Dương Bình Nhi

Chương 7: Giải Mã Cầu Ký Ức.


Đọc truyện Dương Bình Nhi – Chương 7: Giải Mã Cầu Ký Ức.


P1: Giải mã cầu ký ức
Lão Tiên ngẫm nghĩ một lúc rồi như nhận ra điều gì đó ông nhìn thẳng Vương tử rồi mới nói đầy ngờ vực: “Mảng ký ức bị đứt gãy đó chắc chắn đã bị lấy đi, vì mục đích gì chứ, người lấy được ký ức chỉ có cậu thôi.”
Tôi như đứng hình khi nghe đến đây, Vương tử lợi hại vậy sao, chuyện gì quái đản kẻ tàn phế là anh cũng có thể làm được vậy, đằng sau lớp mặt nạ búp bê tội nghiệp đáng thương kia là những bí mật khủng khiếp gì? Tất cả đều quay sang nhìn Vương tử chằm chằm. Ai nấy đều hết sức khó tin. Ngô Thông vẫn chưa xuất hiện, hắn đã bị hất văng đi đâu rồi? Có phải Vương tử đã dùng phép dịch chuyển với hắn, anh ta sợ hắn biết con người thật của mình chăng?
Tôi chợt giật mình khi thấy khóe miệng Vương tử khẽ giật giật, không hiểu là cười hay là mếu. Lệ đã ngừng rơi, trên gương mặt thoáng hiện nét quỷ dị. Anh ta bị sao vậy, bị nói trúng tim đen, hay là có gì đó uẩn khúc trong lời nói của Lão tiên khiến anh ta bị oan ức?
Vương tử nhìn thanh kiếm của Dương Dương vẫn kề lên cánh tay tàn phế không rõ có tồn tại hay không buông một câu khó hiểu: “Là Kiếm Tiên Hoàng Nhãn Long phải không, có lẽ phải thử.”
Lời vừa dứt thình lình Vương tử tự lao thẳng vào thanh kiếm. Thật nhanh, thật ngọt, lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua cánh tay tàn phế tưởng như không tồn tại ấy làm máu hỗn loạn văng ra chảy dọc cả lưỡi kiếm. Hóa ra sau lớp áo khó hiểu đó có tồn tại một cánh tay thật.
Dương Dương bị bất ngờ không biết phản ứng thế nào, hành động của Vương tử quá nhanh, chính anh cũng không dám nghĩ Vương tử lại hành động liều mạng như vậy, tay anh hốt hoảng vội buông kiếm ra lùi vài bước. Tiên nữ miệng há hốc mà không thốt được lời nào. Lão Tiên cũng bất động, thần sắc có chút biến đổi.
Lạ thay, cả thanh kiếm nhuốm máu bỗng chốc động đậy. Đúng, thanh Kiếm Tiên đang tự nó rung lên cùng tiếng loạt soạt, nó đang vặn vẹo, đang uốn lượn giống như một vật thể sống. Vệt máu Vương tử loang đến đâu là bị thanh kiếm ma quái hút đến đấy, bỗng chốc nó biến thành con rồng cuốn chặt lấy cánh tay tàn phế của Vương tử, phía chuôi kiếm vốn đầy họa tiết uốn lượn lạ lùng thì hóa thành đầu rồng mắt vàng. Mắt con rồng đó mới đầu tí hí chỉ như đường kẻ mờ rồi dần dần nó mở choàng lóe sáng nhìn thẳng vào Vương tử.
“Quả nhiên ngươi giấu chúng ở đây.” Vương tử thì thào khe khẽ, môi vẫn cười lạnh khó hiểu.
Khi mắt rồng đã mở to hết cỡ, con rồng bắt đầu há miệng, nó há rất to, to hơn, to hơn rồi cắn mạnh vào tay Vương tử khiến anh đau đớn hét lên, toàn thân anh run rẩy. Lúc này Ngô Thông ở đâu đó ngoài tháp bay vụt lên vội ôm lấy thân thể Vương tử, chứng kiến cảnh kinh hãi này hắn tím hết mặt mày, hoảng sợ thực sự. Hắn một lòng trung thành với Vương tử như vậy, nhìn anh ta thảm hại thế kia thì sao lại không đau lòng cho được.
Nhưng lạ lùng thay Vương tử lại cười. Điệu cười cứ như vừa được giải thoát khỏi sự bức bối kìm nén bấy lâu. Từ cánh tay Vương tử thấp thoáng những quả cầu ánh sáng đang dần nhú ra. Phải. Có nhiều quả cầu ánh sáng nho nhỏ đang bay ra từ chỗ con rồng mắt vàng cắn, chẳng mấy chốc chúng đã bao trùm lấy toàn không gian đỉnh tháp bởi thứ vẻ ma mị của mình.
Cả hội cứ ngơ ngác nhìn mà không hiểu những quả cầu méo mó lại mờ ảo hình ảnh gì đó không rõ kia là thứ gì. Sau một hồi quan sát, Lão Tiên nói đó là những kết giới ký ức đang thoát ra. Đó là những mảng ký ức đã bị đánh cắp. Chẳng mấy chốc từng mảng từng mảng ký ức đầy hình ảnh như những clip hiện lên sống động.
