Đọc truyện Dương Bình Nhi – Chương 13: Linh Ảnh 1
Tôi cố mở mắt nhưng không tài nào mở ra nổi, cứ mơ mơ hồ hồ, mê mê tỉnh tỉnh, toàn thân nóng bừng như có lửa đốt, gân cốt không ngừng co duỗi liên tục. Trước mắt tôi hình ảnh Tiên nữ hiện ra nhòe nhòe, tôi không thể nhìn rõ cô ta, cũng không nghe rõ cô ta nói gì. Chốc chốc cơ hồ là Dương Dương đang nâng đầu tôi lên rồi lại hạ xuống, anh hốt hoảng gào thét, anh còn túm lấy tay Tiên nữ nói gì đó. Còn Tiên nữ thì không ngừng làm phép khắp người tôi, người tôi càng lúc càng nóng, cơn đau dữ dội cứ trào lên từng đợt, được một lúc tôi thấy Tiên nữ bật ngã ra cách tôi một quãng, Ngô Thông đỡ cô ấy rồi nhìn tôi bằng ánh mắt rất khó hiểu.
Dương Dương không ngừng lay tôi rất mạnh, tôi tưởng như tim gan mình sắp bị anh ép lòi ra đến nơi, chuyện gì xảy ra với tôi vậy, hay là tôi không xong rồi. Vẻ mắt bất lực của anh là sao vậy Dương Dương? Hay bộ dạng tôi đã thành cái thứ gì kinh khủng rồi? Sao tôi không nghe được rõ các người nói gì? Người tôi nóng quá!
Tôi có cảm giác mình dần dần được đặt xuống, tôi cơ hồ nghe thấy tiếng khóc rên rỉ chua xót, tôi cố kiếm tìm trong âm thanh và những bóng hình hỗn độn đó bóng dáng của Vương tử, anh ấy có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi có thể cảm nhận anh ở đâu đó trong này, rất gần thôi nhưng tôi không thể thấy anh. Tôi được đặt yên vị ở một chỗ rất êm ái, không biết là cỏ hay là bông nữa, có chút mùi hương nhè nhẹ thoảng qua rất dễ chịu.
Tôi cứ nằm đó khá lâu hít hà mùi hương dễ chịu đó. Cơn đau qua đi, người tôi có cảm giác giãn ra dần dần. Tôi chỉ mở được he hé mắt, hình ảnh trước mắt dần dần rõ hơn, âm thanh cũng bớt hỗn tạp. Tôi vẫn còn mơ màng không rõ là tỉnh hay mơ nữa, chỉ biết lúc này không còn ai bên cạnh tôi nữa. Sau một hồi trấn tĩnh tôi mới biết rõ chuyện gì xảy ra.
Trong lúc tôi đang mê man, toàn thân nóng như thiêu đốt, Tiên nữ đã cố làm phép cứu tôi nhưng không được, cơ thể tôi từ chối phép trị thương của cô ấy. Sau đó họ nghĩ tôi không xong rồi, họ đặt tôi xuống, cho tôi được nằm thoải mái nhất, để tôi ra đi được nhẹ nhàng. Dương Dương khẽ vuốt tóc tôi rồi hôn nhẹ lên, anh đang từ biệt tôi, môi anh run run từng đợt, có gì đó ươn ướt rơi nhẹ trên tóc tôi. Tôi có thể cảm nhận rất rõ vị đắng chát của những giọt nước đang chảy từ tóc xuống mắt, miệng mình. Vị nghe cay đắng quá!
Ngay lúc đó Thái tử Anh Vũ giả ra tay, cậu ta bất ngờ tấn công Dương Dương giành lấy Phụng Xà Tiễn. Dương Dương bị tấn công bất ngờ nhưng phản ứng của anh cũng rất nhanh, anh nhảy sang một bên né đòn, ánh mắt vẫn hoang mang không hiểu ý đồ của Thái tử là sao. Anh Vũ không dừng tay, trái lại cậu ta ra đòn còn nhanh hơn. Không hiểu sức của cậu ta ở đâu ra mà lại mạnh đến vậy, Dương Dương hầu như chỉ nhảy qua nhảy lại tránh chứ không thể phản đòn. Tiên nữ vòng qua chỗ Vương tử cũng đang nằm thở dốc bên kia cách tôi khá xa. Hóa ra Thái tử đã đả thương Anh Nhi. Có lẽ vết thương rất nặng nên anh không hề cử động.
