Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 40
Chương 40:
Không biết tình huống bên trong như thế nào, Hồ thị nóng nảy đến mức hoang mang lo sợ.
Tiếu Nương ỷ bản thân mình là một tiểu cô tử (*), chủ động đến cổng doanh trại nói với người canh cổng tên họ nhà mình, nhờ quân gia thay người thông truyền.
(*) Tiểu cô tử hay còn gọi là cô bên chồng một nhân vật gây bao sóng gió trong gia đình, dân gian có câu “Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”. Ở đây bạn có thể hiểu đây là nhân vật có tiếng nói trong gia đình (Cảm ơn bé Bạch Tửu đã tìm giúp)
Thế nhưng lại bị cái người mặc trang phục quân tốt Ngự Lâm quân kia không kiên nhẫn đuổi đi.
Tiếu Nương bất đắc dĩ, chỉ có thể để xa phu đưa các nàng đến một khách điếm gần quân doanh, thuê một gian phòng, trước hết để cho mẫu thân bình tĩnh một chút.
Nàng cũng pha một bình trà ấm, uống ừng ực nửa ấm, sau đó tỉnh táo nhớ lại kịch bản mình đã xem qua.
May mà từ trước đến nay trí nhớ của nàng cực kỳ tốt. Hơn nữa lúc đọc qua kịch bản muốn đánh dấu những tình tiết có ảnh hưởng bất lợi đối với nghệ sĩ, để trước khi ký kết đề xuất ý kiến chỉnh sửa, do đó những chi tiết này xem như là nhớ kỹ được bảy tám phần.
Dựa vào mấy lời vừa rồi của binh tào đưa tin, hơn nữa còn có chi tiết Ngự Lâm quân đang canh giữ khiến cho nàng nhớ được một tình tiết ẩn giấu trong cốt truyện gốc: Chính là khi Tùy Phong sống nhờ ở Mạc gia, đúng lúc gặp phải chuyện Thái tử bị tập kích ở Kinh thành. Mặc dù là có một vị binh tào đứng bên cạnh liều mình cứu giúp, nhưng Thái tử lại bị hỏa pháo trượt khỏi dây thừng đập trúng. Sau khi hôn mê ba ngày, cuối cùng để lại tật đi cà thọt ở chân.
Quốc trữ bị thương do đồ của phiên quốc cống nạp ngay tại Bạch Hổ doanh, liên lụy bên trong không khác nào động đất dưới biển sâu. Binh bộ Thị lang Thôi Công Chính phụ trách việc đưa hỏa pháo cũng khó lòng chối tội.
Mà Thôi Công Chính lại chính là thân tín của phụ thân của Tiêu Nguyệt Hà —- Tiêu Thăng, mắt thấy họa đến khiến cho cả gia đình mệt mỏi, vẫn là lão công gia Tiêu Diễn quyết định thật nhanh, tự mình dẫn theo nhi tử vào cung, cùng nhau xin từ chức quan ở Binh bộ, tạ tội với thiên hạ.
Nếu như Tiêu Nguyệt Hà không giao tiếp tạp nham, quen biết đủ thể loại người, từ con đường đặc biệt biết được Nhị hoàng tử âm thầm cấu kết hãm hại Thái tử, cuối cùng đưa bằng chứng lên thì sau trận này Tiêu gia xem như lụn bại chẳng còn lại gì.
Từ đó về sau, Tiêu Nguyệt Hà rất được lão thái gia Tiêu Diễn coi trọng.
Thế tử gia hai chân tàn tật cùng Thái tử gia cà thọt đồng bệnh tương liên, trở thành người ở chung phòng bệnh. Nếu như rảnh rỗi sẽ nghiên cứu thảo luận chủ đề mỗi khi trở trời chân đau, có thể chườm nóng gân cốt. Đặt nền móng vững chắc cho ngày sau trở thành một vị trung thần được Thái tử coi trọng.
Nhưng mà vị binh tào đã giải cứu cho Thái tử kia vì doanh trại bị phong tỏa quá lâu, tất cả mọi người đều vội vàng giải cứu Thái tử. Hắn cũng chỉ có thể dựa vào quân y trong quân doanh để kéo dài tính mạng, hơn nữa thời gian chẩn trị tốt nhất đã qua cho nên cứ thế mà đi chầu ông bà.
Đương nhiên là sau đó để nhớ đến ân cứu mạng, ân sủng của Hoàng gia không thể nào thiếu được. Gia quyến của binh tào kia được ban thưởng cùng vinh sủng rất hứa hẹn, một đám thân quyến cũng nhận được thăng chức.
Chính là một người hy sinh, gà chó lên trời.
