Đọc truyện Đương Đại Luật Sư Ngộ Đáo Tiểu Mao Tặc – Chương 19
Edit: Mimi
Beta: Chi
*****
Diệp Đề ở trong nhà của Triệu Cách Phi. Anh dành riêng cho cậu một căn phòng nhỏ, đầy đủ các loại tiện nghi. Khi Diệp Đề nhìn thấy bộ máy tính để bàn mới tinh trong phòng mình, ấy vậy mà loay hoay chẳng biết phải dùng như thế nào. Thông qua sự kiện ấy Triệu Cách Phi mới biết, thì ra cho tới bây giờ nhóc trộm này cũng chưa từng chạy tới tiệm net chơi game. Anh không khỏi trêu đùa nói: tên lưu manh cỏn con Diệp Đề cậu cũng thật không xứng đáng với danh hiệu của mình, thuốc không biết hút rượu không biết uống, ngay cả tiệm net cũng đều không đi. Một đứa nhỏ trong sạch cũng không ngoan được bằng cậu đâu. Diệp Đề thẹn quá hóa giận mà đỏ mặt tía tai, song vẫn không nhịn được tò mò, quấn lấy Triệu Cách Phi, hỏi cái hộp đen đen bự bự này sử dụng như thế nào.
Có máy vi tính, Diệp Đề liền làm tổ ở trong nhà luật sư Triệu. Triệu Cách Phi còn nhớ, lần đầu tiên nhóc trộm họ Diệp chơi game đã hưng phấn mà thét chói tai như thế nào. Cậu ta đúng là một đứa nhỏ đáng yêu và chân thật, hoàn toàn không chút che giấu cảm xúc ham thích đối với mới lạ xung quanh. Triệu Cách Phi thấy cậu cao hứng như thế, tự nhiên vui vẻ hẳn lên.
Diệp Đề phấn phấn khởi khởi ở nhà của Triệu Cách Phi nửa tháng. Bởi vì bản thân cậu là một đứa nhỏ ưa sạch sẽ, cho nên đại luật sư Triệu sợ bẩn thành bệnh cũng không có cảm giác thiếu tự nhiên. Có đôi khi anh thậm chí còn nghĩ rằng, thật không giống như nhà mình đã có nhiều thêm một người nha.
Mà cái người mới xuất hiện thêm này, mỗi ngày tinh lực đều dư thừa hệt như con chó nhỏ, cứ lôi kéo Triệu Cách Phi hỏi hết cái này đến cái kia. Cơ hồ cả phòng đều là những tiếng hét ngạc nhiên liên tục của cậu ta.
“A a!!! Anh Triệu, mau đến xem cây cam này kết quả rồi!”
… Đó căn bản là cây cam để trang trí mà.
“A, không ổn!! Anh Triệu!!!! Bồn tắm bị thủng, bọt nước đang không ngừng xủi lên này?”
… Đấy là bồn tắm mát xa có được không?
“Anh Triệu, sao kem dưỡng da nhà anh trơn thế hả??”
… Đó là kem cạo râu… …
Chịu đựng những ngạc nhiên mỗi khi phám phá ra điều mới lạ của Diệp Đề, thỉnh thoảng Triệu Cách Phi cũng có chút đau đầu. Tuy rằng anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng để hiểu biết lẫn nhau, quả nhiên độ khó là rất lớn. Triệu Cách Phi tính toán, trước hết cứ để Diệp Đề ăn không ngồi rồi một tháng cho thích ứng, sau đó sẽ bắt đầu đi vào quá trình giáo dục, khi đó cụ thể sẽ xem xét lại một lần.
Nhưng mà, vào một ngày sau thời hạn nửa tháng, ngôi nhà của Triệu Cách Phi xuất hiện một vị khách không mời.
Phi thường trùng hợp chính là, ngày đó đại luật sư Triệu đi vắng, chỉ có nhóc trộm họ Diệp ngồi xổm trên ghế sa lông, vừa ăn kem ly vừa xem tv. Nghe tiếng chuông cửa vang lên, Diệp Đề liền nhảy xuống ghế chạy chân trần đến chỗ huyền quan. Thông qua màn hình hiển thị, nhìn thấy một gương mặt cao quý xinh đẹp và đậm chất thiện lương, nhóc trộm họ Diệp lập tức bị choáng đến hoa mày chóng mặt, quên cả cách mở cửa như thế nào.
Người tới không phải ai xa lạ, mà chính là vị bác sỹ thú y không xuất hiện đã lâu – Diêu Cẩn Văn.
Bác sỹ Diêu ôm Bạch Tuyết tới. Thời gian kế tiếp anh phải đi công tác một tuần, cho nên định đưa Bạch Tuyết trả về nhà của chủ nhân nó. Triệu Cách Phi không có ở đây, trong nhà thế nhưng xuất hiện một Diệp Đề đáng yêu hệt như chú cún nhỏ mình bế trên tay, Diêu Cẩn Văn tỉnh bơ mà cười tươi như hoa cúc. Anh tự giới thiệu mình là bạn bè thân đến chết đi sống lại của Triệu Cách Phi, kiêm bác sĩ thú y nổi tiếng ── còn lại không nói thêm gì khác nữa, chính là, nội tâm không khỏi khen tặng một câu: hay cho cái tên Triệu Cách Phi cậu, rất có tiền đồ nha, từ câu chuyện dẫn sói vào nhà mà vụt một cái đã biến thành kim ốc tàng kiều rồi nhỉ. Nhưng, chàng Kiều này thoạt nhìn sao lại có chút quê mùa cục mịch vậy…
Đời này Diệp Đề chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào xinh đẹp như Diêu Cẩn Văn. Ngây ngây ngốc ngốc mất nửa ngày, thời điểm hoàn hồn sau sang chấn, Diêu Cẩn Văn đã thuần thục mở tủ lạnh nhà Triệu Cách Phi lấy ra ly kem thứ hai, tự mình tiêu diệt.
“À… Anh Diêu…”
“Cái gì?” Diêu Cẩn Văn ngẩng đầu, khẽ cười một chút, thè lưỡi liếm liếm chút kem còn dính bên miệng ly, lại phát hiện trên ngón tay cũng dính, vì thế nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi, quét vòng vòng ngay trên mạt nước màu trắng đục ngọt ngào kia. Diệp Đề vội vàng che mũi, nín lặng nửa ngày, cuối cùng hối hận mà buông tay: thật đáng thất vọng, ở vào thời điểm như thế này, chẳng phải một người đàn ông sẽ ào ào đổ máu mũi hay sao? Vì cớ gì cậu một chút cảm giác cũng không có vậy. Rõ ràng Diêu Cẩn Văn đẹp như thế, cơ bản không cùng một cấp bậc với Triệu Cách Phi… à không, phải nói là không cùng một loại hình chứ nhỉ.
Diệp Đề chán nản day day cái mũi. Diêu Cẩn Văn nhanh chóng ăn sạch ly kem, lau lau khóe miệng, mỉm cười: “Đừng gọi anh Diêu, gọi anh Cẩn Văn là được rồi. Tiểu Diệp năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ba tháng nữa là tròn mười tám.” Diệp Đề trả lời.
“A.” Diêu Cẩn Văn cúi đầu suy nghĩ, một lúc lâu sau lại đột nhiên hỏi ra một câu khiến cho nhóc trộm họ Diệp ngã nhào xuống khỏi ghế sô pha.
“Triệu Cách Phi sớm đã ăn sạch cậu rồi nhỉ?”