Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 36
Chương 36:
Tuy nhiên đối mặt với sự chỉ trích của Thế tử gia, Tiếu Nương cũng không thể tiếp chiêu. Nếu như muốn bảo toàn cái mạng nhỏ bình yên, biện pháp tốt nhất chính là cách xa nhóm người mang theo vòng hào quang càng xa càng tốt.
Sau khi thi lễ xong, Tiếu Nương vẫn giả vờ ngây ngốc như cũ, làm bộ nghe không hiểu Tiêu Nguyệt Hà đang nói gì.
Kiều Y lại thật sự quay qua hỏi Tiêu Nguyệt Hà có muốn cùng nhau đánh cầu hay không.
Tiêu Nguyệt Hà nhìn một chút, thật không muốn đi từ chòi hóng mát qua chỗ Hàm Vận Huyện chủ, lười biếng nói: “Không chơi, gió lớn lại mờ mắt, hôm khác nói chuyện với hai vị tiểu thư sau.” Nói xong quay người rời đi.
Kiều Y ngửa cổ nhìn quanh mình, dường như đang tìm kiếm gió thổi từ chỗ nào tới. Tiếu Nương khẽ thở ra một hơi, cảm thấy vòng tròn chốn Kinh kỳ thật sự là không dễ lăn lộn, nàng có chút hoài niệm sương gió nông thôn.
Nói đến đây, không thể nào không nhắc đến, mặc dù Chử gia đã đến Kinh thành nhưng tình làng nghĩa xóm lại không hề gián đoạn. Có lẽ là suy xét đến tình nghĩa của nhi tử hai nhà cùng nhau học tập, thỉnh thoảng Thịnh phu nhân vẫn sai người đưa chút đặc sản nông thôn đến Chử gia.
Lúc trước khi án xử sai của Lưu gia được sửa lại, một chi huynh trưởng của Lưu thị muốn về lại tổ trạch chốn Kinh thành. Đặc sản này nàng ta gửi cho huynh trưởng tiện thể ban ơn cho Chử gia, nhưng thật sự lại vừa khéo cứ như vậy mà thành.
Chính là đang vào thu, thời kỳ cua đồng ở ruộng lúa nông thôn chắc nhất. Thịnh gia đưa đến hai sọt cua đồng, cua đực phải nặng hơn năm lượng.
Tiếu Nương cảm thấy kể từ khi xuyên vào cổ đại, mặc dù hy sinh điện thoại di động băng thông rộng cùng bồn tắm massage cỡ lớn, nhưng lại có thể thưởng thức được mấy món ăn có hương vị thuần túy mà hiện đại khó có thể nếm được.
Sau khi xuyên vào cổ đại, mỗi bữa ăn, trên đầu lưỡi của Tiếu Nương đều tự động vang lên phối nhạc tương ứng. Cho dù là ăn trứng gà xào dưa xanh cũng có thể thưởng thức được cảm giác nghi thức như thế.
Ở trong hoàn cảnh không hề ô nhiễm, tự do sinh trưởng, cua có hương vị tươi ngon, nếu dùng ngôn ngữ cũng khó có thể hình dung ra, mà cua bình thường ở nông thôn, con nào con nấy đều to như thành tinh.
Bởi vì lúc trước Kiều Y đã nói muốn hẹn các tiểu thư đã kết bạn đến nhà ăn cua, cho nên đã gửi thiệp mời cho Trác Hồng San cùng một đám tiểu thư, xem như thực hiện lời hứa.
Căn bản họ tưởng rằng trong nhà một Giáo úy nho nhỏ cũng bình thường thôi. Nhưng khi chư vị tiểu thư bước vào Chử gia, mới phát hiện trạch viện này tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo.
Trạch viện tuy nhỏ nhưng phẩm vị cao cấp tao nhã. Căn phòng các nàng ngồi toàn bộ dùng tranh thêu Tô Châu dài làm bình phong, giá cả xa xỉ. Bốn bên vách tường đều treo tranh vẽ trúc cùng hoa lan, là bộ sưu tập của các danh họa.
Những tranh chữ cùng bức họa này là do Tiếu Nương đề nghị phụ thân mua. Thật ra cũng chẳng phải vì học đòi văn vẻ gì. Dù sao thì tranh chữ có thể tăng giá trị cho không gian rất nhiều. Nếu như đầu tư thỏa đáng thì còn có lợi nhuận hơn so với cất giữ tiền vàng.
Ở thế giới thực, nàng cũng đầu tư không ít vào các tác phẩm nghệ thuật. Bây giờ Chử gia có tiền, thật sự có thể duy trì được cái thói quen sưu tầm này.