(***)
Ký ức đầu tiên là hình ảnh đứa bé trai rất xinh xắn đang chơi đùa bên vườn hoa, nó rất tinh nghịch đáng yêu và hồn nhiên. Đứa trẻ đang chạy chơi đùa thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng cùng một kẻ khoác áo đen trùm kín mít toàn thân, người này còn cầm tay người phụ nữ rồi hôn nhẹ lên. Đứa trẻ thấy vậy giận dữ liền chạy tới đẩy kẻ áo đen ra. Thật không ngờ đứa trẻ vừa đẩy gã đã bị hất văng lên không trung rồi vụt biến mất rồi lại bất chợt ngã nhào lên tảng đá cách đó rất xa. Gã hét lên nói đứa trẻ có bàn tay của quỷ phải chặt đi, người phụ nữ ngay lập tức hô người đến chặt tay đứa trẻ, đứa trẻ sợ hãi khóc thét lên ôm chân người phụ nữ cầu xin nhưng người phụ nữ đó chỉ lạnh lùng vẩy tay ra lệnh tiến hành. Đứa trẻ gọi người phụ nữ là mẹ, liên tục cầu xin bà ta dừng lại, kêu gào gọi mẹ cứu nhưng người phụ nữ vẫn dửng dưng bỏ đi không một lần ngoái lại, một chút biểu cảm xót thương cũng không có. (Trên đời này sao có người mẹ độc ác như vậy?)
(***)
Ký ức thứ hai là trong căn phòng khóa kín đứa trẻ cụt tay đã lớn hơn đang chăm chỉ đọc sách, xung quanh không có ai, nó chỉ ngồi đó rất hiền lành, sau đó nó như nghe thấy điệu nhạc gì đó, người nó khẽ đung đưa. Nó mỉm cười, nụ cười rất đẹp, trong sáng. Rồi nó hát theo nhạc, hát linh tinh nhưng rất hợp với giai điệu, trong lời hát là tâm nguyện của nó, nó muốn có người chơi cùng, nó muốn được nhìn thấy thế giới bên ngoài, muốn gặp cha… Một lúc sau có một đứa trẻ khác cao hơn nó mang cơm tới cho nó, đứa trẻ này không ai khác chính là Ngô Thông lúc nhỏ. Tiểu Ngô Thông nói sẽ ở lại chơi với đứa trẻ kia một lúc. Đứa trẻ thực sự rất hạnh phúc. Tiểu Ngô Thông lôi cây sáo ra thổi cho nó nghe. Giờ đứa trẻ mới biết bấy lâu nay là người này luôn đứng ngoài cửa thổi sáo cho nó.

Hai đứa trẻ chơi với nhau vui vẻ, được một lúc thì có đám người kéo tới đòi bắt tiểu Ngô Thông, họ đánh cả hai đứa trẻ dúi dụi, tiểu Ngô Thông không đánh trả được chỉ biết ôm lấy đứa trẻ kia chịu đòn thay. Đứa trẻ khóc thét lên, nó bật vùng dậy, không hiểu nó lấy sức mạnh ở đâu ra, một luồng sáng lóe lên, hất tung đám người xấu văng ra xa, rồi nó kéo tiểu Ngô Thông chạy trốn. Hai đứa trẻ chạy rất lâu nhưng vẫn bị bắt kịp. Người phụ nữ lạnh lùng đó lại xuất hiện, đứa trẻ sợ hãi núp chặt vào người tiểu Ngô Thông. Bà ta hạ lệnh cắt gân chân tiểu Ngô Thông, đứa trẻ vội vã cầu xin. Người phụ nữ đó lạnh lùng nói sẽ tha cho tiểu Ngô Thông nếu nó chịu thế chỗ, nó ngoái nhìn tiểu Ngô Thông đang mặt mũi tái mét rồi gật đầu chấp thuận.
Người phụ nữ lại lạnh lùng bỏ đi để mặc đứa trẻ đau đớn gào khóc. Sau đó một người đàn ông mặc hoàng phục chạy tới ôm chầm lấy đứa trẻ, ông ấy chính là Quốc Vương, ông gào khóc đến thảm thương, đến cả con trai của mình ông cũng không bảo vệ được. Đứa trẻ run rẩy nói mê man “Cha ơi! Con đau lắm, sao cha không tới cứu con”. Ông càng khóc to, ôm chặt lấy đứa con, rồi túm vai tiểu Ngô Thông dặn dò từ giờ phải là đôi chân của đứa trẻ, phải luôn ở bên chăm sóc và bảo vệ nó. (Bảo sao Ngô Thông lúc nào cũng quấn lấy Vương tử, luôn hết lòng bảo vệ lo lắng, ngay từ đầu giữa họ đã có một mối giao ân tình nghĩa sâu đậm như vậy rồi.)
