Đương Cẩu Ái Thượng Miêu

Chương 18


Đọc truyện Đương Cẩu Ái Thượng Miêu – Chương 18

(Mỗi sáng sớm nhìn anh tỉnh lại, cảm thấy như đây chính là bến đỗ cuối cùng của đời em)

Sáng sớm ngày thứ bảy, Cao Phi đã bị điện thoại của Đằng Niệm đánh thức, hỏi hắn có thể ra ngoài một chuyến không, còn kêu thêm cả Đình Đình cùng đi. Cao Phi tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ở chung với y – mặc dù có chút kỳ quái vì sao phải gọi thêm cả Đình Đình. Sau đó Đằng Niệm nói tám rưỡi sẽ đến dưới lầu nhà hắn.

Không phải hoạt động riêng của hai người, Cao Phi có chút thất vọng…. bất quá hắn vẫn đến gõ cửa phòng Đình Đình, tiểu cô nương vừa nghe Đằng Niệm rủ bọn họ ra ngoài chơi – chắc là đi chơi, vì thế cũng gác lại cơn buồn ngủ, rời giường bắt đầu chuẩn bị – dù sao cũng lâu rồi không thân thiết với Đằng đại ca.

Hai anh em đúng tám rưỡi đi xuống dưới lầu, thấy Đằng Niệm đã ở trong xe chờ bọn họ.

Cửa mở ra, lại có một trung niên phụ nhân cùng với một thiếu phụ bụng hơi nhô lên đang cười nhìn bọn họ.

Hai người ngốc lăng, Cao Đình nhìn anh trai rồi lại nhìn hai nữ nhân kia, cuối cùng mở miệng tươi cười. “Chào mọi người, cháu là Cao Đình”.

“Tiểu cô nương quả nhiên nhu thuận lại xinh đẹp, mau lên xe đi”. Người phụ nữ trung niên nói.

“Chào bác gái, chào chị, cháu là Cao Phi”. Giúp em gái lên xe xong, Cao Phi một bên thầm mắng Đằng Niệm, một bên lễ phép mở miệng chào hỏi. Hắn lâu lắm rồi mới rơi vào tình cảnh xấu hổ như bây giờ, từng nghĩ đến đi gặp cha mẹ Đằng Niệm phải ăn mặc chỉnh tề, nói năng khéo léo, còn phải chọn quà gặp mặt, chính là hiện tại – quần áo ở nhà đơn giản, hai tay trống trơn, thực sự là xấu hổ vô cùng.

Mẹ Đằng Niệm gật đầu với hắn. “Xin chào”.

Mặc dù có chút trở tay không kịp, nhưng Cao Phi vẫn bình tĩnh có lễ mà thản nhiên để mẹ Đằng tinh tế quan sát mình, sau đó vị đại tỷ kia nói với hắn. “Xin chào, tôi là Đằng Tưởng Vân, cậu ngồi phía trước đi”.

“Được ạ”. Cao Phi gật đầu, mở cửa ghế phụ, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Đằng Niệm thì có thể bất đắc dĩ thở dài.

Đằng Niệm thấy thế, cười cười vươn tay xoa tóc hắn. “Đừng cắn, răng sẽ gãy đó”.

“…….” Cao Phi trừng mắt với y một cái, cài dây an toàn, sau đó Đằng Niệm khởi động xe.


“Hì hì!” Cao Đình cười. “Bộ dạng ca ca thế này đúng là rất hiếm thấy!”

Nói đùa, ở trước mặt nhà thông gia đương nhiên phải cố gắng vì ca ca giành ấn tượng tốt!

“Vậy sao?” Mẹ Đằng cũng cười. “Đúng rồi, hai đứa ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi ạ, bữa sáng là ca ca làm”. Cao Đình trả lời, thật ra là đồ ăn thừa tối qua đem hâm lại qua lò vi sóng thôi.

Đằng Niệm tất nhiên là hiểu nội tình, cười liếc mắt nhìn hắn, Cao Phi giật giật khoé miệng.

“Nga”. Mẹ đằng gật gật đầu.

“Đúng rồi, a di, chúng ta đi đâu a?” Cao Đình hỏi.

“Đến một nơi tràn ngập bất hạnh nhưng cũng may mắn”. Đằng Niệm vừa lái xe vừa trả lời. “Vốn chỉ có người một nhà bọn anh đi, sau lại nhớ tới hai anh em em, tuy rằng có thể quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi của hai người, bất quá, thật có lỗi a, anh chỉ là muốn gặp anh trai em”.

Ách, quá trực tiếp rồi…. Cao Đình run rẩy, Đằng đại ca quả nhiên là phúc hắc sao?

Bà thông gia hợp thời hỏi. “Tiểu Đình, cháu không phản đối sao? Chuyện anh trai cháu và Đằng Niệm cùng một chỗ?”

Gì? Cao Đình lập tức bày ra nụ cười nhu thuận. “Đây là lựa chọn của ca ca, cháu chỉ có thể ủng hộ anh ấy. tuy là nghe nói bọn họ như vậy sẽ rất khổ…. Huống hồ Đằng đại ca lại là người tốt như vậy, lúc trước nếu không nhờ có anh ấy, cháu cũng sẽ không có ngày hôm nay”. Xem, mình chính là bà mối a….