Tiên nữ làm kết giới quanh Vương tử. Bên này Dương Dương và Thái tử Anh Vũ giả giao chiến rất ác liệt. Anh Vũ bây giờ mới hiện nguyên hình, cậu ta thực sự rất lợi hại, thân thủ cao hơn Dương Dương một bậc. Ngô Thông cuối cùng cũng phải nhảy vào yểm trợ cho Dương Dương, thanh đoản kiếm của hắn cứ nháng lên nhiều đòn nhưng hầu như không làm suy chuyển gì Anh Vũ. Cậu ta cứ bay lên rồi tung đòn liên hoàn vào Dương Dương quyết cướp bằng được Phụng Xà Tiễn.
Giờ thì đã lộ rõ mục đích Thái tử giả dụ tất cả chúng tôi tới đây là để đoạt lấy Phụng Xà Tiễn. Cậu ta muốn Phụng Xà Tiễn để làm gì, cậu ta là Thái tử giả, chắc chắn cậu ta sẽ không dùng nó để ngăn chặn chiến tranh. Rốt cuộc cậu ta là ai, sao lại muốn có Phụng Xà Tiễn? Tình hình thực lực hai bên rõ chênh lệch, phía bên Dương Dương có vẻ yếu thế, Ngô Thông càng phải gồng mình dốc sức chặn đòn của Anh Vũ giả. Động tác của hắn dứt khoát, nhanh gọn nhưng Anh Vũ giả vẫn nhanh hơn.
Sau một hồi giằng co thì Dương Dương toàn thân vận công đẩy luồng khí nội lực ra ngoài, lúc này anh dùng phép dịch chuyển thoắt ẩn thoắt hiện tấn công liên tiếp khiến động tác Anh Vũ phải chậm lại. Anh cứ vụt thình lình xuất hiện rồi ra đòn bất ngờ khiến Anh Vũ giả không kịp trở tay. Nét mặt Anh Vũ đã căng ra đến cực điểm.
Dương Dương đột nhiên xuất hiện bên cánh trái Anh Vũ, thoắt cái vung kiếm tạt ngang người cậu ta, cậu ta nhanh chóng phản xạ xoay người tránh. Đúng lúc này Ngô Thông bất ngờ tung cước trúng sườn trái khiến Anh Vũ lảo đảo nhất thời không kịp thủ thế. Thấy có sơ hở Dương Dương không bỏ lỡ, anh nhanh chóng mở trụ, xoay người đạp ngang chân phải vào ngực Anh Vũ khiến cậu ta bị choáng ngã nhào xuống, chưa kịp bật dậy đã bị lưỡi kiếm của Dương Dương kề cổ.
Từ bao giờ hai người họ phối hợp ăn ý thế nhỉ? Rõ ràng bọn họ không muốn lấy mạng Thái tử giả. Dốc sức đánh qua đánh lại cũng chỉ áp chế cậu ta.
“Cậu tại sao lại muốn đoạt Phụng Xà Tiễn?” Dương Dương đanh giọng nói.
Đáp lại câu hỏi của anh là tiếng cười quỷ dị của Anh Vũ, cậu ta nhìn Dương Dương đe dọa rồi bất ngờ tung ám khí. Mũi phi tiêu xé gió lao vút đi trong không trung nhắm thẳng tim Dương Dương phóng tới. Dương Dương còn ngỡ ngàng chưa kịp nhìn ra nguy hiểm thì đột nhiên mũi phi tiêu đã gần găm trúng tim anh bị chộp lại thình lình. Người bắt kịp phi tiêu không ai khác chính là Vương tử. Anh không rõ từ đâu xuất hiện trong tích tắc tóm gọn mũi phi tiêu rồi bóp nát nó thành tro bụi.
Hành động phi thường này của Vương tử khiến tất cả đều bàng hoàng, ngay cả Anh Vũ cũng bất động không thốt lên lời. Vương tử trước mặt cậu ta đây đang đứng uy nghiêm, ánh mắt sắc lạnh, toàn thân phát ra luồng pháp lực phi thường. Bóng dáng kẻ tàn phế chỉ biết ngồi một chỗ ngẫm nghĩ với đôi mắt trôi theo hư vô bỗng chốc biến thành anh hùng dũng mãnh.