(***)
Ký ức thứ ba thì rất khác lạ, là một cô gái trẻ đang quấn quýt tình cảm với một chàng thanh niên, cả hai yêu nhau đậm sâu, rất hạnh phúc, (Chính là An Vương Phi và Nam Vương), họ thề non hẹn biển với nhau, sẽ ở bên nhau trọn đời không bao giờ chia lìa. Nhưng rồi cô gái trẻ bị Quốc Vương Việt Quốc đưa đi, Quốc Vương với Nam Vương là hai anh em, cả hai đều tài giỏi và đều xứng đáng lên ngôi Quốc Vương.
Thời đó Việt Quốc rất hỗn loạn, kinh tế sa sút, nhân dân lầm than, giữa các tộc luôn xảy ra binh biến tranh giành địa bàn, chiến tranh cứ thế nổ ra liên miên, đâu đâu cũng có chết chóc, ác quỷ cũng vì thế mà có dịp hoành hành. Nhưng sau đó Quốc Vương trong tay có binh lực hùng hậu, có cả bảo pháp Tứ Trụ thần bí, ông đã thành công bình định Việt Quốc và các bộ tộc, thống nhất đất nước. Sau khi lên ngôi, Quốc Vương ban cho Nam Vương cai trị Nam Thành, mãi mãi không được rời Nam Thành. Nam Vương lui về Nam Thành trấn giữ trong lòng đẩy ấm ức. Còn Quốc Vương thì lấy người phụ nữ của Nam Vương làm phi và phong cho tước hiệu An Vương Phi.
An Vương Phi sau đó rất uất hận Quốc Vương, vì tình cảm giành cho Nam Vương rất đậm sâu nên bà ta đã từng thề sẽ giết Quốc Vương đoạt lại ngôi báu cho Nam Vương, nếu không làm được bà nguyện chết không toàn thây. Vì hận thù An Vương Phi không ngừng nuôi âm mưu hãm hại Quốc Vương, nhưng vì Quốc Vương quá yên bà nên đều bỏ qua mọi lỗi lầm của bà. Đến khi An Vương Phi hạ sinh con trai, bà đã định bóp chết đứa trẻ ngay khi nó vừa chào đời, nhưng sau bà giữ nó lại nhằm thực hiện âm mưu của mình. Sau lần đó, chưa bao giờ An Vương Phi nhìn lại mặt con, bao nhiêu uất hận bà trút hết vào đứa con của Quốc Vương, bà gọi nó là đứa nghiệt chủng, là con của súc sinh, con của kẻ thù, bà khiến đứa trẻ vô tội sống không bằng chết.
Lòng uất hận đã biến An Vương Phi từ người phụ nữ bình thường chỉ muốn mưu cầu hạnh phúc thành ác quỷ, sau đó bà không giết đứa trẻ mà dùng tính mạng nó uy hiếp Quốc Vương, bắt ông phải trả lại ngôi báu cho Nam Vương. Vì thương đứa con tội nghiệp Quốc Vương đã di chiếu nếu ông chết đi sẽ không truyền ngôi cho con trai, tất cả mọi binh quyền đều thuộc về Nam Vương và con của Nam Vương. Nếu Nam Vương có con trai phong là Thái tử Anh Vũ, là con gái là Công chúa Ánh Dương, con trai của Quốc Vương được phong là Vương tử Anh Nhi có trách nhiệm phò tá Quốc Vương tương lai.
Về phần Nam Vương sau khi thất bại trong cuộc tranh giành ngôi vị cũng uất hận anh trai tột độ, lại bị cướp mất người mà ông vô cùng yêu thương, ông quay về Nam Thành nuôi binh, quyết tâm đảo chính. Nam Vương ngày đêm không ngừng lùng sục pháp bảo Tứ Trụ trong truyền thuyết. Nhưng mãi sau này ông vẫn chưa biết pháp bảo Tứ Trụ là gì và sức mạnh của nó phải dùng như nào.
Được một thời gian dài Quốc Vương cai trị đất nước với sự anh minh và tài trí của mình ông đã phục hưng được Việt Quốc, được nhân dân yêu mến, tôn sùng. Nam Vương chứng kiến từng ngày bách tính đã thoát cảnh lầm than, lại vô cùng yêu mến Quốc Vương, vốn là người học sâu hiểu rộng, biết lấy đại cục làm trọng, trong lòng Nam Vương đã vơi đi hằn thù với người anh trai.
Cùng lúc đó Nam Vương sau chuyến chu du mảnh đất phương nam đã quen và yêu một cô gái tộc Tiên. Với vẻ thánh thiện nhân từ, lại rất tinh tế bà ấy mau chóng giúp Nam Vương thoát ra khỏi cái bóng hận thù. Sau đó họ cùng nhau về Nam Thành kết đôi và sinh hạ một đứa trẻ kháu khỉnh. Họ đặt tên cho đứa trẻ là Thái tử Anh Vũ theo đúng ý nguyện của Quốc Vương nhằm khẳng định chí hướng của họ đã tuân theo Quốc Vương Việt Quốc rồi.
