Đọc truyện Dưỡng Chồn Thành Hậu, Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu – Chương 9: Ân chồn cứu mạng !
Nếu như là trước đây, Huyền Lăng Thương tuyệt đối sẽ không lưu ý như thế đến một con cầm thú!
Chỉ là hiện nay, con chồn Phượng Hoàng này cũng là bởi vì cứu hắn, nên mới mất quá nhiều máu.
Nói cho cùng, Phượng Hoàng chồn này, chính là ân chồn cứu mạng của hắn !
Trong lòng đang nhớ lại thì nhìn thấy chân trước của Phượng Hoàng chồn vẫn còn chảy máu. Kết quả là, Huyền Lăng Thương liền móc ra từ trong ngực một bình sứ nhỏ tinh xảo. Tức thì, hắn dè dặt rắc thuốc bột trong bình sứ nhỏ vào vết thương trên đùi Phượng Hoàng chồn .
Sau một khắc, hắn lại đưa tay hung hăng xé vạt áo một cái.
Cùng với một tiếng “roạt”, trên tay Huyền Lăng Thương liền có thêm một dải vải hẹp dài .
Sợ làm đau đớn đến Tiểu quỷ này, hành động của Huyền Lăng Thương càng là vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi cẩn thận băng bó xong xuôi vết thương cho Phượng Hoàng Điêu, vầng trán của Huyền Lăng Thương vốn nhăn tít mới từ từ giãn ra một chút .
Nhìn vào đôi mắt của Huyền Lăng Thương , càng là có thêm vài phần dịu dàng mà chính bản thân hắn cũng không từng nhận thấy được . . .
Đến lúc Ngự lâm quân hấp tấp tìm được Huyền Lăng Thương , nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà ai nấy đều giống như thấy sấm sét giữa trời quang, coi như bị chấn động đến hoá thạch ngay tại chỗ !
Trời ạ!
Rốt cuộc là bọn họ hoa mắt tập thể, hay hôm nay là ngày mặt trời mọc lên từ phía tây ! ?
Vị Hoàng thượng không câu nệ nói cười, lạnh lùng đến kì quái của bọn họ , lại cũng có lúc dịu dàng giống như thế này ư! ?
Hơn nữa, sự dịu dàng của hắn không phải đối với những người khác, mà là đối với một con . . . Tiểu Bạch chồn! ? ?
Thấy vậy, đám Ngự lâm quân liền đứng ngây ra ở nơi đó cũng phải một hồi rất lâu . Hơn nữa chúng còn không dám tin đưa tay dụi dụi mắt, còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm rồi !
Cho đến lúc trôi qua không biết bao nhiêu thời gian, Huyền Lăng Thương vốn đang lúc dốc lòng chăm sóc Đồng Nhạc Nhạc phảng phất nhận thấy được dường như có điều gì, huyết mâu không khỏi ngước lên .
Đến khi thấy, Ngự lâm quân không biết xuất hiện ở cách đó không xa từ khi nào thì huyết mâu vốn đang mang theo sự dịu dàng mới chợt lạnh lẽo đi!
Thay đổi cực nhanh, chỉ là trong nháy mắt thôi!
Nhìn Huyền Lăng Thương mới một khắc trước thôi vẫn còn dịu dàng chân thành , sau một khắc liền khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trong dĩ vãng , trong lòng mọi người không khỏi rùng mình.
Trong lòng, càng là nhất tề nổi lên sự kính nể sợ hãi!
Dù sao, nam nhân trước mắt này chính là vị đế vương cao cao tại thượng của Linh Nhạc Quốc !
Từ trên người nam nhân lộ ra phong thái cao quý , hơn nữa còn có sự lạnh lẽo uy nghiêm kia mà chỉ kẻ ngồi trên cao mới có. Chỉ cần một ánh mắt, đủ để cho người ta táng đởm kinh hồn, tiến tới cam tâm tình nguyện phủ phục ở dưới chân hắn. . .
Chỉ là, thay đổi này thật sự quá lớn!
Mẹ ơi, một hơn phân nửa số người ở đây so ra lại vẫn còn kém một con Phượng Hoàng chồn nho nhỏ sao! ?
Trong lòng mọi người khóc không ra nước mắt, cảm giác được địa vị của mình thật sự là thấp đến không thể thấp hơn. . .
Đối với tâm tư của mọi người, thì Huyền Lăng Thương không cần phải để ý tới.
Lúc này, thủ lĩnh Ngự lâm quân, sau khi phục hồi tinh thần mới nhớ lại mục đích của mình trước khi tới nơi này . Hắn lập tức vội vã quỳ xuống đất.
Các tướng lĩnh phía sau cũng như thế, đều nhất tề quỳ xuống theo.
– Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Đối với mọi người cùng nhau tung hô, Huyền Lăng Thương chỉ là nhẹ nhàng gật đầu.
– Hãy bình thân!
Nam nhân mở miệng, giọng nặng trình trịch lạnh như băng.
Một gương mặt lạnh như băng đó, phảng phất hồ sâu yên lặng đã hơn ngàn năm , không sợ hãi sóng gió! Làm cho người ta không nhìn ra hắn đang vui hay giận!
Giờ phút này, thủ lĩnh Ngự lâm quân đang lúc một mực cung kính đã đứng lên . Hắn lập tức tiến lên một bước, quỳ một gối xuống đất mà mở miệng cung kính nói với Huyền Lăng Thương .
– Hoàng thượng, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng trách tội!
Thủ lĩnh Ngự lâm quân Hách Đức đã đi theo Huyền Lăng Thương nhiều năm.
Vào lúc mới được biết Huyền Lăng Thương bị đâm trong rừng, hắn liền vội vã chạy tới.
Ai mà biết, khi hắn chạy tới rừng cây liền nhìn thấy thi hài khắp nơi!
Từ trong miệng một tên thị vệ đang hấp hối thì hắn được biết, Hoàng thượng người bị trúng kịch độc, e là có bất trắc. Khiến cho trong lòng hắn đang lúc băn khoăn không thôi.
Hơn nữa, trong lòng Hách Đức cũng đã tính toán trường hợp xấu nhất! Ai biết, khi hắn mang theo mọi người chạy tới nơi này, thì điều nhìn thấy, cũng là Hoàng thượng của hắn từ trước tới nay vô cùng lạnh lùng, giờ phút này đang nhẹ nhàng cẩn thận chăm sóc một con Tiểu Bạch Điêu như thế. Hơn nữa còn dè dặt bôi thuốc băng bó vết thương cho Tiểu Bạch chồn . . .