Mà binh tào kia chính là thân em vợ của Mạc gia Đại gia Mạc Trí Quan, cũng chính là thân cữu cữu của Mạc Nghênh Đình.
Thế nhưng em vợ của Mạc Trí Quan lại chính là con trai độc đinh trong nhà, lại chưa thành hôn, sau khi nhận con thờ tự trong tộc để nối dõi xong, phúc phận đương nhiên rơi trên gia đình của tỷ tỷ của hắn.
Do đó Mạc Trí Quan – người đương chức Tri phủ Hoài Sơn – cũng xem như nước lên thuyền lên theo, được phái đến Kinh thành nhậm chức, theo đó dẫn theo già trẻ lớn bé trong nhà dời lên Kinh thành.
Nghĩ đến đây, Tiếu Nương cảm thấy mấy ngón tay của mình run lên.
Sau khi xuyên vào bên trong thế giới này, từ sớm nàng đã xem Hồ thị cùng Chử Thận là thân nhân của mình.
Nhất là Chử Thận, trên người nam nhân đảm đương lo lắng cho gia đình này, nàng luôn có thể nhìn thấy được thân ảnh người cha của mình ở hiện thực.
Nghĩ đến chuyện trong quân doanh, Chử Thận vì không nhận được chẩn trị mà chết, quả thực là Tiếu Nương không dám tưởng tượng thân nương của mình, ngay cả Kiều Y cùng đệ đệ Thịnh Ca bọn họ sẽ như thế nào.
Hơn nữa có lẽ là do Chử Thận võ nghệ cao cường, lần này Thái tử lông tóc không hề tồn tại, cũng không hề bị thương, như vậy có phải là Chử Thận bị thương càng thêm nghiêm trọng hay không?
Nghĩ đến chuyện này, Tiếu Nương đứng dậy đi lại mấy vòng. Đầu óc lâu nay vẫn luôn im lìm vì cuộc sống an nhàn, giờ đây cũng đang nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc này muốn đi vào quân doanh, nhất định phải nhận được sự giúp đỡ của Tiêu gia mới được.
Hơn nữa trong cốt truyện gốc Tiêu Nguyệt Hà bị ngựa điên làm ngã ngựa bị thương, cũng nhờ sự giúp đỡ của một lão ngự y mà Thân Dương Quận chúa quen biết hắn mới có thể bảo toàn tính mạng.
Nhưng bây giờ nàng đi khẩn cầu Thân Dương Quận chúa, một phu nhân quyền cao chức trọng chưa hẳn có thể nghe lọt được mấy lời mình nói. Hơn nữa nàng cũng không thể nào gặp được Tiêu gia lão công gia cùng Tiêu Thăng.
Bây giờ để tiết kiệm thời gian chỉ có thể tìm được người mở chuông trong cốt truyện gốc — Tiêu Nguyệt Hà.
Nghĩ đến chuyện này, Tiếu Nương nói mẫu thân trước tiên ở yên trong khách điếm chờ tin tức từ quân doanh truyền đến. Một mình nàng lên xe ngựa, lệnh cho xa phu đánh xe đi đến con ngõ nổi danh phong nguyệt trong Kinh thành.
Có lẽ để làm nổi bật cái sự alpha hấp dẫn nữ nhân của trùm phản diện, cho nên Tiêu Thế tử là một kẻ cuồng đi uống rượu trong mấy lầu hoa. Nếu không phải như thế hắn sẽ không quen biết với Tiếu Nương lưu lạc phong sương, sau đó nạp nàng làm thiếp.
Do đó Tiếu Nương căn cứ vào miêu tả trong cốt truyện gốc, lớn mật phỏng đoán, Tiêu Thế tử đang ở chỗ này.
Quả nhiên là đến đầu ngõ, cách thật xa Tiếu Nương đã có thể nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa đầy rêu rao của Thế tử gia.
Nàng siết chặt mũ trùm đầu của áo choàng, lệnh cho xa phu đến nói chuyện với gã sai vặt, chỉ nói người nhà của Chử Giáo úy có chuyện quan trọng khẩn cầu Thế tử gia.
Gã sai vặt kia nghe được, thật sự quan sát bên trong xe ngựa, lờ mờ có thể nhìn ra được thân ảnh của một cô nương gia.
Không lâu sau, gã sai vặt kia lười biếng bước ra từ trong ngõ, cười hì hì với Tiếu Nương ngồi trong xe ngựa: “Trong xe chính là Chử gia Đại tiểu thư?”
Tiếu Nương thấp giọng nói: “Đúng vậy, Thế tử gia có thể ra không?”