Theo thời gian Thái tử dần lớn lên lại được Bắc Thành và Quốc Vương hết mực quan tâm đối đãi trọng vọng. Hàng năm Quốc Vương đều gửi quà sinh nhật cho Thái tử, cùng rất nhiều khoản đãi khác. Trong lòng Nam Vương vốn đã không còn muốn đoạt ngôi, tuy bề ngoài ông vẫn tỏ ra lạnh nhạt với tâm ý của Quốc Vương. Nam Vương cùng vợ nỗ lực là minh Vương của Nam Thành.
Sau đó nghe tin mật báo An Vương Phi mưu đồ đảo chính, lại tự tay khiến con trai mình và Quốc Vương thành kẻ tàn phế. Nam Vương vô cùng lo lắng cho đứa cháu xấu số vừa mới sinh ra đã phải chịu bất hạnh do hận thù của lớp tiền bối để lại, không những thế, ân oán đời trước vô tình chung tạo ra oan nghiệt cho đứa trẻ bị người đời chửi rủa là ác quỷ. Nam Vương quyết định thân chinh đến gặp Quốc Vương để xóa bỏ hiềm khích của quá khứ và tìm An Vương Phi khuyên can.
Nam Vương đã qua thời tuổi trẻ nông nổi háo thắng không còn muốn ngôi báu nữa, với bản tính đức độ ông không muốn chiến tranh tiếp tục xảy ra và phải hy sinh nhiều sinh mạng vô tội, ông muốn An Vương Phi từ bỏ hận thù đi, hãy chân trọng những gì bà có. An Vương Phi khi nghe những lời chân tình này lại không chấp nhận được sự thực người mình vô cùng yêu thương lại bỏ rơi bà, bao nhiêu cố gắng của bà, bao nhiêu hy sinh bà đã làm trong mười mấy năm qua vì người bà yêu đã thành vô ích, thậm chí còn biến bà thành ác quỷ. (Khi ấy thực sự là dấu mốc quan trọng làm thay đổi toàn bộ cục diện, bắt đầu từ đây cuộc chiến tranh giành binh quyền mới thực sự bắt đầu.)
P2: Lời trăn trối của Quốc Vương.
Ký ức thứ tư là thời điểm then chốt, Thái tử Anh Vũ đang giao tranh với Quốc Vương rất quyết liệt, sau một hồi giằng co, ông đã bại dưới tay Thái tử. Trong khoảnh khắc ấy một chớp sáng lóe lên, Vương tử đột ngột xuất hiện trong cung. Chứng kiến cha mình đang gục xuống khắp người đầy thương tích, anh không đi được phải bò tới ôm lấy cha, lòng chua xót đắng cay. Anh nhìn sang Thái tử thét lên: “Tại sao cậu lại hại Quốc Vương? Phụ hoàng đã cho cậu tất cả, coi trọng cậu còn hơn cả con đẻ, sao cậu còn giết ông ấy?”
“Kẻ thủ đoạn tàn ác như lão ta chết là xứng đáng. Lão ta cướp ngôi của phụ vương ta, còn bắt cóc mẫu thân ta, ta phải đâm chết lão.” Thái tử gầm rú như ác quỷ.
“Nếu không phải An Vương Phi hạ độc Quốc Vương, chỉ với khả năng của cậu thì làm sao giết được Quốc Vương. Mẫu thân của cậu cũng là do An Vương Phi bắt cóc, sao cậu cứ ngu muội đổ hết tội lỗi lên đầu Quốc Vương. Cậu thật quá ấu trĩ rồi.”

Nghe đến đây mặt Thái tử có chút biến sắc, nhưng sát khí thì không hề giảm, tay cậu ta vẫn lăm lăm thanh kiếm đầy máu không chịu buông.
Quốc Vương hơi thở gấp gáp tay run run túm lấy áo Vương tử thều thào: “Không kịp nữa rồi, Anh Nhi à, ta xin lỗi vì đã không bảo vệ con, để con bị mẹ ruột hại thành kẻ tàn phế. Cũng vì bản giao ước với Nam Vương mà con chỉ được phong Vương tử, phải chịu uất ức bị kì thị, bị hành hạ, bị coi thường suốt thời gian qua. Tất cả là tại ta, vì quá yên mẹ con mới dung túng cho bà ấy, chính cha đã biến bà ấy thành ác quỷ, ta cứ nghĩ bà ấy sẽ hiểu được tấm lòng của ta mà thay đổi và yêu thương con. Nhưng ta đã tính sai rồi. Kết cục này là do ta tự tạo nghiệp chướng. Thật tàn khốc với con quá!”
“Không phải tại phụ hoàng, phụ hoàng đừng bỏ con, phụ hoàng là ông vua vĩ đại nhất, tốt nhất trên đời.” Anh Nhi nói an ủi mà giọng đã nghẹn đặc lại: “Con không cần cái danh phận hay tước vị ấy, con chỉ cần phụ hoàng.”
