Dương Bình Nhi

Chương 11: Hang Mãng Xà Thạch _ Xúc Cảm Của Dương Dương


Đọc truyện Dương Bình Nhi – Chương 11: Hang Mãng Xà Thạch _ Xúc Cảm Của Dương Dương


P1: Hang Mãng Xà Thạch
Sau khi thứ dịch kinh tởm rút đi hết cũng không thấy bóng dáng con trùng nào nữa, có lẽ loại trùng này chỉ hoạt động trong dịch lỏng đó thôi. Vừa rồi không hiểu vì lý do gì mà dịch lỏng rút đi nhanh chóng như vậy để lộ ra nơi này giống như một hang đá, bề mặt tường và nền hang lồi lõm gồ ghề, lẩn khuất ánh sáng vàng vàng từ Hoàng Nhãn Long. Sao trong bụng lão Quy tổ lại toàn chứa những thứ quái quỷ như thế này chứ, hết mật thất có Tứ Linh biết cắn người, đến lũ trùng hút máu gớm ghiếc trong thứ dịch lỏng chết chóc, giờ lại có hang đá u tối. Không biết còn những cái gì ở đây nữa? Lòng tôi chợt thấy lo lo cho Vương tử, không biết tình hình bên đó thế nào rồi, nếu cũng gặp toàn chuyện quái quỷ như này, anh thì tàn tật, Tiên nữ thì khả năng tự vệ không cao, lại thêm gã Thái tử Anh Vũ giả thần bí, tình hình bên đó lành ít dữ nhiều rồi.
Ngô Thông hình như phát hiện ra thứ gì đó, hắn gọi với sang phía Dương Dương, tôi cũng đi theo anh qua bên đó xem. Nhìn trên đỉnh hang có vật gì đen bóng uốn lượn phóng xuống, tôi phải quay một vòng mới nhìn được rõ, là một con Mãng Xà Thạch. Nửa thân trên của nó phóng xuống, miệng còn đang há ra rất to, nửa thân dưới thì ăn sâu vào đỉnh hang, nhìn rất sống động, cứ như con rắn thật đang trên đà phóng xuống đớp mồi thì bị hóa đá. Đôi mắt nó màu xanh lam sáng nhè nhẹ, cảm giác như nó đang nhìn chúng tôi chòng chọc.
Con Mãng Xà này quả thật sống động đến nỗi cứ như nó bị cao nhân nào đó điểm huyệt bất động chứ không phải bị hóa đá. Nửa thân dưới của nó bị ghim chặt trên đỉnh hang, thực không hiểu chuyện gì đã xảy ra với nó? Tôi nhìn lên cố quan sát nhưng vì xa quá không thể nhìn rõ được. Tôi quay sang ngoắc ngoắc ra hiệu cho Ngô Thông lên đó xem sao, hắn lườm tôi rõ dài. Thực ra tôi định bảo Dương Dương, nhưng nghĩ đến ánh mắt sát khí vừa rồi tôi vẫn thấy sợ. Thậm chí tôi bây giờ còn không dám liếc sang nhìn anh nên bất đắc dĩ mới bảo Ngô Thông lên đỉnh hang đó xem, chứ không thì còn lâu mới nhờ cậy hắn.
Thân thủ Ngô Thông rất lợi hại, chỉ một cái nhún là hắn đã bay vút lên đỉnh hang, hắn bám vào con rắn đá rồi xem xét xung quanh nó. Quả thực thân con rắn cứ như đang chui qua đỉnh hang rồi bị hóa thạch, toàn thân nó còn rõ từng vảy sáng bóng như thật, xung quanh nó không có gì khác. Ngô Thông xem xét thật kỹ lại một lúc mới nhảy xuống.
Như thế này thật kỳ lạ, khi không lại có con rắn hóa đá khó hiểu thế này. Nó đang phóng xuống, mồm lại há ngoác ra thế kia, nó định đớp cái gì bên dưới chứ? Tôi tìm kiếm bên dưới xem có cái gì khả nghi không thì thực không có gì cả, chỉ toàn đá và đá, không có gì đáng chú ý. Chẳng lẽ Mãng Xà định đớp lũ Trùng Huyết Tử?
