Dưỡng đế

Chương 3


Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 3:

Chương 3
 
Ngô Tiếu Tiếu nhẹ nhàng mở cửa sổ xe để mùi hương chậm rãi tản ra bên ngoài, sau đó khởi động xe, nhấn chân ga điều khiển chiếc xe thể thao đi ra khỏi hầm để xe của cao ốc.
 
“Được rồi đó, tìm tôi có chuyện gì?” Ngô Tiếu Tiếu vừa thuần thục đánh tay lái vừa hỏi.

 
Thân Viễn duỗi ngón tay dài ra, chọt chọt con rối treo phía trên đồng hồ đo, sau đó hờ hững nói: “Thủ tục ly hôn của chị và Tăng Phàm đã làm xong rồi sao?”
 
Ngô Tiếu Tiếu hé đôi môi anh đào, nhướng mày liếc nhìn một bên mặt của vị nam thần ảnh đế cực phẩm vạn năm mới gặp, cảm thấy hắn không đến nỗi nhận nhiệm vụ săn tin, mà đến đây thám thính thực hư mớ thị phi của cô chứ.
 
Thế nhưng cái giọng điệu không phân rõ mối quan hệ thân thiết hay xã giao thế kia, thực sự làm cho người ta ghét cay ghét đắng. Cho dù Ngô Tiếu Tiếu là một kẻ già đời, lăn lộn nhiều năm ở mấy cuộc xã giao, cũng cảm thấy có chút khó chịu, vì vậy cũng dứt khoát bỏ đi mấy phần khách sáo giả tạo, không chút kiêng nể nói: “Đây là việc cá nhân của tôi, sợ là không có liên quan gì đến Thân tiên sinh.”
 
Mấy năm nay, cô cũng có nghe mấy lời đồn đoán mơ hồ liên quan đến bối cảnh gia đình của Thân Viễn, có kẻ nói bối cảnh của hắn rất sâu, sâu đến mức không thể thăm dò.
 
Có người lại nói hắn được bà kim chủ giàu có nào đó bao nuôi. Nói tóm lại, trong ngành giải trí, hắn chính là một người có sức quyến rũ đặc biệt không giống người thường (*). Xưa nay không cần quá mức cố gắng giãy giụa chiến đấu trong giới giải trí, sống một cuộc sống tựa như thần tiên.
 
(*) Từ gốc, một dòng nước trong (一股清流), từ ngữ mạng, dùng để chỉ một người có sức quyến rũ đặc biệt không giống người thường (Theo Baidu). 
 
Nhưng mà Ngô Tiếu Tiếu, người đã thấu hiểu sâu sắc các chiêu trò trong ngành giải trí, cảm thấy trong cái giới này làm gì có cái gì gọi là Bạch liên hoa (*) hay Tiểu thanh thảo (**) cơ chứ?
 

(*) 白莲花 – Bạch liên hoa hay hoa sen trắng và (**) 小青草 – Tiểu thanh thảo, cỏ non xanh dùng để ám chỉ những người luôn tỏ ra mình là trong sáng ngây thơ, hiền lành, vô tội (Theo dembuon.vn).
 
Thân Viễn cùng tuổi với Tăng Phàm, năm đó không thấy hắn tiết lộ gì về bối cảnh của bản thân, nhưng sau này gặp lại hắn đã bỏ xa Tăng Phàm vạn dặm.
 
Căn cứ vào mắt nhìn của Ngô Tiếu Tiếu, không chừng hắn đúng là như vế sau trong tin đồn, hơn nữa người đứng sau lưng còn trợ lực không nhỏ.
 
Năm đó Tăng Phàm có ánh mắt tinh tường, hắn nhìn ra được tiêu chuẩn của Ngô Tiếu Tiếu rất cao, cô là thiên kim tiểu thư nhà giàu vẫn chưa chịu kết hôn. Cô nhìn qua có vẻ khôn khéo, nhưng kỳ thật trong chuyện tình cảm lại rất ngây thơ ngốc nghếch, thế là có ý hết lòng theo đuổi, đổi lại cô vừa trở thành kim chủ hết sức lăng xê cho hắn nổi tiếng, lại vừa một người vợ quản lý tận tâm.
 
Từ đó Tăng Phàm đỡ phải đi những con đường quanh co cũng chẳng cần dính nước bùn, một lần đã nổi tiếng.

 
Mà đằng sau Thân Viễn không biết có bao nhiêu bà chị già bác ái đứng ra làm chỗ dựa (*) dốc toàn lực nâng đỡ, giúp hắn một bước lên thẳng mây xanh.
 
