Đọc truyện Dương Bình Nhi – Chương 9: Cuộc Trò Chuyện Bí Mật
P1: Cuộc trò chuyện bí mật
Tôi phát bực với bộ mặt ngây ngô che dấu một bồ tính toán của Vương tử. Thực ra trong lòng tôi còn nghĩ anh hôm đó đã làm cách nào mà kéo được tôi đến đây, trong kế hoạch của anh nếu dặn dò Thái tử đến nơi này để tìm kiếm gì đó thì chắc chắn cũng không thể biết phải có máu của tôi để mở phong ấn vào trong này.
Sự có mặt của tôi ở đây chỉ là ngẫu nhiên, không thể là dự tính trước được. Càng nghĩ tôi càng muốn nguyền rủa cái trò điều khiển trí óc của Vương tử, cứ cậy mình là kẻ thông minh trí tuệ rồi kiểm soát tâm trí người khác, thật giống đặc tính loài Kỳ Lân trong truyền thuyết kia. Lẽ nào vì thế mà máu anh ta hợp với Kỳ Lân, còn tôi, tôi đã sống mấy thế kỷ, tôi bất tử giống loài rùa. Không phải chứ, đây không phải là thế giới của tôi, không thể suy luận như thế được.
Thái tử nhìn tôi rồi chỉ tay vào ngực Vương tử: “Huynh ấy hủy đi ký ức đó vì… ở chỗ này có vết thương rất lớn không thể chịu được khiến huynh ấy không muốn nhớ tới.”
Chỗ đó tôi biết là vết thương do Thái tử và Quận chúa gây ra. Vương tử yêu Quận chúa như vậy, nếu không xóa bỏ đi những ký ức đau thương đó thì sẽ trở thành oán hận, thành nỗi ám ảnh dai dẳng.
Thái tử khẽ thở dài: “Dù có xóa đi ký ức nhưng đã là vết thương sâu sắc thì dù không biết vì sao mà có ta cũng vẫn cảm nhận được nỗi đau đó, giống như khi Vương tử xóa đi ký ức chính ta giết Quốc Vương, ta không nhớ ta đã làm gì nhưng ta vẫn cảm nhận được cái cảm giác tội lỗi đến ngột ngạt.”
Ánh mắt mông lung của Thái tử cứ như đang tự trách lương tâm đến khó chịu.
“Hôm đó là xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại ra tay với Anh Nhi, cậu không có lý do, Quận chúa thì lại càng không có lý do giết Anh Nhi?” Dương Dương cuối cùng cũng phát hiện ra đối tượng nên hỏi.
“Cái này phải hỏi Vương tử thì hơn. (lại cái trò lấy ký ức) Ta đoán vì ta giết Quốc Vương nhưng Vương tử lại đánh cắp ký ức của ta rồi tự nhận mình là kẻ giết cha phải bị truy đuổi khiến ta tin huynh ấy là kẻ thủ đoạn hiểm độc phải bị diệt trừ, nên hôm đó ta đã ra tay.”
“Anh/ Người lúc nào cũng nghĩ cho người khác rồi tự hành động theo ý mình để rồi bây giờ mọi việc cứ rối tung hết lên.” Tôi và Ngô Thông cùng lên tiếng.
Có lẽ Ngô Thông cũng quá sốt ruột vì cứ bị xoay mòng mòng suốt mà không biết mọi chuyện đang diễn ra như này để làm gì, không thể cứ liều mạng rồi không biết kết cục, lại không thể bảo vệ Vương tử. Trong lòng Ngô Thông vẫn áy náy lúc vừa rồi chỉ không chú ý một chút đã để con rắn cắn trúng Vương tử, may là có Tiên nữ đã kịp thời dùng pháp lực trị thương, nếu còn lần sau thì không biết còn cầm về được bộ phận nào của Vương tử.