Cánh tay Kỳ Lân của Vương tử khẽ vận khí rồi tung một cú trời giáng vào ngực Anh Vũ khi cậu ta còn chưa hết ngạc nhiên, cú đánh bất ngờ khiến cậu ta bị hất văng về phía cạnh tôi. Dù không sát sạt nhưng tôi có thể cảm nhận được luồng khí nóng cực mạnh phả ra từ ngực Anh Vũ. Chưởng của Vương tử thực sự rất lợi hại khiến hơi thở Anh Vũ hỗn loạn, cậu ta còn cơ hồ không nhúc nhích được. Dương Dương, Ngô Thông, cả Tiên nữ đều không tin nổi vào mắt mình, họ không hiểu Vương tử lấy đâu ra sức mạnh khủng khiếp như vậy, không những thế, toàn thân anh còn đang di chuyển đầy đe dọa về phía Anh Vũ giả, ánh mắt anh đầy sát khí.
Tôi biết phong ấn Hỏa Kỳ Lân trên người Vương tử đã được hóa giải và bây giờ sức mạnh Kỳ Lân ở trên người Vương tử đã được đánh thức, nhưng thật không ngờ nó lại khủng khiếp đến vậy. Giờ đây Vương tử lợi hại không thua kém cao thủ.
Anh Vũ vẫn chưa hoàn hồn sau chưởng vừa rồi, ánh mắt cậu ta vừa ngỡ ngàng vừa hoang mang. Toàn thân cậu ta khẽ run rồi lùi lại.
“Trên người ngươi có khí của Quận chúa, ngươi là Linh Ảnh của cô ấy.” Giọng Vương tử khô khốc vang lên.
“Huynh đã biết rồi sao? Huynh biết từ bao giờ? Anh Vũ giả cười nhạt.
Giọng Anh Vũ đột nhiên thay đổi, là giọng con gái, không lẽ là giọng Quận chúa đây sao? Vương tử không hề ngạc nhiên trước sự thay đổi này chút nào, gương mặt anh rất bình thản khi nghe giọng nói đó cứ như đã biết trước rồi. Ngược lại Dương Dương thì gần như mất hết thần sắc.
“Ta vốn không biết, ta chỉ đoán thôi, muội đã dựng lên một kế hoạch rất hoàn hảo, hoàn hảo đến mức che mắt được tất cả thiên hạ.” Vương tử vẫn giữ giọng điệu vừa rồi.
Anh Vũ giả đôi mắt trở lên trầm ổn tiếp: “Quả nhiên không qua được mắt huynh, trăm phương ngàn kế cũng không giấu được huynh, huynh quả thực rất thông minh. Bộ óc huynh là vũ khí rất lợi hại. Chẳng trách Quốc Vương lại tìm đủ mọi cách bảo vệ mạng sống của huynh như vậy.”
“Chuyện này là thế nào vậy Anh Nhi, sao Thái tử lại là Thu Sa?” Dương Dương không nén nổi xúc cảm của mình mà chen ngang.
“Đó không phải là Thu Sa, cậu ta chỉ là Linh Ảnh, là một phần linh hồn của cô ấy thôi.” Vương tử lãnh đạm nói.
“Ồ, huynh đã biết ta là một phần linh hồn của Quận chúa mà huynh ra tay cũng ác thật, tình cảm sâu đậm huynh dành cho cô ấy tốt thật đấy Anh Nhi.” Anh Vũ giả cười khẩy mỉa mai.
Vẻ mặt Vương tử lúc này vô tình đến đáng sợ, giọng anh lạnh lùng: “Tự muội đã đánh mất tình cảm đó. Từ rất lâu rồi.”
Ánh mắt Anh Vũ giả đột nhiên biến đổi, khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên hừ lạnh một tiếng, thình lình cậu ta nhào sang bóp lấy cổ tôi, dù tôi không cử động được mấy nhưng tôi vẫn có cảm giác bị siết chặt đến khó chịu. Anh Vũ siết càng lúc càng chặt nhưng tôi không làm cách nào thoát ra được, dù ý nghĩ đang vô cùng giãy giụa nhưng toàn thân tôi cứ như con búp bê vải để cậu ta xách lên dễ dàng.
Anh Vũ hằn học từng chữ: “Huynh… thay đổi lẽ nào… vì cô ta?”
“Thả cô ấy ra!” Vương tử vẫn cái vẻ lạnh lùng đó nói.
“Huynh thích cô ấy phải không?”
