Đương Đại Luật Sư Ngộ Đáo Tiểu Mao Tặc

Chương 16


Đọc truyện Đương Đại Luật Sư Ngộ Đáo Tiểu Mao Tặc – Chương 16

Edit: Mimi

Beta: Chi

*****

Tâm tình Triệu Cách Phi vô cùng tốt đẹp, cảm giác buồn ngủ trước đó đã hoàn toàn bị triệt tiêu. Anh chống cằm, tủm tỉm cười mà dõi mắt theo Diệp Đề vừa mới nhảy xuống giường lục lọi lung tung. Nửa thân trên cân xứng để trần, mặc dù vẫn có vẻ đơn bạc của thiếu niên, song không hề gầy yếu, kết hợp với hơi thở mạnh mẽ như thể lúc nào cũng vận sức chờ phát động quả thực là rất tuyệt. Trên đôi chân thon dài bóng loáng là những giọt mồ hôi như mưa xuân nương theo đường cong duyên dáng nơi bắp đùi trượt dần xuống.

Triệu Cách Phi phát hiện Diệp Đề thật sự có một cơ thể rất đẹp. Loại đẹp này không phải thứ mỹ cảm tràn đầy hấp dẫn của nhục dục cùng tình sắc mà anh đã từng gặp qua, cũng không phải loại tinh tế yếu nhược mỹ lệ tuyệt trần khó lòng nắm bắt.

Người nọ có một vẻ đẹp khỏe mạnh mà thuần túy. Hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái thuộc về một thiếu niên sạch sẽ, nương theo làn da căng tràn nhựa sống của tuổi trẻ mạnh mẽ tràn ra, chảy xuôi trong mạch máu. Tựa như vầng thái dương bỏng cháy đã châm một ngọn lửa trong thân thể này, rồi được cậu ta chuyển hoán thành sự khoái hoạt đơn thuần mà bộc phát ra, bất tri bất giác cuốn hút từng người từng người luẩn quẩn ở bên cạnh mình. Diệp Đề có luồng nhiệt khí chết người, ấm áp dào dạt, khiến kẻ khác muốn tới gần, mà chỉ cần đến gần sẽ cảm thấy phi thường thoải mái. Cảm giác ấy tốt đẹp chẳng khác gì giữa ngày xuân trời trong nắng ấm, nằm phơi nắng trên thảm cỏ dịu mát hương thơm, khiến cho người ta buông lỏng tâm tình muốn ngủ, nhưng khóe miệng lại nhịn không được mà in sâu một nụ cười.

Triệu Cách Phi không biết vì sao mình lại nảy sinh liên tưởng như thế đối với Diệp Đề. Chính là tâm tình của anh tốt đẹp một cách thần kỳ. Cứ nhìn thân thể tràn đầy sức sống của đối phương, cảm thụ tia nắng ấm áp mà cậu phát ra, anh sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thậm chí anh đã nghĩ, nếu mình có thể trẻ lại mười một tuổi, quay về thời điểm thanh niên mười bảy mười tám, thực là rất tuyệt vời. Những hồi ức không vui về thời niên thiếu chẳng mảy may như ý, lại thêm đủ loại bể dâu nhân thế anh phải trải qua trong lúc trưởng thành, dưới sự dẫn dắt của Diệp Đề, dường như đã dần dần phai nhạt, trở nên tốt đẹp một cách ngây ngô.

“Ông nhìn cái gì đấy?” Diệp Đề phát hiện ánh mắt của Triệu Cách Phi vẫn dán chặt lên người mình, liền lườm anh một cái. Ánh mắt hung hăng của cậu triệt để đọng lại trong đôi con ngươi ngập ý cười của Triệu Cách Phi.

“Nhìn tấm thân trần trụi của cậu đấy, chẳng khác nào con cá chạch trắng ởn cả.” Triệu Cách Phi thản nhiên trả lời.

“Hừ, chú hai biến thái, cá chạch mà trắng à?” Diệp Đề hừ nhẹ một tiếng, xoa xoa kem dưỡng da tay, bắt đầu sát lên trên mặt.


