Dưỡng đế

Chương 38


Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 38

Chương 38:
 
Nghe mấy lời này của cha, Tiếu Nương không khỏi sững sờ, nàng căn bản không ngờ hắn sẽ nhắc đến chuyện về Thịnh gia.
 
Chử Thận nói như vậy bởi vì hắn đã suy tính một phen.

 
Tuy lúc trước Thịnh gia ghét bỏ hắn chỉ là một thương nhân nhỏ bé nên không muốn kết thông gia, thế nhưng Thịnh Hiên lại si tình với Tiếu Nương.
 
Cho dù mẫu thân hắn không đồng ý nhưng si tâm vẫn không thay đổi. Thế gian khó lòng có được nam tử có tình, huống chi còn là một thiếu niên có tài học, tiền đồ tốt đẹp?
 
Chử Thận nhớ lại những thanh niên lúc trước đã nhìn qua, đều không có ai tài năng như Thịnh Hiên. Ai nấy đều đúng kiểu ‘sinh viên thể dục’ cao to lực lưỡng mạnh mẽ giống như Chử Thận, khó tránh khỏi chuyện sinh ra chút lòng yêu mến đối với kiểu học bá tài đức vẹn toàn.
 
Chử Thận nghĩ rằng cho dù sau này quan lộ của Thịnh Hiên cũng không mấy tiến bộ thì Thịnh gia bên kia cũng xem như là gia đình giàu có. Nếu như gả Tiếu Nương qua đó, mình lại tặng chút cửa hiệu mặt tiền hay đất đai, tương lai nàng chắc cũng sẽ không chịu khổ.
 
Hơn nữa gần đây Thịnh gia mất bò mới lo làm chuồng cực kỳ sốt sắng. Hôm nay cua đồng ngày mai lại trứng vịt, luôn không ngừng gửi đến Chử gia. Cho dù có tức giận lớn cỡ nào đi nữa thì cũng cắn người miệng mềm, giận dỗi cũng giảm đi không ít.
 
Bây giờ hắn biết được ý tứ của Thân Dương Quận chúa, cũng không muốn lại tiếp tục trì hoãn. Thay vì tùy tiện chọn một nhà, chi bằng chọn nhi tử tốt của Thịnh gia.
 
Tiếu Nương im lặng một hồi lâu.
 

Sau khi nàng xuyên vào cổ đại, vẫn luôn dùng thân phận là một đứa con nít để xuất hiện trước mặt người khác. Những chuyện lớn lao trong nhà cho dù có rơi cũng không rơi xuống đầu nàng. Ngược lại nàng còn có thể hưởng thụ thời gian điền viên xem như kỳ nghỉ phép xa hoa lãng phí đáng trân quý khi đang trong thời kỳ bận rộn ngập đầu ở hiện đại.
 
Đáng tiếc là nàng không thể nào luôn luôn là một hài tử được, luôn có thời điểm bắt buộc phải đối mặt.
 
Lực hút của cốt truyện gốc luôn vô tri vô giác mà thay đổi, mơ hồ quấy phá khiến cho những phần mà nàng làm lệch ra quay về vị trí đúng của nó.
 
Nếu như nàng không muốn trở thành thiếp thất Tiêu gia, phải nghĩ hết biện pháp để chống lại cốt truyện gốc. Nếu đã như vậy chi bằng thuận theo cốt truyện gốc, ở chung một nơi với Thịnh Hiên công tử – người căn bản có một đoạn nghiệt duyên với nàng.
 
Ít nhất là, nàng biết đây không phải là nhân vật cần lãnh cơm hộp, sống tốt cùng với Thịnh công tử thì ít nhất về sau nàng có thể trở thành một cáo mệnh phu nhân.