Cuối cùng cũng chỉ có Tiên nữ là cắt cầu được cuộc nói chuyện không đi đến đâu mà còn đang theo chiều hướng tiêu cực. Vương tử thì vẫn lặng thinh, anh ta đang đăm chiêu nghĩ nghĩ gì đó. Tôi thực phát cáu, anh ta lúc nào cũng đọc được hết những gì người khác nghĩ rồi nên chẳng cần để ý đến câu chuyện của mọi người, lúc nào cũng sống trong thế giới của riêng mình. Trong thế giới đang luẩn quẩn không biết đâu là hư đâu là thực ấy anh ta cứ tự đấu tranh một mình. Anh đã tự xóa bỏ mọi thứ, giấu giếm sự thật để rồi bây giờ lại tự đi giải mã chính mình. Đằng sau mặt nạ vô hồn lạnh lùng với mọi thứ kia anh đang cố che giấu những gì?
Đột nhiên tôi nhớ ra một vấn đề, Vương tử bảo Thái tử Anh Vũ tới đây để tìm kiếm cái gì? Lúc Thái tử Anh Vũ vừa trở về đã thông báo là tìm được rồi, lại còn nói kết giới rất mạnh, không vào được, Vương tử thì nói như biết trước mọi kế hoạch, chẳng phải Vương tử đã không còn nhớ rõ những chuyện trước kia sao? Như những gì hai người họ đã nói với nhau thì việc có mặt ở đây là biết trước hết rồi, vậy thứ đã tìm ra rồi là cái gì? Anh Vũ nói Vương tử đã xóa ký ức của cậu ta, vậy làm sao bảo cậu ta đi tìm kiếm thứ gì đó được? (Không biết từ lúc nào tôi lại lắm suy luận đến thế.)
Thái tử Anh Vũ liền kể lại mọi chuyện, theo cậu ta nói thì hồ này không dễ tìm, là một nơi vốn không tồn tại trên trần thế, không một ai biết đến. Hồ chứa đầy tà khí với kết giới rất mạnh, không thể dùng phép tùy tiện, nếu không sẽ lãnh cái chết còn thảm khốc hơn sống. Nếu không nắm rõ địa điểm muốn tới thì dùng phép dịch chuyển tới hồ này không khác nào tự sát. Cậu ta tìm đường rất vất vả mới tới bờ hồ sau đó phải đưa quân về Nam Thành an toàn, rồi giờ lại có mặt ở đây. Cậu ta không biết trong hồ Lục Thủy tồn tại một con quái vật, không những thế nó còn có thể biến thành thạch đạo đưa mọi người tới mật thất này.
Nghe Anh Vũ thì có vẻ có lý nhưng tôi cứ thấy có gì đó kỳ lạ ở đây, lạ thay tôi cũng thấy trên gương mặt biểu cảm vô hồn của Vương tử vừa rồi khóe miệng khẽ nhếch lên. Động thái đó ý là gì đây, có phải anh ấy cũng thấy có gì đó không ổn trong những lời Anh Vũ vừa nói? Tôi đã muốn hỏi nhưng cái gã oắt con luôn cho mình là biết tuốt này lúc nào cũng ngậm hột thị suy suy tính tính một mình, khiến cho bà cô này cứ phải đa nghi, có hỏi chắc chắn anh ta cũng sẽ không nói gì. Thêm đôi mắt mù nữa quả thực đúc ra được cái mặt nạ vô cùng hoàn hảo che đậy đi thế giới nội tâm sâu hun hút của anh ta.
Tôi sống đã đủ lâu để có thể thích nghi với nhiều hoàn cảnh, môi trường sống, những trò ma quái huyền bí tôi cũng không phải chưa từng gặp, tôi vẫn có thể sinh tồn. Nhưng giờ tôi chỉ là người bình thường, ở cái nơi khó hiểu này thật sự càng bực bội, giờ tôi không biết phải rời khỏi đây kiểu gì nữa? Tôi không nén được cảm giác ngột ngạt này. Từ khi đến nơi này tôi giống như con khỉ con bị vất ra đường để tự sinh tự diệt vậy.
Tai tôi bỗng nhiên ù đi, nãy giờ cứ mải suy nghĩ của riêng mình tôi không để ý mật thất xung quanh đã thay đổi, bức tường đá cao vút bỗng chốc đã biến thành cảnh sắc bên trên bờ hồ. Tôi ngơ ngác không hiểu gì cả, chỉ trong vài giây suy nghĩ tôi đã thoát ra ngoài mật thất từ khi nào. Tôi nhìn quanh không thấy bọn người Vương tử đâu, chuyện gì đã xảy ra với bọn họ rồi? Cả Dương Dương mới vừa đứng cạnh tôi cũng biến mất. Lẽ nào trong vài giây con quái vật sống lại nuốt gọn mọi người luôn rồi?