Chử Thận cũng cảm thấy có lý, dù sao thì hắn cũng đang chứa chấp một vị Hoàng tử. Nếu như một ngày nào đó, sự việc bị bại lộ, cũng không cần mang theo một đống tiền bạc lớn mà chỉ cần mang theo mấy tấm tranh chạy trốn, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Do đó mấy tấm tranh chữ hắn mua giá trị cũng không ít.
Trong nhà một võ tướng có thể nhìn thấy được những bức họa trân phẩm vốn được cất giấu, vẫn là rất có đẳng cấp. Đối với người ngoài không hiểu được tâm tư bất minh của phụ thân nữ nhi hai người họ mà nói, Chử gia kín đáo không lộ ra, rất có nội hàm.
Trong đám tiểu thư, từng có kẻ xem thường xuất thân nông thôn của Chử gia, ngược lại sau khi đến Chử gia làm khách, hơi thu hồi lại tâm tư coi thường kia.
Trác Hồng San nhìn qua phòng bên cạnh sảnh đường, thấy một cái bình miệng cạn đang đặt trên bàn. Lấy hoa sen làm đế cho tranh minh họa tạo hình các thói quen của các bộ lạc xưa, rất lịch sự tao nhã.
Vì thế mở miệng hỏi: “Đây chính là những gì chúng ta đã hái khi cùng đi đến Khê Đình uống rượu năm ngày trước? Đã qua nhiều ngày như vậy sao có thể vẫn còn tươi như thế?”
Tiếu Nương cười nói: “Lúc còn ở nông thôn, tỷ muội chúng ta có học qua nữ học. Nữ phu tử kia đã từng sống trong Vương phủ ở Kinh thành, đối với cắm hoa cũng xem như là thấm nhuần, rất là tâm đắc. Ví dụ như hoa sen này, lấy tóc rối quấn quanh chỗ bẻ gãy. Lấy bùn tươi cùng nước trong hồ niêm phong lại, trước tiên đặt trong khay nước này một ngày, sau đó lại đổ nước đi. Vì chỗ bẻ gãy đã bị bùn bịt chặt lại nước không thể nào tiếp xúc với chỗ bị ngắt, bông hoa có thể bảo quản được một thời gian dài, mấy ngày liền vẫn còn tươi.”
Trác tiểu thư cười nói: “Cách làm này thật sự là lần đầu tiên ta nghe được, lần sau sẽ thử một chút. Nhưng mà cách làm biết thì cũng biết rồi, chỉ sợ là làm không ra, mượn không được đôi bàn tay ngươi, chỉ sợ bày không ra nét thanh nhã độc đáo như thế này.”
Tiếu Nương vừa phất tay để Hàn Yên mang thức ăn lên cho các cô nương, vừa cười nói: “Đừng giễu cợt ta chứ! Nghe nói năm ngoái, ngươi cắm một tĩnh bình Hàn mai còn được Thân Dương Quận chúa tán thưởng, có thể thấy được mọi người đều khiêm tốn, vậy mà đến nhà ta còn trêu ghẹo ta…”
Chủ nhà vui tính khéo léo, các vị tân khách đương nhiên cũng vui vẻ.
Đợi đến khi cua hấp được bưng lên bàn, tám dụng cụ ăn cua cũng được lần lượt bày ra trước mặt chư vị tiểu thư. Ăn cua chính là nghi thức của người thi nghiên cứu sinh.
Về cái này trong lớp nữ học, thật sự có một bài kiểm tra nghiêm ngặt. Ngay cả Kiều Y cũng thu hồi tâm tư ồn ào náo nhiệt, chỉ nín hơi tập trung tinh thần, bày ngay ngắn các loại chén nhỏ, kéo, châm, dụng cụ nạo, búa nhỏ, nhíp, rìu cáng dài, thìa, nĩa dài (*) mỗi loại động tác đều chú ý cùng thanh nhã.
(*) Các bạn có thể tham khảo hình bên dưới về 8 dụng cụ ăn cua.
Chờ đến khi nàng không dễ dàng gì mà hoàn chỉnh lột con cua ra. Đưa mắt nhìn qua Tiếu Nương bên cạnh, vậy mà đã lột được hai đại chỉ, thịt cua tràn đầy chứa vào bên trong cái tô.
Sau khi xuyên vào cổ đại, Tiếu Nương cũng coi như là người đã ‘thưởng thức’ qua tư vị chịu đói. Trong tình cảnh có điều kiện, đối với ăn uống cực kỳ nghiêm túc. Nàng lột cua xong, múc giấm gừng đổ lên trên thịt cua, sau đó lấy một cái muỗng nhọn xúc một miếng bỏ vào miệng. Xong xuôi híp mắt lại đắm chìm bên trong âm thanh nhạc nền trang trọng…
Kiều Y thật sự đã quen với dáng vẻ của tỷ tỷ nhà mình, mỗi lần ăn cơm, hồn chẳng hiểu trôi đi đâu, nhưng mà tiểu thư nhà khác lại không biết.