“Cậu bôi cái gì đấy?” Triệu Cách Phi hỏi.

“Kem dưỡng da tay nha.” Diệp Đề xoa xoa mặt: “Vừa đến mùa thu da mặt tôi liền đặc biệt khô, hiện tại phải xoa kem trước. Vẫn nói cái gì nhỉ, cái câu khỉ gì mà chữa cái phòng liền bốc cháy?”

“Phòng cháy hơn chữa cháy?”

“Đúng đúng! Chính là câu này! Tôi muốn phòng cháy hơn chữa cháy, thừa dịp bây giờ còn chưa đến mùa thu xoa kem trước, đến lúc đó liền không bị nẻ nữa rồi.” Đối với phương thức lý giải và vận dụng câu thành ngữ này của bản thân, Diệp Đề tựa hồ có phần đắc ý. Mà Triệu Cách Phi lại bởi vì một câu “phòng cháy hơn chữa cháy” ở trong đầu Diệp Đề thế nhưng biến thành “chữa phòng liền bốc cháy” mà dở khóc dở cười… Không đúng, nhìn Diệp Đề xoa xoa sát sát một hồi, thiếu chút nữa anh quên vấn đề thắc mắc ban đầu.

“Cậu dùng kem dưỡng da tay để xoa mặt?” Triệu Cách Phi nhíu mày.

“Thì làm sao? Sữa tắm có thể dùng để gội đầu, kem dưỡng da tay sao lại không thể xoa lên mặt.”

“Đây là cái tư duy logic gì?” Triệu Cách Phi phì một tiếng màbật cười: “Cậu dùng sữa tắm gội đầu à?”

“Đúng vậy. Lần trước đi siêu thị thuận tay nhặt về. Rất thơm, là mùi dâu tây.” Diệp Đề xoa xoa tay, dừng một chút, kéo mấy lọn tóc bên tai sang, hệt như con chó nhỏ mà dùng sức hít hít ngửi ngửi. Ngửi xong, cậu lại còn như hiến bảo vật, trưng ra vẻ mặt tươi cười đi đến bên giường, ghé đầu vào mặt Triệu Cách Phi: “Thật mà, thơm lắm. Không tin chú ngửi xem…”

Triệu Cách Phi ngửi ngửi, quả nhiên, một mùi dâu tây nhàn nhạt liền lượn lờ bay vào khoang mũi. Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của Diệp Đề: “Ừ, thật sự rất dễ chịu.”

Đã bao lâu anh chưa ngửi thấy mùi hương thuần túy khoái hoạt như vậy? Lại đã bao lâu anh chưa nhìn thấy nụ cười thành khẩn tự nhiên như vậy?


“Tôi không lừa ông, thơm lắm đúng không?” Diệp Đề đắc ý nói. Đột nhiên, cậu phát hiện sắc mặt ông chú kia không thích hợp cho lắm. Cậu đã từng nhìn thấy chú hai âm trầm, chú hai tà ác gian manh, lại chưa từng bắt gặp vẻ mặt vừa trầm mê, lại vừa bình tĩnh mỉm cười của đối phương. Trong lòng Diệp Đề có chút không yên, chẳng hay có phải quỷ kế của mình bị ông ta nhìn thấu rồi không? Hay là mình không cẩn thận đã đắc tội gì với ông ấy?

“Chú hai… Sau này có chú quản lý, cháu sẽ không dám trộm đồ nữa đâu.” Diệp Đề cúi đầu. Cậu đã nghĩ, có phải bởi vì mình nói sữa tắm này là trộm ở siêu thị, cho nên chú hai mới tức giận hay không?

Triệu Cách Phi giật mình, cười cười vò tóc Diệp Đề: “Còn dám ăn trộm, liền đánh mông cậu.”

Diệp Đề nhẹ nhàng thở ra một hơi: may mà chú hai không nổi nóng. Hiện tại sống chết của cậu hoàn toàn nằm trong tay người đàn ông này, không thể lại chọc giận ông ta được.