Tôi hoang mang gọi mọi người nhưng không thấy ai trả lời, như này là sao? Tôi chạy quanh tìm họ nhưng không thấy bóng dáng ai. Dương Dương đâu, Tiên nữ đâu, Vương tử cũng biến đâu mất rồi?
Mất một lúc tôi phát hiện khung cảnh này không phải là cảnh sắc trên bờ hồ ma quái đó, nơi này có gì đó quen thuộc lắm, những hòn đá trải dài xếp chồng chéo lên nhau, những bụi cây đan xen vào đá lẩn khuất những đốm sáng lập lòe. Là các Tinh Ngư mà, họ đang chơi bản nhạc mê hoặc. Đây là Cung Tinh Ngư, sao tôi bỗng chốc lại ở đây? Tôi có phép dịch chuyển từ bao giờ? Dù có phép dịch chuyển tôi chắc chắn cũng sẽ không tới cái nơi ám muội này.
Vừa quay người sang tôi giật mình khi Vương tử đã đứng ở đó từ bao giờ, anh khẽ mỉm cười với tôi.
Ánh mắt Vương tử rất kỳ lạ, phải, ánh mắt anh ta có gì đó không đúng, nó đã không còn “hội chứng vô hồn”, anh ta rõ ràng là đang nhìn thấy tôi. Tôi cứ nghệt ra một lúc không nói nổi lời nào. Vương tử ngồi trên ghế cũng im lặng, chỉ đơn giản là nhìn tôi mỉm cười, nếu như đây là mơ thì là giấc mơ ngọt ngào đẹp đẽ nhưng thật rùng mình.
“Xem ra em đúng là người đó rồi.” Vương tử nhẹ nhàng nói, khí giọng vô cùng hòa nhã.
“Người đó là người nào, không phải anh nghĩ em là cái con Long Quy Xà hợp thể gì đó biến thành đấy chứ? Em tuy không phải là người bình thường nhưng chắc chắn em không có bộ dạng gớm ghiếc đó. Em không thể nào có ba cái đầu.”
Vương tử phá lên cười, anh ta cũng biết cười sao? Lần đầu tiên tôi thấy anh ta cười lớn như vậy: “Ta không có ý đó, nhưng giờ ta thấy không hối hận khi đưa em tới đây.”
“Anh nhớ ra em rồi, nhớ ra lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Không, ta chưa rõ, nên mới muốn hỏi em hôm đó đã xảy ra chuyện gì giữa ba chúng ta, lúc đó em đã thấy gì, hãy cho ta biết rõ nhất. Nơi này là tâm trí ta, ta không làm gì với trí óc của em được nên đành đưa em vào trí óc của ta, cũng không dám tin là sẽ thành công, ta đã tưởng là em không thể thấy được ta, không thể vào được tâm trí ta, không ngờ lại có hiệu quả. Em đúng là người đó, là người có thể thấy được nội tâm của ta.”
“Anh nói cái gì mà khó hiểu vậy, cái gì mà thấy với không thấy, cứ như em với anh có mối liên hệ gì đó đặc biệt ấy.”
Vương tử gật đầu khẳng định luôn làm tôi bối rối. Tôi và anh thì có mối liên hệ gì chứ, máu anh tôi còn chưa được hút mà.
“Sao tâm trí anh lại là Cung Tinh Ngư?”
“Thực ra chúng ta vẫn đang ở trong mật thất. Họ có thể phát hiện hai chúng ta có gì đó bất thường. Nơi này có nhạc Tinh Ngư mê hoặc, nếu như có kẻ nào đó lén xâm nhập vào trí óc ta sẽ bị mê hoặc không biết gì cả, trừ khi kẻ đó có pháp lực rất mạnh. Em vốn không bị ảnh hưởng bởi nhạc mê dụ này, thậm chí kết giới cũng không làm em bị gì cả nên nơi này là an toàn nhất.”
“Anh lúc nào cũng suy tính mọi chuyện kín kẽ như vậy sao, đầu óc anh chứa những thứ gì thế?” Tôi thực khó chịu với kẻ cứ luôn thần thần bí bí này.
