Dưỡng đế

Chương 31


Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 31

Chương 31:
 
Mấy lời này như đang kể chuyện cổ tích, Đổng ma ma không tin vào lỗ tai mình liên tiếp hỏi ba lần “Có thật không?”
 
Cuối cùng vị hạ nhân kia bị hỏi đến mức không còn kiên nhẫn được nữa, chỉ vứt lại một câu: “Lời nói ta cũng đã truyền xong, nhà các ngươi nhanh chân cho người đi xem một chút đi!”

 
Sáng sớm Thịnh gia đi xem yết bảng, đầu tiên Lưu phu nhân tìm tên họ của nhi tử nhà mình, sau khi vui mừng khôn xiết, lúc liếc nhìn thấy tên họ của Tùy Phong xếp trên nhi tử của mình thật sự là giật nảy mình.
 
Tuy Lưu thị không để mắt đến chuyện Chử Thận trở thành Giáo úy, nhưng nhi tử của hắn, một tên tiểu tử lại có thể xuất chúng như thế! Quả thực là khiến người ta giật mình.
 
Đợi một thời gian nữa, một cống sinh (*) ít tuổi đứng trong hàng cửu ngũ (**), trong tầm tay sẽ trở thành trọng thần một nước!
 
(*) 贡生 – Cống sinh, dùng để chỉ tú tài có thành tích trung bình hoặc có tư cách đặc biệt ở kỳ thi hương, nhập Quốc tử giám đọc sách (Theo Baidu).
 
(**) 位列九五 – Đứng hàng cửu ngũ, thường dùng để chỉ Hoàng đế hoặc những vị trí tương đương (Theo Zhidao). Ở tình huống này có thể hiểu là nắm những vị trí trọng yếu trong triều đình.
 
Những ý nghĩ trong đầu Lưu thị xoay chuyển nhanh chóng, thấy Chử gia không có người đến, liền lệnh cho một hạ nhân trong nhà mình đến báo tin, cũng xem như Lưu gia có tâm.
 
Lúc Hồ thị nghe được, tranh thủ thời gian luống cuống tay chân thay y phục, trước hết muốn đi xem yết bảng.
 

Tùy Phong không chịu nổi chuyện nữ nhân bất tiện khi ra ngoài, dẫn theo một tiểu nhị ở cửa hàng đi xem trước.
 
Đợi đến khi Hồ thị dẫn Tiếu Nương ra cửa, bọn họ đã vui mừng khấp khởi trở về.
 
Tiểu nhị hô to: “Phu nhân, thiếu gia thật sự là thi đậu rồi, tên tuổi không thể là giả được, chính là nằm ở ba vị trí đầu.”
 

Thiên tử đương triều chú trọng đến việc thăng bậc cho con cháu nhà bần hàn, quyết ý phá vỡ chuyện các dòng dõi danh môn khống chế triều đình, vì vậy đã tăng cường thêm danh sách các sĩ tử nhận đặc ân.
 
Đặc biệt là đối với kỳ thi Hương, những thí sinh dự thi đều là những người đủ tư cách dự thi những khoa thi trước, nhưng chưa ai làm quan, chỉ cần bổ sung thêm phần thi viết là có thể nhận được đặc ân.
 
Trường hợp nhỏ tuổi như Tùy Phong, chỉ cần văn chương đạt chuẩn cũng có thể đến thi thử. Nhưng cũng vì giới hạn tuổi tác, cho nên hài tử lứa tuổi này như hắn cũng khó có thể thi đậu. Dù sao thì với ngữ pháp non nớt kiểu đó, chỉ cần liếc qua người ta cũng có thể nhìn ra được.
 
Nhưng mà Tùy Phong là nam chính hàng thật giá thật nha, hào quang nam chính chói lóa. Đề thi Hương năm nay lại là bàn về điều phối binh mã lương thảo cùng dân sinh.
 
Đề thi này có thể nói là ít được chú ý đến, những quan viên phụ trách lương thực có kinh nghiệm phong phú ở địa phương cũng chưa hẳn có thể đưa ra được câu trả lời thỏa đáng.
 
Thế nhưng Tùy Phong từ nhỏ đã lăn lộn trong quân doanh, cùng phụ thân tính toán sổ sách, nghe chư vị Tướng quân trù tính điều hành mà lớn lên.
 
Có rất nhiều chi tiết hay vấn đề, nếu như không tự trải nghiệm mà lại đưa ra quyết định độc đoán, hay chỉ đọc có mấy quyển sách như đám thư sinh kia thì làm sao có thể đưa ra được đáp án?
 