Quốc Vương khẽ cười, mắt ngước nhìn con trai đầy xót xa: “Anh Nhi, con là đứa thông minh, hãy nghe phụ hoàng, con hãy nghĩ cách đưa Anh Vũ ra khỏi đây, nó là Thái tử, là Quốc Vương tương lai, tội danh giết vua không nhỏ, tiền đồ và vận mệnh Việt Quốc trong tay nó sẽ bị tội danh này hủy hoại. An Phi đã tính đường chết cho nó rồi, nếu nó chết thì Nam Vương sẽ chắc chắn không cam tâm mà ngồi yên, Bắc Thành và Nam Thành sẽ lại giao tranh, dân chúng lại lầm than. Nếu nó không chết thì mang trọng tội giết vua, sẽ bị truy sát, cả Bắc Thành sẽ dấy binh đánh Nam Thành, chiến tranh vẫn sẽ nổ ra. Anh Vũ là con cờ hoàn hảo. Nước cờ này con phải phá bằng được.”
“Con phải làm sao, con phải làm sao mới được, con không thể xuống tay với mẹ ruột của mình.”
“Không phải chỉ mẫu thân con đâu, Anh Nhi, con phải thật tỉnh táo, nước cờ này là của Quận chúa Thu Sa.” (Câu này Quốc Vương nói rất nhỏ chỉ đủ để Vương tử nghe thấy, ông ấy sợ Thái tử nghe thấy sao?)
Vương tử như đứng hình khi nghe Quốc Vương nói đến Quận chúa.
Quốc Vương khẽ vẩy vẩy ngón tay làm phép, rút ra khỏi đầu mình một quả cầu ký ức sáng loáng rồi trao cho Vương tử. Ông nói đây là bí mật của Tứ Trụ và chỉ Vương tử Anh Nhi mới có thể giải đáp. Hơi thở ông yếu dần, ông áp tay lên má con như không nỡ chia xa, như gửi gắm trăm ngàn lần hối lỗi. Sau đó ông làm phép, một chớp sáng lóe lên, cánh tay Vương tử khi xưa bị chặt mất bỗng nhiên hiện ra, ông nắm lấy mà nước mắt tuôn rơi, gương mặt xúc động, rồi ông gắn cánh tay vào cho Vương tử. Từ cánh tay Quốc Vương một đường gân đỏ chạy dài sang cánh tay rời rạc ấy, nó len lỏi vào bàn tay Vương tử rồi lan dần lên cánh tay, lên bả vai rồi chạy khắp cả cánh tay. Như con rồng uy lực lan tỏa khắp người Vương tử. Cánh tay ấy bắt đầu run lên cử động. Thật kỳ diệu, cánh tay giả đã được gắn chặt vào Vương tử như cánh tay thật và đang cử động.
Xong đâu đấy Quốc Vương mới an lòng, ông nhìn con mỉm cười: “Anh Nhi, ta xin lỗi ngày ấy đã không kịp thời tới cứu con, để con phải chịu cảnh mẹ ruột chặt đứt cánh tay mình, con đau đớn lắm phải không? Ta phải tìm kiếm khắp nơi mới có được gân phép, ta không chắc nó có thể phục hồi được cánh tay cho con, nhưng giờ ta nghĩ nó có hiệu quả. Hãy tha thứ cho ta, con trai, sẽ có ngày con biết hết mọi chuyện, ta làm tất cả đều vì xã tắc, vì thiên hạ thái bình.”
“Con không hận cha, con không bao giờ hận cha.” Vương tử nghẹn ngào chỉ biết nắm chặt tay ông bằng cánh tay vừa mới nối như để chứng minh việc ông làm có hiệu quả.
“Mẹ con bây giờ đã trở thành người vô cùng thâm độc, mưu mô, với tài trí của con ta tin con sẽ biết phải làm gì. Anh Nhi, sức mạnh tâm trí của con là vô biên, còn mạnh hơn cả con nghĩ, con sẽ làm được những điều phi thường.”
Ông khẽ mỉm cười rồi lẩm bẩm câu phép tự tiêu tán linh hồn, trước khi ông hóa tan thành tro bụi bay đi trên gương mặt đau xót ấy là đôi môi vẫn mấp máy một câu ân tình: “Cha yêu con!”
Vương tử lúc này gương mặt đã quá đau đớn đến mất ý thức, toàn thân chơi vơi, hai hàng nước mắt tuôn rơi nặng nề.
Đúng lúc đó An Vương Phi xuất hiện với nụ cười thâm độc, theo sau bà là gã phù thủy quân sư, bà ta khen Anh Vũ đã làm rất tốt, rồi quay sang nhìn đứa con nghiệt chủng, cười đầy thỏa mãn. Anh Vũ vẻ mặt không rõ biểu cảm, tay cầm kiếm lao tới An Vương Phi đòi mạng. Ngay lập tức Gã phù thủy nhào ra chống trả. Hai bên giao tranh rất quyết liệt, liên tục tung đòn quyết tử với đối phương. Chớp sáng cứ liên tục lóe lên, đều nhằm đối phương đòi mạng. Còn Vương Phi thì chỉ nhìn Vương tử cay nghiệt, rồi bà ta lại cười, nụ cười quỷ dị.