Tôi thầm than vãn trong đầu, giờ phút nào rồi mà còn đi hỏi những điều ngớ ngẩn như vậy, tôi không bị cô siết chết thì cũng bị treo ngạt thở chết mất, cô cao hơn tôi hai cái đầu chứ không ít. Tình huống trớ trêu thế này tôi lại không cử động được, lẽ nào tôi trúng độc Mãng Xà Thạch nên bị hóa đá, toàn thân thành người thực vật mất rồi.
“Thả cô ấy ra!” Vương tử nhắc lại, giọng đã gấp gáp hơn.
“Huynh thay đổi thật rồi Anh Nhi. Trước giờ huynh không bao giờ để tâm đến người nào khác ngoài muội, vậy mà giờ huynh lại một mực nghĩ cho cô gái này.” Giọng Anh Vũ đã méo mó đi.
“Ta không thay đổi, là chính muội đã thay đổi ta.” Vương tử gần như đã không còn kiên nhẫn.
Tôi cảm giác tay Anh Vũ lúc này đã cứng đờ, vẻ mặt bỗng chốc hụt hẫng. Những lời nói lạnh lùng này của Anh Nhi khiến hắn không vui.
“Mau đưa Phụng Xà Tiễn đây, ta sẽ thả cô ta ra.” Anh Vũ cứng giọng nói.
“Thả cô ấy ra!” Giọng Vương tử đã thành tiếng thét cương quyết. Cánh tay Kỳ Lân đã bắt đầu run lên sát khí, tôi thầm nghĩ anh nên ra tay luôn đi, đánh trúng tôi cũng được bằng không tôi sắp bị siết cổ chết khi đang bị hóa đá.
“Huynh cần cô gái này thì nên đưa Phụng Xà Tiễn qua đây, hay huynh muốn Phụng Xà Tiễn hơn?” Anh Vũ giả cười khẩy.
“Ta không cần Phụng Xà Tiễn, nhưng nhất quyết không đưa nó cho cô.” Vương tử rất cương quyết không thỏa hiệp.
Tôi muốn nhảy lên ca tụng Vương tử quá, anh thật phi phàm, dám xem thường mạng sống tôi như vậy đấy. Tuy tôi không sợ chết nhưng anh nói như vậy thì khác nào bảo Anh Vũ cứ giết tôi đi. Đừng tưởng tôi bất động mà tùy tiên quyết định mạng sống của tôi nhé.
Đương ngậm một bồ hậm hực trong lòng đột nhiên toàn thân tôi nóng ran, cứ như có lửa địa ngục đang thiêu cháy gan phổi vậy. Tôi uất ức vì không thể thét lên thành tiếng, toàn thân tôi phát hỏa không khéo đầu tôi còn đang bốc khói nghi ngút. Tiếng tim tôi đập vang dội, cứ như sấm nổ trong lồng ngực.
Chuyện quái quỷ này là sao? Tôi thực sự thành bó đuốc sống rồi. Anh Vũ vội hất tôi ra khi sức nóng lan đến tay cậu ta bỏng rát. Cái tên trời đánh sao lại thô bỉ khiến tôi ngã lăn lộn ra đất. Lúc này khí nóng từ thân thể tôi thoát ra ngùn ngụt. Toàn thân tôi giờ thành quả bom đại cối như muốn nổ tung ra, lẽ nào tôi phải chết banh xác ở đây? Nóng quá!
Sau khi hất tôi ra Anh Vũ giả đã biến mất tự lúc nào. Anh Nhi vội qua đỡ tôi nhưng người tôi quá nóng khiến anh vừa chạm vào đã bị phỏng. Tôi nhăn nhó bất lực không thể nhúc nhích. Khí nóng vẫn không ngừng phát ra khủng khiếp. Dù vậy tôi vẫn cảm giác được bàn tay Anh Nhi đang giữ chặt lấy tôi, rồi cả ai đó nữa cũng đang ghì lấy tôi, cái mùi quen thuộc này chắc chắn là của Dương Dương rồi. Họ đang làm gì thế? Sao không mau tránh ra, tôi sẽ thiêu chết họ mất.
Cả hai người họ đang làm gì đó trên người tôi, giống như đang điểm huyệt vậy. Ban đầu tôi vô cùng khó chịu, nhưng rồi dần dần khí nóng trên người tôi thông suốt, lan tỏa đến từng kinh mạch, như có luồng sức mạnh dồi dào đang truyền khắp cơ thể tôi vậy. Lúc sau khí nóng giảm đi, ruột gan và nhịp thở của tôi bình ổn lại, dần dần cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.