Đằng Niệm ở phía trước nghe xong, buồn cười không thôi, Cao Phi cũng lắc đầu cười.

“Cháu xem, ngay cả cháu cũng nói là sẽ khổ”. Mẹ Đằng gật đầu.


“Mặn khổ một lòng, mặn hơn sẽ khổ”. Cao Đình trả lời. “Bất quá không phải có câu nói ‘muốn ngọt thêm muối’ sao? Có khổ hay không là cảm giác ở trong lòng bọn họ. Nói gì thì nói không được xã hội thừa nhận cũng khó có thể sống yên –  nhưng mà Đằng đại ca là nhà thiết kế, anh trai cháu lại là ông chủ một công ty, cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đâu, a di người cũng đừng lo lắng chuyện này”. Đùa gì hả, sáu năm làm hủ cũng không phải để đần độn.

Mẹ Đằng quả nhiên vỗ tay cô bé, khen. “Cháu đúng là có hiểu biết, ngoan quá”.

“Cũng không phải đâu ạ. Cháu trước kia không hiểu chuyện, cũng không ngoan, thường xuyên khiến ca ca phải đau đầu, chính là về sau xảy ra chuyện…. thật sự rất cảm ơn Đằng đại ca, anh ấy giúp cháu hiểu được nhiều điều, cũng trưởng thành hơn rất nhiều”.

Hai nam nhân ngồi phía trước đã cảm thấy rét lạnh toàn thân, thầm nghĩ, cô gái nhỏ đúng là không thể xem thường.

Cao Đình tiếp tục nhu thuận, trong lòng lại nghĩ, ca ca nhất định phải cho mình bao lì xì, còn có phí làm mối nữ.

Cách khu trung tâm ngày một xa, cuối cùng đến nơi cần đến.

Xuống xe, Cao Phi nhìn mấy chữ ‘Viện phúc lợi nhi đồng’ to đùng trước mặt, cười lắc đầu, quả nhiên là chuyện Đằng Niệm sẽ làm. Chính là người nhà y cũng đến đây, nói vậy là từ nhỏ y đã được trưởng bối giáo dục tốt, hay là người nhà y bị y ảnh hưởng?

“Tôi cũng hai năm nay mới có thói quen đến nơi này thăm bọn nhỏ”. Mẹ Đằng đến bên cạnh hắn nói. “Đều là tiểu Niệm đưa tới, lúc đầu chỉ có một mình nó, sau lại dẫn thêm chị nó, tiếp đấy là anh rể, cuối cùng là tôi, về hưu rồi cũng không có việc gì làm, vì thế đến đây giết thời gian cũng tốt. Về sau phát hiện bọn nhỏ ở đây đều rất đáng yêu”.

“Đằng Niệm, cậu ấy có năng lực khiến cho người bên cạnh mình, dần dần hướng thiện”. Cao Phi cười nói.

Mẹ Đằng nhìn hắn, mở miệng như muốn nói gì đó nhưng Đằng Niệm đã đi tới. “Hey, Đại Cẩu tiên sinh, lại đây khiêng giúp cái bàn đi”.

“Nga”. Cao Phi cười với mẹ Đằng, sau đó đi qua phụ giúp.

Có đồ chơi, có đồ dùng học tập.


“Nói gì với mẹ em a?” Đằng Niệm nhỏ giọng hỏi.

“Khen em là người tốt”. Cao Phi cười, cũng nhỏ giọng trả lời.

Đằng Niệm liếc hắn một cái, lại nói. “Xem ra anh còn chưa đủ hiểu biết về em a, Đại Cẩu tiên sinh”.

“….. Được rồi”. Cao Phi cũng không để ý. Hắn biết Đằng Niệm bây giờ so với trước kia đã thay đổi một trăm tám mươi độ, nhưng như vậy thì sao? Hiện tại ở bên cạnh y là Đại Cẩu tiên sinh hắn, không phải người yêu đã chết, cũng không phải nam nhân đã kết hôn mà ngay cả tình cảm của Đằng Niệm cũng không biết tới.

Mấy đứa nhỏ trong viện quả thật là đáng yêu, có lẽ trời sinh bọn chúng có tàn tật, nhưng lại không ngăn được ý chí sinh tồn của chúng. Bọn chúng cũng giống như những đứa trẻ khác nghịch ngợm quậy phá, mà cái này chính là mục đích của Đằng Niệm khi đến đây, giúp bọn chúng có một cái nhìn tích cực về cuộc sống, để bọn chúng không vì bị vứt bỏ hay trời sinh thiếu hụt mà có cảm giác tự ti.

Nam nhân thân hình cao gầy tránh không được bị bọn trẻ coi là cái cây mà đu bám, trước kia chỉ có một mình Đằng Niệm chịu khổ, hiện tại có thêm Đại Cẩu tiên sinh, tự nhiên là kiếm thêm được một cái cây khác.