Tôi sờ sờ xem những tảng đá bên dưới này có gì không, biết đâu có cơ quan hay có phong ấn nào đó. Đột nhiên tôi khựng lại, bần thần mất một lúc mà chưa hiểu chuyện này là gì, cảm giác này… là tay tôi có vấn đề.
“Cô bị làm sao vậy?” Ngô Thông thấy tôi hành động kỳ lạ liền hỏi ngay.
“Tay tôi mất cảm giác rồi!” Tôi ngơ ngác giơ bàn tay lên, không hiểu chuyện gì, vừa nói vừa run.
Dương Dương vội vàng chạy qua chỗ tôi xem, bàn tay tôi vừa bị Trùng Huyết Tử cắn giờ đã cứng đờ, tím đen lại như đang bị hóa đá. Lúc này tôi mới dám nhìn anh, miễn cưỡng cười mếu. Dương Dương cố làm phép chữa cho tôi nhưng không được, khả năng trị thương bằng phép của anh vốn không cao, trong trường hợp này thì càng vô tác dụng, tay tôi vẫn cứng đờ, càng lúc càng đen hơn. Đúng là trong kết giới này không thi triển phép được, nhìn mặt Dương Dương rất căng thẳng. Tôi nhìn lên con rắn thầm than, có khi nào nó bị hóa đá là vì bị lũ Trùng Huyết Tử kia cắn không và tôi cũng sắp biến thành giống nó?
Trong vài giây Dương Dương như bị tẩu hỏa nhập ma mất hết bình tĩnh, anh liên tục đào bới cái chỗ dưới miệng con Mãng Xà Thạch đang định phóng xuống. Anh muốn tìm kiếm thứ gì ở đó vậy? Không phải vì vừa làm phép cho tôi mà bị chất gì đó bất thường từ tôi bắn ngược lại khiến anh mất hết thần trí đấy chứ? Ngô Thông cố kéo Dương Dương ra nhưng anh không dừng lại, vẫn liên tục đào bới. Anh đang cố tìm cái gì vậy Dương Dương?
Ngô Thông thấy Dương Dương cố chấp không chịu dừng lại liền kệ anh, hắn lại nhảy lên không trung xem xét lại dọc thân con Mãng Xà Thạch. Thoáng thấy nét mặt hắn thay đổi liên tục là tôi biết, trên người con rắn đó chắc chắn có rất nhiều vết cắn của lũ Trùng Huyết Tử, nó thực sự bị hóa đá do bọn trùng kia rồi. Tôi kéo tay Dương Dương ngăn anh đừng đào vô ích nữa.
Dương Dương gào lên: “Ta sẽ không để em chết như thế, ta sẽ tìm ra cách.”
“Anh ngừng lại đi Dương Dương, bình tĩnh đã, em chưa chết ngay được đâu. Bình tĩnh!” Tôi cũng rối theo anh.
“Ta đã hứa sẽ bảo vệ em, ta sẽ không để em chết, ta phải cứu em.” Giọng Dương Dương run lên.

Lẽ ra tôi đã rất xúc động khi nghe những lời này, nhưng thật đáng tiếc khi những lời này lại không phải dành cho tôi, tôi nhìn Dương Dương lãnh đạm nói: “Em không phải là Quận chúa, anh dừng lại đi.”
Dương Dương không nhìn tôi nhưng động tác đã chậm lại, toàn thân anh run rẩy, anh ta quả nhiên rất thật lòng với cô Quận chúa kia, trong lòng anh chưa bao giờ quên cô ấy cả. Thật không ngờ trên thế gian này vẫn còn tồn tại thứ tình cảm sâu đậm như vậy.