“Nếu không phải người đặc biệt với ta chắc chắn ta cũng không hao phí tâm sức như thế. Chính ta cũng không dám chắc về mọi thứ, chỉ biết làm theo linh cảm thôi. Vì an toàn của em, ta sẽ tận lực.”
Tôi không hiểu ẩn tình sau câu nói của Vương tử nghĩa là gì. Ý anh là tôi có chút quan trọng phải không?
Vương tử nhìn nét mặt tôi mà như thấu hết những suy nghĩ của tôi vậy, anh khẽ cười: “Hôm đó chính em đã cứu ta, rồi cũng chính em đánh thức ta tỉnh dậy, nếu không có em chắc chắn là ta không muốn tỉnh lại nữa, ta sẽ cứ thế phong tỏa linh hồn, dần dần cho đến khi linh hồn tiêu tán và hoàn toàn biến mất khỏi nơi này.”
Vương tử càng nói tôi lại càng bối rối, bắt con trùng độc thì có gì đâu, nó tự lăn ra chết đấy chứ, còn việc đánh thức, tôi đánh thức anh lúc nào, nếu nghĩ kỹ thì thấy tôi toàn rất chu đáo lôi cả nhà anh ra xỉ vả thôi mà.
“Em quên rồi à, hôm đó khi ta hôn mê mấy ngày không tỉnh, em đã hôn lên má ta, còn chúc ta bình an và mau tỉnh lại.” Nói rồi Vương tử còn tự chỉ chỉ tay lên má mình.
Tôi cười trừ, lúc đó thực sự tôi không có thâm ý gì cả, chỉ là lời cầu chúc thôi, nhìn điệu bộ thích thú của Vương tử tôi càng thấy xấu hổ. Thà anh ta cứ chường bộ mặt vô hồn mọi khi còn hơn.
Tôi đành lờ đi rất nhanh, đem mọi chuyện lúc tôi bị tai nạn đã xảy ra như nào kể cho anh nghe. Diễn biến gay cấn, mọi việc chỉ trong tích tắc đã thành ra tình huống dở dở ương ương thế này. Tôi rất nhấn mạnh vào cái tình tiết là có cái gì đó nóng bỏng rát phóng vào bả vai tôi, rồi Thái tử đột ngột xuất hiện, rồi bị Vương tử túm lại, rồi tôi bị tông rất mạnh, rồi văng đến đồi hoa có cái cây biết nói chuyện, gặp Dương Dương và được anh ta cứu. Tôi thành thật nói với anh tôi đã sống rất lâu rồi, tôi vốn có thể tự phục hồi vết thương và tôi rất mạnh, tôi có thể làm rất nhiều việc kinh khủng nhưng đến giờ tôi vẫn chẳng thể làm được gì cả, tuy sức khỏe đã khá hơn. Tôi còn nhiệt tình nói cả chuyện tôi sợ ánh nắng và có thể bị nó thiêu chết chỉ trong vài giây nhưng giờ tôi lại không bị sao cả, ánh nắng chiếu vào còn làm tôi phát sáng nữa. Tôi quay một vòng dưới ánh nắng dễ chịu của cung Tinh Ngư như để chứng minh lời nói của mình, xong rồi nghĩ lại thấy hành động vừa rồi thật là ngớ ngẩn.
Vương tử đang chắm chú nghe tôi kể chuyện, chắc hẳn trong đầu phải cố chắp nối từng thứ để suy luận ra vấn đề, lông mày anh nhíu lại, nhưng thấy hành động ngốc nghếch của tôi anh chợt mỉm cười. Quả thực khi đôi mắt có hồn kia biết cười làm tôi thực sự bối rối. Ánh mắt Vương tử lúc này sâu vời vợi nhưng rất ấm áp và rất đáng tin, khiến tôi cứ thế bị thôi miên mà thành thật tuôn ra hết. Một vẻ đẹp khiến người khác phải xúc động, thật đáng tiếc khi anh đã bị mất đi đôi mắt ấy. Tôi hỏi anh có phải do lúc đó dùng phép với tôi nên mắt anh mới bị như thế. Anh không trả lời chỉ khẽ ngả người ra thở thật nhẹ.