Vương tử ánh mắt lãnh đạm khô khốc nói: “Phụ hoàng đã làm tất cả vì bà, bà còn chưa chịu dừng tay.”
“Đương nhiên ta chưa thể dừng tay, ta vẫn chưa thỏa mãn, ta còn phải giết hết nghiệt chủng của kẻ súc sinh đó. Ta giết hoàng hậu, ta giết Quốc Vương, ta sẽ giết cả ngươi, ta giết cả Ngô Thông, đứa con cuối cùng của kẻ súc sinh đó.” An Vương Phi phá lên cười sung sướng.

“Ngô Thông? Ngô Thông là con của phụ hoàng?” Vương tử vẫn cố giữ nét mặt bình tĩnh nhưng giọng thì đầy ắp nghi ngờ.
“Hắn ta sẽ xử sau. Như này vẫn chưa đủ vui.” An Vương Phi càng cười điên dại hơn.
“Dù bà có giết sạch thì cũng không thay đổi được gì cả, Nam Vương cũng sẽ không quay về với bà.”
“Ngươi không phải dạy dỗ ta, đồ nghiệt chủng, ta sẽ giết hết, ta sẽ giết cả Nam Vương Phi, giết cả Thái tử Anh Vũ con của ả ta, Nam Vương cuối cùng sẽ phải quay về bên ta, sẽ không ai có thể chia lìa chúng ta nữa.”
“Bà điên rồi, tôi sẽ không để bà đạt được mục đích.”
Nói rồi Vương tử thình lình bay lên, không kịp cho An Vương Phi kịp phản ứng, anh vẩy tay làm phép rút ra quả cầu ký ức của An Vương Phi. Vương tử cứ thế rút, rút hết ký ức cho đến khi đôi mắt trợn trừng của An Vương Phi dần mất đi hết tri giác mà ngã lăn ra anh mới dừng lại. Có vẻ như Vương tử đã dốc rất nhiều sức lực, lông mày anh nhíu chặt lại, nét mặt vô cùng căng thẳng.
Đúng lúc này Ngô Thông xuất hiện, vẻ mặt hắn không có vẻ gì là kinh ngạc, chỉ có chút suy tính, vẻ mặt đó có vẻ như hắn đã chứng kiến tất cả. Vương tử chưa kịp thu hồi quả cầu kí ức thì gã phù thủy đã vụt tới cướp mất, trong tích tắc hắn cắp lấy An Vương Phi rồi biến mất không chút dấu vết. Hắn là phù thủy lão luyện và duy nhất biết dùng phép dịch chuyển.
Vương tử ngay lập tức mất đà ngã qụy xuống, Ngô Thông vội đỡ lấy anh, nét mặt bối rối: “Bây giờ phải làm sao đây Vương tử?”
“Gã phù thủy sẽ không mở được quả cầu kí ức đâu, nhưng sớm muộn gì An Vương Phi cũng sẽ bị hắn điều khiển. Bây giờ Bắc Thành mất vua, mất cả Vương Phi, chẳng mấy chốc thành sẽ loạn.”
“Người tính làm gì?” Ngô Thông càng bối rối.
Vương tử suy tính một hồi, không nói không rằng anh với tay về phía Thái tử Anh Vũ, nhẹ nhàng xoáy xoáy ngón tay, theo chiều chuyển động ngón tay anh từng luồng sáng kí ức của Anh Vũ dần dần bay ra, đến khi ký ức kết thành quả cầu u ám đen tối mới thôi. Vương tử Anh Nhi thu lấy quả cầu rồi nhìn thẳng vào mặt Thái tử Anh Vũ, nói rất quả quyết: “Quốc Vương là do ta giết.”
“Vương tử, người cũng hóa điên rồi sao, người chịu tội mưu sát Quốc Vương là tội chết đấy, Quan quân Bắc Thành này sẽ truy sát người tới cùng, cả Việt Quốc này sẽ căm hận người.”
“Là An Vương Phi làm thì cả Việt Quốc cũng sẽ không tha cho bà ấy, giờ bà ấy mất tích thì càng gây chú ý, chiến tranh vẫn xảy ra, là Thái tử làm thì cũng là tội danh thiên cổ, phải chịu tử hình cùng cả nhà, cả Nam Vương cũng sẽ không thoát tội, chiến tranh cũng vẫn sẽ xảy ra. Đã mất Quốc Vương rồi, mất cả Nam Vương, đến cả Thái tử cũng mất thì Việt Quốc sẽ vào tay ai. Chỉ có do ta làm thì tất cả sẽ tập trung đối phó ta thôi, ta là kẻ tàn phế, không có binh quyền trong tay, chỉ là đứa nghiệt chủng, từ khi sinh ra đã bị nguyền rủa có chết cũng không ảnh hưởng tới ai, sẽ không có chiến tranh nữa. Nước cờ này quá tàn nhẫn và thâm hiểm, dù ở hoàn cảnh nào kẻ đó cũng đạt được mục đích, ta thà hi sinh bản thân để phá thế cờ chứ quyết không cho âm mưu của hắn được thực hiện.”