Chẳng biết phải nói gì với Dương Dương nữa tôi đành bỏ sang chỗ khác để nhìn con rắn thật rõ. Việc tự cứu mình vẫn cần phải ưu tiên trước. Tôi nháy mắt cho Ngô Thông sang giải quyết anh chàng si tình kia đi, an ủi hay làm gì đó cũng được, miễn là để anh ta biết thời khắc này nguy hiểm như nào. Mặt Ngô Thông biểu tình phản đối cực lực nhưng hắn vẫn qua chỗ Dương Dương thì thào gì đó, những lúc như này hắn thật hữu ích.
Nhìn quanh tôi vẫn chưa phát hiện ra điều gì, con Mãng Xà đúng là đang phóng xuống. Nó định đớp thứ gì ở dưới chứ? Kể ra cũng lạ, nếu nó bị trùng cắn thì nó phải nằm ở dưới chỗ bùn lầy vừa rồi chứ, sao lại treo ngược lên trên? Bọn trùng không thể phóng lên tận trên đó mà cắn nó được, trừ khi chúng sống được cả ở trên tường?
Tôi quan sát khắp nơi trên đỉnh và vách hang, rõ ràng không hề có bóng dáng con trùng nào. Lão Quy tổ chỉ mới bị hóa thạch thôi, con rắn này bị hóa đá từ bao giờ? Trước hay sau khi lão Quy tổ bị phong ấn? Nếu nó bị hóa đá cùng lúc với lão Quy tổ, lúc đó nó đã bị bọn trùng cắn rồi, nó phải cố thoát ra, thì nó phải chui lên rồi bị mắc kẹt ở trên đỉnh hang chứ, đằng này nó lại phóng xuống.
Giả dụ như nó phóng xuống để lấy thứ gì đó dưới lớp dịch lỏng rồi mới bị bọn Trùng Huyết Tử bám vào cắn, nửa thân dưới vẫn còn trên đỉnh hang, sau đó bị hóa đá, nếu thế nó phải ở gần đáy hang chứ, sao lại treo cao lên thế kia, hơn nữa miệng còn đang há rất to… Kết luận là nó chưa lấy được vật nó muốn lấy. Mà khoan đã, nếu nó bị Trùng Huyết Tử cắn rồi hóa đá thì phải có xác trùng ở trên thân thể nó chứ?
Tôi gọi với sang Ngô Thông: “Ngô Thông, lúc nãy anh xem xét kỹ thân con Mãng Xà Thạch rồi chứ?”
“Xem kỹ rồi, sao vậy, cô phát hiện ra điều gì à?” Ngô Thông vẫn đang bận rộn khuyên nhủ anh chằng si tình kia.
“Tôi hỏi cái này, anh thấy trên thân nó có xác Trùng Huyết Tử không?” Tôi chẳng muốn nhìn sang phía họ, mắt vẫn hướng lên nhìn Mãng Xà Thạch.
“Xác trùng ư? Cô hỏi làm gì, tôi không thấy xác con trùng nào cả.” Ngô Thông có chút khó chịu.
“Anh chắc chứ?”
“Không tin thì cô tự mình lên xem đi.” Ngô Thông đánh mặt về phía tôi rồi lên con Mãng Xà Thạch treo ngược kia thách thức.
Tôi lừ mắt nhìn hắn. Hắn đúng là oan gia với tôi mà, mới cách đây vài phút tôi còn cảm kích hắn, giờ đến cả cọng lông của hắn cũng bị tôi chửi rủa. Bà cô đây vốn cũng có thể tự phi thân lên đó, chẳng qua bà bị phong ấn thôi, chứ không thì thèm vào hỏi ngươi. Ta tự… Suy nghĩ chưa kịp xong kịch bản để đáp trả lại Ngô Thông cho thật hoành tráng thì tôi đã bị Dương Dương bế lên. Còn chưa kịp ú ớ câu gì, thậm chí mắt còn chưa kịp chớp thì thoắt một cái anh đã bay lên chỗ con Mãng Xà Thạch rồi. Một tay anh vịn vào cổ nó, một tay giữ chặt lấy người tôi, xong đâu đấy mới quay ra nhìn tôi nói: “Em muốn xem gì thì xem đi.”