 
Quan trọng hơn, trong áng văn ngựa giống này, Thịnh công tử lại là một nhân vật hiếm có giữ thân mình trong sạch. Hắn không phải là nhân vật nam có sở thích sưu tập tem. Sau này hai người thành hôn, hẳn là không có chuyện thông phòng cùng thiếp thất lung tung rối loạn…
 
Nghĩ tới đây, Tiếu Nương hít một hơi thật sâu, ra một quyết định: “Nữ nhi hoàn toàn để cha làm chủ.”
 
Chử Thận thấy nữ nhi gật đầu, đương nhiên cảm thấy Tiếu Nương có ý với Thịnh công tử từ sớm. Lúc trước khi còn ở quê quán ngại hắn thuyết giáo một lần, trả lại bảng chữ mẫu, không dám biểu lộ mà thôi.
 
Cũng khó trách vì sao Tiếu Nương sau khi vào Kinh gặp nhiều thanh niên như vậy vẫn không chịu gật đầu. Chử Thận cảm thấy bản thân mình đã đoán được điểm mấu chốt.
 
Trong lúc nhất thời, hắn có chút áy náy không thể nào nói ra với Tiếu Nương.
 
Thế là mất bò mới lo làm chuồng, ngày hôm sau nhiệt tình khoản đãi Thịnh gia ngay bên trong phủ trạch.
 
Lần này Thịnh gia ghé thăm cũng dẫn theo cả nữ nhi Nghiên Tuyết.
 
Do đó trong sảnh đường dọn lên hai cái bàn tròn, một bàn là hắn cùng Thịnh Vạn Thạch và Thịnh Hiên. Nữ quyến thì ngồi trên một cái bàn khác.
 
Lưu thị mỉm cười tán dương với Hồ thị về việc đình viện nhà nàng trang trí nhã nhặn. Còn Nghiên Tuyết tiểu thư mang theo hai bình rượu mai mới ủ, cho tỷ muội Tiếu Nương cùng Kiều Y nếm thử.
 
Lúc này trong sảnh đường, ý cười hòa thuận vui vẻ, mọi người ở chung hòa hợp.
 
Thật ra thì lần này Lưu thị để phu quân bắc cầu đến đây là có nguyên do. Ngoại trừ chuyện Thịnh Hiên sau khi thi xong thúc giục mẫu thân thực hiện lời hứa ra, bây giờ Lưu thị còn cảm thấy không ai tốt hơn Chử gia.
 
Nhi tử đã vui lòng. Chử Thận vào quân doanh trở thành quan gia, mà tiểu nhi tử của hắn cũng không chịu thua kém, tương lai nhất định có tiền đồ. Nhi tử ở quan trường lăn lộn cũng xem như là có chỗ dựa.
 
Còn về phần Tiếu Nương, mặc dù không phải là do Chử Thận thân sinh. Thế nhưng tương lai sẽ không dựa vào uy phong của kế phụ mà phất cờ tạo phản ở nhà chồng, leo lên đầu lên cổ nhà chồng.
 
Nàng còn là một cô nương kính cẩn thủ lễ, nhi tử cực kỳ thích, chi bằng thành toàn cho tâm ý của hắn.
 
Tóm lại Lưu thị cân nhắc lợi hại trước sau, rốt cuộc cũng quyết định đến đây cầu thân.
 

Nàng ta tự nhận mình làm việc chu đáo, cũng không tùy tiện đến mà đã chuẩn bị trước mấy phần làm nền. Chỉ là đặc sản đưa đến năm sáu giỏ, sau đó mới đến nhà bái phỏng, lúc này mới có vẻ ung dung không vội vã.
 
Cho dù là như thế nhưng trong lòng Thịnh Vạn Thạch vẫn không hề chắc chắn. Trước khi đi ra khỏi khách điếm, giống như một sản phụ chuẩn bị lâm bồn chậm chạp không chịu đứng dậy.
 
Không ngờ là sau khi đến Chử gia, nhận được sự khoản đãi cực kỳ nhiệt tình của Chử Thận.
 