Mấy bé gái tò mò vây quanh Đằng a di, xem cái bụng hơi nhô lên của cô, nghe cô nói đó là bảo bảo, sau đó tò mò hỏi mấy vấn đề linh tinh như là “Cục cưng ở chỗ nào tới”, “Đằng a di có cục cưng rồi có phải sẽ không đến thăm bọn chúng nữa”…..

Cũng có đứa nhỏ vây quanh Cao Đình hỏi. “Chân của chị bị làm sao vậy? Cũng là sinh ra đã không có sao?”

Nghe được đứa nhỏ hỏi như vậy, Cao Phi và Đằng Niệm cùng ngẩng đầu, có chút lo lắng nhìn về phía Cao Đình. Tiểu cô nương thế nhưng nghiêm túc giảng giải. “Chị vì muốn tiết kiệm thời gian, không đi qua lối cho người đi bộ, kết quả bị một chú say rượu đâm phải. Cho nên các em về sau nhất định phải ngoan ngoãn tuân theo luật an toàn giao thông, lúc đi đường không thể đi loạn, khi lái xe cũng không được phép uống rượu, nhất định phải chú ý an toàn, dù là của mình hay của người khác, biết chưa?”

Một đám tiểu hài tử gật đầu nói ‘đã biết’. Đằng Niệm cùng Cao Phi nhìn thấy, ăn ý quay đầu nhìn nhau cười, Đình Đình đúng là đã trưởng thành không ít.

Giữa trưa, mọi người cùng nhau ăn cơm, lại hầu một đám khỉ con tinh lực mười phần đi ngủ. Sau đó một nhà Đằng Niệm cùng với anh em Cao Phi tạm biệt viện trưởng, lên xe về nhà.

Theo lý, hẳn là trước tiên nên đưa bọn Cao Phi về nhà, nhưng xe lại đỗ ở nhà mẹ Đằng Niệm. Đỗ xe xong, Đằng Niệm quay đầu nói với Cao Phi. “Hai người đợi đó đã”. Sau đó y xuống xe, cùng mẹ và chị gái lên lầu.

“Ca, anh cảm thấy Đằng a di đối với anh thế nào?” Cao Đình ở ghế sau tò mò trồi lên hỏi.

“Không biết”. Cao Phi nói thật, bất quá, thoạt nhìn ít nhất không có phản đối đi?

“Em cảm thấy con người bác ấy rất tốt, nhưng cũng không giống như là thích anh”. Cao Đình nghiêng đầu nói.


“Liên quan gì đến em, ngồi xuống một bên đi”. Cao Phi vỗ đầu em gái.

“Được, không liên quan đến em”. Cao Đình bĩu môi.

Đằng Niệm chỉ chốc lát sau đã đi xuống, cầm theo một cái túi bảo vệ môi trường.

Lên xe, y hướng Cao Phi cười nói. “Đêm nay ở nhờ chỗ anh, được chứ?”

Cao Phi thấy hắn đeo túi cũng đã định mở miệng, lúc này tự nhiên mà trả lời. “Được”.

Cao Đình thái dương rớt xuống hai vạch hắc tuyến, giật giật khoé miệng, tình huống này là – nhưng cô bé tuyệt đối không muốn làm bóng đèn a. Nghĩ nghĩ, lấy ra điện thoại nhắn tin cho nhóm bạn tốt.

Vì thế, sau khi ba người về đến Cao gia không lâu, Cao Đình liền nhận được điện thoại của bạn ‘mời’ đến nhà chơi, cô bé đương nhiên sảng khoái là đồng ý, sau đó quay về phòng thu thập quần áo đồ dùng chờ bạn tới đón. Ca ca mau xem đứa con ghẻ này hiểu chuyện thế nào, ừ, tiền lì xì, nhất định phải có tiền lì xì!

Nhìn Cao Đình cùng một đám tiểu cô nương sung sướng ra khỏi cửa, Cao Phi cùng Đằng Niệm nhún vai nhìn nhau cười, làm sao lại không biết tâm tư của nhóc con này.

“Em gái anh đúng là tri kỷ”. Đằng Niệm gác tay lên vai Cao Phi. “Thực hâm mộ”.

“Em cũng có chị gái rất ôn nhu”.

“Ôn nhu?” Đằng Niệm vẻ mặt kinh ngạc. “Em sao lại không biết chị gái em còn có thuộc tính này?”

“…… Được rồi”. Cao Phi nhún vai. “Hy vọng về sau anh có thể nhìn được ‘bản tôn’ của chị ấy”.

“Nhanh thôi, đứa bé năm tháng nữa sẽ chào đời”. Đằng Niệm đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh, đồ ăn vẫn còn, không cần đi mua.

Lấy ra mấy cọng rau xanh, Đằng Niệm để tại hai bên má, gợi lên khoé miệng. “Muốn tắm trước, hay là ăn cơm trước? Hay là, ăn em?”

Sau đó, Đằng Niệm trong miệng còn cắn cọng rau đương nhiên là bị Đại Cẩu tiên sinh ôm cổ lôi về phòng ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.