Tôi chẳng biết phản ứng thế nào cho đúng, đành làm ngơ coi như là việc hiển nhiên, tập trung quan sát những vết Trùng Huyết Tử cắn trên thân con Mãng Xà.
Những vết thương quanh Mãng Xà Thạch không nhiều, chỉ chủ yếu tập trung quanh phần cổ và dưới cổ một chút, phần bụng thì hoàn toàn không có, và tuyệt nhiên không có xác con Trùng Huyết Tử nào cả. Lạ thật, nếu như vị trí cắn như này thì chắc chắn con rắn phải bị ngụp đầu trong thứ dịch lỏng kia, vậy làm thế nào nó lại đu cao lên được tầm này? Thứ dịch lỏng vừa rồi chỉ ngập đầu gối tôi, không thể dâng cao lên mấy mét thế này. Vậy là sao chứ?

“Dương ca bọn trùng này sẽ hút máu nạn nhân đến chết mới thôi phải không?” Tôi tò mò.
“Nếu nạn nhân là thứ to lớn, chúng sẽ sống ký sinh trong cơ thể nạn nhân cho đến khi hút cạn kiệt máu mới thôi.” Dương Dương nói.
Cái bọn này đích thị là lũ đỉa thành tinh rồi, chúng là quỷ hút máu còn khủng khiếp hơn cả Ma cà rồng.
“Em xem những vết cắn này, ta thấy chúng không giống bị cắn mà như là có thứ gì đó chui ra ấy.”
Tôi nhìn những vết cắn Dương Dương nói. Quả thực giống như có gì đó chui ra hơn, những vết thương tạo thành lỗ sâu hoắm. Thật may con rắn này đã hóa đá, nếu không thì nhìn chúng sẽ rất khủng khiếp. Vậy là lũ Trùng Huyết Tử kia là chui ra từ con Mãng Xà Thạch này.
Không còn gì để xem Dương Dương liền bế tôi nhảy xuống. Chỉ khẽ thả người là anh đã hạ cánh dưới đất tuyệt đỉnh oai phong khiến tôi bần thần.
Nghĩ đến Mãng Xà Thạch tôi càng mơ hồ không hiểu, lũ trùng chui ra từ nó, nó thì chỉ có nửa thân phóng xuống, mọi suy luận từ đầu đến giờ đều đi vào ngõ cụt. Trong gian mật thất thì có Tứ Linh, ở đây thì chỉ có nửa thân trên con Mãng Xà Thạch, như này là ý gì? Còn thứ dịch lỏng và lũ Trùng Huyết Tử kia đi đâu hết nữa chứ, sao tự nhiên lại mất hút khó hiểu như thế? Đã có khe nứt thần bí nào hút hết chúng rồi? Có khi nào chúng sẽ đột ngột quay lại không?
P2: Xúc cảm của Dương Dương
Tôi nghĩ đi nghĩ lại những chuyện vừa rồi, mọi chuyện này xảy ra chẳng phải sau khi Dương Dương đâm chết con Trùng Huyết Tử kia? Sao tôi lại bỏ qua chi tiết này nhỉ, Vương tử đã từng nói đừng để hình ảnh trước mắt đánh lừa, nhiều khi sự việc lại không giống những gì trước mắt thấy mà lại ẩn sau sự vô lý của chúng.
“Dương Dương kiếm của anh đâu?” Tôi đột ngột hỏi.
Dương Dương ngỡ ngàng quay sang nhìn Ngô Thông, sao họ lại có ánh mắt khó hiểu thế nhỉ, họ đang nghĩ đi đâu rồi?
“Này, đâu còn có đó, kiểu gì chẳng có cách, cô đừng vội tự sát.” Ngô Thông cười trừ dỗ dành tôi.
Tên này nói gì gàn dở vậy, hắn tưởng tôi định tự sát chắc? Tay tôi còn chưa hóa đá mà, tôi đâu thể dễ dàng bi lụy. Sao Ngô Thông lại còn có cái điệu bộ ngốc nghếch như vậy, hình tượng mặt lạnh của hắn đâu mất rồi?