Trên bàn rượu thân thiện đến mức tưởng như là bạn bè nhiều năm lâu ngày mới gặp lại, mọi người nhiệt tình khách khí làm cho Tiếu Nương đang ngồi ngay đó mơ hồ cảm thấy lúng túng.
 
Nhưng mà Thịnh Hiên lại rất vui vẻ, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười ngại ngùng, thỉnh thoảng liếc mắt sang bàn bên cạnh nhìn Tiếu Nương ngồi bên đó.
 
Cuối cùng, Thịnh Vạn Thạch dưới sự cổ vũ của rượu nóng rau thơm, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, nhắc đến điển cố chuyện tốt nước Tần Tấn (*). Chử Thận ngầm hiểu cũng tiếp lời.
 
(*) 秦晋之好 – Chuyện tốt nhà Tần Tấn; thành ngữ, thời Xuân Thu hai nước Tần Tấn không ngừng cho các thế hệ kết hôn, ở đây để chỉ chuyện liên hôn giữa hai nhà (Theo Baidu).
 
Cuối cùng hai người lớn lời qua tiếng lại, liền đưa bát tự của nhi tử nữ nhi nhà mình xem qua.
 
Toàn bộ quá trình Tiếu Nương cùng Thịnh Hiên cũng ở bên cạnh.
 
Tâm nguyện nhiều ngày của Thịnh Hiên cũng đạt thành, trong mắt tràn ngập vui sướng. Còn Tiếu Nương cảm thấy cảnh tượng ra mắt thời cổ đại này thật sự làm cho cảm giác xấu hổ của những người đang ngồi ở đây vỡ vụn.
 
Nhưng khi nàng đưa mắt qua nhìn thấy loại ánh mắt thẳng thắn cùng ngây ngô kia của Thịnh Hiên, nhạc nền Vườn sao băng bỗng vang lên.
 
Trai đẹp xanh non tốt đẹp, bạch sam thon gầy, vòng eo hẹp, bất kể là hiện đại hay cổ đại, tiêu chuẩn của tiểu thịt tươi thật sự là không hề thay đổi.
 
Nghĩ đến chuyện vẫn phải chà đạp tấm thân của Thịnh Hiên thiếu gia, Ngô Tiếu Tiếu biểu thị, thật ra thì hôn nhân sắp đặt, nhấc khăn trùm đầu liền có thể giao lưu thể xác gì đó cũng có thể thử một chút.
 
Nếu như buông bỏ hết mấy tiêu chuẩn đạo đức, trở thành nữ cặn bã ngay thẳng thì tiểu thịt tươi giống như Thịnh Hiên đây, nàng có thể từ từ nhắm hai mắt, bắn súng không cần phải ngắm cũng hạ được mười đến hai mươi tên…
 
Hiệu suất làm việc của Chử Thận từ xưa đến nay vẫn luôn cao vời vợi. Đợi đến khi vò rượu đã uống xong hơn phân nửa, hôn thư đính hôn của hai nhà đã được Thịnh Vạn Thạch viết ra. Chỉ còn chờ Chử Thận ký tên họ, sau đó đưa đến phủ nha, đóng con dấu của tiểu thư lại quản lý dân sinh hộ tịch là có hiệu lực.

 
Mặc dù theo lý mà nói, hẳn là đầu tiên phải đặt sính lễ sau đó mới viết hôn thư. Thế nhưng vì Thịnh gia không ở Kinh thành, cũng có thể tạm thời linh động mà giản lược một chút.
 
Dù sao thì Chử Thận cũng chẳng phải là người quan tâm đến chuyện tiền nong, trông cậy vào việc gả nữ nhi để kiếm món hời. Hơn nữa Thịnh gia cũng chỉ có duy nhất một nhi tử, nghĩ đến thì cũng không thể nào làm những chuyện không phóng khoáng.
 
Đến lúc đó, hai nhà liền định ra, chỉ đợi sau này Chử Thận cùng Thịnh Vạn Thạch nghiên cứu chuyện sính lễ một chút, đợi đến trước khi làm lễ thành hôn, trù bị chỉnh tề cũng được.
 