Đột nhiên Vương tử yêu cầu tôi cho xem bả vai, anh là kẻ háo sắc từ bao giờ vậy? Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng không từ chối, lão bà đây không biết xấu hổ đâu. Tôi nhanh chóng buông cổ áo để Vương tử có thể thấy bả vai mình mà chẳng để ý anh vốn đã tránh mặt đi rồi.
Vương tử xem một lúc rồi chỉ vào vết sẹo đó, bàn tay anh vừa chạm vào vết sẹo đã khiến nó bỗng chốc bỏng rát làm tôi co rúm người lại. Chuyện gì xảy ra vậy, tay anh có lửa hay sao mà lại nóng quá vậy?
“Em đã bị phong ấn.” Vương tử nói.
Tôi ngẩn người ra không hiểu: “Phong ấn gì chứ, ai phong ấn em?”
“Chính ta!” Vương tử trả lời giọng điệu cũng ngỡ ngàng không kém tôi.
“Sao lại là anh?”
“Đây là phong ấn Hỏa kỳ Lân, nó sẽ hút hết sát khí và sức mạnh của chủ thể, không những thế, nó còn hóa giải tất cả tà khí xung quanh em, bởi vậy em không bị kết giới ảnh hưởng, cũng không bị tiếng nhạc Tinh Ngư ở đây mê hoặc, thậm chí còn nhiều điều phi thường khác nữa. Phong ấn này còn ẩn chứa rất nhiều điều kỳ bí mà chưa ai biết.”
P2: Phong ấn Hỏa Kỳ Lân
Những gì Vương tử vừa nói tôi chưa theo kịp, phong ấn Hỏa Kỳ Lân này lợi hại vậy sao? Có thể biến tôi từ ác quỷ thành người thường sao, vì thế tôi không còn sức mạnh Ma cà rồng nữa?
“Sao anh lại phong ấn em bằng cái thứ quái gở ấy?” Tôi bất mãn.
“Ta đoán với sự tình lúc đó, người ta phong ấn không phải là em, mà là kẻ chạy trước ta, nhưng vì hắn dùng phép để bỏ chạy nên trong lúc cấp bách mới bị trúng phải em.”
“Người anh đang nói tới là Thái tử sao?” Tôi nhăn nhó. Thực ra trong đầu tôi cũng thấy Thái tử có vấn đề, từ khi gặp tôi cậu ta không hề có chút biểu hiện nào chứng tỏ có quen biết tôi.
“Để ta nghĩ một chút nhé, nếu như lúc đó là ta đang giao chiến với Anh Vũ, ta dùng phong ấn này với cậu ta nhưng cậu ta dùng phép dịch chuyển để bỏ trốn. Trong lúc ta và Anh Vũ đều dùng phép khi nguy cấp đã vô tình xuất hiện ở chỗ em và khiến em bị trúng phong ấn. Đúng lúc đó con quái vật khổng lồ phát sáng đó lao tới (nói cái xe tải) thì chúng ta lại cùng dùng phép dịch chuyển thoát ra, ta cố dùng phép cả với em nhưng không kéo được em theo nên em bị văng tới nơi khác. Còn ta, do dùng phép với em thì lúc đó trên người em có phong ấn Hỏa Kỳ Lân nên pháp lực bị kháng lại làm ta mù mắt, thậm chí lúc đó ta còn trọng thương. Nếu như vậy phong ấn này nó còn hút cả pháp lực bất kỳ ai dùng với em và là tấm khiên bảo vệ lợi hại hơn cả kết giới.”
Tôi càng nghe càng thấy hồ hởi: “Nghe có vẻ hợp lý, có lẽ vì thế nên con Trùng Chi Độc hút máu em nên mới bị trúng độc mà chết, nói vậy thì bây giờ em rất lợi hại đó.”
“Với tình huống của em ta nghĩ như thế là hợp lý nhất, nhưng như thế sao ta có thể tạo ra được phong ấn Hỏa Kỳ Lân, phong ấn này chỉ Kỳ Lân mới có, sao ta có thể làm được?”
“Trừ khi anh chính là Kỳ Lân, lúc đó ở mấy trụ Tứ Linh, máu của anh ở chỗ tượng con Kỳ Lân mà, nếu như vậy em là con rùa thật sao?” Tôi không khỏi than vãn, tôi không thích mình có bốn chân và ba cái đầu bự chảng gớm ghiếc đó chút nào cả.