“Thế tử gia nói, rượu đã hâm nóng, nếu như Chử tiểu thư không ngại hiềm nghi đã đến đây rồi thì xin mời đến uống mấy chén.”
Đây chính là cố ý làm khó dễ Tiếu Nương, giễu cợt nàng con nhà đàng hoàng lại đi xuất hiện ở cái ngõ nhỏ sương khói bao phủ liễu lâm (*) này.
(*) Ở đây có ý chỉ kỹ viện.
Nếu như là ngày thường, có đánh chết Tiếu Nương cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Ở cổ đại, danh tiết còn lớn hơn trời, nếu như chuyện Tiếu Nương đến đây bị lan truyền ra ngoài, Tiếu Nương không cần làm người nữa.
Nhưng bây giờ Chử Thận sống chết chưa rõ, chính là thời điểm cần người đến cứu mạng, kéo dài một phút thôi cũng ảnh hưởng đến sinh mệnh.
Cho nên nghĩ sơ qua, nàng cầm lấy một cái kéo bên trong ngăn kéo mang theo người phòng thân, xuống xe ngựa vội vàng đi vào bên trong cái ngõ nhỏ.
Nói thật ra thì mặc dù gã sai vặt nhận được lệnh làm khó dễ, thế nhưng bị hành động chẳng chút do dự của Chử Đại tiểu thư làm giật mình khiếp sợ.
Vẫn là Tiếu Nương hoàn hồn trước trừng mắt nhìn gã, khẽ nói còn không mau dẫn đường, gã mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng dẫn nàng vào trong một trạch viện treo đèn lồng màu hồng phấn trong ngõ nhỏ.
Nơi đây cũng không phải là chỗ chơi gái của đủ hạng người mà chính là kỹ viện có chút danh tiếng. Vừa vào chính là một khoảng sân, con đường nhỏ uốn lượn dẫn đến một chỗ có quang cảnh đẹp đẽ, cũng không hề có cảnh tượng kỹ nữ đứng san sát nhau kêu gọi mọi người.
Lúc này đang cùng uống rượu với Tiêu Thế tử là một mỹ nữ mặc áo trắng kiều diễm, còn có hai ca kỹ ở một bên đánh đàn thổi tiêu phụ họa.
Lúc Tiếu Nương cứ ngơ ngác như thế mà bước vào, đuôi lông mày của Tiêu Nguyệt Hà hơi nhướng lên, bưng chén rượu nói: “Xem ra Chử tiểu thư thật sự muốn uống rượu. Vậy thì đến đây đi, đến đây, uống một chén…”
Nói xong, hắn bưng chén rượu mạnh kia lên cho Tiếu Nương.
Làm khó dễ kiểu này chính là đang đùa giỡn với tiểu cô nương trong con ngõ son phấn. Nếu đổi thành tiểu thư nhà lành chân chính ở thời đại này, chỉ sợ là xấu hổ cùng tức giận đến mức muốn lao vào tường.
Đáng tiếc là Ngô Tiếu Tiếu lại là một kẻ già đời trên bàn rượu. Nếu như sau này có thời gian, nàng còn có thể dạy cho Thế tử gia mấy kiểu tửu lệnh đa dạng không đụng hàng, còn có thể chế tạo cho hắn ta một chén “bom nổ dưới nước”!
Đối với trường hợp này, trái tim cũng không hề lỡ nhịp nào, tiếp nhận chén rượu uống một hơi xong, chỉ hướng về mấy cô nương đang tiếp khách một bên nói: “Các ngươi lui xuống trước, ta có chuyện muốn nói với Thế tử gia.”
Cô nương áo trắng kia không làm theo, chỉ xem Tiếu Nương là người ái mộ của Thế tử gia. Cũng không biết là tiểu thư nhà nào, lá gan cũng lớn quá rồi. Thế mà dám xông vào trong trạch viện của kỹ nữ, vì thế ả ta trừng mắt cười duyên nói: “Ồ, đây là viện tử của nô gia, vì sao phải nghe lời một cô nương là ngài chứ? Chuyện gì cũng phải có trước sau nha, cô nương ngài nếu như muốn ở một mình với Thế tử gia, vậy thì đến một cái viện tử khác, tự lập môn hộ, tự mình mời đến mới tốt…. Ui cha…”
Còn chưa đợi ả kỹ nữ kia chế nhạo xong, Tiếu Nương cũng lười tiếp tục dong dài, bước hai bước đến, kéo đầu ả mỹ nữ kia đặt lên mặt bàn, quơ lấy cái kéo cắm vào búi tóc của ả ta nói: “Còn dài dòng nữa ta xả một kéo, cho ngươi đi làm ni cô!”