“Tuyệt đối không thể được, người không thể chịu đựng hết mọi chuyện như thế, người đã phải chịu quá nhiều nỗi đau rồi, người là em trai ta, ta không… cho… phép…” Ngô Thông chưa nói hết câu thì đã bị Vương tử hút ký ức, trên vẻ mặt hắn đầy biểu cảm bất mãn cực độ.
Lúc này Thái tử đứng chết chân bên cạnh, vẻ mặt cứng đờ, cậu ta không thể ngờ con người cậu luôn căm ghét oán hận bấy lâu lại hành xử hoàn toàn khác người như vậy, Vương tử không nhìn cậu ta, chỉ ngồi quay lưng im lặng bần thần một lúc rồi mới nói: “Trong người Quốc Vương có Trùng Chi Độc, dù cậu không giết ông ấy thì sớm muộn ông ấy cũng chết, cậu cũng chỉ là bị lợi dụng để biến thành nước cờ vô cùng hoàn hảo mà thôi.”
Anh Vũ im lặng không biết phải nói gì, trên gương mặt lộ rõ vẻ tranh đấu tư tưởng. Vương tử vẫn ngồi im nói tiếp: “Dù ta có làm gì thì cậu cũng phải nhớ rằng ta mới là kẻ giết Quốc Vương, cậu phải đứng ra chỉ huy quân cấm vệ truy sát ta, sau đó mời Nam Vương về Bắc Thành giám quốc và lo quốc tang cho Quốc Vương. Bằng giá nào cũng không được để Bắc Thành lọt vào tay kẻ khác, còn ta sinh mệnh sẽ do số phận định đoạt.”
Lời vừa dứt Vương tử không hiểu từ đâu ra sức mạnh bổ nhào tấn công Thái tử, rồi mọi hình ảnh đều tan biến, quả cầu ký ức thứ tư cũng vụt tan theo.
(***)
Ký ức cuối cùng hiện lên trong ký ức này là một chuyện hết sức kinh hoàng, chính là đêm xảy ra biến cố trong cung Gió Lạc. Trong cung lúc này là những hình ảnh thực sự khủng khiếp, mọi thứ đã tan hoang, xác binh lính nằm la liệt, vũ khí ngổn ngang phủ đầy máu. Ngô Thông hốt hoảng chạy đi tìm Vương tử Anh Nhi thì chứng kiến cảnh tượng mà có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể chịu đựng được.

Vương tử với đôi mắt đã bị thương không thể nhìn thấy gì bị cả Quận chúa và Thái tử Anh Vũ đâm xuyên qua người. Tiếng Ngô Thông thét lên kinh hãi khi Vương tử đổ gục ngay trước mặt hắn,nếu đây không phải là ảo ảnh của quả cầu ký ức thì chắc chắn tiếng thét này đã xé toạc tim chúng tôi. Quận chúa và Thái tử đều bị thương trầm trọng. Ngô Thông không hiểu chuyện gì, chỉ biết ôm lấy Vương tử.
Quận chúa kế bên đang yếu dần, trên tay cô là những quả cầu ký ức, một vài quả cầu ký ức khác đang lặn xuống cánh tay phép của Vương tử. Có những lớp bụi trắng cuộn lên bao trùm lấy Quận Chúa, bọc toàn thân cô cuộn vào thành một khối cầu, bóng dáng Quận chúa từ từ biến mất trong làn bụi trắng. Khối cầu dần đặc lại rồi co lại nhỏ dần cho tới khi mất hút. Thái tử Anh Vũ gục cạnh đó người đầy vết thương, cậu nhìn Vương tử với ánh mắt khó tả, biểu cảm này có gì đó rất lạ.
Vương tử lúc này bị thương rất nặng, hai hàng lệ máu chảy dài trên gương mặt bi thương, anh khẽ cười, nụ cười xót xa đến tê tái: “Thật không ngờ kết cục của ta lại như này, hai người, một người là người ta yêu, một người là em trai ta mà lại dùng thủ đoạn với ta. Thu Sa là người tộc Tiên mà dám dùng tà thuật mở Tinh Kết Giới, tà thuật này nếu tộc Tiên sử dụng sẽ vi phạm quy ước giữa các tộc, nếu để lộ ra ngoài thanh danh thánh nữ cả đời của cô ấy sẽ bị hủy hoại, tộc Tiên của cô ấy sẽ bị trừng phạt, có thể sẽ bị giam cầm vĩnh viễn.”
Ngô Thông hoang mang chưa hiểu cái gì đang diễn ra trước mắt mình, hắn gấp gáp: “Vương tử, chuyện gì đã xảy ra vậy, thuộc hạ không hiểu, sao người lại biến thành thế này?”
