Đọc truyện Dưới Vương Triều Cổ Đại – Chương 53: Một Tờ Giấy Ghi Nợ
Tất cả những điều này đều được mưu tính từ trước.
Tiểu La Tử trở thành con cừu chịu tội thay, phiếu bạc được tìm thấy trong phòng hắn ta, là đoái phiếu mà Sở vương phủ làm ra.
Cô lại bị buộc tội là tự ý chữa bệnh cho Thái thượng hoàng, nếu như không điều tra ra chuyện của cửu chuyển đan, vậy thì từ đầu đến cuối cô không thể thoát khỏi hiềm nghi mưu hại Thái thượng hoàng.
Bây giờ, cô tự mình phân trần sự trong sạch của mình sao? Chỉ sợ là không cần thiết, Hoàng thượng chỉ âm thầm điều tra, Sở vương phủ vẫn đang đứng ở đầu sóng ngọn gió.
Thái thượng hoàng sẽ nhìn nhận chuyện này như thế nào? Cô không khỏi liếc nhìn Thái thượng hoàng.
Thái thượng hoàng đang nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt rất nghiêm.
Nguyên Chiêu Lâm đặt Phúc Bảo xuống, cúi đầu xuống vờ thái bình.
Cô biết có lẽ Thái thượng hoàng đã nhìn ra được điều gì đó, nhưng, nếu như cô không nói, có lẽ Thái thượng hoàng cũng không hiểu những lời Phúc Bảo nói.
“Qua đây!” Thái thượng hoàng lạnh lùng nói.
Nguyên Chiêu Lâm đứng dậy chậm rãi đi qua: “Thái thượng hoàng thỉnh căn dặn.”
“Lúc nãy ngươi nghĩ cái gì? Tại sao vẻ mặt lại có sự thay đổi lớn như vậy?” Thái thượng hoàng hỏi thẳng.
Nguyên Chiêu Lâm liếc nhìn Thường công công và Hỷ ma ma, lắc đầu: “Bẩm Thái thượng hoàng, con không nghĩ gì, vẻ mặt thay đổi có thể là vì cơ thể suy nhược, chưa ăn bữa sáng.”
Hỷ ma ma cười nói: “Thái thượng hoàng cũng chưa ăn, đã lo liệu rồi, lát nữa sẽ được ăn.”
“Tạ ma ma!” Nguyên Chiêu Lâm nhẹ nhàng nói.
Thái thượng hoàng cũng không hỏi nữa, cơ thể sau khi được giải độc, vô cùng yếu, ngay cả việc trừng mắt với Nguyên Chiêu Lâm cũng không trừng được quá lâu.
Bữa sáng là cháo thịt bằm, Nguyên Chiêu Lâm ăn hai bát, cảm thấy thể lực dần dần khôi phục lại, Phúc Bảo há miệng, cái lưỡi dài rủ xuống, nước miếng chảy ra, cô cười nói với Hỷ ma ma: “Phúc Bảo có thể ăn cháo rồi, cho nó một ít đi, đừng bỏ muối, chó phải ăn thanh đạm một chút, thực ra Thái thượng hoàng cũng phải ăn thanh đạm một chút.”
“Ta không thể ăn thanh đạm.” Thái thượng hoàng vội vàng nói.
“Nhất định!” Nguyên Chiêu Lâm quay đầu lại, nhìn ông ta một cách nghiêm túc nói.
“Ngươi quản mẹ chồng, quản trời, quản đất còn quản việc ăn uống của ta?” Thái thượng hoàng tức giận, biết gọi cô qua là khiến mình tức giận mà.
“Những thứ bên cạnh không quản, nhưng việc ăn uống nhất định phải quản.” Nguyên Chiêu Lâm nói một câu quan tâm.
Thái thượng hoàng không nói gì.
Ông già này quá thông minh.
Vì vậy, ông ta sẽ không biết ai hạ độc ông ta sao? Ông ta sẽ cho là Tiểu La Tử làm sao?
Hỷ ma ma đi lấy cháo cho Phúc Bảo, Thường công công đi đốc thúc việc hầm canh.
Nguyên Chiêu Lâm muốn đi qua, thử thăm dò Thái thượng hoàng mấy câu, lại nghe thấy bên ngoài hét lên: “Hoàng thượng ban thưởng cho Sở vương phi!”
Nguyên Chiêu Lâm sững sờ, nhìn ra ngoài, Thái thượng hoàng nói: “Còn sững sờ ra đấy làm gì? Còn không mau đi lĩnh thưởng?”