“Ai nói tôi muốn tự sát, anh nghĩ đi đâu thế?” Tôi cau có.

“Không phải định tự sát thì cô mượn kiếm của Dương ca làm gì, lấy của tôi dùng tạm đi. Cái này của tôi dùng rất ổn, đảm bảo sắc bén, chết rất nhanh gọn.”
Nói rồi Ngô Thông chìa thanh đoản kiếm của hắn ra, rất ít khi thấy hắn rút vũ khí, giờ tôi mới được chứng kiến tận mắt. Kiếm của hắn là thanh đoản kiếm sắc bén, chuôi kiếm nạm ngọc tinh tế, họa tiết đuôi Phụng uyển chuyển, thực không hợp với kẻ mặt lạnh như hắn.
Ôi dào tên này, khi không lại biến tôi thành “ban bánh khảo” kiếm làm gì thế này, tôi đâu có cần xem kiếm của hắn chứ. Ngô Thông còn đang nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng không nể nang gì gạt luôn cái bộ mặt đáng ghét ấy ra khỏi tầm mắt mình để nhìn Dương Dương. Ngô Thông bị tôi gạt sang bất ngờ lại quá dễ dàng khiến hắn ặt ra bực tức lẩm bẩm chửi rủa gì đó.
Dương Dương thấy tôi như vậy anh nghiêm túc hỏi: “Em lấy kiếm của ta làm gì?”
“Em chỉ xem thôi chứ không có ý định tự sát đâu, anh không thấy mọi việc đã xảy ra, rồi nơi này nữa đều là sau khi anh đâm chết con Trùng Huyết Tử to bự kia à?”
Dương Dương ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu với tôi. Cả ba chúng tôi đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Kiếm Tiên. Nó vẫn còn ghim chặt con Trùng Huyết Tử ở phía kia, Dương Dương vẫn chưa rút ra. Nhìn nó dựng đứng ở đó tự nhiên có chút cảm giác hoang mang. Cả ba bọn tôi lại gần thanh kiếm, nó vẫn im lìm dựng đứng, con trùng thì đã chết cứng lại. Xung quanh vị trí thanh kiếm vẫn còn chút thứ dịch lỏng nhơm nhớp sền sệt nhìn muốn nôn đó. Thanh kiếm thì không có gì lạ, xung quanh đáy hang cũng không có gì lạ, toàn những mỏm đá nhấp nhô không bằng phẳng, không còn gì khác.
Tôi chợt nhớ lần trước thanh kiếm khi đâm vào tay Vương tử đã giải phong ấn của những quả cầu ký ức. Lúc đó Vương tử khi biết thanh kiếm này là Kiếm Tiên đã tự lao vào kiếm, có lẽ anh biết Kiếm Tiên có thể giải phong ấn. Sau đó Kiếm Tiên còn biến thành con rồng mắt vàng râu dài. Nơi này thành ra như này, bỗng chốc thứ dịch đó rút đi hết, lũ Trùng Huyết Tử cũng biến mất không chút dấu vết, lẽ nào là do thanh kiếm này đã giải phong ấn khiến hang đá hiện ra? Con Mãng Xà kia cũng vì thế mà hiện ra.
Tôi nhìn lên con rắn đá rồi khẽ giật mình. Từ góc này nhìn lên thì đôi mắt nó lộ ra ánh nhìn chòng chọc hướng thẳng về tôi. Miệng nó há to, đôi mắt xanh sáng như đang chuyển động của nó nhìn thật gớm ghiếc, chưa kể hai cái răng nanh chìa ra của nó đang chảy thứ dịch như nọc độc sẵn sàng tiêu diệt con mồi.
Từ góc độ này nhìn lên thì con Mãng Xà Thạch thực sự sống động, cứ như nó đang trườn xuống bắt mồi thật vậy. Và vị trí con mồi hoàn hảo chính là chỗ chúng tôi đang đứng. Dương Dương định rút thanh kiếm ra làm tôi phát hoảng vội kéo anh lại. Tôi sợ rút ra rồi lỡ đâu thứ dịch lỏng lỏng nùi nồng nặc kia lại ồ ạt trở lại cùng lũ trùng khát máu thì chỉ có chết thôi.
