc chuyển một chút, lập tức hiểu được —- Kiều Y chẳng phải có cùng hoàn cảnh với Tề Tư Âm hay sao?
Các nàng đều không có thân sinh mẫu thân ở bên cạnh, đi theo kế mẫu sống qua ngày. Tài năng của Tề Tư Âm cao như vậy, vốn nên gặp được một trượng phu có tài học cùng đức hạnh thanh cao, vậy mà bị kế mẫu gả đi qua loa. Đến nhà chồng, chưa qua được ba tháng tân hôn, còn phải nạp quý thiếp cho trượng phu. Với tính tình thẳng thắn như Kiều Y, lúc này nghẹn khuất cỡ nào, cũng bởi vì thỏ tử hồ bi (*), lo lắng đến nhân duyên sau này của mình, mới nhịn không được mà rơi nước mắt.
(*) 兔死狐悲 – Thỏ tử hồ bi, ý nghĩa là thỏ cùng hồ ly kết đồng minh để chống lại thợ săn, khi thỏ chết hồ ly cũng vì thế mà thương tâm. Ý nghĩa mở rộng chính là thương tâm đối với cái chết hoặc sự bất hạnh của những người có cùng hoàn cảnh với mình (Theo Baidu).
Chẳng qua là ở cùng với một người thẳng tính, có đôi khi vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị nàng giáng vào đầu một cú đánh bất ngờ.
Sau khi Tiếu Nương đã cắm xong mấy cành hoa lan trên tay vào trong bình, trong lòng thầm than một tiếng: Muội muội, ngươi thật sự là thật tình bộc lộ, nhưng lại không biết rõ tình hình, lại để cho người ta tưởng là mẫu thân của ta khắt khe với kế nữ là ngươi.
Mắt thấy xung quanh có người liên tiếp dùng liếc mắt nhìn nàng, Tiếu Nương cho dù muốn làm một đóa hoa an tĩnh cũng khó. Chỉ có thể giả vờ như lơ đãng mở miệng: “Lúc xem kịch nhập tâm, ngươi khóc; Đọc mấy nhàn thư của nhà in cũng có thể làm ngươi khóc, bây giờ nghe chuyện bà bà tức phụ hòa thuận ngươi khóc cái gì? Mấy người biết sẽ cho ngươi thật sự cảm động Tề phu nhân khiêm tốn phóng khoáng, còn không biết nói không chừng suy nghĩ lệch lạc rồi đó!”
Đúng lúc này, một kẻ thấy có chuyện vui châm ngòi xúi giục: “Suy nghĩ lệch lạc như thế nào? Chỉ hiếu kỳ là ở quý phủ Hồ phu nhân có phải thay Nhị tiểu thư làm mai hay không? Vậy sẽ chọn dạng nào?”
Tiếu Nương biết người mở miệng nói lời này là có ý tứ gì, những người khác đang ngồi đây cũng không thiếu có những kẻ có suy nghĩ như thế. Nàng thật sự bình tĩnh nói: “Chuyện như thế này, mẫu thân của ta làm sao có thể làm chủ? Đều do phụ thân ta định đoạt, lúc trước ta đính hôn cũng thế. Phụ thân tuyển chọn được người phù hợp, sau đó hỏi thăm ý tứ của ta, sau đó liền quyết định. Dù sao thì Chử gia nhà chúng ta cũng sẽ không cứng rắn ép buộc nữ nhi lên kiệu.”
Những người khác ở bên kia có cái suy nghĩ Hồ thị khắt khe với Kiều Y lại cẩn thận cân nhắc, không phải như vậy! Từ trước đến nay, chuyện lớn chuyện nhỏ của Chử gia kia đều do Chỉ huy sứ đại nhân định đoạt, còn quản gia lại do Đại nữ nhi Tiếu Nương, Hồ phu nhân chính là mặc kệ mọi chuyện.
Nếu nói Hồ phu nhân thổi gió bên gối muốn phu quân bên trọng bên khinh, vậy cũng không thể! Cho dù là thân nữ của Hồ thị, Tiếu Nương chẳng qua cũng chỉ tìm một thư sinh ở nông thôn mà định ra hôn ước.
Dù cho thư sinh kia mất cha, hôn sự chỉ có thể bị ép buộc trì hoãn, Chử Chỉ huy sứ cũng không có bất kỳ ý tứ muốn hủy hôn nào, chính là một người quân tử cao thượng không ham mê quyền quý, thật sự là khiến cho người ta không tìm ra được điểm để tranh cãi.
Thế là cô nàng gây sự kia sau khi bị Tiếu Nương không nặng không nhẹ âm thầm trào phúng một chút, lập tức cảm thấy mất mặt, chỉ đổi chủ đề trò chuyện sang chuyện khác.
Thế nhưng Kiều Y lại có chút cảm xúc, đợi đến khi phần cắm hoa của tiệc trà xã giao qua đi, lúc nàng đi lên xe ngựa vẫn còn tức giận.
“Quay về nhà ta muốn nói chuyện rõ ràng cùng với Hồ thẩm. Nếu như tìm cho ta gia đình không tốt, để ta biết được đương nhiên ta sẽ quậy cho long trời lở đất. Ta cũng sẽ không như Tư Âm kia, yếu đuối không chút bản lĩnh để yêu tinh son son phấn phấn…”
Thế nhưng lần này, Tiếu Nương không muốn chịu đựng nàng ta nữa. Đã gần mười ba tuổi, cũng không còn là một đứa nhỏ nữa.
