Đọc truyện Dưới Vương Triều Cổ Đại – Chương 71: Vương Phi Say Khướt
Minh Nguyên Đế nói: “Nếu lão Ngũ đã tôn trọng ngươi, vậy trẫm cũng tôn trọng lão Ngũ một lần, hôn sự không thể cưỡng cầu được, tránh cho sau này vợ chồng chung sống không hòa thuận, chuyện này trẫm sẽ đi nói rõ với Hiền Phi, ngươi đi đi.”
Đúng, còn có Hiền Phi nữa, ngay cả đến bá mẫu của mình mà cô cũng đắc tội, kẻ thù vây quanh tám phía.
Ra khỏi ngự thư phòng, trong lòng của Nguyên Chiêu Lâm đang chứa một thanh đao dài 40m, nếu như giết người không có tội thì Vũ Văn Dụ nhất định sẽ phải chết trong tay cô.
Sau khi rời khỏi ngự thư phòng thì ngay lập tức cô thấy ở bên ngoài có người đang đợi mình, người đó nói rằng Hiền Phi muốn gặp cô.
Áp lực bên ngoài không biết bao giờ mới đến, nhưng có thể chắc chắn Hiền Phi là người đến đây nhanh nhất.
Khi cô đang thấp thỏm lo lắng đi đến Khánh Dư Cung của Hiền Phi thì không ngờ giữa đường gặp Thường công công đi đến.
“Vương Phi, Thái Thượng Hoàng cho mời!”
Ma ma của Khánh Dư Cung nói: “Thường công công, Hiền Phi nương nương mời Vương Phi trước, nương nương muốn nói vài câu với Vương Phi, không bằng đợi Vương Phi đến Khánh Dư Cung rồi sau đó đến Càn Khôn Điện?”
Thường công công cười như phật Di Lặc: “Không thành vấn đề, chỉ là sợ Thái Thượng Hoàng đợi sẽ nổi giận mà thôi.”
Ma ma nghe vậy thì không thể kiên quyết được nữa: “Vậy thì mời Vương Phi đến gặp Thái Thượng Hoàng trước, sau đó hãy đến Khánh Dư Cung.”
Thường công công nói: “E rằng không nhanh như vậy, việc bên phía Thái Thượng Hoàng khá nhiều, có việc còn cần Vương Phi phải xuất cung đi giải quyết, ngươi quay về bẩm báo với Hiền Phi nương nương là ngày khác Vương Phi sẽ đến Khánh Dư Cung thỉnh an.”
Sắc mặt của ma ma nghe vậy ngay lập tức có chút biến đổi.
“Đây là ý của Thái Thượng Hoàng.” Thường công công nhắc nhở.
Ma ma không còn cách nào khác chỉ có thể đành chắp tay hành lễ: “Được, vậy ta sẽ quay về bẩm báo với Hiền Phi Nương Nương.”
Nguyên Chiêu Lâm thở phào nhẹ nhõm, đi theo Thường công công.
Dọc đường đi, Nguyên Chiêu Lâm nói: “Đa tạ Thường công công ra tay tương trợ.”
“Là nhờ Thái Thượng Hoàng dự đoán trước được.” Thường Công Cương mỉm cười nói.
Đúng vậy, lão già đó thật thông minh.
Nhưng mà có thể bảo vệ cô bao lâu chứ? Ở trong cung này, tay của ông ta có thể bảo vệ, nhưng khi rời khỏi cung thì ngay lập tức ngoài tầm tay với.
Bước vào Càn Khôn Điện, cô thấy Thái Thượng Hoàng đang đi trong sân, tuy rằng bước chân còn hơi chao đảo, nhưng so với trước kia thì trông có tinh thần hơn nhiều.
“Tham kiến Hoàng Tổ phụ.” Nguyên Chiêu Lâm đi lên trước chào Thái Thượng Hoàng, nhìn thấy cơ thể ông ta lắc lư loạng choạng thì vô thức đưa tay ra đỡ.
Thường công công vội vàng nói: “Không cần…”
Thái Thượng Hoàng trừng mắt nhìn ông ta, ông ta vội vàng im lặng.
Trong lòng Thường công công thầm oán trách, chẳng phải vừa rồi Thái Thượng Hoàng cấm người khác giúp sao?
“Vào trong nói chuyện đi.” Thái Thượng Hoàng nói.
Nguyên Tiêu Lâm ừm một tiếng, sau đó dìu ông ta đi vào.
Ông lão không nằm xuống, chỉ ngồi xếp bằng dựa vào giường La Hán, Thường công công dâng nước trà lên, ông ta thoải mái nhàn nhã bẻ đốt ngón tay nghe kêu khanh khách.