Triệu Cách Phi nhìn vào bản mặt cái gì cũng viết rõ rành rành bên trên của đối phương, không khỏi mỉm cười, vươn tay kéo cậu ta lại gần: “Nào, để tôi ngửi lại một lần nữa… Kỳ quái, sao trong mùi dâu tây này lại còn lẫn một mùi khác vậy?”

“À, hẳn là mùi kem dưỡng da tay đi.”

“Kem dưỡng da tay?” Triệu Cách Phi đột nhiên đẩy cậu ra, đoạt lấy tuýp kem dưỡng da trong tay Diệp Đề: “Cậu lấy cái này ở đâu?”

“Tôi…” Diệp Đề xấu hổ cười cười: “Ha hả, lần trước trộm ở nhà của chú…”

Triệu Cách Phi nhẫn nhịn, sau cùng vẫn là nhịn không được mà rớt xuống vài đường hắc tuyến, chẳng biết nên khóc hay nên cười hỏi: “Cậu đọc không hiểu trên này viết cái gì sao?”

“Tôi vốn không thuộc được mấy chữ… Hơn nữa trên này còn có mấy chữ tiếng nước ngoài…”


Mặt Triệu Cách Phi đen đến lợi hại hơn ── lúc ấy anh thu dọn căn phòng, liền không tìm được tuýp KY này, chẳng ngờ là do nhóc trộm trước mặt lấy đi, đã thế còn dùng vào mục đích như thế này…

“Đây không phải là kem dưỡng da tay.” Triệu Cách Phi giơ tuýp gel bôi trơn kia tới trước mặt Diệp Đề, lắc lắc mấy cái: “Biết đây là cái gì không?”

“Cái gì? Nhìn thực là quen mắt, không phải kem dưỡng da tay…”

Đột nhiên mặt Diệp Đề đỏ hồng lên, cậu không khỏi cúi đầu chà xát ngón tay. Triệu Cách Phi ở một bên chỉ bỡn cợt cười: “Nhớ ra rồi? Ầy ầy, hôm nay đúng là tôi được mở rộng tầm mắt. Thứ để bôi cửa hậu thế mà được người mang ra bôi mặt…” Anh khoa trương mà cảm thán một hơi.

Diệp Đề nghe vào trong tai, mà chỉ hận không thể chui tọt xuống lỗ cho thế giới thái bình.

“Xem… Xem thường tôi không biết chữ…” Diệp Đề cúi đầu chà xát hai tay, thanh âm run lên, nước mắt rưng rưng như thể sắp tuôn rơi. Đại luật sư Triệu hiện tại ăn đắng ăn cay chính là ăn không tiêu bộ dạng mèo nhỏ đáng thương của nhóc trộm họ Diệp, vừa thấy cậu ta chuẩn bị nhỏ lệ thì liền hoảng hốt không thôi, không đùa giỡn nữa, ngược lại còn an ủi mà vỗ vỗ bả vai cậu: “Được rồi được rồi, dù sao về cơ bản đều có công dụng dưỡng da, xoa chỗ nào mà chả như nhau. Chẳng phải cậu đã nói đấy à, sữa tắm cũng có thể dùng gội đầu được…”

“Nhưng, nhưng cái này chỉ dùng để bôi, bôi… mông…” Triệu Cách Phi còn chưa dứt lời, nhóc trộm họ Diệp đã bắt đầu mếu máo mà khóc lớn.

“Này này, đừng khóc! Cho dù là bôi mông cũng là mông của cậu mà, đem xoa mặt thì có cái gì khác nhau?” Triệu Cách Phi lửa cháy đổ dầu, tràn nồi còn tra thêm nước. Ai nhìn vào đều sẽ nhận định nhất định là anh đang cố ý… Quả nhiên, không phụ sự mong đợi của mọi người, nhóc trộm họ Diệp càng khóc lóc dữ dội hơn, đích thực là kinh thiên động địa như chết cha chết mẹ.