Đến khi tôi bắt đầu cử động được, mở mắt ra là thấy những ánh mắt quen thuộc đang nhìn tôi lo lắng, cảm giác lúc ấy thật khó tả. Dương Dương, Vương tử, Tiên nữ, Ngô Thông đều đang hấp háy chờ phản ứng của tôi. Thứ khiến tôi chú ý nhất lúc này là đôi mắt Vương tử. Tôi nhìn Vương tử ngỡ ngàng: “Anh Nhi, mắt của anh sao vậy?”
“Chỉ là nhìn được em thôi.” Anh Nhi khẽ mỉm cười thở phào.
Nụ cười mê hoặc thế này khác hẳn điệu bộ sát thủ khi nãy, lẽ ra anh nên cười nhiều một chút đấy Vương tử ạ, nhưng mắt anh làm sao có thể đột nhiên nhìn được, phải chăng anh đã biết Kiếm Tiên đã giải được phong ấn Hỏa Kỳ Lân? Anh không muốn nói thì từ từ tôi sẽ biết, không những mắt anh nhìn được mà cánh tay mờ ám của anh vừa rồi đánh nhau cũng rất sung, chỉ có chân anh tôi biết là không đi được, anh phải dùng pháp lực để di chuyển, cứ lướt qua lướt lại giống lão Tiên hồi còn ở Nam Thành. Như này có đi ăn trộm ban đêm tuyệt nhiên không bao giờ bị phát hiện.
Tôi nghe tiếng Dương Dương thở dốc, nhìn anh vô cùng mệt mỏi, phải chăng vừa rồi đã hao tổn quá nhiều sức lực. Dương Dương chỉ khẽ phẩy tay ra hiệu là anh không sao, may là vẫn sống, tí nữa thì đã bị tôi thiêu chết rồi, nhìn bộ dáng quần áo cháy tả tơi của anh khiến tôi phì cười.
“Cô cao số quá đấy, lại còn liều mạng treo mình vào cái răng nanh gớm ghiếc đó, chắc chỉ cô mới dám làm cái trò nguy hiểm đó thôi.” Ngô Thông châm chọc nhưng giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Làm chúng tôi sợ hết hồn, tưởng cô chết rồi, làm phí nước mắt của Dương ca quá.” Tiên nữ cũng trêu đùa.
“Này, em nói linh tinh gì thế, ta khóc hồi nào chứ.” Dương Dương xấu hổ, mặt anh bỗng chốc đỏ lên.
Tôi cũng chỉ cười trừ, anh yêu Quận chúa như vậy, vừa nãy còn rủa tôi là ác quỷ nữa, sao có thể khóc vì tôi chứ.
Cả bọn nhìn nhau rồi cùng cười ầm lên, trải qua bao nhiêu chuyện, sinh tử cùng nhau, giây phút này được ở bên nhau vui vẻ như vậy thật ấm áp quá. Tôi không khỏi xúc động. Chẳng biết từ lúc nào nước mắt lại rơi. Đây là cuộc sống hoàn toàn khác với trước đây của tôi, có đủ cảm xúc để khiến tôi rơi nước mắt. Tôi không nhớ lần cuối biết khóc là lúc nào nữa.
Tôi nhìn tất cả bọn họ mà không kiềm được nước mắt. Dương Dương vội vàng dỗ dành tôi, anh tưởng chỉ như thế tôi có thể bỏ qua cho anh việc anh nổi cáu với tôi lúc còn ở trong hang Mãng Xà thạch sao? Nghĩ đến thái độ nổi cáu lúc ấy của anh lại khiến tôi khó chịu, bỗng chốc ánh mắt cảm động của tôi đổi thành bực tức nhanh chóng.
Dương Dương không hiểu tại sao tôi đột ngột thay đổi thái độ, nhưng gương mặt anh đang cứng đờ nhìn tôi, không phải do choáng quá đấy chứ? Không chỉ mình Dương Dương mà biểu cảm của cả ba người kia cũng cứng đờ ra như vậy. Họ nhìn tôi chằm chằm đến thất thần.
“Sao lại nhìn tôi ghê vậy, mọi người không sao chứ?” Tôi không khỏi sốt ruột.
“Bảo Bình, sao… mắt… em… lại… hai màu?” Dương Dương lắp bắp mãi mới nói hết câu.