“Nghe nói con phản đối lão ngũ cưới trắc phi à.” Thái Thượng Hoàng nhắm mắt lại, thong dong hỏi.
Đúng là việc tốt không ra tới cửa, tiếng xấu thì đồn xa.
“Vương gia nói con phản đối vậy thì cứ coi như là con phản đối đi.” Nguyên Chiêu Lâm nén giận nói không thành lời.
“Ừ, phản đối hay lắm.” Thái Thượng Hoàng thản nhiên nói.
Nguyên Chiêu Lâm nhìn ông ta: “Sao lại hay?”
“Không hay sao được? Cứ như thế, Chử gia sẽ trừng phạt Tĩnh Hậu trước, Tĩnh Hậu lại đi trừng phạt con, Hiền phi cũng trừng phạt con, ngay cả Tô gia bên kia chắc cũng coi con như cái gai trong mắt.”
Cười trên nỗi đau của người khác!
Thái Thượng Hoàng mở to mắt mỉm cười nhìn cô: “Chúc mừng nhé, sau này con chính là trung tâm của xoáy nước này rồi.”
“Việc gì cũng để lại một đường lui thì sau này mới dễ nhìn mặt nhau đó Hoàng tổ phụ.” Nguyên Chiêu Lâm bực tức nói, có cần châm chọc tới tận cùng vậy không?
“Có phải ta đẩy con tới đầu sóng ngọn gió đâu, con lầm bầm cái gì chứ?”
Nguyên Chiêu Lâm nản lòng.
Thái Thượng Hoàng nhìn cô một lúc, cười nói: “Được rồi, ta mời con uống rượu.”
“Con không uống rượu.” Uống rượu hại gan, cô sinh hoạt rất có quy luật, không có mấy thói quen xấu đó.
“Uống một ngụm giải tỏa thôi mà, tránh cho bực tức trong lòng.
Cuộc sống khó khăn, sợ gì say rượu, có say ta sẽ cho người đưa con về phủ.”
Thái Thượng Hoàng nói xong, giơ tay bảo Thường công công đi lấy rượu.
Loại rượu mạnh nhất mà Nguyên Chiêu Lâm từng uống lúc chưa xuyên không là sâm panh, uống được hai ly đã say trời điên đất đảo, nhưng đổi xác một lần rồi thì chắc tửu lượng không kém vậy đâu nhỉ, dù sao người cổ đại thỉnh thoảng cũng uống rượu mà.
.
Truyện Trọng Sinh
Lúc ngửi hoa quế ủ lâu năm mà Thường công công đem ra, cô hít một hơi, mùi vị cũng được, không có mùi cồn quá nặng.
“Ta không thể uống rượu, lão Thường cũng không thích uống rượu, ta có muốn ngửi mùi rượu cũng khó.” Thái Thượng Hoàng có vẻ hơi hào hứng.
Thường công công ở bên cạnh rót rượu, rót cho ông ta một ly, Nguyên Chiêu Lâm xòe tay ngăn lại, cảnh cáo: “Ngài chỉ được ngửi một chút thôi.”
“Ngửi thôi cũng được.” Thái Thượng Hoàng hít sâu, mùi rượu thoang thoảng bay vào lỗ mũi, nhớ lại mùi vị lúc uống rượu, cảm thấy cả người cũng lâng lâng lên.
“Nào nào, con uống, ta ngửi!” Ông ta nâng ly rượu lên, cụng ly với Nguyên Chiêu Lâm.
Ông ta đưa ly rượu đến bên miệng: “Rượu này bị đổi rồi à? Sao ngửi không thơm mùi thuần khiết như trước kia thế hả? Đám nô tài này không giữ cẩn thận, để ta nếm xem, nếu mùi vị thay đổi thì kéo chúng ra quất roi hết.”
Nói xong ông ta khẽ nhấm một ngụm, tặc lưỡi chà chà: “Không nếm ra được.”
Nói xong ông ta lại nhấc tay lên muốn uống tiếp, Thường công công ở bên cạnh thấy vậy liền giơ tay giữ lấy: “Thái Thượng Hoàng, ngài đổi chiêu khác được không? Lại dối gạt muốn uống rượu rồi.”
Thái Thượng Hoàng thẹn quá hóa giận: “Ta còn phải dối gạt mới uống được rượu à? ta mà muốn uống, đám các ngươi ngăn được sao?”
“Nô tài sai rồi, vậy ngài bỏ xuống đi, ngửi tiếp nào.” Thường công công nói.
Thái Thượng Hoàng hùng hổ đặt xuống, nhìn Nguyên Chiêu Lâm: “Ngươi uống đi xem nào.”