(*) Từ gốc là làm anh trai (干哥哥), thường được dùng để chỉ mấy quan hệ không rõ ràng và đứng ra làm chỗ dựa như kiểu em gái mưa, anh trai mưa vân vân và mây mây (Theo Zhihu).
 
Bây giờ Ngô Tiếu Tiếu cảm thấy mình đã nhìn đủ tên đàn ông nhỏ tuổi ăn cơm mềm (*) của mình, huống chi là một Thân Viễn luôn chống lại cô?
 
(*) 吃软饭 – Ăn cơm mềm, thường dùng để chỉ những người đàn ông dựa vào phụ nữ để sinh tồn, có thể hiểu là đàn ông nhưng bám váy phụ nữ (Theo Baidu).
 
Ngược lại, Thân Viễn đã quen với giọng điệu ác liệt mơ hồ của Ngô Tiếu Tiếu với hắn, có lẽ là những ngày tháng bi thảm mà Ngô Tiếu Tiếu trải qua gần đây đã làm vừa lòng hắn, vậy nên sắc mặt hắn không hề thay đổi.
 
Thái độ của hắn vẫn tốt như cũ nói: “Tình trạng hôn nhân của chị dĩ nhiên là không liên quan đến tôi. Thế nhưng nếu như hôn nhân của hai người còn tồn tại thì việc tôi rót tiền vào quý công ty chẳng tốt tí nào. Dù sao thì tài sản trong hôn nhân của hai người còn chưa phân chia rõ ràng, chẳng phải là tôi góp tiền cho Tăng Phàm may áo cưới một cách vô ích hay sao…”
 
Lần này Ngô Tiếu Tiếu càng thêm kinh ngạc. Nếu như những gì Thân Viễn nói là thật, chẳng phải là hắn đang đưa than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi hay sao, giúp đỡ Ngô Tiếu Tiếu thoát ra khỏi tình trạng khốn khó do không đủ tài chính?
 
Ngô Tiếu Tiếu cảm thấy hôm nay bị cái đĩa bánh to từ trên trời rớt xuống nện cho quá mạnh, khiến cho đầu óc của người ta hoa mắt choáng váng, cảnh giác hỏi: “Cậu… Tại sao lại muốn làm như vậy? Tài chính của công ty cha tôi thiếu đến mấy tỷ, không phải cậu muốn vá lỗ thủng là vá được.”
 
Thân Viễn cũng không bị con số trên trời trong lời nói của cô hù dọa, chỉ thản nhiên nói: “Mấy chuyện này cũng dễ nói thôi… Chị đã ly hôn với Tăng Phàm chưa?”
 
Hắn là một trong số ít người biết rõ nội tình năm đó, Ngô Tiếu Tiếu cũng không cảm thấy những chuyện này cần phải che giấu, vì vậy nói: “Vẫn còn chưa… Tôi…”
 
Thân Viễn nhíu mày ngắt lời cô giữa chừng: “Đã loạn đến mức này mà còn không chịu ly hôn, chị thiếu đàn ông đến mức độ đó? Một tên rách rưới mà chị lại xem hắn như bảo vật!”
 
Giọng điệu ác liệt này thật sự đúng là Thân Viễn độc mồm độc miệng mà Ngô Tiếu Tiếu quen biết.
 
Nghĩ đến thái độ của hắn trong mấy lần gặp nhau gần đây, Ngô Tiếu Tiếu chỉ muốn cười lạnh.
 
Cái tên Thân Viễn này không biết có phải xuất phát từ ý định trả thù hay không mà khiến cho người ta cảm thấy hết sức hoang đường.
 
Lần trước, lúc gặp nhau ở câu lạc bộ tư nhân, có lẽ là hắn đã uống quá chén, nhận nhầm cô với cô bạn gái mà hắn dẫn theo, thậm chí còn ôm chầm lấy cô ở một góc tối, thiếu chút nữa là hôn lên môi cô.

 
Đàn ông mà, đều có dục vọng chinh phục của động vật cấp thấp. Có lẽ theo quan điểm của Thân Viễn, phải triệt để chinh phục được bà chủ cũ là cô rồi ngủ một lần mới có thể rửa được nỗi sỉ nhục năm đó. Bây giờ, thế mà hắn lại sử dụng thủ đoạn bỏ ra một số tiền để dụ dỗ cô hay sao? Lại muốn coi cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự à?
 