“Ồ!” Nguyên Chiêu Lâm vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy Mục Như công công bưng một cái khay rất tinh xảo đứng bên ngoài, Tề vương và Chử Minh Thúy vẫn chưa đi, hai người đều nhìn Nguyên Chiêu Lâm.
“Hoàng thượng có chỉ, Sở vương phi có công trị bệnh, đặc biệt ban thưởng cho hai chuỗi nam châu mà Lưu Cầu tiến cống, một nghìn lượng vàng!” Mục Như công công nói.
Nguyên Chiêu Lâm quỳ xuống: “Tạ phụ hoàng ban thưởng.”
Đồng tử của Chử Minh Thúy gần như sắp rớt ra ngoài, ban thưởng nam châu còn chưa đủ, còn ban thưởng cho thêm một nghìn lượng vàng? Tại sao phụ hoàng lại xem trọng Nguyên Chiêu Lâm như vậy?
Mục Như công công đặt chiếc khay lên tay của Nguyên Chiêu Lâm, cười nói: “Vương phi, nam châu của Lưu Cầu tiến cống vô cùng quý hiếm, không gì có thể sánh được, vương phi phải cất giữ thật tốt.”
“Vâng, tạ công công.” Nguyên Chiêu Lâm đứng dậy.
“Chúng ta vào thỉnh an Thái thượng hoàng trước.” Mục Như công công nói, sau đó quay người đi vào.
Nguyên Chiêu Lâm nhìn trên chiếc khay không hề có vàng, chỉ đặt hai chuỗi nam châu tròn, sáng, dưới nam châu có một tờ giấy, cô mở ra xem, dở khóc dở cười, là một tờ giấy ghi nợ một nghìn lượng vàng.
Ban thưởng còn ghi nợ?
Chử Minh Thúy bước lên trước, nở một nụ cười khéo léo: “Chúc mừng Sở vương phi nhận được sự ban thưởng của phụ hoàng.”
Nguyên Chiêu Lâm nhìn nàng ta, trên mặt nàng ta lại là một nụ cười rạng rỡ, đáy mắt cũng tràn đầy ý chúc mừng, không có một chút dáng vẻ của sự ghen tỵ.
Nguyên Chiêu Lâm nói: “Cảm ơn.”
“Nam châu kết hợp cùng với mỹ nữ, Sở vương phi không ngại thử một chút chứ?” Chử Minh Thúy nói.
Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu: “Không được, ta còn phải vào trong hầu hạ Thái thượng hoàng, đeo trên người không tiện.”
Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy người này tâm cơ rất sâu, mỗi câu mỗi từ người này nói đều phải phòng bị, không biết mang theo ý đồ gì.
“Vậy cũng được, đúng rồi, tình hình của Thái thượng hoàng tốt hơn chút nào chưa?” Chử Minh Thúy hỏi.
Nguyên Chiêu Lâm nhìn cô ta nói: “Hay là Tề vương phi vào trong thỉnh an, hỏi thăm một chút?”
Vẻ mặt của Chử Minh Thúy đột nhiên trở nên có chút khó coi.
Tề vương bước về phía trước một bước, mang theo sự nghi hoặc nói: “Ngươi có thể hỏi hoàng tổ phụ tại sao lại không gặp bổn vương? Điều này rất kỳ lạ.”
Nguyên Chiêu Lâm khẽ thở dài trong lòng, không rõ sao, Thái thượng hoàng không cho phép Chử Minh Thúy đi vào, đâu có không cho người đi vào?
Nhưng, vì Tề vương không có những lời ác ý với cô, cô cũng không cần thiết phải đắc tội: “Thái thượng hoàng không muốn có quá nhiều người ở bên cạnh làm ồn, người thích yên tĩnh.”
“Bổn vương cũng cảm thấy là như vậy.” Tề vương quay đầu nhìn Chử Minh Thúy: “Hay là chúng ta trở về thôi, đợi tổ phụ khỏe hơn một chút, lại vào cung để thỉnh an.”
Đã đứng hơn nửa canh giờ rồi, hắn ta cũng mệt rồi.
Bàn tay Chử Minh Thúy hơi nắm lại, trong lòng căm hận, Thái thượng hoàng vẫn vô cùng thương yêu Tề vương và mình, Hoàng thượng không cho phép nàng ta đến, nhưng Thái thượng hoàng sẽ không như vậy, nàng không thể ngồi chờ chết, nhất định phải nhận được sự đối xử đặc biệt của Thái thượng hoàng, nếu như nàng ta không vào điện hầu hạ sẽ không đề phòng được Nguyên Chiêu Lâm.