Cách hành văn khiếm khuyết của Tùy Phong được kinh nghiệm thực chiến phong phú bù trừ, cộng thêm sự hun đúc Nho học của Tôn phu tử. Mỗi một biện pháp, điều khoản đều được ẩn dụ đến Nho giáo cùng pháp luật. Từng điều từng điều một đều có xuất xứ, làm cho giám khảo có thẩm quyền liên tục kinh ngạc cảm thán.
 
Nhưng mà lúc mở ra phần bịt kín của bài thi, nhìn thấy tên họ cùng lý lịch của thí sinh, quan chủ khảo lại do dự.
 
Ngay cả pháp luật cũng cần có ân tình. Mặc dù được Thiên tử ân trạch mưa móc, không hạn chế nhân tài vào một khuôn mẫu, nhưng mỗi lần thi Hương lại chỉ có một cây cầu độc mộc.
 
Dù năm nay Thiên tử mừng long tử, ban ân cho thiên hạ bổ sung thêm một kỳ thi, nhưng cơ hội cũng phân chia công bằng cho cả thiên hạ, thi Hương ở mỗi huyện cũng chỉ có từng đó suất đậu.
 
Nếu như bài thi ở mức đạt chuẩn, giám khảo thường sẽ suy tính ân tình thông qua cho những người có tuổi tác lớn. Dù sao thì thời gian cũng không buông tha người ta, gian khổ học hành cũng chẳng dễ dàng gì. Những người có tuổi tác nhỏ sau này vẫn còn cơ hội.
 
Thế nhưng thi Hương lần này, bởi vì quân tốt phụ trách soát người thiếu kinh nghiệm, để cho những người mặc áo có dính phèn chua được thông qua. Cuối cùng lại gây ra chiến trận nước ấm tưới áo, làm cho thật nhiều thí sinh nhiễm phong hàn, cho dù mang bệnh vẫn kiên trì dự thi.
 
Hơn nữa đề thi lần này lại quá mức lạ lẫm, phần lớn thí sinh đều chỉ viết được một đống thứ da lông hời hợt, hoàn toàn không có chút gì sâu sắc đáng để nói.

 
Cuối cùng giám khảo bất đắc dĩ chỉ có thể chọn mấy bài thi ra hình ra dạng. Vậy nên Tùy Phong – một tiểu nhi bồi khảo – vì phát huy quá mức xuất sắc không thể bắt bẻ được, hắn được ghi danh đầu bảng mà không có bất kỳ ai ngang hàng.
 
Năm nay chưa đến mười một tuổi đã thi đậu cống sinh! Quan viên địa phương cảm thấy giai thoại lần này đủ để làm tấm gương thông minh học giỏi nổi bật ở địa phương, xem chuyện này như công trạng của mình, bèn ngựa không dừng vó đưa bài thi của Tùy Phong trình báo cho đương kim thiên tử.
 
Chử Thận cũng vì vậy có thể xin Trác Tướng quân được nghỉ tắm gội, trở về quê quán đón người nhà.
 
Thật ra mà nói, dù Chử Thận mời tiên sinh về nhà mở thư đường trong nhà cho Tùy Phong cũng là để hắn báo danh thi Hương lần này, nhưng cũng chỉ ôm suy nghĩ là để cho hắn rèn luyện, để hắn thấy được sự giỏi giang của thiên hạ, phải biết được mình giỏi lại có người giỏi hơn?
 
Nói cho cùng thì cũng đâu có hài tử nào chưa đến mười một đã thi đậu cống sinh cơ chứ? Nếu như không phải đã thành sự thật, nói cho Chử Thận nghe Chử Thận cũng chẳng tin.
 
Chử Thận không ngờ, lần đầu tiên báo danh dự thi có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy. Một cuộc thi Hương nho nhỏ vậy mà kinh động đến thượng đình, đến đương kim Thiên tử!
 
Khoảnh khắc đó, trong lòng hắn thấp thỏm lo lắng còn nhiều hơn cả kinh ngạc vui mừng khi nghĩa tử đậu tú tài.
 
Do đó sau khi trở về, phụ tử hai người đóng cửa ngồi đối diện nhau trong thư phòng, trong lòng Chử Thận có chút lo lắng, không biết nên nói gì cho phải.
 
Tùy Phong đã nhận được quá nhiều lời chúc mừng, nhưng từ sắc mặt nghiêm trang của nghĩa phụ lại cảm thấy có gì đó không đúng.
 
Chử Thận ấp ủ rất nhiều mới mở miệng nói: “Ta quên là người cũng tài năng như cha người, tùy tiện bảo người đi thi là ta suy nghĩ không chu toàn…”
 
Mặc dù Tùy Phong còn nhỏ tuổi, nhưng hắn đã trải qua biến cố, đủ để hắn trở nên cực kỳ nhạy cảm, lập tức thấp giọng hỏi: “Nhưng ta đã làm gì sai?”
 