Bây giờ nhìn thấy hắn hùng hổ dọa người như thế, Ngô Tiếu Tiếu quyết tâm chọc phá tâm tư dơ bẩn của hắn, cố ý thả giọng dịu dàng nói: “Làm sao bây giờ? Trong mắt tôi, một tên rác rưởi như vậy so với cậu còn đáng giá hơn! Thân tiên sinh yên tâm, Ngô Tiếu Tiếu tôi đây, cho dù cả đời này không gả đi được cũng sẽ không mang lại tai họa cho ngài ảnh đế Thân Viễn đây. Cho nên chuyện của tôi xin ngài đừng bận lòng!”
 
Cô cảm thấy hôm nay số lần gặp mặt những cực phẩm đã đạt đến giới hạn, đầu tiên là Tăng Phàm cùng với cái ả Bạch Tuesday, tiếp theo là vị Thân ảnh đế không biết thân biết phận này. Cuộc đời ngắn ngủi đau khổ, vì sao phải làm bạn với người ác?
 
Thế là cô chuyển tay lái, chạy về phía ven đường, chuẩn bị dừng xe lại bên đường, đạp một phát cho vị ảnh đế vạn năm khó gặp đang ngồi bên cạnh xuống xe.
 
Đáng tiếc là Thân ảnh đế không tự nhận ra được là mình bị ghét bỏ, có lẽ là giọng điệu chán ghét của Ngô Tiếu Tiếu đánh vào oán hận đè nén tích tụ nhiều năm trong lòng hắn, tiếp tục ác miệng nói: “Chị nhìn qua thì có vẻ khôn khéo nhưng thật ra chuyện gì của mình cũng nhìn không ra. Năm đó không phải ỷ vào mấy phần thông minh, cùng với tài lực của cha mình thì đã chết mất xác trong ngành giải trí này rồi, không chừng bị gặm đến mức xương cốt cũng không còn… Cái loại người cặn bã như Tăng Phàm cũng chỉ có mỗi mình chị xem như bảo bối. Bây giờ còn không chịu ly hôn, thật sự là sống uổng phí nhiều năm như vậy! Chính là trời cao cho chị thêm một cơ hội, chị vẫn nên nắm cho chắc chứ, vậy mà vẫn tiếp tục mất mặt như cũ. Bây giờ nhà họ Ngô phá sản cũng là chuyện tốt! Ném chị vào trong cái xó xỉnh nghèo khó đi để chị có thể nhận rõ hiện thực một chút…”
 
Ngô Tiếu Tiếu bị chọc tức không nhẹ, có ý muốn phản bác, nhưng đột nhiên lại phát hiện cái phanh xe dưới chân không hề nghe theo sai khiến. Cùng với tiếng kêu sợ hãi của Ngô Tiếu Tiếu, cái phanh của chiếc xe thể thao thật sự không ăn, chiếc xe như một con mãnh thú bị mất khống chế, nhanh chóng lăn lộn lao ra giữa đường…
 
Giữa không gian đầy mảnh vỡ của thủy tinh, bên trong cặp tài liệu, kịch bản dần dần bị máu tươi nhuộm đỏ. Nằm bên cạnh kịch bản còn có một miếng ngọc màu đen thảm hại vì bị va đập, phát ra ánh sáng quỷ dị…ưỡng>
 
Ngày hôm sau, đầu đề của các trang web giải trí lớn đều là người đại diện kim bài Ngô Tiếu Tiếu gặp tai nạn giao thông, bản thân bị thương nặng đang hôn mê bất tỉnh. Người ngồi trong xe cùng với cô lại là ảnh đế Thân Viễn, vì sao hai người ngồi chung với nhau trong một xe, đáng để tìm hiểu sâu xa…
 
Cùng lúc đó, những tài liệu bôi đen Tăng Phàm không ngừng phun trào từ những giếng dầu.
 
Từ chuyện trước kia hắn dựa vào vợ mình mà lật ngược thế cờ, đến chuyện vì hắn không muốn có con sớm, Ngô Tiếu Tiếu bị sảy thai làm tổn thương tử cung, còn có ảnh chụp Tăng Phàm cùng Bạch Ý Ngữ lén lút yêu đương vụng trộm khi vẫn kết hôn, lâu lâu lại được công khai khiến cho dư luận xôn xao, chân tướng đằng sau hoàn toàn thay đổi. 
 
Người đại diện mới của Tăng Phàm đương nhiên là không có bản lĩnh bốn lạng đẩy nghìn cân (*) của Ngô Tiếu Tiếu, cũng chẳng có công lực lãnh đạo ngàn vạn thủy quân thay đổi hình tượng của minh tinh. Đối mặt với khủng hoảng quan hệ xã hội xuất hiện một cách bất ngờ, không thể nào làm xuể, được cái này lại mất cái khác.
 