Đợi đến khi người nhà Thịnh gia cười vui vẻ rời đi, Kiều Y cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nàng cũng không lo đi tắm rửa, chỉ chui lên giường Tiếu Nương, nhỏ giọng hỏi Tiếu Nương: “Vì sao ngươi cũng muốn lấy chồng rồi bỏ đi? Sau này trong nhà chỉ có một mình ta, ai chơi với ta?”
 
Tiếu Nương sửa sang lại mấy sợi tóc cứng ngắc kia của nàng ấy, cười nói: “Không phải là còn Thịnh Ca hay sao? Hơn nữa ta cũng không phải là gả liền mà. Cũng ở nhà thêm một năm, cho phép hai gia đình chuẩn bị.”
 
Kiều Y nghe xong, yên lòng, lại nhanh mồm nhanh miệng nói: “Nhưng mà cha cũng tùy tiện quá đi. Nhìn qua trong Kinh thành Vương hầu công tử không chịu chọn, lại đi chọn một tên ở nông thôn. Vậy mà ngươi cũng đồng ý! Đổi lại nếu là ta, nhất định phải chọn quan gia! Nương ta nói, cha ta đã thành quan gia, ta không thể nào gả thấp, bà còn trông cậy vào ta để hưởng phước…”
 
Tiếu Nương nghe vậy, không chút tiếng động hỏi: “Khi nào nương của ngươi nói cho ngươi?”
 
Kiều Y vẫn luôn miệng gọi Hồ thị là Hồ thẩm, nàng nói mẫu thân nhất định là thân nương của nàng Nhạc Nga.
 
Nhưng mà lúc trước hai nhà đã viết chứng từ rõ ràng sẽ không qua lại với nhau nữa, khi đó Chử Thận còn chưa lên Kinh thành nhập quân doanh.
 
Kể từ đó trở đi, Nhạc gia không còn qua đón Kiều Y nữa. Như vậy, Kiều Y từ đâu nghe lời căn dặn của Nhạc Nga không muốn nàng ấy gả thấp?
 
Kiều Y bây giờ cũng đã lớn, cũng có tâm ý hơn, nghe Tiếu Nương nói như vậy, liền phát giác bản thân mình lỡ miệng, chỉ trợn tròn mắt nói: “Nói trong mơ! Ta nhớ thân nương của ta, không ai có thể xen vào!”
 
Nói xong lê đôi giày, chạy đi như một làn khói.
 
Tiếu Nương cảm thấy Kiều Y không hề nói thật, nhưng cũng chỉ thở dài, không tiện truy hỏi ngọn nguồn.
 
Dù sao thì thân phận nàng cùng mẫu thân Hồ thị cũng lúng túng. Ngày thường chuyện quản giáo Kiều Y cũng bó tay bó chân, có mấy lời, trong lòng suy qua nghĩ lại mấy lần mới nói ra khỏi miệng.
 
Kiều Y cũng không phải là không có thân nương, căn bản không có khả năng xem Hồ thị là thân nương. Vì Chử Thận xé rách mặt với Nhạc gia cho nên khi Kiều Y lấy chồng cũng không thể nào quang minh chính đại gặp mặt với Nhạc Nga.
 
Thế nhưng có lẽ vị Nhạc Nga kia thông qua con đường nào đó đã qua lại thư từ với Kiều Y.
 
Mẫu nữ liền tâm. Nếu như ở hiện đại, pháp luật đều bảo hộ cho mẫu nữ hai người có quyền gặp mặt nhau.
 

Đáng tiếc đây là cổ đại, mọi người tự mình có tiêu chuẩn đạo đức cùng hành vi phép tắc phù hợp với thời đại. Chử Thận cho rằng Nhạc Nga dạy hư con cái, cấm các nàng lui tới, Nhạc gia cũng đồng ý, hẳn là nên thực hiện.
 