Nghĩ đến đây, nàng ta mỉm cười: “Không sao, đợi thêm một lúc đi.”
“Nhưng thân thể của mẫu hậu không được tốt, chúng ta trở về chăm sóc mẫu hậu không tốt sao?” Tề vương biết Chử Minh Thúy là vì sự hiếu thảo với tổ phụ, nhưng như vậy sẽ làm khổ nàng ta.
Chử Minh Thúy nghe thấy câu nói này, đột nhiên nói với Tề vương: “Đúng rồi, nghe nói Hiền nương nương gần đây luôn cảm thấy đau đầu, hay là chúng ta đi đến chỗ Hiền nương nương ngồi.”
Lúc nàng ta nói, giống như cố ý, nhưng cũng giống như vô ý liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm.
Nguyên Chiêu Lâm không quan tâm, quay người đi vào, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, Hiền nương nương là mẫu phi của Vũ Văn Dụ, từ trước đến giờ chưa từng quan tâm đến việc gì, lần này Vũ Văn Dụ bị thương nặng như vậy bà ta cũng không đến, có lẽ là Hoàng thượng phong tỏa tin tức không cho bà ta biết.
Đi vào trong điện đúng lúc Mục Như công công đi ra.
Hỷ ma ma đang đút cháo cho Phúc Bảo, Nguyên Chiêu Lâm đặt nam châu lên bàn, sau đó đi qua kiểm tra nhiệt độ cho Thái thượng hoàng.
“Thứ này thật lạnh.” Thái thượng hoàng oán trách nói.
Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy lúc Thái thượng hoàng không oán trách cũng rất ngoan, làm gì cũng không quan tâm.
Thực ra Thái thượng hoàng cảm thấy vô vị, nhìn vào chiếc khay trên bàn: “Ban thưởng cho ngươi thứ gì tốt đó?”
“Nam châu, còn có một tờ giấy ghi nợ một nghìn lượng vàng.” Nguyên Chiêu Lâm nói.
“Giấy ghi nợ?” Thái thượng hoàng cười: “Nha đầu, ngươi có được bảo bối rồi.”
“Ta biết rồi, Mục Như công công nói những chuỗi nam châu này là Lưu Cầu cống nạp, là một bảo bối rất quý hiếm.”
“Nam châu thì tính là gì? Chỉ là một vật mà thôi, ăn không no, mặc không ấm, bảo bối chính là tờ giấy ghi nợ kia.”
Nguyên Chiêu Lâm vô cùng ngạc nhiên: “Tờ giấy ghi nợ này sao lại là bảo vật?”
“Nhi tử rùa kia của ta không đưa cho người một nghìn lượng vàng? Tại sao lại phải viết giấy nợ cho ngươi?” Thái thượng hoàng hỏi.
“.…” nhi tử rùa, vậy người là lão rùa sao? Đúng là tuổi càng cao tính khí càng kỳ lạ: “Vẫn thỉnh Thái thượng hoàng dạy bảo.”
“Ngươi mở tờ giấy nợ này ra xem kỹ một chút, sau này nếu như ngươi có tai họa diệt thân, cầm tờ giấy ghi nợ này vào cung, có lẽ sẽ cứu được cái mạng chó của ngươi.”
Nguyên Chiêu Lâm nghe thấy vậy, vội vàng mở tờ giấy ghi nợ ra, nhìn thấy những nét bút rồng bay phượng múa viết nợ Sở vương phi một nghìn lượng vàng, bên dưới, bên ngoài con dấu lớn lại viết mấy chữ nhỏ, nếu không thích tiền tài có thể đổi những thứ khác.”
Nguyên Chiêu Lâm khó hiểu: “Tại sao Hoàng thượng phải viết như vậy?”
“Không biết, có lẽ nhìn thấy cái gì đó.” Thái thượng hoàng nhún vai.
Vừa nhún vai, nách mở ra, nhiệt kế rơi xuống, ông ta nghịch ngợm lấy ra đưa cho Nguyên Chiêu Lâm: “Được rồi.”
Nguyên Chiêu Lâm nhận lấy nhìn, không sốt, nhiệt độ bình thường.
“Ta muốn ngủ, ngươi ra ngoài nghênh chiến đi.” Thái thượng hoàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm một câu.
– ——————-.