(*) 四两拨千斤 – Bốn lạng đẩy nghìn cân, hiểu một cách đơn giản là lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều, lấy kỷ xảo để thắng các kiểu đánh mạnh nhưng vụng về (Theo Baidu).
 
Thậm chí còn có tin tức truyền ra là Ngô Tiếu Tiếu cố ý giả vờ bị tai nạn xe cộ, hãm hại Tăng Phàm, ra thông cáo tẩy trắng cho bản thân.
 
Rất nhanh, bác sĩ chủ trị cho người bệnh được người nhà ủy thác tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên.
 

Ông tuyên bố chức năng vỏ não của trung khu thần kinh cao cấp của bệnh nhân Ngô đã mất đi, nói cách khác nửa đời sau có thể là người thực vật, mong những dân cư mạng, những người không liên quan nên chú ý lời nói, đừng làm phiền người thân của bệnh nhân…
 
Lần này, cơn sóng bạo lực trên mạng lại dâng lên một lần nữa như thủy triều. Nhưng lần này không còn người nói Ngô Tiếu Tiếu cố tình thả chứng cứ bôi đen Tăng Phàm nữa, chỉ có đồng tình vô cùng với chuyện cô bị tên đàn ông cặn bã kia lợi dụng đến triệt để.
 
Vô số fan hâm mộ của Tăng Phàm tự động chuyển từ fan thành người qua đường, từ fan chuyển sang antifan. Hơn nữa những tài liệu bôi đen Tăng Phàm từ thời xưa, lại tiếp tục như giếng dầu không ngừng phun trào…
 
*
 
Với một Ngô Tiếu Tiếu chưa bao giờ tin vào quỷ thần mà nói.
 
Tại khoảnh khắc xe nghiêng lật đó, cô chỉ cảm thấy đời này như vậy là xong rồi.
 
Thế nhưng khi mở mắt ra, toàn thân đau nhức, nhìn thấy mình nằm trên một cái giường gỗ cổ xưa, lại nhìn bài trí của căn phòng tối lờ mờ, cô không nhịn được mà cảm thấy có chút hốt hoảng, chỉ lờ mờ nhận ra, hình như cũng không phải là trong bệnh viện.
 
“Tiếu Nương, con tỉnh lại rồi! Nếu như con sốt cao không tỉnh lại, nương… chỉ có thể… Ông trời có mắt rồi…” Kèm theo giọng nói bi thảm tha thiết, một phụ nhân xuất hiện trước mắt Ngô Tiếu Tiếu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé
*phụ nhân: người phụ nữ
 
Ngô Tiếu Tiếu vừa mới tỉnh lại, xém chút nữa là bị phụ nhân này làm kinh hãi. Mặc dù nhìn qua bà có chút bẩn thỉu, thế nhưng gương mặt có chút mơ hồ này lại là mẹ của cô — Ngô phu nhân – bà Hồ.
 
Nhưng mà mẹ của cô là một phụ nhân cao quý hiểu rõ các loại bảo dưỡng, cả ngày thoa kem dưỡng Lamer, hầm canh bổ dưỡng tổ yến collagen. Làm sao có thể giống cái vị trước mặt nhìn lôi thôi lếch thếch, cả người chằng chịt miếng vá như vậy?
 
Hơn nữa bà đang mặc cái gì vậy? Chẳng lẽ bà Hồ cũng đu trend mặc Hán phục hay sao?
 
“Mẹ… Sao mẹ lại thành…” Cuống họng của Ngô Tiếu Tiếu khàn khàn, vừa nói xong mấy chữ lại ngẩn cả người.
 
Mặc dù khàn khàn nhưng cô rõ ràng nghe được giọng nói của mình phát ra, là giọng nói ngây ngô của một đứa trẻ mười một mười hai tuổi.
 
Cô ngơ ngác nhìn bàn tay đang duỗi ra của mình, mặc dù màu da trắng nõn nhưng lại gầy như que củi, nhỏ đi vài vòng, rõ ràng là tay của một cô bé.
 
Ngô Tiếu Tiếu không nhịn được mà trở mình một cái đứng lên, loạng chà loạng choạng bước đến bên ngoài cửa phòng. Đúng lúc nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của bản thân mình trong chum nước —– một cô gái nhỏ đầu bù tóc rối, đang trừng đôi mắt hạnh to tròn nhìn cô chằm chằm…
 
Nếu không phải là thân hình mình thu nhỏ lại, bề ngoài thay đổi, Ngô Tiếu Tiếu thật sự xem bản thân mình bị chương trình truyền hình thực tế quy mô lớn chơi khăm!
 