Chẳng qua cảm thấy dáng vẻ của Chử Đại tiểu thư khi ăn cái gì cũng thật là ngon miệng hấp dẫn, làm cho khẩu vị của các nàng cũng vì đó được nâng cao.
Huống hồ Chử Đại tiểu thư người đẹp, dáng vẻ tốt, cho dù mở miệng lớn ra ăn cái gì cũng không làm cho người ta cảm thấy đường đột mất lễ nghi.
Ở đây toàn là nữ hài tử nhỏ tuổi, chính là đang tuổi ăn tuổi lớn, ngày bình thường có ma ma quản giáo đi theo sát một bên, thỉnh thoảng còn nhắc nhở bên tai, thì cho dù ăn món gì ngon miệng cũng bị giảm hứng thú.
Bây giờ trong nội viện tiểu trạch Chử gia, các vị tiểu thư thật sự có thể thả lỏng tâm tình, được chủ nhà dẫn dắt ăn uống một cách có tâm, thậm chí còn học theo cách ăn uống phóng khoáng của Tiếu Nương, quả nhiên là rất đã ghiền.
Sau khi ăn cơm xong, Trác Hồng San nói: “Ăn xong bữa nay bỗng nhiên cảm thấy mấy lần trước ăn cua chẳng có chút tư vị gì. Về sau chúng ta thường phải đến nhà ngươi ăn.”
Tiếu Nương vừa rửa tay vừa nói: “Như vậy thì quá tốt rồi, ta còn mong nhà mình náo nhiệt một chút.”
Trước khi đi, Trác Hồng San đột nhiên như nhớ ra cái gì đó nói: “Đúng rồi, tiểu thư phủ Thân Dương Quận chúa đi thăm ngoại tổ mẫu đã về. Nàng nghe nói ngươi đánh cầu rất tốt, liền muốn ta làm cầu nối, mời người đến phủ làm khách. Vị Tiêu tiểu thư này cũng là cao thủ đánh cầu. Đến lúc đó có thể xem hai người các ngươi so đấu đương nhiên là rất đẹp mắt.”
Tiếu Nương mỉm cười lắng nghe, trong lòng lại khẽ chao đảo.
Bên trong cốt truyện đề tài ngựa giống, rất chú trọng đến cái bộ sưu tập tem, chính là mập ốm cao gầy, đủ loại tính tình của nữ hài tử cũng thu thập chẳng thiếu cái nào.
Trong đó, bạn gái dã man cũng là một đối tượng không thể nào thiếu được. Ví dụ như Kiến Ninh Công chúa trong , điêu ngoa tùy hứng, cả gan làm loạn, đanh đá phải nói là làm cho người ta cắn lưỡi.
Còn bên trong cốt truyện , vị Tiêu Nguyệt Nhu, muội muội của Tiêu Nguyệt Hà chính là kiểu của Kiến Ninh Công chúa.
Nàng ta đanh đá làm xằng làm bậy, lại vừa thấy đã yêu với Tùy Phong, đáng tiếc là nam chính không ăn nàng ta. Yêu mà không được, nàng ta lại giở hết thủ đoạn.
Tiết mục đánh thuốc mê, đừng tưởng chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hiện đại bá đạo tổng tài, tay bút viết ra tiểu thuyết ngựa giống cũng có khát vọng cưỡng ép chiếm đoạt trái tim có được không hả?
Nhưng sau khi nam chính bị đánh thuốc mê chấm mút người ta xong, lại vì nam chính cùng ca ca là nhân vật phản diện yêu hận tình thù, hắn nhất quyết không chịu thu nhận nàng ta. Vì thế nàng ta liền có chút vì yêu sinh hận, đi theo Tiếu Nương góp phần làm mấy chuyện xấu.
Nhớ lại một chút về thiết lập nhân vật của Nguyệt Nhu tiểu thư, không hề xuất hiện mấy tính từ như hòa thuận hay thân thiện gì cho cam.
Nàng ta chủ động mời Trác gia tiểu thư giật dây kết giao với mình, chẳng lẽ chỉ đơn thuần là ganh đua kỹ thuật đánh bóng cao thấp thôi sao?
Tiếu Nương cảm thấy trong này có hàm nghĩa sâu xa nào đó. Thế nhưng ngay trước mặt Trác tiểu thư, cũng không tiện từ chối, liền mỉm cười đồng ý.