Ngô Thông sốt ruột không hiểu ý tôi muốn gì, hắn bực dọc: “Ý cô là chúng ta cứ ngồi đây ngắm thanh kiếm này đến khi hóa đá sao?”
“Đương nhiên là không rồi, tôi muốn tìm cách thoát ra càng nhanh càng tốt, tôi tuyệt nhiên không muốn ở đây làm mồi cho lũ trùng nhầy nhẫy ấy đâu. Hơn nữa tôi rất lo cho bên Vương tử, không rõ họ có ổn không?” Tôi vội phân trần.
“Bên đó có Thái tử chắc sẽ không sao đâu, hơn nữa Vương tử đầu óc rất lợi hại chắc đã sớm thoát ra ngoài rồi.” Dương Dương an ủi.
Ý anh muốn nói đầu óc tôi không được tốt sao?
“Em lo chính là gã thái tử đó.” Tôi khó chịu.
“Sao lại thế?” Cả Dương Dương và Ngô Thông đồng thanh hỏi.
Tôi biết là không giả vờ ngây ngô được, đành trả lời nghiêm túc hết sức có thể: “Cậu ta là giả, cậu ta không phải là Thái tử.”
“Cô không đùa chứ, Thái tử tôi đã biết từ lâu, cậu ta không thể là giả được.” Ngô Thông quả quyết: “Hơn nữa Quận chúa cũng rất tốt với Thái tử.”

Điều Ngô Thông vừa nói càng làm tôi thấy khả nghi.
“Quận chúa tốt với Thái tử thì cậu ta không thể là giả à, mà sao Quận chúa lại tốt với Anh Vũ, thật vô lý quá đi. Anh Vũ từ khi đến Bắc Thành luôn gây rắc rối cho Vương tử, sau đó còn giết Quốc Vương hại Vương tử thành ra loại ác quỷ bị cả Bắc Thành truy sát nguyền rủa. Quận chúa yêu Vương tử mà lại đi tốt với kẻ thù của anh ấy, cô ấy có phải là đã thông đồng với kẻ địch hại Vương tử không?” (Chẳng hiểu sao tự dưng tôi lại nghĩ xa đến tận mức này.)
“Cô nói cứ như đã chứng kiến hết sự việc vậy? Cô đâu có biết gì về Quận chúa.” Ngô Thông nói đầy vẻ khinh miệt khiến tôi khó chịu.
“Em không được xúc phạm Thu Sa, cô ấy không phải là người như thế.” Dương Dương đột nhiên gằn giọng.
Nghe điệu bộ này của Dương Dương vô cùng chướng tai tôi. Anh việc gì phải vội thanh minh cho cô ấy chứ, anh đâu phải hiểu hết được cô ấy. Thiên thần cũng có thể thành ác quỷ mà, chẳng phải Quận chúa còn dám dùng tà thuật nữa đấy thôi. Ngay cả Tiên nữ ngây thơ còn biến ra bộ dạng mưu mô hại người. Nghĩ vậy tôi cãi bướng: “Anh làm sao mà biết được Quận chúa không phải như thế. Anh nhìn cầu ký ức rồi đấy thôi, chính cô ấy cùng Thái tử Anh Vũ đã ra tay hạ sát Vương tử.”
“Em im đi! Thu Sa chắc chắn có cái lý của mình.” Dương Dương mắt long lên gằm ghè nhìn tôi quát lớn.
Tôi đương nhiên không chịu thua, tiểu tử nhà anh dám bảo bà cô đây im miệng sao, động chạm đến cô người yêu khiến một chàng công tử hào hoa nhẹ nhàng tốt bụng biến thành bộ dạng này sao? Tôi nhìn mà phát cáu. Tôi cũng gào lên: “Em chỉ nói đúng sự thật thôi, Quận chúa đã rời tộc Tiên từ rất lâu rồi anh làm sao mà biết được cô ấy thành ra gì rồi, có thành ác quỷ hay không anh biết được chắc? Có khi cô ta còn tu luyện tà đạo rồi cũng nên?”