Chử Thận thở dài một hơi nói: “Năm đó người ở bên cạnh phụ thân người, thân là Hoàng tử đương nhiên sẽ có nhiều kẻ nhìn chằm chằm. Hàng năm trong triều đều phái đặc sứ đi Mạc Bắc gặp phụ vương của người. Lúc ấy ta ở tiền doanh tác chiến cùng Nhu Nhiên đại quân, chưa từng gặp qua. Thế nhưng người ở trong cung, mỗi lần yến tiệc phụ vương của người đều dẫn người tham gia… Những đặc sứ kia nhất định đã gặp qua người.”
 
Tùy Phong nghe xong mấy lời này sắc mặt cũng chuyển sang nghiêm túc. Chử Thận lại nói: “Căn bản những điểm này cũng không phải là vấn đề. Người vẫn là hài tử, vẫn còn lớn lên, qua một năm dáng vẻ cũng thay đổi rất nhiều, hơn nữa khẩu âm Mạc Bắc cũng đã sửa lại không ít. Đợi thêm một thời gian nữa, những kẻ đã gặp qua người cũng khó lòng nhận ra. Ta vốn định để người ở thôn này thêm một hai năm nữa mới đi Kinh thành. Nhưng mà…”

 
Không đợi Chử Thận dứt lời, Tùy Phong nói tiếp: “Nhưng mà lần thi Hương này của ta đã kinh động đến Thiên tử. Không chừng Thiên tử triệu kiến, ta phải xuất hiện trên đại điện, đến lúc đó ngàn vạn ánh mắt nhìn chăm chú, nhất định là quan sát tỉ mỉ ta. Đây không phải là gặp thoáng qua ở trên phố, nếu như thật sự có người nhận ra ta, cái vị Vương thúc vì vương vị mà giết huynh trưởng, lại còn giấu giếm triều đình kia sẽ nhận được tin tức. Hắn sẽ âm thầm phái người đến lấy mạng ta, nhổ cỏ tận gốc…”
 
Chử Thận cũng không phản bác, chỉ nặng nề đấm đấm xuống bắp đùi của mình, hận mình suy nghĩ không chu toàn. Tùy Phong cũng im lặng, hắn cũng không oán trách nghĩa phụ mà hối hận vì mình không biết giấu giếm tài năng.
 
Đúng lúc này, bên ngoài thư phòng đột nhiên vang mấy tiếng loảng xoảng.
 
Trong lòng nghi ngờ có người nghe lén, Chử Thận cùng Tùy Phong một lớn một nhỏ nhanh chân chạy ra ngoài.
 
Kết quả là thấy cả người Tiếu Nương bị ngã trên phiến đá trên con đường mòn cách cánh cửa không xa, bưng một cái khay gỗ, chén bát cũng vì đó mà rơi vỡ tan nát.
 
Thật ra Tiếu Nương cũng không phải là cố ý nghe lén.
 
Hồ thị đun nhừ một nồi tuyết lê hạt sen nhuận phổi. Vốn là muốn chuẩn bị đưa qua cho Chử Thận, người có chút ho khan khi quay về.
 
Bởi vì Kiều Y náo loạn đòi ăn bánh hạt dẻ, Đổng ma ma cùng Hàn Yên đều đang bận rộn, Hồ thị đành phải ôm Thịnh Ca đi dỗ ngủ.
 
Trong lúc rảnh rỗi, Tiếu Nương xung phong nhận việc đưa qua cho phụ thân cùng Tùy Phong.
 
Trong nhà, nàng mang giày vải gót mềm, đi đường nhẹ nhàng im ắng, người trong phòng vì bàn chuyện quan trọng tập trung tinh thần cũng không nghe tiếng nàng đi đến.
 
Ở ngoài cửa phòng, Tiếu Nương đang muốn gõ cửa lại nghe được rõ ràng —- Những lời này cũng không phải là những gì mình nên nghe.
 
Thế là nàng ngay lập tức dừng lại, lặng lẽ trở về, chuẩn bị lát nữa lại đến, nhưng mà lúc đến động tĩnh phải lớn một chút để hai người bên trong thư phòng chuẩn bị từ sớm.
 
Không ngờ tới, bước đi chưa được mấy bước, chẳng biết ai xui xẻo tạt nước bên dưới, nàng bị trượt chân, lễ nghi gì đó hoàn toàn biến mất, nằm trên mặt đất.
 