Tính tình của mẫu thân yếu đuối, lại thêm chuyện kế mẫu khó làm, không tiện quản giáo Kiều Y càng làm cho tính tình của nàng ta quái đản, không kiêng nể gì.
Trước mặt người khác tùy tiện cáu giận làm bại hoại thanh danh của mẫu thân, tạm thời cho rằng nàng ta không hiểu chuyện. Bây giờ sau lưng người ta, mở miệng một cái Hồ thẩm, ngậm miệng một cái long trời lở đất, là muốn thi triển trên người ai?
Nghĩ đến chuyện này, Tiếu Nương quay người sang chỗ khác, nhìn cũng không nhìn nàng, trên đường đi cũng không nói với nàng câu nào.
Đừng thấy tính tình của Kiều Y không kiêng nể gì, thế nhưng trong lòng vẫn muốn tốt đẹp với Tiếu Nương. Bị Tiếu Nương không thèm để ý, lại ngượng ngùng muốn nói gì đó với Tiếu Nương.
Nhưng mấy lần bị Tiếu Nương không thèm trả lời, lập tức khó thở nói: “Ta đã nói sai cái gì. Vậy mà không thèm để ý đến người ta? Có bản lĩnh thì trước mặt cha đừng nói chuyện với ta. Đã biết là ngươi chướng mắt ta, mẫu thân nữ nhi hai người đều khi dễ ta… Ui da…”
Tiếu Nương không nhịn được nữa, trả lại cho Kiều Y một cái tát.
Nàng ta luôn luôn ồn ào như vậy, nếu như không khi dễ nàng ta, Tiếu Nương thật sự đúng là không làm mà gánh tội danh.
Kiều Y không ngờ Tiếu Nương thế mà lại đánh nàng ta, chỉ ôm mặt ngây ngẩn cả người.
Giọng Tiếu Nương lạnh lùng nói: “Ta luôn cho rằng cho dù ngươi không gọi mẫu thân ta là nương nhưng trong lòng vẫn kính trọng bà một chút. Thế nhưng lần này chẳng qua chỉ nghe sự tình Tề gia, ngươi lại không kịp chờ đợi mà dùng thủ đoạn lừa gạt người khác lấy toàn bộ ấm ức của Đại cô nương áp lên người mình. Nếu như có ý muốn quậy, vậy thì trực tiếp nói nương ta khắt khe với ngươi là được rồi, khóc sướt mướt để làm gì? Nếu như hôn sự không như ý thì tìm Hồ thẩm quậy? Lão gia tử của ngươi chọn nhà chồng cho ngươi, tìm nương ta quậy là quậy cái gì? Vậy mà lại chọn quả hồng mềm để bóp, là khi dễ nương ta dựa vào Chử gia các ngươi ăn cơm sao?”
Lúc này Kiều Y thật sự tức giận nói: “Ta… Ta đâu có nói như vậy?”
Tiếu Nương không nhịn nàng ta nữa: “Ngươi không có nói như vậy nhưng lại nghĩ như vậy? Sao nào? Lại là lời nhắn của mẫu thân Nhạc gia của ngươi phải không? Thừa dịp nương ta mang thai vất vả, mỗi ngày quậy phá? Nếu như nương ta không phải là thân nương của ngươi, khắp nơi không hề suy nghĩ cho ngươi, ngươi sẽ giống như Tôn Ngộ Không để dành sức lực để quậy long trời lở đất? Chi bằng mau mau bảo thân nương của ngươi đến đây chủ trì hôn nhân đại sự của ngươi đi. Để xem một kẻ tham phú phụ bần như bà ta có thể tận tâm chọn lựa cho ngươi một kẻ như thế nào! Chỉ sợ đến lúc đó, cũng lựa chọn một người giống kiểu bà ta chọn, gả ngươi cho một kẻ sắp xuống lỗ, đổi lại nhiều ngân lượng một chút.”
Thật ra thì mấy ngày này Kiều Y đã náo loạn mấy trận, đều bởi vì Chử Thận thu xếp hôn nhân cho nàng ta, nhìn qua mấy người nàng ta đều không thỏa mãn. Thế là nàng nói mấy lời âm dương quái khí, ám chỉ mẫu thân Hồ thị thổi gió bên gối gì gì đó làm hại Chử Thận không tận tâm tận lực.
Chử Thận bị nàng ta huyên náo đến phát phiền, dứt khoát vung tay mặc kệ, quyết định không quan tâm nàng ta mấy ngày, dẫn Tùy Phong đi ra tỉnh ngoài giải quyết việc công.
Lần này Hồ thị mang thai có lẽ bị nỗi kinh sợ khi Chử Thận bị thương ở lần mang thai trước ảnh hưởng, khi mang thai không ổn định lắm, mới mấy tháng đầu có dấu hiệu xuất huyết. Do đó lúc sắp lâm bồn Hồ thị cũng cực kỳ mệt mỏi. Nhưng mà nương mình chuẩn bị lâm bồn, lại phải vây xung quanh Kiều Y đại tiểu thư cả ngày, sợ nàng ta phát cáu ồn ào cùng Chử Thận.
Bây giờ, trong nhà Kiều Y làm ầm lên còn chưa tính, giờ còn muốn làm trời làm đất ở bên ngoài, Tiếu Nương cảm thấy bất kể là bản thân nàng hay nương của nàng đều bị Kiều Y giày vò đến chết!
HẾT CHƯƠNG 52.