Sự thật chứng minh, năng lực thích ứng của con người thật sự đáng kinh ngạc. Ngô Tiếu Tiếu làm người đại diện, đã từng nhìn qua vô số kịch bản xuyên không. Những chuyện mà cô trải qua mấy ngày nay làm cho cô không thể nào không nhìn ra được một sự thật —- Cô xuyên không rồi, chính là xuyên vào cái kịch bản cô vừa xem xong .ưỡng>

 
Hơn nữa giống như khi bị tai nạn giao thông, cái miệng độc của Thân Viễn đã ứng nghiệm, cô chết cũng không chết, mà lại xuyên qua một cái ổ nghèo túng.
 
Bên trong cái kịch bản kia có một đám nữ chính mập ốm cao thấp, nhưng Ngô Tiếu Tiếu lại xuyên qua trở thành một nữ phụ cực kỳ độc ác Mạc Tiếu Nương.
 
Cái cô nàng Mạc Tiếu Nương này có thể xem như Lý Mạc Sầu dưới ngòi bút của Kim Dung, là chướng ngại vật vạn năm nam chính gặp phải trên đường khi thăng cấp đi đánh quái.
 
Đương nhiên là cuối cùng không thể thiếu được tiết mục nữ ma đầu bị chính tay nam chính xé nát, kết quả của cô chính là thê thảm không lời nào có thể diễn tả.
 
Sau khi Ngô Tiếu Tiếu thật vất vả mới biết rõ thân phận của mình xong, nghĩ đến cái kết cục của vị Mạc Tiếu Nương này, lập tức muốn nhào ra khỏi cánh cổng tre, tìm đại một chiếc xe bò nào đi ngang qua, xem có thể đâm đầu chết để quay về lại hay không.
 
Thế nhưng kể từ sau mấy lần thử đâm đầu vào tường, cô đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng, tự cảm thấy mình thiếu cái dũng khí tự mình hại mình, cũng từ bỏ tâm tư tìm chết để trở về.
 
Cô còn nhớ rõ ký ức lúc trước, phanh xe không ăn, bị đâm đến mức xe bay lên cao, có lẽ mình đã chết rồi nên mới có thể đến đây.
 
Có mấy lần nằm mơ trong đêm, còn có giọng nói không ngừng nói với cô: “Chỉ cần sống tốt, những cái khác đều có hy vọng.”
 
Mặc dù chỉ là những lời nghe được trong mơ nhưng cũng rất có lý.
 
Những gì cô trải qua đều rất kỳ lạ, không thể nào giải thích được, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, đầu tiên sống sót cái đã rồi nói tiếp. Cộng thêm… cái thế giới lạ lẫm trước mắt lại khiến cô có thể chui vào trong vỏ ốc, tạm thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
 
Ít ra là trong lúc này, cô vẫn là một đứa bé mười hai tuổi, không cần đối mặt với khủng hoảng tuổi trung niên, không cần xử lý khoản nợ kếch xù của gia tộc sắp phá sản, cũng không cần đối mặt với ông chồng cùng cuộc ly hôn rối tinh rối mù.
 
Nhưng mà… Ngô Tiếu Tiếu nhìn cái giường cũ nát cùng chén cháo màu sắc ảm đạm đặt trên bàn, thật sự là không có đủ dũng cảm để múc cái đống sền sệt như cho heo ăn này vào miệng.
 
Dù vậy, người mẹ bây giờ của cô, bên trong kịch bản cũng họ Hồ, Hồ thị, vẫn ân cần như cũ khuyên cô ăn.
 
“Đây là rau dại cùng nấm mà hôm qua nương mới lên núi hái, vẫn còn tươi nguyên, Tiếu Nương con ăn nhiều một chút, điều dưỡng thân thể cho tốt.”
 
Ngô Tiếu Tiếu, bây giờ chính là Mạc Tiếu Nương nhìn vào chén của mẹ mình một chút, lại nhìn vào chén của mình. Cô phát hiện trong chén của Hồ thị chỉ toàn nước canh, mà trong chén của mình thì có nhiều hơn một ít, là bắp đã nấu nát nhừ.
 
Mặc dù thời gian và không gian hỗn loạn, thân phận cũng chuyển biến không ngờ nhưng tình thương tha thiết của mẹ lại không hề thay đổi. Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Hồ thị, cuối cùng cô chậm rãi bưng chén lên, nuốt vào đống cháo nấu nát.
 
HẾT CHƯƠNG 3.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.