Chử Thận thấy nàng, cũng không đợi nàng đứng lên, chỉ xách cánh tay nàng một phen, đưa nàng vào trong thư phòng, sau đó đôi mắt trừng lớn: “Vừa rồi con đã nghe được những gì?”
 
Tùy Phong cũng chạy ra ngoài nhìn xung quanh không thấy ai, động tác nhanh nhẹn đóng chốt cửa phòng, đôi mắt mở to, thẳng tắp chăm chú nhìn vào Tiếu Nương.
 

Một khắc này, Tiếu Nương nuốt nước miếng một cái, cảm thấy vất vả lắm mới có được quang cảnh sinh hoạt điền viên hài hòa, cốt truyện giờ muốn rẽ sang hướng hồi hộp cố ý giết người rồi.
 
Nếu như nàng nói không nghe thấy cái gì hết, thì phụ tử hai người sẽ không tin, không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ?
 
Mặc dù ngày thường Chử Thận đối xử với nàng rất hiền lành, nhưng mà đây là nguyên bản của Triệu thị cô nhi nha! Ân nghĩa trước mắt, thân tình để sau. Trình Anh kia vì giữ gìn nhi tử của chủ tử, ngay cả thân nhi tử cũng có thể giết chết.
 
Vì bảo vệ thân thế của Tùy Phong, Chử Thận có thể giết chết kế nữ cũng không quá mức đắn đo nhỉ?
 
Trong khoảnh khắc này, quản lý kim bài Ngô Tiếu Tiếu – người đã xem qua rất nhiều kịch bản, trong đầu nhảy ra rất nhiều phiên bản của việc tử vong ngoài ý muốn.
 
Hồ nước bên ngoài thư phòng, tảng đá góc cạnh ở cạnh đường mòn đều là những địa điểm rất tốt cho việc tử vong ngoài ý muốn. Nghĩ đến chuyện Hồ thị sẽ không hề nghi ngờ là phụ tử Chử Thận gây nên, cũng không biết đến lúc đó công tử si tình Thịnh Hiên có thể thay nàng giải oan hay không.
 
Trong khoảnh khắc nàng suy nghĩ quá nhiều, toàn thân cứng ngắc, Chử Thận hỏi xong một câu, thấy ánh mắt nàng lập lòe, trong lòng nghi ngờ nàng mất hồn mất vía, liền thả mềm giọng hỏi: “Tiếu Nương, vi phụ còn đang hỏi con.”
 
Lúc này Tiếu Nương đã trấn định lại, quang minh lỗi lạc nói: “Ta đều nghe được, phụ thân của Tùy Phong không phải là người. Hắn đi Kinh thành, cả nhà chúng ta đều phải gặp nạn… Phụ thân, chúng ta phải nghĩ cách hóa giải tình huống này, đệ đệ cùng Kiều Y còn nhỏ. Trong nhà ta là Trưởng tỷ, cũng sẽ không để Tùy Phong bị kẻ gian làm hại!”
 
Trong thời khắc mấu chốt, trực giác của con người là quan trọng nhất. Tiếu Nương cảm thấy Chử Thận quân tử như vậy không thể dùng mánh lới mà nói dối được, không bằng thoải mái thừa nhận, lấy thái độ tích cực, lo lắng chỗ cần lo, trở thành đồng bọn leo lên thuyền hải tặc của bọn họ mới đúng!
 
Vậy nên nàng vội vã bày ra quan hệ lợi hại, cho thấy tổ bị phá không có trứng lành, nàng tuyệt đối cùng một giuộc với bọn họ, để tránh chuyện luân thường đạo lý trong cốt truyện bị sụp đổ ở quy mô lớn.
 
Nghe thấy Tiếu Nương lỗi lạc thừa nhận như thế, mặt mày lo lắng, còn đưa tay sờ đầu Tùy Phong, phụ tử hai người cũng không tiện nói lời chỉ trích.
 
Chử Thận im lặng một hồi nói: “Chuyện này không được nói cho mẫu thân của con…”
 
Tiếu Nương vẻ mặt thấu hiểu nói khẽ: “Nương ta là người không giữ kín được chuyện, cho dù cha muốn ta nói ta cũng không nói. Thật ra để tránh đi diện thánh lần này thật sự có một biện pháp đơn giản, nhưng mà cha phải lên kế hoạch cẩn thận một chút…”
 
Chử Thận biết Tiếu Nương hiểu chuyện, nhưng không ngờ đầu óc của nàng xoay chuyển thật nhanh, thế mà đã có biện pháp, bán tín bán nghi hỏi: “Có biện pháp gì?”
 
HẾT CHƯƠNG 31.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.