Nguyên Chiêu Lâm uống một ngụm, thấy cũng được, ngọt ngọt, hơi có mùi rượu, giống rượu trái cây vậy, chắc nồng độ cũng không cao.
Một nén nhang sau.
Thường công công lo lắng hỏi: “Thái Thượng Hoàng, ngài nói xem nên làm gì bây giờ?”
Có thể thấy rõ Thái Thượng Hoàng cũng bị dọa rồi: “Sao ta biết được? Rượu là ngươi lấy cơ mà.”
“Là ngài bảo mà.” Thường công công kinh ngạc nhìn ông ta.
“Ai bảo ngươi để nó uống nhiều?” Thái Thượng Hoàng tức giận, vốn chỉ muốn để cô say chếnh choáng cho tiện tra khảo, ai ngờ cô lại uống say như vậy.
“Nhiều sao? Đó là hoa quế được ủ lâu ngày, người bình thường uống nửa cân cũng không sao cả mà? Nàng ta mới uống có một ly thôi.” Một ly kia còn chưa đến nửa lạng ấy.
Thái Thượng Hoàng đau đầu che lỗ tai lại: “Bảo nó ngậm miệng đi, ầm ĩ muốn chết.”
Thường công công nhìn Nguyên Chiêu Lâm đang chống nạnh nhảy nhót trên bàn, miệng làu bàu phun ra một đống câu từ nhưng chẳng hiểu là nói gì, nhìn có vẻ rất kích động.
Mắng thì thôi đi, lại còn ném đồ nữa chứ, nếu không phải đã đóng cửa Điện thì không biết bây giờ có biết bao nhiêu người chen chúc tới xem.
“Rốt cuộc nàng ấy đang nói gì vậy? Không giống ngôn ngữ Bắc Đường.”
“Tiếng chim đấy!” Thái Thượng Hoàng đánh giá.
“Ai, gọi canh gỉai rượu cho nàng ấy, chờ nhá nhem rồi đưa về.” Thường công công vội vàng đi mở cửa Điện, lệnh cho cung nữ đang kinh ngạc ở ngoài đi chuẩn bị canh giải rượu.
Cung nữ sửng sốt mà đi, bên trong có chuyện gì rồi à, hình như nghe thấy có tiếng nữ nhân chanh chua đanh đá gào thét trong đó.
Là ảo giác sao? Chứ ai dám la hét bên trong Càn Khôn điện? Nữ nhân chanh chua ở đâu ra thế?
Canh giải rượu được mang lên, Nguyên Chiêu Lâm la mắng khàn cả giọng, đang ngồi trên bàn thở hổn hển.
“Nào, uống tiếp!” Thường công công kiên trì đi tới, sao lại uống kém thế chứ? Đau hết cả đầu.
Nguyên Chiêu Lâm xòe tay nhận lấy, canh giải rượu vẩy ra ngoài, cô lại hào hùng nói: “Uống, uống tiếp…!Sao rượu này lại nóng thế?”
“Rượu nóng mới tốt.” Thường công công nói.
Nguyên Chiêu Lâm uống một hơi hết sạch, lại cảm thấy dạ dày như đang quay cuồng, cô chậm rãi bò xuống, đi đến trước mặt Thái Thượng Hoàng, cười tủm tỉm nhìn ông ta: “Lão đầu, con muốn ói.”
“Cút!” Thái Thượng Hoàng hoảng sợ mắng.
“Vương phi, không được vô lễ!” Thường công công vội vàng quát, sao lại gọi Thái Thượng Hoàng là lão đầu chứ?
Nguyên Chiêu Lâm mơ màng quay đầu, giữ chặt Thường công công, cười càng rạng rỡ: “Thường công công, ta muốn…!ọe…”
Thường công công ai oán nhìn trời, xiêm y bằng lụa mà Thái Thượng Hoàng mới ban cho ta…!
Cố Thiểm bị gọi gấp tới Càn Khôn Điện, giao cho một chuyện cực kỳ quan trọng.
Cố Thiểm khẩn trương chỉ huy cho cỗ kiệu màu xanh đi ra khỏi Càn Khôn Điện, người khiêng kiệu đi rất nhanh, gần như là chạy bước nhỏ, ra đến ngoài cung lại đổi lên xe ngựa, Cố Thiểm tự mình đánh xe, một cung nữ trong Càn Khôn Điện theo hầu, bên trong sợ tới mức muốn chết.
Nếu để hoàng thượng biết vương phi say khướt trong Càn Khôn Điện, chỉ sợ tất cả mọi người đều phải chịu tội.
– ——————-.