“Cô mới là ác quỷ!” Dương Dương chỉ thẳng vào tôi gay gắt nói.
Tôi chững lại vài giây, anh nói đúng tôi chính là ác quỷ, ác quỷ đang bị phong ấn. Tôi cười sằng sặc vang cả hang đá: “Em vốn là ác quỷ, em chưa bao giờ là người tốt cả, từ đầu đến giờ em vẫn luôn là ác quỷ. Anh nên chấp nhận dần sự thực đi, Quận chúa chắc chắn có vấn đề, cô ta còn… đánh cắp… (ký ức của Vương tử).”
Lời còn chưa kịp nói hết thì tôi đã bị hất tung lên văng ra một quãng, bay luôn cả mấy từ muốn nói theo. May thay Ngô Thông phản ứng nhanh đỡ lại kịp nếu không chắc người tôi lại vỡ vụn trên mấy mỏm đá lồi lõm này rồi. Tôi còn chưa hết bàng hoàng thì Ngô Thông quay sang mắng Dương Dương: “Người sao lại ra tay mạnh như vậy, cô ta dù sao cũng chỉ là người bình thường, lại còn đang trọng thương, chịu sao nổi đòn của người.”
(Trời sao cái tên mặt lạnh này giờ lại hào hiệp tốt bụng quá vậy, có phải vì tôi đã cứu hắn không, bàng hoàng tập hai)
Dương Dương lúc này mới như bừng tỉnh, anh đứng chết trân, ánh mắt giận giữ bỗng chốc trũng lại hốt hoảng, chính anh cũng ngỡ ngàng trước hành động của mình. Người ta nói đúng, đừng trêu vào những người hiền lành, khi họ giận giữ thực sự rất kinh khủng. Giống như Tiên nữ ngày đó vậy. Bày mưu hại tôi suýt bị chặt tay. Tôi nhìn lại tay mình, may hôm đó không bị chặt, bàn tay này còn ngu ngốc đỡ cho tên tiểu tử kia một mũi tên nữa chứ. Giờ thì đã bị cứng đờ không rõ lý do và đã đen đặc lại. Ác quỷ là tôi sao cứ bị mấy thiên thần các người hại thành ra nông nỗi này?
Trong đầu tôi thoáng lên ý nghĩ phải mau biến khỏi đây thôi, tìm Vương tử bắt anh ta đưa tôi trở về thế giới của tôi, tôi không muốn ở lại nơi nhiễu nhương bất công này nữa.
Và một điều nữa tôi phải luôn ghi lòng tạc dạ rằng đừng trông cậy và tin tưởng vào ai ngoài chính bản thân mình, lúc nguy hiểm như này thì chỉ có tự mình cứu mình thôi.
Tôi đứng phắt dậy, một mạch phi tới chỗ thanh kiếm, không thèm nhìn Dương Dương. Thanh kiếm ở đây, chắc chắn dưới nó phải có gì đó, mà không phải dưới nó, dưới xác con trùng gớm ghiếc kia sẽ có gì đó. Tôi không dám sờ vào cái xác con trùng nhưng giờ không còn cách nào khác, không nhờ được hai gã đáng ghét kia rồi, đành tự mình làm lấy thôi.
Tay tôi run run, mặt nhăn nhó sờ sờ gỡ gỡ con Trùng Huyết Tử ra, chắc chỉ còn thiếu hét lên nữa thôi. Còn đang loay hoay cùng cơn bực bội thì Dương Dương đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, anh nhẹ nhàng cúi xuống gỡ con trùng ra giúp tôi. Dương Dương không nói lời nào cả, chỉ nhanh nhẹn dùng sức một cái đã lôi được con trùng ra khỏi thanh kiếm, quăng nó sang một bên, để lộ ra một thứ hết sức kỳ lạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.