Qua vài ngày nữa, lúc thiệp mời của Tiêu tiểu thư phủ Quận chúa đến, Hồ thị dẫn theo hai nữ nhi cùng đến như đã hẹn.
Lần đánh cầu này, chỉ đánh trận nhỏ, khu vườn ngay bên trong phủ Quận chúa cũng đủ rồi. Ngày mùa thu ánh mặt trời vẫn còn độc, để cho các quý nhân an tâm đánh cầu, khu đất trống kia chống lên tấm lưới cao cao, có thể che đậy chút nắng, không đến mức làm cho thiên kim của nhà Quận chúa bị rám nắng.
Thế nhưng khi Tiếu Nương đến nơi mới phát hiện, số người lần này mời đến cũng không được mấy người. Ngoại trừ Trác phu nhân cùng Trác tiểu thư cũng chỉ có gia quyến Chử gia – một Giáo úy nho nhỏ.
Thái độ của Thân Dương Quận chúa vẫn thân thiết như cũ, lôi kéo tay Hồ thị ngồi ngay chủ vị mà nói chuyện phiếm.
Mà vị Tiêu Nguyệt Nhu tiểu thư cũng xuất hiện, nhưng thái độ của nàng ta nhàn nhạt. Nhìn thấy Hồ thị cùng Tiếu Nương cũng chỉ thi lễ một cái, cũng không hề có chút ý tứ thân thiện muốn kết giao bạn bè gì cả.
Lúc này Tiếu Nương thật sự có thể kết luận, cục diện hôm nay, người khởi xướng không phải là Tiêu Nguyệt Nhu.
Thật ra là trận hôm nay đúng không phải là bút tích của Tiêu gia tiểu thư.
Lại nói tiếp, mấy ngày nay Thân Dương Quận chúa gặp một chuyện phiền lòng không nhỏ.
Nhi tử nhà bà dáng dấp ngọc thụ lâm phong vốn là chuyện tốt. Thế nhưng lại bị Thiều Hoa Công chúa nhìn trúng, muốn hắn làm vị hôn phu cho nữ nhi xanh xao ốm yếu của bà ta.
Nếu đổi là người nào khác bên ngoài, sẽ bị Thân Dương Quận chúa phun một bãi nước bọt, để bà ta quay về nhìn gương đồng xem thật kỹ đức hạnh của nữ nhi nhà bà ta.
Thế nhưng Thiều Hoa Công chúa sao có thể xem là người khác được? Đó là nữ nhi mà Hoàng đế yêu thương sủng ái nhất. Năm đó coi trọng một nam nhân đã thành thân còn phải bắt thê nhi người ta ly tán.
Hơn nữa thái độ của Vạn tuế gia đối với mấy vị nguyên lão đương triều rất vi diệu, tổng thể là khống chế thế cân bằng. Mấy đời Tiêu gia quản quân doanh, bây giờ đã bị Vạn tuế gia để mắt đến. Lúc này, nếu đắc tội Thiều Hoa Công chúa, không khác nào đưa nhược điểm cho Vạn tuế gia giáng tội.
Thân Dương cân nhắc lợi hại, nghĩ đến tình cảnh sau này, nếu như cưới ma bệnh kia, kết quả xấu nhất chính là nhi tử sẽ tục huyền.
Nhà bọn họ cũng không phải là thôn phụ nơi nông thôn, cho dù là nhi tử tục huyền cũng có thể cưới một người vừa lòng đẹp ý. Nhưng mà vị Uyển Uyển Huyện chủ kia thân thể quá mức yếu ớt, xem ra sợ khó có thể nối dài hương hỏa. Nếu như chờ cưới Hàm Vận Huyện chủ vào nhà xong, lại thu xếp cho nhi tử, chỉ sợ vị Công chúa nhạc mẫu kia chặn ngang một gậy, khoa chân múa tay.
Trong phòng nhi tử mặc dù có nha hoàn thông phòng, thế nhưng là xuất thân ti tiện sao có thể sinh con được?
Kể từ đó, bà có ý định muốn vì nhi tử mà đón vào mấy người quý thiếp ra dáng, để cho nhi tử thoải mái một chút, miễn cho việc cưới phải một con ma bệnh mà bị chướng ngại tâm lý. Hơn nữa còn có thể cho Thế tử khai hoa tán diệp, không làm trễ nải đến hương hỏa của Tiêu gia.
Còn về phần Thiều Hoa Công chúa, nếu như không vui vì Tiêu Nguyệt Hà chưa cưới vợ đã lo nạp thiếp trước, thế thì bà còn mừng không kịp! Mau chóng nhường con ma bệnh kia thành tai họa cho người khác đi!
HẾT CHƯƠNG 36.