Một cô nương đàng hoàng hàng thật giá thật vậy mà động thủ liền động thủ.
Đừng nói là cô nương ở đây bị dọa đến mặt mày trắng bệch. Ngay cả Tiêu Nguyệt Hà cũng không ngờ nàng sẽ làm như thế.
Trong tích tắc, chẳng cần ai xua đuổi, ca kỹ đàn hát đều la lên giết người, chạy hết ra ngoài. Còn vị cô nương áo trắng kia sau khi thoát được còn cứu được cả mái tóc của mình, trốn sau lưng Tiêu Nguyệt Hà kêu khóc để cho Thế tử gia thay ả làm chủ.
Còn chưa kịp khóc được hai tiếng, đã bị Tiêu Nguyệt Hà phất phất tay, đuổi xuống.
Tiêu Nguyệt Hà nhìn thấy Chử Đại tiểu thư chẳng giống như trong quá khứ, trong lòng tò mò khó nhịn, chỉ muốn biết gần đây vì sao nàng lại lên cơn điên.
Lúc này Tiếu Nương quỳ gối trước mặt Tiêu Nguyệt Hà, trịnh trọng thi lễ với hắn xong nói: “Phụ thân ta đã từng cứu tính mạng của Thế tử gia. Tuy là làm việc tốt không cần người ta báo đáp, thế nhưng bây giờ tính mạng của phụ thân ta đang như ngàn cân treo sợi tóc, xin Thế tử gia ra tay cứu giúp.”
Nói xong lời này, nàng kể biến cố trong Bạch Hổ doanh cho Tiêu Nguyệt Hà nghe.
Tiêu Nguyệt Hà im lặng nghe xong, chậm rãi nói: “Nếu như có người mưu hại Thái tử, như vậy thì liên can quá lớn. Ngươi cầu phụ thân ta còn có cách, nhưng đi cầu xin ta, ta chỉ là con cháu nhàn rỗi còn chưa làm quan, sao có thể đi vào đại doanh cứu Chử Giáo úy?”
Trên đường đi đến, Tiếu Nương đã nghĩ ra được lý do thoái thác xong xuôi, chẳng chút hoang mang nói: “Bạch Hổ doanh dưới sự chủ trì của lão công gia, lần này Thái tử xảy ra chuyện, Tiêu gia khó thoát khỏi liên lụy. Thế nhưng người có thể động tay động chân trong Bạch Hổ doanh sao có thể là một người bình thường được? Chỉ sợ là phong tỏa doanh trại để truy ra hung thủ, cũng thuận tiện cho hung thủ đứng đằng sau chôn vùi chứng cứ phạm tội, sau đó sẽ ụp lên đầu Trác Tướng quân Bạch Hổ doanh cùng Tiêu gia.”
Rốt cuộc thì Tiêu Nguyệt Hà cũng là con cháu trong gia đình trọng thần, đương nhiên hiểu rõ liên can trong nội bộ. Thế nhưng người đang nói đạo lý một cách rõ ràng cùng phân tích lợi hại can hệ cho hắn lại là một nữ tử chưa hề xuất giá. Thật sự là không thể để người ta tin phục, liền bình tĩnh nhìn nàng nói: “Vậy ngươi nói xem ta nên làm gì?”
Bàn tay Tiếu Nương vịn cái bàn, nghiêng người không e dè mà nhìn chằm chằm lấy hắn nói: “Ngươi phải nhanh chóng về nhà cũ của Tiêu phủ, phân tích lợi hại cho lão công gia, mời hắn vào cung thỉnh tội, đồng thời dâng tấu cho Thánh thượng tra rõ những người thân cận với Thái tử, ai là người để lộ ý định bộc phát của Thái tử ngày hôm nay là muốn đến tuần tra Bạch Hổ doanh.”
Tiêu Nguyệt Hà cùng Tiếu Nương bốn mắt nhìn nhau. Trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy khí tràng của tiểu cô nương này vậy mà còn mạnh mẽ hơn so với tổ phụ. Nàng không hề có chút e lệ cùng nhu nhược mà một cô nương gia nên có, mà lại có một sự thản nhiên cùng tự tin làm cho người ta không thể nào không tin phục.
Đương nhiên Tiếu Nương không quên chuyện quan trọng nhất. Chính là muốn Tiêu Nguyệt Hà lập tức nói cho lão thái y quen biết trong Thái y viện để ông ấy lập tức nhận quân bài đi vào Bạch Hổ doanh, cứu chữa cho Quốc trữ cùng Chử Giáo úy – người lập công.
HẾT CHƯƠNG 40.