Nếu như Nhạc Nga vắt óc tìm mưu kế truyền đến tin tức giống như vậy, làm cho lời nói của Kiều Y cao ngạo như vậy. Đối với một nữ nhi nhà Giáo úy nho nhỏ mà nói thì chỉ có hại mà không hề có lợi.
 
Thế nhưng nếu như nàng đi nói lại với cha, Kiều Y nhất định sẽ cho rằng nàng đi cáo trạng, đương nhiên sẽ giận chó đánh mèo lên mẫu thân nàng. Bầu không khí hòa thuận cũng sẽ tan biến. Dựa vào tính tình chẳng mấy tốt đẹp của Kiều Y cũng chả biết sẽ giày vò ra chuyện xấu gì.
 
Chẳng bằng âm thầm lưu ý, miễn cho sai lại càng sai.
 
Nghĩ đến chuyện này, Tiếu Nương không ý thức mà thở dài một hơi. Làm kế mẫu khó, mà làm kế tỷ cũng chẳng dễ dàng gì!
 
Nhưng mà Tiếu Nương bị cuộc sống làm khổ, độ khó lại tăng thêm mấy phần, đó chính là làm Trưởng tẩu cũng khó.
 
Lại nói đến chuyện hai gia đình làm xong hôn thư xong xuôi, Thịnh Hiên không còn vướng bận, vui vẻ quên trời đất được phụ mẫu đưa vào thư viện.
 
Thịnh Vạn Thạch còn công việc, không thể nào ở lại Kinh thành lâu được, sau khi sắp xếp xong cho nhi tử liền quay về.
 
Lưu thị không yên lòng Thịnh Hiên. Từ sớm đã nhờ một thân hữu thân thuộc ở Kinh thành đến thư viện của Thịnh Hiên, thuê tiểu viện, dẫn nữ nhi Nghiên Tuyết cùng một ma ma cùng một nha hoàn ở tạm.
 
Đợi đến khi thư viện nghỉ hưu mộc, cũng có chỗ cho Thịnh Hiên ăn uống.
 
Bởi vì hai người còn chưa hành lễ bái đường, vị hôn thê là Tiếu Nương cũng không cần ngày nào cũng đến bên ngoài thư viện chờ đợi. Nhưng cũng nên lục tìm kim khâu, thay phu quân tương lai làm áo mùa đông, lấy đó như một lời nhắc nhở.
 
Bởi vì không biết vóc người của Thịnh Hiên, cho nên ngày hôm đó đi mua vải, Tiếu Nương liền mời cô em chồng tương lai Nghiên Tuyết cùng nhau ra cửa. Không riêng gì mua vải, cũng thuận tiện dẫn nàng ấy đi dạo phố xá Kinh thành, mua chút đồ trang sức cùng hoa đầu các loại.
 
Chử Thận biết hai nàng muốn đi ra ngoài, cố ý chuẩn bị cho Tiếu Nương một túi bạc hoa sinh để thuận tiện tiêu xài. Hắn còn dặn dò hai tiểu nhị lanh lẹ đang làm việc ở cửa hàng trong Kinh thành đi theo chạy việc, lại để cho Hồ thị dẫn theo Hàn Yên dẫn hai cô nương đi dạo phố.
 
Thế nhưng khi đi dạo bên trong con hẻm Đồng Nhân, một chiếc xe ngựa xa hoa đang chặn trước mặt xe ngựa của các nàng.
 
Vừa vặn, chỉ thiếu chút nữa đã đụng phải, Nghiên Tuyết hoảng hốt lảo đảo một cái ngã vào trong ngực Tiếu Nương.
 
Tiếu Nương vươn cổ ra nhìn, chỉ thấy khuôn mặt không phải mưa mà cũng chẳng phải nắng của Thế tử gia đang ngồi trên chiếc xe ngựa kia.
 
HẾT CHƯƠNG 38.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.