“Không được khóc! Còn khóc nữa tôi sẽ dùng cái này bôi lên mông cậu!”Triệu Cách Phi bị thanh âm gào khóc vượt qua cả sóng âm cao tần của máy bay 747 làm cho đau đầu nhức óc, xoa dịu không thành đành phải buông lời uy hiếp. Quả nhiên Diệp Đề nhanh chóng im bặt, thậm chí còn sợ khống chế không được mà giơ tay bịt chặt miệng mình.

“Cậu rất sợ làm chuyện đó với tôi?” Lần này đến phiên Triệu Cách Phi không nhịn được. Anh nhìn thấy phản ứng khoa trương của đối phương, chẳng biết vì sao, trong lòng tự nhiên có phần không thoải mái.

Diệp Đề phi thường phối hợp mà vội vã gật đầu liên tục, tỏ vẻ phi thường khẳng định.


“Kỹ thuật của tôi có rách nát như vậy không?” Triệu Cách Phi có hơi nhụt chí hỏi.

Một lần nữa, Diệp Đề vô cùng khẳng định mà dùng sức gật mạnh đầu, hơn nữa phản ứng so với lúc vừa rồi còn nhanh hơn gấp bội.

Đại luật sư Triệu hoàn toàn nản chí, nhàm chán cọ cọ lên giường, ôm lấy gối đầu, u oán nhìn chằm chằm đến mức toàn thân Diệp Đề nổi đầy gai ốc.

“Cũng không phải quá rách nát, vấn đề kia,” Diệp Đề mất bò mới lo làm chuồng mà an ủi: “Lúc mới bắt đầu quả thật rất đau,  về sau cũng rất thoải mái… Nhưng mà,” Diệp Đề cũng u oán nhìn Triệu Cách Phi: “Chú hai à, tôi thật sự không thích… Sau này, có thể đừng làm chuyện đó được không?”

Nghe lời thỉnh cầu chân thành của Diệp Đề, Triệu Cách Phi đầu tiên là bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó cười nói: “Yên tâm đi. Ngày đó là lỗi của tôi, tâm tình không tốt, muốn giáo huấn nhóc trộm nhà cậu một chút, cho cậu biết thế nào là lợi hại. Kỳ thật chú hai cũng có người mình yêu, về sau sẽ không làm thế với cậu nữa. Bảo cậu đi theo tôi, là thật tâm muốn giúp cậu đi đúng đường.” Triệu Cách Phi dường như không ý thức được, anh đã tự xưng mình là chú. Quả nhiên thói quen đều nhờ thời gian trôi qua mà dưỡng thành.

“Dạ.” Diệp Đề nín khóc mỉm cười, dùng sức gật gật đầu ── vào thời khắc mấu chốt, đòn tấn công bằng nước mắt mãi mãi là vương đạo.

Triệu Cách Phi nhìn nụ cười trong sáng không chất chứa nửa tia tạp niệm của Diệp Đề, trong lòng âm thầm cảm khái: nhóc này vẫn còn là một đứa trẻ, những điều cậu ta không biết còn rất rất nhiều. Cậu ta cũng không hiểu được loại sự tình này mang ý nghĩa gì.

Chính mình khi đó có phải cũng thực hiểu biết hay không?

“Được rồi, ngủ đi.” Triệu Cách Phi cười nhẹ, vỗ vỗ xuống giường.

Mơ mơ màng màng, Diệp Đề và Triệu Cách Phi đều nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Mí mắt Diệp Đề đã dính vào một chỗ, thế nhưng môi vẫn cố gắng mấp máy hỏi một câu: “Chú hai… Người chú thích tên là gì thế…”

Thanh âm mơ hồ của cậu không đủ để đánh vỡ sự yên tĩnh giữa màn đêm. Mà Triệu Cách Phi trả lời cũng thực nhẹ nhàng, tựa hồ đang bất giác nói mơ vậy.

“Sao? Người tôi thích à, tên là Bạch Tuyết…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.