“Em đừng nghĩ như thế, chuyện không phức tạp theo chiều hướng đó đâu, theo ta là do trong người ta có thứ gì đó liên quan đến Kỳ Lân, và lúc đó ta có khả năng dùng pháp lực Kỳ Lân, nếu ta dùng phong ấn thì chỉ có thể từ cánh tay này.”
Vương tử giơ cánh tay tồn tại như không tồn tại ra nhìn ngắm, cánh tay đó trong ký ức kia chẳng phải đã được Quốc Vương nối lại bằng gân phép sao, hay đó không phải gân phép, mà là gân Kỳ Lân? Tôi và Vương tử nhìn nhau cùng lúc như thể cùng đáp án. Anh nhìn chòng chọc vào bàn tay kỳ lạ của mình rồi tự nhiên khựng lại, vẻ mặt hết sức hốt hoảng. Tôi tò mò vội kéo tay anh nhìn xem cái thứ gì khiến anh như vậy, tôi cũng khựng lại theo, trên tay anh chẳng phải dấu phong ấn Hỏa Kỳ Lân đây sao?
Tôi nhìn anh, vậy suy đoán của anh đúng rồi, lúc đó anh phong ấn tôi nhưng lại bị chính phong ấn của tôi kháng lại, anh không những bị thương mà còn bị phong ấn ngược, nên anh không còn sức mạnh của Kỳ Lân, nên giờ cánh tay anh mới không có sức mạnh. Nếu thế thì lại có điểm không hợp lý, chẳng phải phong ấn này hút hết mọi pháp lực sao, nhưng Vương Tử vẫn dùng phép được?
Vương tử vẫn kiên trì suy xét vấn đề: “Hút hết pháp lực nhưng không có nghĩa pháp lực mất hoàn toàn, ta vẫn tàn phế chỉ có sức mạnh trí óc còn tồn tại thôi, còn đâu ta chẳng còn năng lực gì cả, trí óc ta là bản năng, không phải là pháp lực.”
“Anh càng nói em càng không hiểu, chẳng phải em đã mất hết sức mạnh rồi sao?”
“Sức mạnh mất hết chứ bản năng của em vẫn còn, em vừa nói em bất tử đấy thôi, dù em gặp rất nhiều lần sinh tử trọng thương không thể sống nổi vậy mà giờ này vẫn đứng đây sờ sờ. Em có nhận ra không, loài rùa vốn được coi là bất tử, điểm tương đồng ở đây chính là bản năng sinh tồn chứ không nói em là một con rùa. Như ta có bản năng trí óc giống loài Kỳ Lân có thể kiểm soát trí óc con người, ta vẫn không phải là Kỳ Lân, ta chỉ có bàn tay Kỳ Lân thôi. Có lẽ ngay từ đầu ta đã hiểu sai, ta cứ nghĩ chúng ta có thể là hiện thân của Tứ Linh, pháp bảo Tứ Trụ kia là Tứ Linh nhưng giờ nghĩ lại thì không đúng chút nào, chúng ta chỉ là sự lựa chọn ngẫu nhiên của pháp lực huyền bí thôi, em thì vô tình bị kéo đến đây, ta thì vô tình có gân Kỳ Lân.”
“Anh nói sâu xa quá em chưa nghĩ thông, em chỉ thắc mắc một điều, sao lúc đó anh lại phong ấn Anh Vũ?”
Vương tử nét mặt không thay đổi: “Vì cậu ta là giả.”
“Giả, người mà giả được à, hơn nữa máu của cậu ta cũng xoáy vào trong tượng Tứ Linh đó. Cậu ta không phải Tứ Linh sao?”
“Bốn cái cột đó chỉ để lừa người thôi, nó đánh lạc hướng suy nghĩ của em đấy. Bất kể máu của ai cũng có thể bị bốn bức tượng đó hút xuống. Nó đánh lừa chúng ta tự nghĩ mình là Tứ Linh. Thoạt nhìn thì tưởng bốn cái cột đó là để phong ấn con quái vật Long Xà, sau đó bốn cái trụ đó hút máu rồi lại xuất hiện lão Quy khổng lồ khiến ta nghĩ bốn cái trụ đó là phong ấn lão Quy. Nhưng mở phong ấn thì lẽ ra lão Quy phải sống lại, phải bò qua bò lại dạo chơi chứ không thể nào lại đi hóa thành thạch đạo cho chúng ta vào tham quan như thế.”