Vương tử cười lạnh lẽo, vẻ mặt đầy bi phẫn: “Ta phạm trọng tội ám sát Quốc Vương, ám hại An Vương Phi phải bỏ trốn khỏi Bắc Thành, ta bị Thái tử và Quận chúa vây bắt, ta đã giết rất nhiều người, sau đó giết Quận chúa, bắt giam cô ấy vào trong Tinh Kết Giới, giam hãm linh hồn cô ấy mãi mãi. Vương tử Anh Nhi ta là kẻ thù của cả tộc Tiên, sẽ chịu sự trừng phạt và nguyền rủa của cả Việt Quốc.”
“Không đúng, Vương tử không phải như vậy, người tuyệt đối không như vậy.” Ngô Thông gào lên.
“Ta chính là như vậy, Ngô Thông, không cái gì là tuyệt đối cả, những gì huynh đã và đang thấy có thể là đúng cũng có thể là không đúng.”
“Không phải như vậy, dù người có làm gì thì người cũng không bao giờ có ý đồ hãm hại ai cả.” Ngô Thông một mực khẳng định.
Vương tử vẫn giữ môi cười nhạt nói với sang Thái tử: “Thái tử Anh Vũ, ta không còn đủ khả năng đưa cậu về Nam Thành vì vậy cậu phải đưa toàn bộ quân của cậu ở Bắc Thành đi truy bắt ta. Ta rất nguy hiểm, thủ đoạn xảo trá, không dốc toàn quân thì không bắt được. Sau đó cậu và binh sĩ cứ hướng thẳng về Nam Thành.”
Thái tử lúc này lại vẻ mặt lạnh lùng đến lạ, thật khó hiểu khi thái độ của Anh Vũ lại đằng đằng như vậy, không có vẻ gì là đã hiểu ý đồ của Vương tử: “Ngươi có âm mưu gì, sao ta phải làm theo ý ngươi, làm như vậy thì ta được lợi gì, ngươi chưa chắc đã qua khỏi đêm nay đâu.”
“Đây là điều cuối cùng ta làm vì nghĩ cho cậu và Quận chúa, từ giờ trở đi ta với các người chấm dứt giao tình, không còn chút quen biết.”
Sau đó đoạn ký ức này đột nhiên bị đứt đoạn, mọi hình ảnh đều đen đặc lại, như chương trình ti vi bị nhiễu sóng, vài phút sau những hình ảnh khác lại tái hiện. Ngô Thông ngồi cách một quãng, không còn ôm Vương tử nữa, Thái tử Anh Vũ lúc này lại đang dùng phép gì đó trên người Vương tử, sau đó kiệt sức ngồi phục dưới đất. (Thật không biết phải hiểu chuyện này là thế nào. Trong khoảng đen vừa rồi là chuyện gì xảy ra?)
“Ngươi rốt cuộc là thứ quái gì vậy?” Thái tử gắt.
“Là nghiệt chủng!” Nói rồi Vương tử với tay về phía Ngô Thông, các ngón tay đang xoáy tròn xoáy tròn còn miệng thì lẩm bẩm câu phép rồi anh thều thào: “Ta bất đắc dĩ mới phải xáo trộn ký ức của huynh, để phòng sau này ta chết đi có kẻ đọc ký ức của huynh, họ sẽ làm hại huynh.”
Dòng ký ức của Ngô Thông cứ thế bị đảo lộn trong sự bất lực của hắn, hắn gào lên: “ K… H… Ô… Ô… Ô… Ô… N… G”, nhưng hắn có gào rất to thì dòng ký ức vẫn không ngừng xoay.
Môi Vương tử bi phẫn: “Ngô Thông, trước giờ chỉ có huynh là luôn tin ta, luôn bên ta, bảo vệ ta, ta rất muốn gọi huynh là ca ca, rất muốn nhận huynh, rất muốn nói với huynh rằng ta thực sự mệt mỏi lắm rồi, ta không chịu đựng nổi những đau đớn bị phản bội nữa. Các người vì sao lại phụ lòng ta, tại sao luôn muốn giết ta, Quận chúa, Thái tử, đến cả huynh cũng lừa ta, ta sống cũng không bằng chết, trách nhiệm này ta gánh không nổi nữa rồi, ván cờ này bất phân thắng bại.”
Kết thúc mọi ảo ảnh là Vương tử Anh Nhi với hai hàng huyết lệ chảy dài đang nhòe dần, con rồng mắt vàng dần nhả cánh tay Vương tử ra và hóa thành thanh bảo kiếm rồi rơi xuống đất. Lúc này tất cả đều chết lặng, mỗi người một tâm trạng khi chứng kiến những vở bi kịch vừa rồi. Cuối cùng chỉ còn tiếng khóc đau xót của Ngô Thông, hắn ôm chặt lấy Vương tử đang thất thần, miệng hắn không ngừng nói:
“Dù thuộc hạ là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ luôn bảo vệ người, thuộc hạ sẽ không phản bội người, đừng bao giờ chịu đựng một mình nữa Anh Nhi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.