“Anh nghĩ lão Quy tổ của em bây giờ mới là bị phong ấn? ” Tôi ngơ ngác hỏi.
“Phải, nhưng gian mật thất này là mục đích gì thì ta không hiểu, Anh Vũ giả dẫn chúng ta tới đây rồi vào mật thất này để làm gì?”
“Chẳng phải anh chỉ cậu ta tới đây sao, mục đích của anh là gì mới đúng?” Tôi càng mơ hồ.
“Ta không bảo cậu ta tới đây.” Vương tử lập tức phủ nhận.
Sao anh càng nói càng khiến mọi chuyện rối lên thế, Anh Vũ giả trở về dù với mục đích gì thì sao anh đã biết cậu ta là giả rồi còn đi theo. Hai bên đều không nhớ cái gì đã xảy ra, chỉ biết là phải tới đây, trong hai người ai là thật ai là giả đây?
Vương tử nhìn điệu bộ nghi ngờ của tôi anh cũng chẳng giải thích gì thêm, sau thấy mặt tôi căng lắm rồi anh mới chịu nói anh cũng chính vì muốn biết mục đích của Anh Vũ giả là gì nên mới tùy tiện đi theo cậu ta, anh muốn biết cậu ta là ai. Cái gì mà cứ tùy tiện hành động thế chứ. Đây là nơi nguy hiểm như vậy, sống chết bất cứ lúc nào, có phải khu vui chơi cảm giác mạnh đâu mà anh lại cứ tự quyết định vậy. Anh thích làm thám tử chứ tôi thì không thích chút nào, nhất là với bộ dạng yếu đuối lúc này của tôi.
Vương tử mặc kệ tôi đang chất chứa đầy suy nghĩ, anh hỏi sang vấn đề khác: “Em nhớ lại xem ngoài bốn thạch trụ hút máu kia em còn thấy gì hay làm gì khác không?”
“Em bơi.” Tôi ngây ngô trả lời, Vương tử khẽ nhăn mặt, anh không thích đùa sao, tôi đành nghiêm túc: “Em có sờ vào mấy bức tượng đó, rồi còn định nhấc chúng lên, nhưng không được, lẽ nào lúc đó chính em đã phong ấn lão Quy?”
Vương tử nhìn tôi nghi ngờ nhưng nét mặt rất nhanh biến chuyển thành đồng ý, chẳng lẽ tôi lại ăn may như thế sao, chỉ sờ sờ mấy cái lại biến cụ tổ của tôi thành hang đá cho mọi người tham quan khám phá. Không đơn giản thế chứ, sao cứ như bẫy của bẫy của bẫy vậy, một mê cung bẫy.
“Ta nghĩ là do em có phong ấn Hỏa Kỳ Lân, nó đã hút tà khí trong kết giới nên chúng ta vào kết giới mới không bị ảnh hưởng lắm, sau đó em chạm vào bốn bức tượng đó vô tình Hỏa Kỳ Lân lại phong ấn lão Quy. Hỏa Kỳ Lân kết hợp với em tạo ra một loại pháp lực rất đặc biệt mà ta chưa từng biết tới. Em không điều khiển được phong ấn Hỏa Kỳ Lân nhưng nó lại luôn cùng em tạo ra những chuyện kỳ lạ. Ta có cảm giác nơi này tuy giống trấn Quy nhưng thực chất bí mật lại liên quan đến Kỳ Lân.”
“Sao anh nghĩ nơi này chỉ liên quan đến Kỳ Lân, có khi nó còn liên quan tới cả bốn con Tứ Linh đấy.” Tôi than nhẹ.
Vương tử lại im lặng suy nghĩ, đầu anh ta sao lúc nào cũng hoạt động được thế nhỉ, tôi gạt đi hỏi sang chuyện khác: “Anh Nhi, em hỏi cái này, sao anh lại hủy đi ký ức đêm đó, có phải vì Quận chúa đã giết anh khiến anh… bị tổn thương sâu sắc nên anh mới muốn xóa sạch chúng?”
Vương tử bất ngờ khi bị tôi hỏi vậy, tuy biểu cảm đó chỉ thể hiện thoáng qua nhưng tôi vẫn nhìn ra được. Anh nhìn thẳng vào tôi nói: “Ta không hủy nó, ký ức của ta bị đánh cắp.”
“Cái gì? Chẳng phải anh luôn đi lấy ký ức của người khác sao, sao lại có kẻ lấy cắp ký ức của anh được?”
Vương tử giải thích cho tôi một tràng. Theo như anh nói tôi có thể hiểu thế này. Vương tử chưa đủ mạnh để tùy tiện lấy ký ức của người khác, lấy ký ức là loại tà thuật của tộc Tà, chỉ những phù thủy mới làm được thành thạo. Dù anh có học được thì chắc chắn anh sẽ sử dụng kín đáo chứ không lộ liễu vô cớ như thế. Tà thuật không phải thứ pháp lực có thể tùy tiện sử dụng. Vương tử có thể đọc được suy nghĩ nhưng chưa đủ mạnh để đọc được tất cả ý nghĩ của mọi người. Hơn nữa anh đã bị mù, có lấy cắp ký ức cũng không xem được, từ khi mắt mù cảm quan của anh không còn mạnh để có thể tùy tiện đọc ý nghĩ của người khác, mọi thứ đều dựa trên sự phán đoán. Anh cũng sẽ không rảnh rỗi đi lấy ký ức rồi lại dấu vào tay mình để rồi không thể mở phong ấn phải dựa vào Kiếm Tiên khai ấn. Những quả cầu ký ức đó có chút vấn đề, nó đã bị xáo trộn chút ít để giấu đi bí mật thật sự. Hoặc chúng cũng là giả nốt.
Nếu Vương tử không lấy cắp ký ức thì toàn bộ cục diện ván cờ thay đổi. An Vương Phi có thể vẫn độc ác và mưu mô như trước, Quận chúa có thể chưa chết, Thái tử giả và Thái tử thật tráo đổi để làm gì, đến kể cả Ngô Thông cũng chưa chắc tin được. Âm mưu này do nhiều người dàn dựng chứ không thể chỉ là chút tính toán mà thành. Những cầu ký ức đó để lại nhằm mục đích gì, là tín hiệu, là mật mã để giải hay là để chứng minh điều gì đó? Có khi nào mọi chuyện đều là do Vương tử tự dàn dựng lên nhằm đánh lạc hướng mọi người, nhìn thấy những hình ảnh trong quả cầu ký ức đó là anh được minh oan? Anh không phải kẻ giết Quốc Vương như thiên hạ loan truyền, cũng không phải kẻ hại Thái tử đoạt ngôi? Nếu thế thật thì anh quả là cao thủ đã dàn dựng một kế hoạch hoàn hảo che dấu đi toàn bộ sư thật.
Tôi lòng tràn đầy nghi ngờ: “Bí mật gì mà phải dùng trăm phương ngàn kế che đậy như vậy chứ, lại còn hại anh thành như này? Những ký ức kia là kẻ nào lấy đi và lấy để làm gì?”
“Chỉ có một khả năng, chính là Quận chúa.” Vương tử nghiêm giọng.
Tôi chưa kịp hỏi lại Vương tử về mối nghi ngờ của tôi thì bỗng chốc cảnh vật xung quanh thay đổi, cả hai chúng tôi đã quay về mật thất. Hình ảnh đầu tiên hiện ra trước mắt tôi là Ngô Thông đang lo lắng cố sức gọi Vương tử. Cuộc nói chuyện bí mật của chúng tôi đã biến mất không chút dấu vết. Dương Dương thấy tôi cứ ngẩn ra cũng lo lắng kiểm tra tôi. Tôi chỉ biết cười gượng, trong đầu thầm nuôi ý nghĩ phải cảnh giác với tất cả, thật giả lẫn lộn thế này giờ chỉ còn biết cẩn trọng hơn thôi. Không thể hiểu nổi nơi này được tạo ra với mục đích gì, nó đang ẩn chứa những gì khủng khiếp trong những góc tối âm u kia?